Những game thành công đến mức cả nước biết đến được gọi là game quốc dân. Trong khi đó, những game kết thúc thảm hại được gọi là thất bại quốc gia.
Ở Hàn Quốc, không có game quốc dân, nhưng có một thất bại quốc gia.
Khoảng 10 năm trước, một game đã được phát hành.
Game mobile nhập vai ‘Trung học Người chơi Bậc thầy’, viết tắt là ‘TNB’.
Trong thế giới đó, xã hội hiện đại đã bị biến đổi bởi các cuộc tấn công từ thế giới khác.
Và vì thế, trường Trung học Bậc thầy tiến hành đào tạo những người chơi có khả năng siêu nhiên.
Đây là một game mobile nhập vai lấy bối cảnh học đường, cho phép bạn điều khiển nhiều nhân vật khác nhau để tiến hành cốt truyện hoặc hoàn thành nhiệm vụ.
Trở thành chủ đề nóng nổi ngay cả trước khi ra mắt, TNB đã có một khởi đầu hoành tráng.
Nó có chi phí phát triển và tiếp thị cao nhất trong lịch sử ngành công nghiệp game.
Bài hát mở đầu được thể hiện bởi một ca sĩ tài năng, nổi tiếng với nhiều ca khúc lọt vào top những bảng xếp hạng âm nhạc.
Quảng cáo được phát sóng trong khung giờ vàng cho các chương trình công cộng, truyền hình cáp và truyền hình.
Áp phích dán đầy thân xe buýt, bến xe, tường tàu điện ngầm và cửa lưới.
Biểu ngữ và video quảng cáo được đặt trên khắp các cổng thông tin điện tử.
Sẽ không ngoa khi nói rằng một nửa dân số từng xem quảng cáo của TNB.
‘Mình đã tìm thấy con game của cuộc đời!’
Là một trong ba triệu người đăng ký trước, tôi đã nghĩ như thế.
TNB phát hành sau kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi một ngày.
Sau khi thoát khỏi kỳ thi, tôi cùng 3 triệu người dùng khác đã bắt đầu chơi vào ngày phát hành đầu tiên.
Tuy nhiên, TNB thực sự là trò chơi ‘để đời’ của các game thủ.
Một sự cân bằng game lộn xộn, bất kể đó là nhân vật, kỹ năng hay vật phẩm.
Lỗi mới tăng lên mỗi ngày, nhưng chúng không bao giờ được sửa.
Tôi không chắc liệu độ khó của game được cố tình tạo ra như thế có khiến bạn cảm thấy mình như một kẻ khốn nạn hay không.
Dù không có chức năng tự động, thao tác lặp đi lặp lại chỉ được tặng thưởng rất ít.
Ngoại trừ lệnh ‘yêu cầu người chơi khác giúp đỡ’, game chỉ có chế độ chơi đơn, thiếu đi yếu tố nhiều người chơi.
Xếp hạng sao của game trên cửa hàng giảm mạnh. Những bình luận thì tràn đầy lời chửi rủa và tuyên bố nghỉ chơi.
Tuy nhiên, những người hâm mộ trung thành với game vẫn kiên trì.
Dù mang nhiều sai sót, trò chơi cũng có những khía cạnh tích cực.
Hình ảnh minh họa xinh đẹp, chất lượng cao.
Giao diện nhân vật và đồ họa trong game tương tự hình ảnh minh họa.
Dàn nhân vật chi tiết và hấp dẫn.
Fan cứng không thể từ bỏ game này.
Nhưng điều đó cũng không kéo dài được lâu.
Cốt truyện ảm đạm đã thay đổi suy nghĩ của ngay cả những người hâm mộ tận tụy nhất.
[Tất cả người hâm mộ từ bỏ trong vòng 24 giờ kể từ khi game phát hành]
[Những nhân vật tôi dưỡng thành, gia đình và những người bạn tài năng của họ đều chết trong cuộc chạy trốn. Nếu bạn được hoàn tiền thành công, xin hãy chia sẻ.]
[Các nhân vật của tôi đều chết một cách khủng khiếp. Mọi người, dừng chơi ngay bây giờ đi. Tôi biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng tôi hy vọng bạn sẽ được hoàn lại tiền.]
[Khi tôi chuẩn bị nghỉ game, Cục Quản lý Nhân lực Quân sự đã gửi thông báo cho tôi. Đây là loại vận may gì đây?]
[Tôi nghĩ rằng mình sẽ chết vì thất vọng với cốt truyện này. Nghỉ khỏe!]
[Không nói dài dòng: Bỏ cuộc. Tôi muốn quay lại thời điểm trước khi chơi trò này.]
[Điều hành viên cafe đã rời đi. Nếu không có ai nộp đơn ứng tuyển trong 3 ngày tới, vị trí này sẽ được chuyển giao ngẫu nhiên.]
Sau khi tất cả nhân vật đều bị thảm sát trong câu chuyện, cafe chia sẻ thông tin không chính thống về TNB đã bị đóng cửa, và số lượng lớn người dùng cứng cựa đều rời đi.
Vụ việc sau đó được gọi là “Chứng cuồng TNB sụp đổ” trong cộng đồng game.
Những từ này bắt đầu lan truyền trong cộng đồng game thủ:
‘Bạn không được tiếp xúc với những người chơi trình độ cao của Player Meister High School.’
PMH là một game hiếm hoi sẽ được khắc ghi mãi mãi trong lịch sử game.
Người duy nhất vẫn còn chơi là nhà sản xuất game và những kẻ khổ dâm, nhưng tất cả đều điên rồ rồi nên đừng lượn lờ quanh họ.
Trong lúc đó, tôi liên tục nghỉ game rồi lại quay trở về, và bị gọi là một kẻ khổ dâm.
Bất cứ khi nào câu chuyện được cập nhật, các nhân vật chơi được và những người xung quanh họ đều chết một cách kinh hoàng.
Những nhân vật sống sót cũng suy sụp tinh thần.
Dù vậy, tôi vẫn kiên trì đọc tiếp cốt truyện.
‘Mình chắc chắn sẽ dừng lại nếu một nhân vật nữa ra đi!’
Vào thời điểm đó, tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ làm được.
Nhưng tôi không thể ngừng nói với bản thân mình điều đó, ngay cả khi số người chết đã lên đến hai con số.
Sau một thời gian, tôi thậm chí dừng lại việc thỉnh thoảng nghỉ chơi.
Thậm chí sau khi nhập ngũ, tôi vẫn tiếp tục dành ba tiếng được cho phép dùng điện thoại trong khu sinh hoạt để chơi.
“Này, maknae.”
“Vâng, binh nhì Cho Euisin xin báo cáo. Anh cho gọi em ạ?”
“Em đang chơi game gì thế?”
“…Đó là Trung học Người chơi Bậc thầy ạ.”
Một cảm giác ớn lạnh bao trùm khu sinh hoạt ngay lập tức.
Trung sĩ Choi, người đang một tay cầm điện thoại thông minh và tay kia giữ điều khiển TV, há to miệng.
Với cái nhìn như thể tôi đang cắm đầu cắm cổ xuống đất rắn, Trung sĩ Choi nói thế này:
“Hầy, thật là một chàng trai đáng thương.”
Tôi đã được đối xử bằng sự thương hại cho đến khi xuất ngũ.
Cho đến khi Trung sĩ Choi xuất ngũ, tôi đã có một cuộc sống quân ngũ tương đối thoải mái nhờ thái độ chung đối với tôi là “đừng chạm vào chàng trai đáng thương đó”.
Hơn thế nữa, Hạ sĩ Gâu, không, Hạ sĩ Gye sau khi trở thành Trung sĩ cũng tiếp tục làm phiền tôi cho đến khi tôi xuất ngũ.
Vài năm sau, tôi thực sự trở thành một chàng trai đáng thương.
“Đó là ung thư phổi giai đoạn bốn.”
Tôi không thể hiểu được những gì mình đang nghe thấy.
Họ không thể nói về một kẻ thậm chí chẳng mua được thuốc lá vì quá bận rộn với việc tiêu tiền vào một trò chơi như tôi.
“Dù rất hiếm hoi, nhưng có những trường hợp ung thư phổi không có triệu chứng cho đến khi chuyển sang giai đoạn bốn.”
Họ cũng nói thêm: “Nhiều người không hút thuốc vẫn bị ung thư phổi”.
Bác sĩ nói điều gì đó sau đó nữa.
Tuy nhiên, khoảng một nửa những gì họ nói đều tai này lọt tai kia.
Điều duy nhất tôi hiểu là:
Sớm nhất, tôi có thể chết sau 6 tháng nữa.
Ngay cả khi được điều trị và có tiên lượng tốt, tôi chỉ có thể sống được hơn ba năm.
Và ngay cả khi có bảo hiểm y tế, tôi cũng không thể trang trải tiền viện phí dài hạn nếu như không có việc làm.
Sau khi trả lời rằng tôi sẽ suy nghĩ về việc chữa trị, tôi không bao giờ đến bệnh viện nữa.
Khi còn học cấp hai, tôi đã mồ côi cha mẹ và đến sống ở nhà họ hàng trước khi tốt nghiệp cấp ba.
Tôi tốt nghiệp hệ đại học bốn năm sau nhiều lần xin nghỉ để kiếm tiền chi trả học phí và sinh hoạt phí.
Tôi đã dành một năm tìm việc sau khi trao cơ hội việc làm do giáo sư giới thiệu cho một người có ô dù.
Tháng trước, cuối cùng tôi cũng có công việc sau khi đi làm bán thời gian.
Tôi đã đi kiểm tra sức khỏe vì cần hoàn thiện hồ sơ phỏng vấn xin việc, nhưng cuối cùng lại nhận về một bản án chung thân.
Cuộc đời đáng sống của tôi, dẫu có muôn vàn khó khăn, rồi sẽ kết thúc như thế.
Thế nên, tôi đã một trở thành kẻ nghiện game.
Trước đây, tôi là một game thủ bình thường từng cố gắng ra ngoài hòa nhập với xã hội.
Nhưng giờ đây, tôi đang bị mắc kẹt trong một phòng trọ hộp diêm, dừng mọi hoạt động sản xuất và giao lưu, và dành toàn bộ thời gian nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tôi trở thành một kẻ nghiện game sống trong góc phòng không vì lý do gì cả
‘Một trong những lý do khiến tôi bị ung thư có lẽ là game này.’
Tôi đã than thở rằng tôi có thể bị ung thư vài lần khi chơi TNB.
Tuy vậy, tôi cũng đang chết vì ung thư.
Gần đây, cơn ho của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Tôi ho ra máu hai hoặc ba lần một ngày
Đôi khi, tôi không thể ngủ được vì toàn thân đau nhức, tưởng như mình sắp chết.
Thuốc giảm đau bán ở hiệu thuốc chẳng giúp được gì cả.
‘Mình sắp chết sao?’
Tôi vẫn ổn khi chơi game, nhưng trong quá trình nó cập nhật, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cái chết.
Đã đến lúc làm mới phần tin tức game của cổng thông tin điện tử và suy nghĩ về điều gì đó khác.
Tin chính đã thay đổi.
[Chương cuối cùng của kiệt tác game mobile nhập vai Trung học Người chơi Bậc thầy sẽ được cập nhật vào hôm nay!]
Ý nghĩ về cái chết đã lùi lại và lời chửi thề tự thốt ra từ miệng tôi.
Tôi bấm ngay vào bài viết và đăng bình luận.
[jo2god111: Tại sao bài viết cập nhật về thất bại quốc gia này lại là tin chính? Và kiệt tác á hả? Nếu các người có tiền để ném vào phóng viên như thế, hãy về thực hiện bản vá cân bằng và sửa lỗi đi.]
Sau vài phút, có thêm một câu trả lời dưới bình luận của tôi.
[kye777ing: Thật à. Thất bại quốc gia TNB vẫn chưa đóng cửa dịch vụ luôn? Tôi chẳng muốn ngồi chung bàn với những kẻ chơi trò này tí nào.]
TNB đúng là một thất bại quốc gia.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy tức giận khi nghe thấy câu đùa dở tệ kia.
Những người chơi game này ít nhất cũng nên bảo vệ nó chứ?
Sử dụng sự ngoan cường của một người từng chơi cái thất bại quốc gia này, tôi xốc lại tinh thần.
Tôi đáp lại một cách bốc đồng.
[jo2god111: Nói vậy là hơi khắt khe đó. Mày đã bao giờ thử tự mình chơi chưa?]
Sau đó, một phản ứng bùng nổ theo sau câu trả lời của tôi.
[zxYJ0008xz: Thằng jo2god111 bị bệnh gì thế?]
[kye777ing: Mày bị não à? Đọc lại những gì mày vừa viết đê.]
[dudtn90: Đừng để ý đến thằng dở hơi này.]
[rkrehrl12: Tao sẽ đánh chết mày *chửi rủa* Đây không phải là chủ đề để mày tranh luận đâu.]
Đó là lời bình luận tôi đã viết, nhưng nhìn lại một lần nữa, nó thực sự rất đau đớn.
Ngay sau đó, khu bình luận được chia làm đôi, với một nửa tràn ngập những lời lăng mạ game và nửa còn lại chỉ trích tôi.
Tôi, người thậm chí không thể đưa ra phản bác thích hợp và đã bị những bình luận đánh bại, đã tắt trang tin tức sau khi quá trình TNB bảo trì kết thúc.
‘…Mình sẽ chết sau khi xem xong đoạn kết.’
Khi tôi nằm xuống một chiếc giường nhỏ và mở ứng dụng TNB, quá trình cập nhật vẫn đang tiếp tục.
Trong khi tải xuống các tệp cập nhật, tôi lấy ra một bìa hồ sơ và sách về thiết lập của game.
Trong bìa hồ sơ đó là những chiến lược tôi đã biên soạn trên giấy A4.
Đó là tám cuốn sách về các thiết lập chi tiết với hơn 500 trang mỗi cuốn.
Tôi giữ chúng dưới gầm giường của mình để có thể với lấy và lật ra xem bất cứ lúc nào.
Quá trình cập nhật đã hoàn tất trong khi tôi đang đọc sách thiết lập, viết một vài bản ghi nhớ ở đây và ở đó.
‘Nó sẽ kết thúc ngay bây giờ.’
Sáu tháng mà bác sĩ ước tính đã qua lâu rồi.
Thời gian và sức chịu đựng còn quý hơn vàng trong một tình huống mà bạn không bao giờ biết mình sẽ chết lúc nào.
Và tôi đã dành tất cả cho game này.
* * *
Trận chiến kéo dài vài giờ đã kết thúc.
‘Kết thúc rồi.
Đó hẳn là một kết thúc tồi tệ không ước mơ, không hy vọng và cũng không thương xót.
Cho đến cuối cùng, tôi không thể giữ được bất cứ thứ gì và cũng không cứu được ai.
“Baek Hogun” là nhân vật yêu thích của tôi cho đến tận trận chiến với trùm cuối.
Anh ấy cũng mất tất cả mọi thứ vào tay của nhà biên kịch và gặp kết cục khủng khiếp.
‘Những thằng viết kịch bản khốn nạn.’
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ ổn với một kết thúc tồi tệ.
Đúng hơn là, tôi có thể cảm thấy ghen tị nếu một kết thúc có hậu xảy ra trong khi tôi sắp chết.
Nhưng đó là một ý tưởng sai lầm.
Tôi đoán mình đã mong đợi một kết thúc có hậu.
Tôi đã quay xe sau nhiều lần bỏ cuộc không vì câu chuyện đau lòng này hay vì tôi là một người khổ dâm.
Nếu không, tôi đã không khổ sở thế này.
‘Mình không thể từ bỏ game này vì mình mong đợi một kết thúc có hậu.’
Vì chỉ có thời gian sống hạn hẹp, tôi hầu như không nhận ra điều đó sau khi hoàn thành trò chơi này.
Nhưng trò chơi đã kết thúc.
Tất cả nhân vật có thể chơi đều chết thảm hại.
Và tôi cũng sẽ chết sớm thôi.
Tôi tắt game và quẳng điện thoại thông minh vào góc giường.
Ding!
Như thể nó đang phản đối hành động của tôi, một tiếng chuông thông báo vang lên ngay sau đó.
Đó là thông báo từ ứng dụng TNB.
<Bạn có thể nhận được phần thưởng khi hoàn thành chương cuối cùng. Vui lòng kiểm tra hộp quà của bạn.>
‘…Phần thưởng hoàn thành chương cuối?’
TNB bị chỉ trích vì cách game được vận hành.
Họ thậm chí còn không gửi thông báo quảng cáo hoặc cập nhật, vậy điều đột ngột xảy ra này là gì?
‘Đó sẽ là một phần thưởng giẻ rách.’
Tôi không mong đợi nó, nhưng cũng thực sự tò mò.
Phải xem thôi.
Nó giống như là mạch suy nghĩ của một kẻ nghiện game bị các công ty game chơi đùa.
Tôi bật ứng dụng trò chơi với đôi mắt như không mặc dù vẫn đang nghiền ngẫm tình hình.
Tuy nhiên, khi tôi mở hộp quà trên màn hình chính của trò chơi, màn hình dừng lại.
Bất kể tôi đợi bao lâu, nó vẫn không di chuyển.
Buộc tắt ứng dụng cũng không hoạt động.
Nó không đóng lại ngay cả khi tôi cố gắng tắt nguồn điện thoại.
Vì pin đã được tích hợp bên trong nên tôi cũng không thể tháo nó ra.
“Ồ, lại là lỗi nữa hử? Khụ, ôi.”
Tôi vừa mở miệng đã ho.
Kết thúc một game mà tôi đã chơi gần 10 năm.
Cảm giác trống rỗng sinh ra từ nó.
Sự căng thẳng của tôi giảm bớt đi.
Thời gian chơi kéo dài đã bào mòn thể lực của tôi, kết hợp với bệnh trạng hiện tại khiến cơ thể tôi bắt đầu suy sụp nhanh chóng.
Khụ, khục, khụ, khụ…
Nó đang tiến gần đến tiếng hét hơn là tiếng ho.
Nó giống như tiếng hét cuối cùng của cái chết.
Tôi lau miệng vì nghĩ rằng đó là nước bọt, nhưng bàn tay giờ đây đã phủ đầy màu đỏ.
<Kết nối của bạn với Vũ trụ Siêu việt Vĩ đại đã hoàn tất. Đang đánh giá mức độ tương thích của người chơi được kết nối.>
Siêu… Gì cơ?
Tôi bắt đầu nghe thấy ảo giác.
Thật nguy hiểm.
Tôi đoán đã đến lúc ra đi rồi.
<Hoàn tất đánh giá. Người chơi được lựa chọn, ‘Cho Euisin’, phù hợp để du hành xuyên không.>
“Euisin-hyung, em Seongheon đây. Anh ổn chứ ạ? ”
Tôi có thể nghe thấy tổng quản lý phòng hộp diêm, Cheon Seongheon, đang gõ cửa.
Tiếng ho chắc hẳn đã khiến những cư dân khác phải phàn nàn.
Vì có nhiều người giống tôi, nên tuần sau tôi mới có chỗ trong khu nhà an dưỡng cuối đời.
Nếu tôi không chết hôm nay, tôi sẽ phải nằm trước cửa khu nhà mới được vào trong.
Điều đó sẽ gây phiền toái cho cả Cheon Seongheon và những người thuê trọ khác quanh phòng tôi.
<Tiến hành điều chỉnh thông tin, đồng bộ hóa thứ nguyên và chuyển giao ‘Cho Euisin’, một thực thể phù hợp với xuyên không hai chiều trong tương lai. Mười giây cho đến khi hoàn thành.>
Cheon Seong-heon, một hậu bối cùng khoa với tôi, thường đi chơi cùng tôi khi còn ở trường đại học.
Ngay cả sau khi gặp gỡ với tư cách là người thuê phòng hộp diêm, thái độ của Cheon Seong-heon đối với tôi vẫn không thay đổi.
Em ấy thường mời tôi đồ ăn nhẹ và thuốc ho để trả ơn tôi vì bữa ăn trước đây tôi từng bao em ấy.
Em là một hậu bối tốt bụng với một tôi-sắp-chết.
Tôi đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp đột tử trong phòng hộp diêm.
Sau tang lễ, sẽ vẫn còn di chúc của tôi và một khoảng tiền.
Tên của Cheon Seongheon đã được viết trên phong bì đựng chúng.
<8…… 7…….>
Tôi muốn nói rằng mọi thứ đều ổn, nhưng lại không thể trả lời.
Tôi đang trải qua ảo giác trong tai và máu thì chảy ra từ miệng.
Tôi là mớ hỗn độn.
Ít nhất tôi cũng đã cố gắng che miệng để tiếng ho dịu đi.
Tuy vậy, cơn ho ngày càng nặng nề và ồn ào hơn.
Khụ, khụ, khụ, khục, khụ!
Cheon Seongheon bắt đầu đập vào cánh cửa mỏng.
“Hyung ơi, mở cửa!”
Có vẻ như em ấy đang tìm chìa khóa.
Tôi nghe thấy tiếng kim loại leng keng vài lần, và ngay sau đó ổ khóa mở ra.
<2……1……0.>
Gần như ngay khi cánh cửa mở ra, ánh sáng trắng đã bao trùm tầm nhìn của tôi.