Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc chúng tôi đã sắp bước vào kì nghỉ hè, là ngày mai đấy.
Từ lúc nhập học đến giờ, tôi vẫn chỉ có đi thám thính xung quanh để thu thập thông tin thôi, bởi hiện tại tôi vẫn chưa thể biết được Amy đang đi theo route nào. Về phía Amy thì có vẻ cô ta đi theo và hoàn thành các sự kiện y như trong game. Nhìn cô ta chẳng khác gì một công chúa, được vây quanh bởi hoàng tử và những mục tiêu còn lại.
Và đương nhiên là vì những mục tiêu còn lại đều là quý tộc cả, nên trừ Claude, tam hoàng tử của vương quốc láng giềng, ai cũng đã có sẵn một vị hôn thê cho mình rồi. Nhưng những vị hôn thê của họ không nhập học vào trường, vậy nên hiện tại vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra cả. Nhưng những tin đồn đang lan nhanh như chớp vậy. Tôi cảm thấy Amy tốt nhất chỉ nên nhắm đến hoàng tử Claude, người đang độc thân thôi.
Nhưng mà hiện tại có vẻ là Amy đang nhắm đến route reverse harem.
Đương nhiên chỉ là tôi đoán thế thôi.
Nếu mà nhìn vào nhóm Amy và “những người bạn”, thì có vẻ người gần gũi với cô nhất là hoàng tử, nhưng cô ta cũng có mối quan hệ thân mật với những mục tiêu còn lại. Và chiếu theo trong game ở thời điểm này, Claude chỉ gần gũi với Amy trong route Claude và reverse harem. Nhưng chiếu theo route Claude, thì cơ hội để đến với Leonardo của Amy đã bị dập tắt hoàn toàn, vậy nên Leonardo về lí thuyết lúc này phải giữ khoảng cách với Amy.
Vậy thì mạch truyện lúc này có vẻ sẽ theo gần giống route hoàng tử, vậy thì những sự kiện xảy ra sẽ dễ đoán hơn.
Giờ thì tôi đang hướng về phía thính phòng để dự lễ bế giảng. Ngay trước phòng là một đám đông đang quây quanh một góc tường, nơi kết quả bài kiểm tra cuối kì được dán lên.
____
Vị thứ nhất: Allen (500)
Vị thứ nhì: Anastasia Clynel von Ramslett (497)
Vị thứ ba: Amy von Brayes (479)
Vị thứ tư: Markus von Beinz (458)
Vị thứ năm: Claude Justine de Westerdale (438)
Vị thứ sáu: Margaret von Altmunt (423)
.
.
.
Vị thứ mười hai: Oscar von Wimlet (413)
Vị thứ mười ba: Heide Marie Asmus (412)
Vị thứ mười bốn: Karlheinz Bartille von Centraren (411) (Kém)
.
.
.
Vị thứ hai mươi tám: Vandaren von Ceben (386)
Vị thứ hai mươi chín: Isabella von Luinberg (385)
.
.
.
Vị thứ ba mươi tám: Glenn Weitberg (375)
Vị thứ ba mươi chín: Leonardo von Jukes (321)
____
Oh, tôi được điểm tuyệt đối này.
Nhưng mà điểm tuyệt đối thì cũng thường thôi, vì bài kiểm tra mức trung học phổ thông ở Nhật Bản còn khó hơn cái này mà.
Nhưng mà nói vậy chứ tôi vẫn học và ôn tập đàng hoàng.
Thân là thường dân mà, điểm thấp là tôi đi bụi luôn đấy, nên là tôi muốn điểm của mình càng cao càng tốt.
Bởi việc chia lại lớp sau kì nghỉ hè được dựa vào kết quả kì thi cuối kì, bài thì ma thuật, bài thi kiếm thuật, kết quả bài nghiên cứu hè và địa vị xã hội mà.
Hừm, địa vị xã hội. Thật luôn đấy hả?
Nhưng mà thằng quý tử của thống lĩnh đội Hiệp sĩ Hoàng gia đội sổ kìa, ổn không đấy?
Trong game thì cũng có đề cập đến việc điểm số của mọi người không tốt. Nhưng mà đáng lí ra phải có sự kiện nơi Amy kèm riêng cho cả 5 thằng kia và tăng độ thiện cảm luôn chứ. Kì vậy ta?
Hay là do bọn nó đang bận dạy cho Amy, người đang đứng thứ ba, cách để hòa nhập, vậy nên bọn chúng bị điểm như vậy… Không thể nào, làm éo gì có chuyện đó được?
Có vẻ đời thực đã bị lệch khỏi mạch game, nhưng mà cứ lo chuyện trước mắt đã.
Tôi là thường dân, đạt điểm tuyệt đối ở kì thi viết, và ở bài thi pháp thuật thì tôi giữ sức mạnh của mình thua Markus, con trai trưởng pháp sư tòa án một chút. Về bài thi kiếm thuật thì tôi không thể bì được với những học viên mang chúc phúc và kĩ năng, nhưng tôi vẫn được điểm khá tốt. Tôi nghĩ là môn này tôi đạt điểm trên trung bình.
Vậy thì đánh giá của trường về tôi là một thường dân có chút tài năng về phong thuật, chắc vậy nhỉ?
Điểm như này thì tôi chắc không bị đuổi đâu ha.
Tôi quay người và hướng về phía thính phòng. Một lát sau, buổi lễ bế giảng nhàm chán chính thức bắt đầu. Sau khi ngáp lên ngáp xuống nghe ai đó kể dông dài về một người vĩ đại, tôi trở về lớp và bắt đầu tiết sinh hoạt.
Giáo viên gọi tên từng học sinh và trả bài cho họ.
“Allen, em là học viên duy nhất được điểm tuyệt đối. Thầy đã biết em là một thiên tài kể từ lúc bắt đầu kì học, nhưng em vẫn giữ vững phong độ đến cuối kì. Mọi người, hãy cho Allen một tràng pháo tay nào.”
Đến lượt tôi, thầy đã nói như vậy. Tôi cảm thấy khá tự hào về điều đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi phiền bởi tôi không muốn nổi bật quá.
Mà thực ra thì quý tộc cũng chả ai vỗ tay tán thưởng cho một thường dân cả.
Tôi vốn nghĩ vậy, nhưng bất ngờ là trong phòng học lại nổi lên một tiếng vỗ tay.
Đó là Anastasia, người bị tụt khỏi top 1. Và những tiểu thư ngồi gần cô, những người thân thiết với Anastasia, cũng bắt đầu tán thưởng tôi.
Tôi thật sự rất cảm kích trước tràng vỗ tay của Anastasia và những người khác, sau đó tôi quay trở về chỗ của mình.
Cứ thế, sau khi giáo viên đã trả bài cho tất cả học viên, ông bắt đầu nói về nội dung bài nghiên cứu hè. Có vẻ như là không có giới hạn về đề tài, và cũng không có thang điểm rõ ràng.
À, tôi hiểu rồi. Thì ra là vậy.
Đây là một ngôi trường danh tiếng nơi các tầng lớp được phân biệt rạch ròi. Và cái bài nghiên cứu này được xem như tiêu chuẩn để phân loại lớp , bởi những quý tộc lớn đâu thể nào đứng dưới thường dân được.
Huh, lại nữa à.
Nhưng mà tôi cũng không cảm thấy phiền đâu. Tôi có thể làm một bài nghiên cứu về người elf, hoặc là về việc phát hiện hầm ngục Orc hay những chiến tích khác.
Bên Amy và đồng bọn thì sẽ là sự kiện thám hiểm tàn tích, nhưng mà cũng chẳng có gì để nhúng tay vào cả. Thực ra thì việc của tôi chỉ là không để Anastasia ghen ghét Amy và kích hoạt chuỗi sự kiện kết án như trong game.
Tôi không biết là kế hoạch này sẽ hiệu quả như thế nào bởi khoảng cách địa vị giữa chúng tôi rất lớn, nhưng tôi sẽ làm những gì mình có thể.
Tiết sinh hoạt lớp đã kết thúc, tôi đang chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi để quay về kí túc xá thì Anastasia gọi tôi.
“Hey, cậu là Allen đúng không?”
Tôi nhanh chóng đặt tay phải lên ngực, tay trái ra sau lưng và quỳ một gối xuống.
Cách nói chuyện này không phù hợp với con gái của hầu tước lắm. Nhưng mà ngay cả trong game thì Anastasia luôn nói theo kiểu này khi đối thoại với người ở tầng lớp dưới. Lúc mới đầu, tôi đã rất bất ngờ và có định kiến rằng cô ta có đầy lòng kiêu hãnh của một nữ phản diện. Thật là hoài niệm khi nhìn thấy hình ảnh này.
Nói vậy, chứ tôi phải nhanh chóng cúi mình trước cô.
“Vâng. Thần rất vinh hạnh khi được Anastasia-sama nhớ cái tên hèn mọn này.”
“Tốt lắm. Giờ chúng ta đang ở trong trường, vậy nên cậu không cần phải trịnh trọng vậy đâu. Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Tôi đứng lên khi được cho phép.
“Cậu là mạo hiểm giả đúng không?”
“Vâng”
“Vậy cậu đã vào hầm ngục nào chưa?”
“Tôi đã từng vào hầm ngục Goblin.”
“Được rồi. Okay. Tôi sẽ cho người báo tin đến với cậu sau. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Vâng.”
Và vậy là Anastasia rời đi cùng tùy tùng của cô.
Một người đưa tin sẽ tới sao?
Tôi bị cô ấy để ý rồi à?