Cho đến ngày em biến mất

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

152 1284

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 108

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1586

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3361

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 34

Light Novel - Chương 1 - Định mệnh

33ff48e1-f2f0-4255-9516-d2f3df0569d1.jpg

Người ta nói, con người từ khoảnh khắc đầu tiên cất tiếng khóc chào đời đã mang trong mình một định mệnh được định sẵn.

Vì thế, dù tôi đang đứng chênh vênh giữa hai bờ của sự sống và cái chết, trái tim tôi vẫn trống rỗng một cách lạ thường, không chút xúc cảm.

Dẫu biết rằng mạng sống của tôi chỉ kéo dài đến năm mười bảy tuổi, tôi cũng chỉ biết thản nhiên chấp nhận.

Không phải tôi can đảm, mà chỉ là đã học được cách buông bỏ một cách nhẹ nhàng.

「Mai!」

Tôi nằm yên trên giường bệnh, trong khi mẹ bước vào, tay xách theo một túi hành lý lớn.

Trong chiếc túi giấy và chiếc túi Boston cũ kỹ là những bộ quần áo mẹ chuẩn bị cho tôi trong vài ngày.

Tôi không nói lời cảm ơn nào, chỉ kéo chăn trùm kín đầu, như thể muốn trốn tránh cả thế giới. Tôi không giận mẹ, không hề.

Chỉ là tôi không chịu nổi cái không gian ngột ngạt, nơi mỗi ngày, đúng giờ, người ta lại lấy máu tôi, và nơi chẳng có sóng Wi-Fi nào để tôi có thể kết nối với thế giới ngoài kia.

Tôi căm ghét cái cảm giác bị giam hãm trong chính cơ thể mình, trong căn phòng trắng xoá này.

「Trời hôm nay đẹp lắm, con thử mở rèm cửa ra xem sao.」 Mẹ nhẹ nhàng nói.

Không chờ câu trả lời của tôi, bà bước đến bên cửa sổ. Ánh sáng chói lọi xuyên qua khe hở của tấm rèm trắng, tràn ngập căn phòng.

Tôi ghét ánh sáng ấy. Nó như nhắc tôi rằng ngoài kia vẫn còn có một thế giới rộng lớn mà tôi không thể chạm tới. Tôi kéo chăn lên cao hơn, giấu khuôn mặt vào trong đó.

「Dừng lại đi, vì con không muốn ra bên ngoài đâu.」 Tôi thều thào.

「Mai à…」 

「Làm ơn… đóng lại đi.」

「Nhưng mà…」

Khi tôi cất tiếng, giọng nói như cứng lại... và tấm rèm được kéo lại, một lần nữa.

「Trái tim của con… ngay từ khi sinh ra, đã là một kẻ khiếm khuyết.」— Bệnh tim bẩm sinh.

Dù chẳng thể vận động quá sức, tôi vẫn sống một cuộc đời xem như bình thường.

Tôi có bạn bè, đã từng có người yêu.

Tôi đến trường, ăn diện một chút, và tận hưởng cuộc sống trung học như bao cô gái khác.

Vậy mà — chỉ mới một tháng trước thôi — trái tim ấy bỗng gào thét lên trong đau đớn.

Nó xảy ra vào tiết ba của giờ Toán.

Cơn đau bóp nghẹt lấy lồng ngực, hơi thở tắc lại, và tôi được đưa đi cấp cứu ngay sau đó. Kể từ ngày hôm ấy, tôi không còn rời khỏi chiếc giường này nữa.

Tôi biết, mình là bệnh nhân — và điều đó thì không thể thay đổi. Đây không phải lần đầu tim tôi phát bệnh bất ngờ. Có lẽ chỉ là một cơn phát bệnh ngẫu nhiên nữa thôi.

Chắc chỉ là một "cú kích hoạt" nào đó khiến tôi lịm đi... Tôi tự nhủ mình như vậy, cố gắng lý trí, cố gắng chấp nhận.

Nhưng cảm giác bất mãn vẫn không ngừng tích tụ. Tại sao chứ? Vì sao trái tim này lại yếu đuối đến thế?

「…Mẹ ơi, khi nào… con mới được xuất viện?」

Tôi khẽ hỏi, giọng nhỏ như thì thầm.

Ở trường, học kỳ hai vừa mới bắt đầu. Mọi người đang bàn bạc về lễ hội văn hóa.

Lớp tôi đã thống nhất được tiết mục biểu diễn, và tôi cũng được giao một phần công việc.

Tôi muốn trở lại. Tôi không muốn trở thành gánh nặng. Tôi đã đổ gục trước mặt mọi người, khiến họ lo lắng đến thế…

Tôi không muốn kéo dài thêm nữa. Tôi muốn trở lại cuộc sống bình thường – dù chỉ là từng ngày một.

「Chắc là… hôm nay, trong buổi khám, bác sĩ Kazama sẽ nói với con về chuyện đó.」

Ngược lại với nỗi lo lắng cuộn trào trong tôi, mẹ chỉ bình thản đáp như vậy.

Chiều hôm ấy, tôi cùng mẹ có mặt trong căn phòng mang biển "Phòng khám." Ngồi đối diện là bác sĩ Kazama – người đã theo dõi và chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Ông khoảng cuối 40 tuổi, tôi từng nghe đồn ông đã kết hôn.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về ông là gương mặt có phần nghiêm nghị, nhưng tính cách lại rất ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng. Chúng tôi quen biết nhau đã lâu, tôi cảm thấy dễ dàng trò chuyện và rất tin tưởng ông.

Thế nhưng… dạo gần đây, tôi lại cảm nhận được một chút khoảng cách lạ lùng trong cách ông ấy đối xử với tôi. Tôi từng hy vọng đó chỉ là cảm giác nhầm lẫn, nhưng dự đoán của tôi đã chính xác.

「Mai-chan, đã đến lúc con cần suy nghĩ nghiêm túc về việc cấy ghép tim rồi đấy.」

Lời đề cập đến việc cấy ghép tim đã được nói nhiều lần trước đây.

「Không phải bây giờ ngay lập tức, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc phải cần.」

Những câu nói ấy tôi nghe đến mức chẳng còn cảm thấy bối rối hay hoảng sợ nữa.

「Cháu vẫn ổn mà. Cháu còn khỏe lắm cơ mà.」

Dù vẻ ngoài của tôi không có dấu hiệu thay đổi, bác sĩ nói:

「Tim của con mỗi ngày một yếu đi đó. Con cũng biết việc chuẩn bị cho ca ghép tim là rất lâu và phức tạp, đúng không?」

「Cháu biết, nhưng không phải là bây giờ. Còn chuyện xuất viện nữa…」

「Tới đây đủ rồi, Mai.」

Mẹ cắt lời tôi. Bác sĩ Kazama và mẹ cùng nhìn tôi chăm chú. Thường thì tôi đi khám một mình, nhưng hôm nay họ lại nói phải có mẹ đi cùng.

Ngay từ lúc ấy, tôi đã có linh cảm không hay. Chắc họ đã bàn bạc về ca ghép tim mà không muốn tôi biết.

Người lớn thật ích kỷ. Họ có thể âm thầm dành thời gian để ngồi lại, bàn bạc với nhau cho thỏa đáng, vậy mà đến lượt tôi — người trong cuộc — lại chẳng được cho lấy một chút thời gian để suy nghĩ cho tử tế.

Họ đã nói là "không phải bây giờ", tôi cũng tưởng rằng đó là chuyện rất xa vời. Ấy vậy mà khi nhận ra, vấn đề mang tên "cấy ghép tim" đã đến gần tôi hơn bao giờ hết, như một cái bóng đè nặng không cách nào lẩn tránh.

「Nếu… nếu con không làm phẫu thuật ghép tim… thì… con còn sống được bao lâu nữa?」

Câu hỏi vừa bật ra khỏi miệng, căn phòng lập tức chìm trong im lặng. Tôi vốn chỉ định hỏi "con còn sống được bao lâu?", thế mà không hiểu sao từ "chết" lại là điều thốt ra trước tiên.

「Trong vòng ba năm.」

Bác sĩ Kazama không né tránh, không an ủi sáo rỗng. Ông nói thật, nói rõ ràng, như thể điều đó đã là một thực tế không thể thay đổi.

Trở về phòng, tôi nhìn chằm chằm vào tờ tài liệu mà bác sĩ đưa – tài liệu hướng dẫn về ca ghép tim.

Muốn được ghép tim, trước hết phải đăng ký tên mình vào danh sách chờ. Nhưng đăng ký không có nghĩa là chắc chắn sẽ được cấy ghép.

Ngoài ra còn có những chuyện như xác suất tìm được người hiến phù hợp, các tiêu chuẩn để trái tim tương thích…

Dù tôi đã từng nghe qua đâu đó, nhưng giờ nhìn lại, những từ ngữ chuyên môn ấy cứ như gió lướt qua tai, chẳng đọng lại được gì trong đầu.

「Mai, con phải đăng ký ngay lập tức.」

Mẹ siết chặt lấy tay tôi, giọng bà đầy vội vã và cương quyết. Mẹ rất tin tưởng bác sĩ Kazama.

Với tôi, ông là một người thân quen gần gũi, nhưng trong giới y khoa, ông là một người có tiếng. Và chính người như thế lại khuyên tôi nên phẫu thuật.

Nếu suy nghĩ một cách lý trí, thì chẳng có lý do nào để từ chối cả… Thế nhưng…

「Dù nói là đăng ký tên, nhưng đâu có dễ dàng như tải một cái ứng dụng về máy đâu, đúng không? Hình như còn phải lưu lại huyết thanh gì đó nữa… rồi mỗi năm lại phải cập nhật một lần thì phải.」

「Không sao đâu, Mai à. Con không cần lo mấy chuyện thủ tục đâu.」

「Vậy thì… sao mẹ không nói với con sớm hơn rằng hôm nay sẽ bàn chuyện phẫu thuật? Mẹ biết trước rồi mà, đúng không?」

「Một thời gian trước, mẹ đã bàn với ba con. Cả ba người cùng ngồi lại nói chuyện.」

「Ba… cũng biết rồi sao…?」

Ba tôi hiện đang công tác một mình ở Hokkaido. Nếu thật sự có tham gia cuộc trò chuyện ấy, thì có lẽ ba đã phải lặn lội quay về chỉ vì chuyện đó.

Nhưng tôi hoàn toàn không được biết gì cả.

Ngay cả hôm qua, ba vẫn nhắn cho tôi những tin nhắn nhẹ nhàng, chẳng khác gì mọi ngày — không một lời nào nhắc đến chuyện ghép tim.

Tại sao lại giấu tôi? Đây là chuyện của tôi mà… Là trái tim của tôi cơ mà… Thế mà mọi chuyện lại đang tiến triển dần dần mà tôi chẳng hề hay biết.

「…Ba nói gì về việc ghép tim?」

「Dĩ nhiên là ba con cũng mong con phẫu thuật. Nhưng ông ấy cũng bảo… điều quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của con, nên cả nhà mới muốn bàn bạc cùng nhau.」

「Vậy… có lẽ là vào tháng sau, hoặc tháng sau nữa cũng được. Lúc ba quay về thì nói chuyện cho tiện hơn, nhỉ…」

Tôi cố giữ cho giọng mình bình thản, nhưng nét mặt mẹ dần trở nên căng thẳng và lạnh đi… như thể bà đang nhìn thấy trước điều gì đó mà tôi chưa kịp hiểu rõ.

「Để được ghép tim, phải đáp ứng rất nhiều điều kiện. Giả sử có người hiến tim đi chăng nữa, nếu nhóm máu, cân nặng hay các yếu tố khác không tương thích với cơ thể của con thì cũng không thể tiến hành phẫu thuật.」

「Vâng, con biết mà.」

「Chính vì vậy mới nói… khả năng thành công là rất thấp và mọi thứ cực kỳ khó khăn. Vậy nên, con hiểu rồi chứ? Càng sớm đăng ký tên, thì cơ hội sẽ càng lớn hơn, dù chỉ một chút thôi.」

「Con hiểu… nhưng mà…」

「Có thể là ngày mai… không, ngay lúc này thôi, có thể sẽ có một người nào đó phù hợp với cơ thể con. Như bác sĩ Kazama đã nói, nếu không thể ghép tim… thì chưa chắc con có thể sống tới năm hai mươi tuổi.」

「Đ–đau đấy, mẹ…」

Tôi không kìm được mà giật tay ra. Trên mu bàn tay, những dấu vết in hằn từ ngón tay mẹ vẫn còn rõ ràng — như phản chiếu cả sự tuyệt vọng đang trào dâng trong lòng bà.

Ba nói muốn cùng tôi bàn bạc. Nhưng mẹ thì khác… ánh mắt mẹ như đang gào lên rằng, chẳng còn thời gian để mà do dự nữa.

Tôi có muốn ghép tim không? Hay là không muốn? Thế mà… chưa có ai hỏi tôi điều đó cả.

「Cho con thêm chút thời gian để suy nghĩ… Mọi chuyện đến quá đột ngột, con… con không biết phải làm sao nữa…」

「Cứ đăng ký trước đi rồi tính tiếp cũng được mà. Nếu không sớm có người hiến phù hợp thì… thì…」

Giọng mẹ nghẹn lại, rồi lặng lẽ bật khóc.

Đây là cơ thể của tôi. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu… rằng đây không còn là chuyện chỉ của riêng tôi nữa rồi.

Một điều có thể sẽ xảy ra sau vài năm nữa — vậy mà tôi lại buộc phải đưa ra quyết định ngay bây giờ, nếu không sẽ không kịp. Tôi nghĩ, điều đó đã đủ để cho thấy: Khả năng được ghép tim thực sự thấp đến mức nào.

「…Được rồi. Con sẽ đăng ký.」

Trái tim vốn đang dần trở nên yếu ớt ấy, lại đập dữ dội lạ thường trong khoảnh khắc này.

Sau khi mẹ về, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, rồi đi lên tầng thượng của bệnh viện. Bệnh viện này có bảy tầng, và tầng cao nhất là khu vườn phục hồi chức năng, nơi trồng rất nhiều loài hoa theo mùa. 

Ban ngày, nơi đây khá đông đúc do có bệnh nhân ngoại trú lui tới, nhưng đến chiều muộn, không gian ấy gần như trở thành của riêng tôi.

「Lạnh quá…」

Tôi vốn rất nhạy cảm với lạnh, nên chỉ cần mùa hè vừa qua đi là đã chẳng buồn đếm xỉa đến mùa thu, lập tức lôi đồ mùa đông ra mặc.

Dù bệnh viện có chuẩn bị sẵn đồ bệnh nhân, nhưng tôi vẫn cố mặc bộ đồ nỉ quen thuộc như lúc còn ở nhà.

Tôi kéo tay áo xuống hết cỡ, rồi nắm lấy lan can đang lạnh buốt. Dù lòng tôi đang âm u nặng trĩu, thì hoàng hôn trước mặt vẫn vô tình rực rỡ đến tàn nhẫn.

Tôi ghét bệnh viện. Vì nơi đây đã tước đi của tôi cái gọi là "bình thường".

Dù đã nhập viện, tôi vẫn giữ liên lạc với bạn bè ở trường. Tôi lấy cớ là bị bệnh về đường hô hấp, nên đến giờ vẫn che giấu được.

Nhưng nếu thời gian nằm viện kéo dài, chắc chắn sẽ đến lúc lời nói dối ấy bị vạch trần.

Tôi không muốn nói rằng mình bị bệnh tim bẩm sinh — có lẽ vì đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa đủ dũng khí để đối diện với chính căn bệnh ấy.

「—Cậu là Iwase Mai, đúng không?」

Một cơn gió lạnh lướt qua gò má tôi — và ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ phía sau.

Tôi chầm chậm quay lại, bắt gặp một cậu con trai đang đứng đó. Gương mặt cậu rất ưa nhìn, vóc dáng cao ráo, mang theo khí chất thu hút khiến người ta nghĩ ngay rằng chắc hẳn rất được con gái yêu thích.

Một người nổi bật thế này, nếu đã từng gặp qua thì tôi không thể nào quên được. Nghĩa là… đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau. Vậy mà… cậu ấy lại biết tên tôi.

「…Cậu là ai vậy?」

「Tớ tên là Usami Shin. Tớ cũng đang điều trị ở đây.」

Không chỉ biết tên tôi, dường như cậu ta còn biết cả chuyện tôi đang nằm viện.

「Cậu có chuyện gì sao?」

「Nếu không có chuyện gì thì không được bắt chuyện à?」

「Bị người lạ gọi tên, ai mà chẳng thấy cảnh giác chứ.」

Tôi cố tình tỏ ra lạnh nhạt. Nếu đây là ở trường, có lẽ tôi đã ứng xử nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng ở nơi này, tôi không cần bạn bè, cũng không cần giao du với ai cả. Nhất là với những bệnh nhân khác cùng nằm viện — tôi không hề có ý định thân thiết.

「Vậy à… xin lỗi nhé. Vì tớ chỉ là… biết cậu một cách đơn phương, nên mới lỡ lời như vậy.」

Cậu ấy không hề khó chịu trước thái độ phũ phàng của tôi, chỉ đơn giản là xin lỗi một cách thành thật… Lạ thật. Không, phải nói là, tử tế đến mức bất thường.

「Ngắm hoàng hôn từ đây đẹp lắm, nhỉ. Nhìn kìa, chỗ mấy tòa nhà cao tầng xây sát nhau đó. Từ khe giữa chúng, có thể thấy được tàu chạy đấy.」

Có vẻ cậu ấy để ý đến sự dè dặt của tôi nên đã giữ một khoảng cách vừa phải, rồi đặt tay lên lan can như tôi.

Làn da trắng chưa kịp nhuộm chút nắng chiều, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy cả những mạch máu xanh mờ bên trong — bàn tay ấy như một tấm bản đồ sống.

「…Giống cá thủy tinh Ấn Độ thật đấy.」

「Hả? Cá… gì cơ?」

「Một loài cá nhiệt đới tớ từng nuôi khi còn nhỏ.」

Tôi chợt nhớ ra, cơ thể con cá ấy có sắc vàng nhạt nhè nhẹ, và trong suốt như thế — giống hệt cậu ấy lúc này.

「Mai nói những điều thú vị ghê.」

「Đừng có làm quen thân mật như thế.」

「Rõ ràng là cậu chủ động nói chuyện trước mà.」

「Đó là tớ đang lẩm bẩm một mình thôi.」

「Vậy từ giờ, cứ gọi tớ là Shin cũng được nhé.」

「Tớ sẽ không gọi đâu. Mà cũng chẳng có "từ giờ" gì cả.」

「Gì vậy? Mai gặp lại nha.」

Cậu ấy mỉm cười dịu dàng. Tại sao… cậu ấy có thể cười như thế?

Từ lúc nhập viện đến giờ, tôi lúc nào cũng cau có, tính khí cũng dần trở nên cộc cằn.

Vậy mà cậu ấy — dường như chẳng hề bị tổn thương hay vẩn đục bởi bất cứ điều gì.

Nếu được phép nói hơi quá… thì vào khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy cậu ấy còn rực rỡ và đẹp đẽ hơn cả ánh hoàng hôn đang cháy bừng trước mặt.

「Mai-chan, buổi sáng tốt lành.」

Buổi sáng ở bệnh viện bắt đầu rất sớm.

Lúc nào cũng đúng sáu giờ, cô y tá Nakamura lại đến. Chị ấy là người phụ trách phòng tôi.

Nhân tiện thì, giờ tắt đèn là chín giờ tối.

Dù không muốn quen với nhịp sinh hoạt ấy, gần đây tôi vẫn tự động thức dậy vào sáu giờ sáng và đi ngủ đúng chín giờ tối. Cơ thể con người thật đơn giản một cách kỳ lạ.

「Ồ, cái này là gì vậy?」

Chị Nakamura, đang chuẩn bị dụng cụ lấy máu, liếc nhìn bàn tay tôi. Trên lòng bàn tay tôi là một con hạc giấy màu vàng được gấp rất cẩn thận.

「Em cũng không biết nữa. Khi tỉnh dậy thì thấy nó được đặt trên tủ đầu giường.」

「Chắc là của Shin-kun rồi.」

「Dạ?」

「Shin-kun là bệnh nhân phòng 302, bằng tuổi với Mai-chan đấy. Khi nãy chị gặp em ấy ở hành lang và đã nhắc nhở rằng không được đi lại trước giờ báo thức. Em ấy nói đi vệ sinh, mà còn đi vệ sinh ở tầng khác — chị thấy kỳ lạ quá.」

Chị Nakamura vốn rất thích tám chuyện, hay kể cả những điều không ai hỏi. Nếu đúng là cậu ấy để con hạc giấy lại, tức là cậu ta đã vào phòng tôi khi tôi còn đang ngủ.

Dù có thể hiểu vì có bảng tên phòng dán trước cửa nên cậu ta biết, nhưng suy nghĩ kỹ lại, điều đó vẫn khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, việc vào phòng người khác mà không được phép là vi phạm quy tắc.

「Cái này, tớ trả lại cậu đây.」

Sau bữa sáng, khi ra hành lang, tôi gặp ngay cậu ấy. Tôi lập tức đưa trả lại con hạc giấy.

Tôi đã định lên phòng để than phiền, giờ không cần mất công nữa rồi.

「Đó là tớ tặng cậu mà.」

「Tớ không cần.」

「Sao lại giận dữ vậy?」

「Tự ý vào phòng tớ thì còn gì là không giận hả, cậu bị ấm đầu à?」

「Tớ đâu có xem trộm khuôn mặt của cậu khi cậu đang ngủ đâu.」

「Chuyện đó không phải vấn đề.」

Tôi ép cậu ấy nhận lại con hạc mà cậu không muốn nhận. Thái độ không chút hối lỗi của cậu ta khiến tôi càng tức tối hơn.

「Tớ không có ý định làm bạn với cậu đâu.」

「Còn tớ thì muốn làm bạn với Mai.」

「Vậy sao? Chỉ vì bằng tuổi nhau thôi à? Hay là cậu không có bạn bè nào khác?」

「Nếu không có bạn, thì Mai sẽ làm bạn với tớ chứ?」

「Chuyện đó là không thể. Tớ không muốn thân thiết với ai ở đây cả.」

"Ở đây" là sao?」

「Tớ chỉ muốn được sống như người bình thường thôi」

「Vậy ý cậu là người mang bệnh thì không bình thường à?」

「………………」

Tôi biết mình vừa nói ra một điều tệ hại.

Tôi sinh ra chưa từng biết đến một cơ thể khỏe mạnh là như thế nào. Nếu ai đó phân biệt đối xử với tôi vì điều đó, tôi sẽ cảm thấy đau đớn và căm phẫn biết bao.

Nhưng tôi cũng biết, bên ngoài bệnh viện này có một thế giới rộng lớn và rực rỡ ánh sáng. Một thế giới tự do, nơi người ta có thể ăn món mình thích, đi đến những nơi mình muốn, và yêu người mình lựa chọn.

Dù tôi không thể làm mọi thứ như người khác, nhưng hơn bất cứ ai, tôi luôn khao khát được sống như một người "bình thường".

Chính vì vậy, tôi không muốn chấp nhận con người mình khi đang ở nơi này. Bởi nếu chấp nhận rồi, tôi sợ mình sẽ không thể trở về thế giới mà mọi người đang sống nữa.

「Nếu cậu thấy tớ ghê tởm thì chẳng sao cả.」

「Tớ không thấy thế. Vì đó là cảm xúc quan trọng với cậu mà.」

「Đừng tỏ ra là người tốt như vậy」

Tôi lại buông ra những lời cay nghiệt và rời xa cậu ấy. Cậu càng nhẹ nhàng với tôi bao nhiêu, thì phần tăm tối trong tôi lại càng lộ rõ bấy nhiêu.

Tôi không phải người như thế này. Tôi không phải kiểu người cứ đẩy mọi người ra xa như vậy. Vậy mà tại sao tôi chỉ có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác? Tại sao chứ?

「Mai, hôm nay tớ vẫn sẽ đợi cậu trên sân thượng đấy.」

Từ phía sau, tôi nghe thấy giọng cậu ấy vang lên. Tôi không quay đầu lại. Tôi biết, nếu quay lại lúc này… gương mặt chẳng còn giữ nổi chút bình tĩnh nào của tôi sẽ bị cậu ấy thấy mất.

「Ừm… con có thể kéo áo xuống được rồi.」

Bác sĩ Kazama luôn khám cho tôi mỗi ngày một lần. Thời gian thay đổi tùy hôm, và hôm nay thì là buổi sáng.

Phòng khám bao giờ cũng yên tĩnh đến mức lạnh lẽo—không một tiếng động, không một hơi thở thừa.

Bác sĩ đã quá quen tay, nhẹ nhàng đặt ống nghe lên ngực tôi, lắng nghe nhịp đập trong lồng ngực, rồi như thường lệ, viết gì đó vào hồ sơ bệnh án.

Tôi ghét nhất chính là khoảnh khắc ấy.

Mỗi lần bác sĩ đặt bút, tim tôi như bị bóp nghẹt lại vì lo sợ.

「………………Tim của cháu… vẫn ổn chứ ạ?」

「Hiện tại thì chưa có vấn đề gì đâu. Nhịp tim ổn định, thân nhiệt cũng bình thường.」

「…Nhưng… cháu vẫn phải ghép tim, đúng không ạ?」

「Phải rồi. Với Mai-chan, ca ghép là điều không thể tránh khỏi.」

Ghép tim không phải chuyện đơn giản.

Cơ thể của người hiến—donor—phải phù hợp với người nhận—recipient—thì ca phẫu thuật mới có thể tiến hành.

Tôi đã tự mình tìm hiểu rồi. Hiện tại có hơn chín trăm bệnh nhân đang chờ ghép tim.

Chỉ riêng nhóm máu B như tôi, đã có tới hai trăm hai mươi người.

「Vậy… thường thì bao lâu mới tìm được người hiến ạ?」

「Chuyện đó thì… chính bác sĩ cũng không biết được. Những người chờ ghép… chỉ còn cách tin tưởng và tiếp tục đợi thôi.」

"—Tin tưởng"

Tôi ghét cay ghét đắng cái từ ấy. Vì tôi cũng từng tin… Tôi từng tin rằng trái tim của mình sẽ ổn. Tôi từng tin, chỉ cần mình cố gắng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng cuối cùng… mọi niềm tin đều tan vỡ.

Trên đời này, chẳng có lời nào lại vô trách nhiệm hơn từ "tin tưởng".

「Vậy nếu giả sử tìm được người hiến tim rồi, nhưng cháu không muốn phẫu thuật thì sao?」

Tôi không thể hỏi ý kiến gia đình. Thật ra tôi cũng không muốn nói với bác sĩ, nhưng chuyện này là điều duy nhất tôi phải chắc chắn.

「Trong trường hợp đó, sẽ không tiến hành phẫu thuật đâu. Dù người ngoài có mong muốn thế nào, nếu chính bệnh nhân từ chối thì ca phẫu thuật không thể diễn ra được.」

Nghe bác sĩ trả lời, tôi bỗng cảm thấy lòng nhẹ nhõm kỳ lạ.

Trên hành lang, khi tôi rời khỏi phòng khám để về phòng, tôi gặp chị Nakamura. Ngay khi thấy tôi, chị đưa cho tôi con hạc giấy màu vàng mà tôi đã trả lại trước đó.

「Shin-kun nhờ chị chuyển lại cho em.」

Chắc cậu ta nghĩ nếu thông qua chị Nakamura, tôi sẽ nhận chăng? Nếu tôi là người lạnh lùng hơn, tôi đã bóp nát con hạc rồi quăng vào thùng rác. Nhưng dù có thể nói ra những lời cay nghiệt, tôi không đến mức tàn nhẫn như vậy.

「Người đó… cái người tên Shin ấy… với mọi người cũng đều như thế ạ?」

「Như thế là sao?」

「Em không biết diễn tả thế nào cho đúng, nhưng khoảng cách giữa cậu ấy với người khác quá gần, rất dễ thân thiện đến mức làm em thấy khó chịu.」

「Shin-kun là đứa trẻ hiền lành dịu dàng tốt bụng với tất cả mọi người mà.」

「Không, hiền lành với giữ khoảng cách là hai chuyện khác nhau chứ. Em cũng chẳng hiểu cậu ta đưa em con hạc giấy để làm gì nữa.」

「Trong hạc giấy có nhiều ý nghĩa lắm, như cầu sống lâu, cầu bình an khi thiên tai, hay cầu khỏi bệnh chẳng hạn」

「Hả? Vậy… cậu ta đưa hạc giấy là để mong em khỏi bệnh và sống lâu à?」

「Ừm… chuyện đó thì chị cũng không chắc lắm. À, cũng có thể là để cầu chúc hạnh phúc ấy.」

「Cầu chúc hạnh phúc?」

「Có khi cậu ấy chỉ muốn gửi gắm lời cầu nguyện rằng sẽ có thật nhiều điều tốt đẹp đến với Mai-chan thôi.」

Tôi vô thức nhận lấy con hạc giấy từ tay chị Nakamura đang mỉm cười dịu dàng. Dù con hạc có mang theo nhiều ý nghĩa thế nào, tôi vẫn không cảm thấy mình nợ cậu ấy bất kỳ điều gì để được cậu ấy cầu nguyện.

Thế mà, ngược lại với cảm xúc đó, đôi chân tôi lại tự dẫn tôi đến nơi ấy. Tôi không định thân thiết với cậu ta. Cũng không có ý định làm bạn. Tôi không đến đây vì muốn gặp cậu ấy—chỉ là tôi thích nơi này thôi.

「Tớ đang đợi cậu đấy, Mai!」

Vậy mà khi thấy cậu ta mỉm cười vui vẻ vì sự xuất hiện của tôi, tôi chợt cảm thấy dễ thở hơn đôi chút.

—「Đừng có làm ra vẻ người tốt như thế chứ, đồ ngốc.」—

Rõ ràng tôi đã từng nói như vậy, thế mà giờ lại lặng lẽ leo lên tận sân thượng thế này thì thật chẳng nhất quán gì cả. Tôi không biết nên tỏ vẻ thế nào, bèn kéo mũ áo khoác trùm lên đầu. Chậm rãi tiến lại chỗ cậu ta, đến khi đứng cạnh nhau, tôi mới ngẩng đầu lên.

Tôi không để ý lúc nãy, nhưng hóa ra cậu ấy cũng đang mặc một chiếc áo hoodie đen giống hệt tôi.

「Áo giống nhau nhỉ?」

「Tớ không bắt chước đâu đấy!」

「Ừ, tớ biết mà.」

「……Cậu đến đây từ bao giờ vậy?」

「Chắc cũng một lúc rồi.」

Dù nói là "một lúc" nhưng chóp mũi cậu ấy đã đỏ lên vì lạnh. Nếu tôi không đến, cậu ấy sẽ làm gì nhỉ?

Dù trong đầu cứ lặp đi lặp lại rằng mình không nên dính líu gì, trái tim tôi rõ ràng không nghĩ như thế.

Mỗi lần tỏ ra lạnh nhạt với cậu ấy, cảm giác tội lỗi trong tôi lại nhói lên dữ dội. Tôi cũng không hiểu nổi con hạc giấy đó được gấp để làm gì, vậy mà bây giờ lại muốn biết.

「………Chị Nakamura nói đó là để cầu chúc hạnh phúc… có thật không?」

Tôi lấy con hạc từ trong túi ra và giơ cho cậu ấy xem. Dù đã cố giữ cẩn thận để không làm hỏng, nhưng cánh của nó hơi gập lại, khiến con hạc như đang cúi đầu buồn bã.

「Có cả điều đó nữa, nhưng… tớ chỉ nghĩ là nếu cậu vui thì tốt thôi. Nhưng mà, xem ra thất bại rồi.」

「Tớ thường tiếp xúc với mấy bé ở khu nhi mà, nên chắc vô thức áp dụng cách đó luôn.」

「Khu nhi… là tòa nhà nối bằng hành lang bên kia ấy hả?」

「Ừ, đúng rồi. Tớ cũng từng ở đó đến hai năm trước lận. Vì khu đó chỉ nhận bệnh nhân tới 15 tuổi thôi mà.」

「Vậy… cậu đã nằm viện ở đây lâu rồi à?」

「Ừm. Ở khu điều trị chung thì không có ai gần tuổi tớ cả, nên khi cậu đến, tớ thấy vui lắm. Xin lỗi nhé, nếu tớ cư xử hơi quá thân mật.」

「Không sao đâu, cậu không cần xin lỗi...」

Chẳng biết từ lúc nào, sắc trời đã bắt đầu chuyển màu. Trước khi nhập viện, tôi từng rất thích bầu trời đỏ rực như bị thiêu cháy của buổi hoàng hôn.

Nhưng trong nơi khép kín này, việc được ra ngoài cũng không được phép, nên hoàng hôn chỉ còn là lời nhắc nhở vô nghĩa rằng một ngày nữa lại sắp kết thúc.

Tôi còn phải sống cuộc sống như thế này bao lâu nữa? Tôi còn phải chịu đựng đến khi nào thì mới quay về nơi mình từng thuộc về?

Hàng ngày cứ lặp đi lặp lại những suy nghĩ đó… thật sự khiến tôi cảm thấy chán nản.

Tôi muốn thay đổi điều gì đó. Tôi muốn ai đó thay đổi giúp tôi.

Và nếu tôi gặp lại cậu ấy, tôi có cảm giác… điều gì đó sẽ thay đổi.

「Tớ đã từng đi học bằng chuyến tàu kia đấy.」

Đúng như cậu ấy nói, từ khoảng hở giữa các tòa nhà, tôi có thể thấy con tàu đang lướt qua.

Năm lớp 9, tôi từng cãi nhau to với mẹ về chuyện chọn trường. Tôi muốn được đi học bằng tàu điện, còn mẹ lại muốn tôi chọn trường cao trung gần nhà. Vì không thống nhất được, hai mẹ con đã xung đột rất nhiều.

Sau nhiều lần nói chuyện, cuối cùng tôi thi vào một ngôi trường cách hai ga so với nhà.

Nhưng nơi tôi thật sự muốn đến lại là một trường cách tận bảy ga.

Phải chuyển tàu, lại cách xa nhà và bất tiện, nhưng tôi vẫn tự mình tham gia buổi tư vấn của trường đó, mà không cho mẹ biết.

Chỉ vì một câu nói của mẹ: 「Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?」… tôi đã từ bỏ.

Nếu phát bệnh đột ngột, tôi sẽ làm phiền đến người khác. Tôi cũng từng bị bạn bè bỏ rơi mình ngay sau khi biết tôi mắc bệnh nặng.

Vì thế, khi vào cấp 3, tôi chẳng thể nào cư xử như một cô gái khoẻ mạnh bình thường.

Tôi từng nghĩ tính cách mình trở nên tệ đi, nhưng có lẽ… con người hiện tại mới chính là bản chất thật của tôi.

Dù là những câu chuyện u ám, khi tôi kể, cậu ấy vẫn luôn giữ gương mặt tươi sáng.

「Cao trung… có vẻ vui thật đấy nhỉ?」

「……Này, Shin này, cậu chưa từng đi học cao trung à?」

「Tớ từng học sơ trung, nhưng cũng nghỉ sớm. Cao trung thì… chưa kịp thi đã phải nằm viện rồi. Mà kể cả có đậu đi nữa, chắc cũng phải nghỉ học liên tục thôi.」

「Chắc cuối cùng cũng bị lưu ban rồi phải bỏ học thôi.」

Tuy vẻ ngoài rất người lớn, nhưng bên trong cậu ấy lại như một đứa trẻ trong sáng, không vướng bụi trần.

「Này, có thể câu hỏi sắp tới hơi khó chịu một chút.」

「Cậu cứ hỏi đi.」

「Nếu không muốn trả lời thì cậu không cần nói đâu.」

「Cậu không cần dè dặt như thế đâu. Tớ lúc nào cũng sẵn sàng trả lời những điều cậu muốn biết.」

「Shin… cậu bị bệnh gì vậy?」

Câu hỏi đó cũng là điều tôi không muốn ai hỏi mình. Dù câu trả lời là nặng nề hay nhẹ nhàng đi nữa, người ta nhất định sẽ nói "Vất vả quá nhỉ" và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại.

Tôi từng nghĩ rằng, nếu đã thấy tội nghiệp thì đừng có hỏi làm gì. Ấy vậy mà chính tôi lại là người lên tiếng hỏi…

Chắc là vì tôi muốn biết cậu ấy đã sống như thế nào, là người ra sao.

「Tớ giống cậu đấy. Cũng ở đây」

Vừa mỉm cười, cậu ấy chỉ vào một chỗ trên cơ thể. Chính là bên ngực trái―nơi trái tim ngự trị.

Thời gian như ngừng trôi, tôi thậm chí quên cả việc thở. Dù là chính tôi đã hỏi, vậy mà… tôi vẫn thấy ân hận. Bởi vì khuôn mặt Shin khi ấy quá dịu dàng… đến mức khiến tôi suýt bật khóc.