Chính vì chỉ còn một năm để sống, nên lại càng phải trở thành huyền thoại Uma Musume!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Quyển 1: Huyền thoại chỉ kéo dài một năm - Chương 6, Bị chặn cửa rồi? Cô không biết mình rất đáng sợ sao!

Vừa xuống xe, thậm chí ngay khoảnh khắc chiếc xe vừa dừng hẳn, Hakubo Ruka đã đẩy cửa nhảy xuống, rồi hóa thành một bóng trắng lao đi.

Tốc độ nhanh như thể đang ở trên đường đua, bỏ qua giai đoạn thích ứng mà bắt đầu thẳng một cuộc đào thoát thế kỷ.

Nhanh đến mức ngay cả những Uma Musume khác đang đứng ở cửa ngóng trông cũng không kịp phản ứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mãi cho đến khi Mejiro Ardan đi đến trước mặt họ, họ mới có phản ứng.

"Ruka-chan... sao vậy?"

"Chắc là say xe rồi?"

Ardan có chút không biết nên miêu tả, hay nói đúng hơn là xác nhận thế nào.

Rõ ràng lúc nãy đang ngủ, nhưng đột nhiên... ngủ rồi mà cũng say xe nặng đến vậy sao? Lúc tỉnh thì không thấy có phản ứng gì cả.

Luôn cảm thấy, có chỗ nào đó kỳ kỳ, và dường như có chuyện gì đó đang bị che giấu.

Ardan đột nhiên có một trực giác hoang đường, cô đứng sau lưng mọi người, khẽ cắn môi dưới để giữ bình tĩnh.

Không được, xem ra phải đặc biệt chú ý đến Ruka-chan mới được...

Rõ ràng là có thể lộ ra một dáng vẻ khi ngủ dịu dàng như vậy mà.

…………

Hakubo Ruka đâm sầm sập trong lâu đài Mejiro. Thật lòng mà nói, cảm giác chạy khi đang ngậm một ngụm nước đã đủ tệ rồi, huống chi trong miệng cô là một ngụm máu tươi đặc sệt.

Và có khi còn lẫn với thứ gì đó khác cần phải nhổ ra ngay lập tức.

Ấy vậy mà cô cứ duy trì trạng thái đó từ lúc trên đường cho đến khi xuống xe!

Thậm chí cho đến tận bây giờ!

Hakubo Ruka cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Điều khiến người ta muốn phát rồ hơn nữa là, rõ ràng đã đến nơi có thể giải quyết những vấn đề này, nhưng cô lại nhất thời bị lạc đường mà không tìm thấy nhà vệ sinh!

Không phải chứ, cô không thể nào tìm một cái thùng rác rồi dùng khăn giấy bọc lại đơn giản được, đúng không?

Sẽ bị người nhà Mejiro phát hiện mất!

Cái vụ xuyên không chết tiệt.

Lòng vòng một hồi, cuối cùng Hakubo Ruka cũng tìm thấy khu sinh hoạt, sau đó lao vào một căn phòng không khóa và giải quyết gánh nặng trong miệng.

Súc miệng, sau đó nhấn nút xả nước, rồi cẩn thận lau sạch những vệt máu nhỏ li ti.

Thứ này vốn không dễ thấy, nhưng trên nền gạch sứ trắng thì lại nổi bật như một đóa hoa xanh giữa muôn ngàn đóa hoa!

Phải xử lý sạch sẽ, nhất định phải xử lý sạch sẽ.

Sau đó, Hakubo Ruka như vừa sống lại, nặng nề thở dốc bước ra khỏi phòng.

Ừm...

【Mejiro Ramonu】

Chết dở, sao lại là phòng của con mắm điên này... May mà không có nhà, thế thì xui xẻo rồi.

Hakubo Ruka bất giác rụt cổ lại, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh, rồi mới men theo hành lang để tìm phòng của mình.

Nói Mejiro Ramonu là mắm điên cũng không có ý gì khác, chỉ là trong các tác phẩm fanfic mà Ruka từng đọc, danh tiếng của vị này thực sự khó mà nói hết.

Đương nhiên, trong thiết lập gốc chắc không khoa trương đến vậy. Nhưng nói sao nhỉ, danh tiếng của một người có thể tạo ra ảo ảnh, dù đây trông có vẻ là một thế giới Uma Musume bình thường.

Nhưng Hakubo Ruka vẫn không nhịn được mà mường tượng ra viễn cảnh mình đang ở trong một thế giới "Tra-pre" kỳ quái nào đó.

Tốt nhất là không nên. Nếu vậy thì việc cô đến lâu đài Mejiro chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao.

Nói cách khác thì...

Vừa mới nôn máu trong phòng người ta xong, có chút sợ rồi. Cộng thêm những thứ méo mó mà cái tên Mejiro Ramonu đại diện nữa là hoàn toàn rén luôn.

Hakubo Ruka đi qua hết phòng này đến phòng khác rồi mới nhìn thấy biển tên phòng của mình.

Thật lòng mà nói, trước khi vào lâu đài Mejiro, khó mà tưởng tượng được nơi ở của một gia đình danh giá sẽ trông như thế nào.

Nhưng sau khi vào rồi mới có thể thấy rõ.

Phòng khách rộng đến mức vô lý. Trang trí tuy không xa xỉ đến mức dát vàng nạm bạc, nhưng chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra thiết kế tinh xảo, phong cách độc đáo và vật liệu được lựa chọn vô cùng kỹ lưỡng.

Đi qua sảnh lớn hình như là khu vực ăn uống, sau đó là cầu thang và một khu vực ở rộng lớn xuyên qua hành lang.

Những khu vực khác Hakubo Ruka vẫn chưa khám phá, nhưng bây giờ cô lại khá tò mò không biết phòng của mình trông như thế nào.

Ừm... xem trước rồi nói sau?

【Hakubo Ruka】

Nhấn tay nắm cửa, cô ngựa non tóc trắng dài thò cái đầu nhỏ ra từ khe cửa vừa hé mở.

Phòng rất lớn, rất trống trải, trông thực ra càng giống một căn nhà mới được trang hoàng hơn là một nơi có người ở.

Bàn học, tủ quần áo, giường lớn, ban công, phòng tắm, bàn trà nhỏ để ăn uống và đủ các loại đồ nội thất khác, hoàn toàn không có vẻ gì là bị bạc đãi cả.

Và rồi, ừm...

Mejiro Ramonu đang đứng đó đọc sách?

Chết dở, đây cũng là một phần của nội thất à?

Hakubo Ruka rụt đầu lại, sau đó ngẩng lên xác nhận cẩn thận.

【Hakubo Ruka】

Đúng mà, là phòng của mình mà?

Thò đầu ngó nghiêng.

Mejiro Ramonu.

Không chắc, xem lại lần nữa?

【Hakubo Ruka】

Lạ thật, lúc nãy không phải là nhìn nhầm chứ, ảo giác hay gì đó...

Hakubo Ruka lại thò đầu ra lần nữa, và rồi, bắt gặp một đôi mắt đang cười, người đó đã khuỵu gối xuống trước cửa, đối diện với cô.

Mejiro Ramonu, đang yên lặng nhìn cô từ sau cánh cửa.

Cái đó, "Here's Ruka!"

À không không, phải là— "Sáng sớm, ôi chao, ngài có khỏe không ạ?"

A ha ha...

Hakubo Ruka âm thầm bắt đầu cân nhắc khả năng trốn thoát.

"Ừm, có muốn xác nhận lại lần nữa không?"

Ực, xem lại lần nữa à? Không lẽ biển tên phòng đột nhiên biến thành Mejiro Ramonu chứ.

Mình biết rồi, thực ra lúc nãy mình đã nôn máu trong phòng của mình. Ừm, đây thực ra mới là phòng của cô Mejiro Ramonu.

Mình tự giác bò đi đây.

Hakubo Ruka âm thầm lùi lại một bước, cô buông tay nắm cửa ra. Nhưng Mejiro Ramonu lại nắm lấy từ phía bên kia, sau đó kéo cửa ra, cứ thế đường hoàng để bóng của mình bao trùm lên cô ngựa non nhỏ bé trước mặt.

"Đây là phòng của em, đừng nghi ngờ nữa cô ngựa non. Còn nữa, mọi người đang đợi em ở sảnh lớn, đi theo chị."

Đợi tôi? Làm gì chứ?

Hakubo Ruka nghiêng đầu, đôi tai phe phẩy theo dòng suy nghĩ, không lập tức trả lời.

Còn Mejiro Ramonu? Cô không phải là người sẽ dừng lại để giải thích. Đưa tay ra, nắm chặt, kéo đi một cách dứt khoát, sau đó từng bước đi qua hành lang.

"Là tiệc mừng trận debut của em đó, cô nhóc không khiến người khác bớt lo lắng."

Mejiro Ramonu rõ ràng không khó gần như vẻ ngoài. Cô vẫn cố gắng giảm bớt sải bước của mình, ít nhất so với Hakubo Ruka tay chân ngắn cũn, cô không cần phải chạy lon ton mới theo kịp.

Thôi được, xem ra không phải là "Tra-pre" hay Mejiro Ramonu kỳ quái gì cả. Như vậy cũng tốt...

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô chỉ còn một năm để sống, cũng chẳng cần phải lo lắng về đường đua lầy lội làm gì.

Chỉ cần từ chối những mối quan hệ thân mật hơn, sau đó hoàn thành những việc mình muốn làm là được rồi, đúng không.

Không lẽ cô còn phải đánh cả vòng hồi sinh nữa chứ, có được cuộc sống thứ hai đã là tốt lắm rồi, còn đòi có lần thứ ba à? Tham lam không đáy!

Hakubo Ruka tự khuyên nhủ mình như vậy, nhưng Mejiro Ramonu đi phía trước thì hoàn toàn không biết.

"Không cần phải quá câu nệ đâu. Tuy là bổn gia, nhưng có lẽ sống ở đây rồi thì cũng không còn là người ngoài."

Ý ngầm là, đã có thể định cư ở đây, thực ra sự khác biệt giữa bổn gia và chi thứ cũng không lớn lắm, chỉ là trong tên có chữ "Mejiro" hay không mà thôi.

"Có điều, em hình như cũng có thể được gọi là Mejiro Ruka nhỉ."

Mejiro Ramonu khẽ nói, sau đó mới dừng bước, quay đầu lại hỏi với một nụ cười nhẹ.

"Và nữa, chị đáng sợ đến vậy sao?"