Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Không thể tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt là sự thật, tôi đứng hình và chớp mắt liên tục.
Có một cô gái ở đây.
Mái tóc đen, dài mượt tung bay trong gió và lấp lánh ánh mặt trời.
Dáng đôi mắt đẹp, ánh lên vẻ dạng ngời còn ánh mắt thì hướng thẳng về phía tôi. Mũi dọc dừa nhưng vẻ mảnh mai. Đôi môi diễm lệ mang sắc đỏ nhưng lại không chút son phấn.
Cứ ngỡ một mĩ thiếu nữ hoàn hảo chỉ tồn tại đằng sau chiếc TV nhưng giờ đây lại đứng trước căn hộ tôi đang sống.
“Lâu rồi không gặp, Shiragi Motomu-senpai”
Giống như một phát thanh viên có giọng đọc khá truyền cảm đang đọc to kịch bản, nhỏ gọi rõ ràng tên tôi.
Đúng vậy, đây không phải lần đầu tiên tôi gặp nhỏ. Nghe thì không hẳn giống bọn tôi có quan hệ tốt nhưng bọn tôi lại biết rõ nhau, nên thành ra việc nhỏ biết tên tôi cũng chả có gì làm lạ.
Nhưng mà, cho dù thế thì tôi vẫn không hiểu tại sao nhỏ lại ở đây. Chả là chuyến thắm có chút bất ngờ, mà thằng đực dựa hiểu rõ nhỏ hơn tôi lại chẳng nói một lời nào.
Nhỏ gọi tôi senpai là một cô nàng nhỏ hơn một tuổi, mặc đồng phục thủy thủ của học sinh cao trung như bản thân muốn nhấn mạnh điều này.
Gần nửa năm rồi – à không, bởi đây là quần áo mùa hè nên chắc đã gần một năm, tôi đã coi hầu hết đó là một điều hiển nhiên, nhưng cảm giác vẫn quá sức chói lòa.
Vần hào quang áp đảo của mĩ thiếu nữ và sự trẻ trung của học sinh cao trung khiên bản thân tôi choáng ngợp. Trái ngược với vẻ cứng người chả nói lên lời, nhỏ hé miệng cười, xong rồi –
“Anh trai bảo em đến đây với tư cách khoản vay thế chấp khi đó. Rất mong được anh giúp đỡ”
Sao thằng đó có thể nói điều vô lý như vậy.
◇◇◇
Sinh viên đại học chắc có thể chia thành 2 loại.
Một loại có thể tận dụng tốt khoảng thời gian rảnh rỗi sắp được tăng lên rất nhiều khi trở thành sinh viên, còn loại còn lại thì không thể.
Chuyển cấp từ cao trung lên đại học, thay đổi lớn nhất sẽ là hệ thống tín chỉ.
Chắc vẫn có một số trường cao trung cũng sử dụng hệ thống này, nhưng trường tôi nhập học thì các tiết học được sắp đặt theo phía nhà trường, sinh viên bọn tôi luôn phải tuân thủ theo dạng giờ học hằng ngày cứ đều đều từ 6 đến 7 tiếng.
Mặt khác, hệ thông thống tin chỉ ở đại học cho phép bạn có thể tự lên gian biểu theo một mức tự do dựa trên số tín chỉ tối đa của kì. Để tốt nghiệp hoặc chuyển năm thì phải có đủ một lượng tín chỉ cần thiết, không mấy tự do tự đại nhỉ. Nhưng nếu điểu chỉnh tốt thì hằng ngày có thể đến trường đại học sau buổi trưa, làm thế thì có thể nghỉ một vài ngày trong tuần kể cả những ngày cuối tuần.
Công việc trong một năm thời cấp 3 được quy theo theo 3 kì, nhưng giờ lại thành 2 kì đó là kì đầu và kì sau, sau là kì nghỉ hè và kỉ nghỉ xuân được kéo dài.
Đáng ngạc nhiên là kì nghỉ hè từ tháng 8 này lại kèo dài tận khoảng 2 tháng.
Chắc bởi mọi người sẽ đi du lịch vào 2 tháng này, cống hiến bản thân cho các hoạt động câu lạc bộ hay tập trung học hành…… Sẽ dễ hơn nêu dành thời gian để làm những việc mà khi thường không thể nhỉ.
Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn kỉ nghỉ dài này, dài đến nối không biết phải làm gì.
Đúng vậy, tôi là kiểu sinh viên không thể tận dung tốt khoảng thời gian được tăng lên rất nhiều đó.
“A–......Mình nên làm gì đây, kỉ nghỉ hè này”
Bài giảng kết thúc, học sinh nói đuôi nhau ra khỏi lớp, Miyamae Subaru ngồi vào chỗ của mình, cúi xuống xong thở dài thườn thượt.
Subaru là bạn từ thời cao trung của tôi. Lần đầu nói chuyện âu cũng là mối cơ duyên khi chính từ việc giản đơn là bọn tôi cùng gia nhập câu lạc bộ điền kinh, ở nơi đó, khi ở cùng cậu ta, tôi cảm thấy bình yên một cách lạ thường bởi cảm giác thoải mái tựa như những áng mấy lững lờ trôi trên bầu trời hay cũng vì cái tính cách tự do tự tại, chắc cậu ta cũng cảm thấy gì đó ngay khi bọn tôi trở thành bạn.
Đến giờ mối quan hệ bọn tôi hoàn toàn có thể gọi là tri kỉ nhưng nói ra như vậy cũng làm tôi có chút xấu hổ.
“Motomu này, kì nghỉ hè này mày định làm gì thế? Đi du lịch đâu đó hay không đi…. Hả! Chả nhẽ mày có bạn gái! Mày định tán tỉnh bạn gái ngay ấy hả!”
“ “Tán tỉnh ngay” cái quái gì. Nhìn tao giống tên trộm thế à”
Khi Subaru chơt hứng hởi, tôi bất giác thở dài.
“Tao đâu có tiền mà đi du lịch mà ngay từ đầu thì tao làm gì có bạn gái……Subaru nhá, mày hỏi thế không biết bao nhiêu lần rồi đấy”
Tôi đã giải thích cho thằng Subaru không biết bao nhiêu lần rằng tôi không có bạn gái.
Lần nào thằng này cũng lộ vẻ buồn rầu……nhưng chính khi nghĩ lại, chả hiểu sao gần đây, khi sắp đến kì nghỉ hè thì thằng này cứ ngoan cố gặng hỏi đến thế. Tôi có bạn gái hay không á, thật sự không có đâu.
“Subaru này, sao mày cứ chày cối gặng hỏi tao có bạn gái hay chưa thế, mày không định khoe khoang bạn gái đâu nhỉ.”
“Ểe!? Tao khoe khoang bạn gái á!? Làm gì có vụ đó!”
Trái ngược với giọng nói mang vẻ năng động. Khuân mặt cậu tâ vẫn chưa có vẻ gì là động tâm đến.
Mới gần đây thôi, Subaru đã có người bạn gái đầu tiên.
Từ thời cao trung, cứ khi nào rảnh là thằng này lại nói là muốn có bạn gái, cứ nghĩ đến viễn cảnh một tên lông bông như hắn mà bạn gái thì, nói sao đây nhỉ, mừng thì có mừng thật, nhưng kiếm được bạn gái rồi thì cái thái độ ngạo nghễ của tên này phiền chết đi được.
Subaru nhìn tôi với đôi mắt ánh tỏa sự lấp lánh như muốn nhờ việc gì đó.
“Mày biết cái tao muốn hỏi là gì mà”. Ánh mắt nghiêm túc như muốn khẳng định được truyền đến qua thần giao cách cảm, tôi thở dài không biết bao nhiều lần về cái này.
“......Subaru này, nghỉ hè thì mày có làm gì không vậy? Có dành thời gian ở cùng bạn gái không đấy?.”
“Cái! Ngáo à! Thằng Motomu nhá! Sao mày có thể hỏi như thế hở~”
Khuôn mặt Subaru hiện đầy sự vui vẻ. Nhưng rồi tôi nhìn câu ta như kiểu không còn cảm xúc.
“M-mà? Chắc tao sẽ bảo Minami-chan đi đâu đó trong kì nghỉ hè! Đi đâu ta–! Chắc mấy nơi gần đây cũng được nhỉ? Không, mùa hè thì phải ra biển chứ!? Hay là đi suối nước nóng rồi dứt chí qua đêm”
“Tao biết thế quái nào được–......”
Thằng này ảo tưởng cái gì đấy, chắc do tôi dụ dỗ nên giờ mặt Subaru ửng đỏ bởi sự phấn khích.
Tôi cũng biết Hasebe Minami là bạn gái Subaru, hay đúng ra tôi với cổ cùng học chung ngoại ngữ thứ hai, bởi cơ duyên sau đó thì bọn tôi có quan hệ tốt để rồi Subaru quen biết và dựng mối quan hệ, tôi với cô chỉ bạn bè bình thường, nói thể nào nhỉ……thực ra nghe đôi trai gái nói chuyện cũng làm tôi cảm thấy có chút bổi rối.
“Đột nhiên mời cổ qua đêm, có dụ được Minami-chan không ta!? Sao tao cứ có cảm giác mình được voi đòi hai bà trưng thế nhỉ!”
“Tao sao biết được. Mày hỏi cổ là được mà. Xong thì dụ được cổ”
“Lạnh lùng quá!? Motomu, năn nỉ mà, thay tao hỏi thử cô ấy đi.”
“Hả?”
“Tao mà hỏi thì cô ấy nghĩ tao là tên dâm tà mất, tồi tệ nhất có thể cổ sẽ lạnh lùng từ chối”
“Thế tao nhất thiết phải hỏi Hasebe-san nghĩ gì về việc qua đêm ở suối nước nóng à. Có khi còn làm cô e ngại không cần thiết nữa à”
“Không sao đâu, bởi mày đâu có hẹn hò với Minami-chan”
Thằng này nói cái quái gì đấy. Sao lạc quan một cách ngờ nghệch thế được?
Giờ Subaru ồn ào đến mức tôi bị bao trùm bởi cảm tưởng của sự quyết liệt.
Nhưng mà, cứ như vậy thì tôi sẽ mãi mãi bị dụ dỗ mất, nên buộc phải đổi chủ đề thôi.
“Mà Subaru này. Bao giờ mày trả tao 500 yên mượn hôm trước đấy?”
“Hể?”
“Hửm, mày phản ứng như kiểu lần đầu mới nghe là sao”.
Đúng một tháng trước. Subaru cứ om sòm nói rằng mình để quên ví ở nhà nên tôi cho cậu ta mượn 500 yên. Tôi nhớ rõ cậu ta ở nơi công cộng mà làm rùm beng cả lên, làm tôi càm thấy vô cùng bối rối.
“Mà, tao không ép mày trả lại khoản tiền khoảng 500 yên đâu.”
Tôi hỏi chẳng vì chợt nhớ ra thôi, mà lúc này tôi cũng chả gặp khó khắn với tiền bạc đến thế.
Tôi cũng chả nói mình dư dả gì khi vừa nhập học đại học vừa phải sống một mình nhưng tôi rất biết ơn ba mẹ đã gửi tiền chu cấp, cũng như công việc làm bán thời gian. Thành ra tôi không phải lo nghĩ về việc “Đi đâu cùng bạn gái” như Subaru, nhưng ngược lại thì tôi phải tích cóp từng li từng chút.
Về 500 yên này, để mà thu lại từ đối tượng là Subaru thì tiêu tốn rất nhiều năng lượng à nha, tới nỗi tôi còn nghĩ đến việc không đòi nợ nữa cũng chả bị gì,
“Mà chờt chút đã Motomu! Đương nhiên là tao nhờ mà! 500 yên đó, nhất định tao sẽ trả lại!
Mà tao vẫn chưa trả nhỉ!”
Chả hiểu sao mà tự nhiên Subaru lại mất bình tĩnh. Mà cái phản ứng kì lạ này, thằng này có nhớ thật không đấy……?
“Mà đúng rồi haa……500 yên ấy……đúng vậy nhỉ……”
“Subaru?”
“500 yên đóo…..Hôm qua vừa tiêu mất nên giờ trong người tao không cóo……”
“Ể, giờ 500 yên mày cũng không có sao”
Tôi như bị gội một gáo nước lạnh. Dù tên này cũng sống một mình, cơ sao đến giờ tiền trong ví cứ như rời xuống vực thẳm vậy.
“Không phải đâu, nhưng mà có chút hiểu nhầm! Tiền nhà này, tiền phí điện thoại này, nhiều cái khác…. khấu khao đi, chuyện này nói thế nào nhỉ, tao không còn dư ra để trả lại khoản tiền khi đó…….”
“Thế không sao đâu, mày không cần trả lại cũng được”
“Tao đâu có thể làm thế! Làm thế thì đâu còn thằng đan ông mang tên Miyamae Subaru!
Tao còn mặt mũi nào để gặp mặt ba mẹ, người nuôi nấng tao đến giờ!”
“Thế ngay từ đầu mày đừng có vay chứ:
Tình cờ là gia đình Subaru khá là giàu có. Tôi có đến chơi nhà thằng này vài lần, hắn sống trong một căn nhà có thể nói là rất to, nhưng đấy là khi so với gia đình của tôi, gia đình nhân viên văn phòng bình thường.
Nhưng chắc chắn thằng này không còn mặt mũi nào rồi. Rơi cả vào hoàn cảnh mếu máo chỉ vì 500 yên nữa là.
“Mà Subaru này, sinh hoạt phí với tiền thuê nhà, sao mày bảo bố mẹ trả hộ tất. Đến giờ mà chỉ khoảng 500 yên thì……”
“Cúi đầu trước cha mẹ mà chỉ vì 500 yên á!? Mày có phải ác quỷ không!? Hay mày là ác ma mới đủ!?”
“K-không phải. tao có nói như thế đâu……!”
Biểu cảm nghiêm túc và tiến lại gần tôi, nên tôi ngay tức phải sửa lại lời nói.
Chả hiểu sao tôi lại bị quở trách, chắc tên này đang chập mạch rồi……
“Tóm lại Motomu này, khoản nợ đó nhất định tao sẽ trả lại! Nhưng bạn chờ một khoảng thời gian……để tôi trả được không”
“Tao hiểu rồi”
“Tao biết mà, đương nhiên là mày muốn ngay lập tức”
“Ấy không, tao hiểu thật mà”
“Tao hiểu rõ mày cảm thấy khó khăn thế nào mà! Nếu vậy thì đâu còn cách nào khác!”
“Nghe này”
Bật công tắc kì lạ rồi thằng này tiến vào thế giới riêng của mình, giờ nói gì với Subaru cũng chỉ vô ích mà thôi.
Nghĩ thì thằng này kiểu gì cũng nói mấy cái rất phiền phức. Kinh nghiệm của tôi chỉ rõ, giờ mà bắt tên này dừng lại thì kiểu gì cung rất phiền hà thế nên cứ để cậu ta tự tại đi.
“Để đổi lại cho việc chờ tôi trả lại, thì bạn hãy nhận cho tôi khoản vay thế chấp này”
“Khoản vay, thế chấp”
Khoản vay thế chấp. Có nghĩa là, tải sản thế chấp.
Mà không, 500 yên có đủ nhận làm khoản vay thế chấp không thế……?
“Ây, Subaru này. Mày chỉ nợ tao có 500 yên thôi đấy”
“Tao-biết mà! Đó là thứ không gì quan trọng bằng, nếu phải nói thì đó là thứ có thể thay thế cả cuộc đời tao vậy! Nên hay chuẩn bị tinh thần để vui vẻ đi nhá!!”
Aaa, cái thằng vô vọng này. Mày chỉ muốn khoe khoang cái thứ mà ẩn dưới cái danh khoản vay thế chấp phải không.
Thằng Subaru đâu ngốc đến mức đem đi cầm thứ có thể thế cho cả cuộc đời chỉ vì cái giá 500 yên.
“......Thế tao chuẩn bị xem vui thế nào”
Tôi nói lại như thế và cuộc hội thoại đã dừng lại.
Mà, khoản vay thế chất v.v này chỉ là một câu chuyện tào lao về cái gọi là khả năng tự xoay xở. Chắc chả cần thiết phải đặc biệt nhớ đến đâu…….
◇◇◇
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại