Vẫn là đường bờ sông hồi sáng, nhưng giờ tôi đang đi ngược lại.
Đường này để đến trường thì có hơi xa, nhưng tôi thích vậy. Dòng sông với chiều rộng lên tới cả 20 mét, dọc theo nó là những dãy nhà mới lẫn cũ men theo hai bên đường, những cột điện cao thế với những sợi dây cáp dài, cùng bóng dáng của một ngọn núi nào đó ở phía xa xa. Có lẽ vì xe hơi bị cấm qua lại ở đây, nên tất cả mọi người đều đi khá nhẩn nha và thong thả, thậm chí cả những con mèo hoang nằm đang nằm bên vệ đường cũng đang ngáp ngắn ngáp dài.
Ngay khi hình ảnh những học sinh khác cũng đang trở về nhà gần như đã khuất khỏi tầm mắt của mình, tôi chợt thấy ai đó đang đứng ngay bên chỗ cửa xả lũ. Bình tĩnh kìm lại những bước chân có phần hăng hái của bản thân, tôi lặng lẽ bước xuống lối đi hẹp chỉ vừa cho một người đi được bắc dọc theo cửa, để không làm mất bầu không khí thư thái, tươi tắn và đôi chút trầm lặng quanh người ấy.
Thầm nguyện rằng giọng nói của mình sẽ được nhẹ nhàng như tiếng nước chảy, tôi cất tiếng.
[Asu-nee.]
Ngẩng lên từ quyển sách bìa mềm trong tay, Nishino Asuka-senpai đáp lại ngay, bằng chất giọng tựa gió xuân vụt qua nơi đây.
[Không hiểu sao, tự dưng chị có cảm giác rằng chúng ta sẽ gặp được nhau hôm nay đấy.]
Những lọn tóc gần chạm xuống tới cằm chị lắc lư mạnh mẽ, và, như để tô điểm thêm cho nụ cười tinh ranh ấy, cái nốt ruồi ở phía dưới mắt trái vẫy chào tôi. Một ngoại hình không quá đầy đặn nhưng không hề mảnh mai, cái cà vạt được thắt một cách đàng hoàng, và cái váy không ngắn cũng chẳng dài, không quá nổi bật và trung lập về mọi khía cạnh, vẻ đẹp của tất cả những điều đó đâm thẳng vào tôi và sưng tấy lên.
[Chị đang đọc gì thế?]
[“Người đàn bà trong đêm”, của William Irish.]
[Đêm vẫn còn dài, và anh ta cũng thế. Nhưng đêm tối lại rất ngọt ngào, còn anh ta thì chua chát. – Có vẻ là bản mới nhỉ. Câu mở đầu của quyển này sâu sắc hơn bất kì tiểu thuyết nào em từng đọc đó.]
[… Vậy là em biết tỏng rồi à. Quả là một đứa ranh mãnh.]
==
Trans: Set
Edit: Đổi tên gấp