Tại một buổi sáng sớm, ngay sau khi mặt trời vừa ló dạng, tại nơi quán nhậu vẫn còn vắng khách, hai người đàn ông cùng ngồi tại một chiếc bàn, đối mặt với nhau.
Cả hai đều có rất nhiều sẹo, giúp cho người ta biết rằng họ đều là những chiến binh dày dặn, và họ trò chuyện khi nhìn nhau chằm chằm. Nếu khách hàng nào không quen biết mà bước vào lúc này chắc chắn sẽ bị cái bầu không khí căng thẳng tỏa ra từ hai người họ đuổi đi mất.
“Nói tôi nghe đi, ông già,” một người đàn ông, vị kiếm sĩ Krowe, nói, “thằng nhóc này là ai hay là cái gì vậy?”
“Nó đến gặp tôi thôi,” người đàn ông còn lại, chủ quán nhậu, nói. “Tôi vô tình gặp nó thôi.”
Ông Krowe lắc đầu. “Ôi thôi nào, làm ơn đừng có nói thế. Ông đừng có xạo nha ông già. Tôi hỏi thật đó.”
“Ai thèm nói dối làm gì? Thằng vô dụng trước kia nghỉ việc rồi nên tôi dán giấy tuyển dụng ngoài cửa thôi. Rồi thằng nhóc nhìn nó thật kỹ rồi đi thẳng vào,” ông giải thích trong một hơi, như thể đây là điều không lường trước được.
“Sao, thật luôn à?” Nhận ra người đàn ông trước mặt mình đang không hề nói dối, ánh mắt chòng chọc của người đàn ông còn lại dịu đi.
“Thằng nhóc bảo là nó cần việc làm vì nó không có tiền. Tôi xem xét, và thấy nó đủ khả năng nên thuê nó ngay lúc đó luôn.”
“Vậy ra là nó thật sự đến gặp ông…” ông Krowe nói, nhìn trong suy tư. “Tôi cứ nghĩ ông nhặt nó ở chỗ cho thuê người thảm hại nào đó cơ.”
Hôm nay là ngày hiếm hoi mà mà thằng nhóc họ đang nhắc tới không có mặt ở đây, thế nên ông Krowe định bới móc điểm xấu ở nó, nhưng ông không nghĩ rằng câu trả lời lại thẳng thừng đến thế. Nó làm ông cụt hứng , rồi ông ngồi bệt xuống ghế lại.
Vị quản lý khúc khích cười. “Sao thế? Ông nghĩ về thằng lính mới nhiều thế cơ à?”
“Tôi tò mò thôi, được chưa? Ông đừng bảo là ông không tò mò nha, ông già?”
“Chắc rồi, cũng có một tí.”
“Trước hết là vì tôi nghi ngờ cái câu chuyện ‘bị đập cho nhừ tử tại Tầng 1’ đó. Với đôi mắt và phản xạ như thế thì đời nào chuyện đó lại xảy ra được,” ông Krowe nói, nhảy thẳng vào vấn đề mình muốn nói. Ông đã chuẩn bị trước cho cuộc trò chuyện này để ép vị quản lý vào đường cùng, buộc ông phải tiết lộ thêm thông tin.
“Nhưng đó là điều nó bảo tôi mà,” vị quản lý đáp. “Và tôi không nghi ngờ điều nó nói.”
“Đừng hiểu sai ý tôi; tôi cũng không nghĩ thằng Sieg nói dối đâu, đúng là vậy. Tôi có mắt nhìn người mà. Nghĩ đến Tầng 1 thôi là chân nó run lẩy bẩy rồi. Dù có những kỹ năng chiến đấu như thế.”
Tên của đứa nhóc mà họ đang nhắc tới là Sieg. Cậu đã bắt đầu làm việc tại quán nhậu được vài hôm. Theo như lời cậu nói thì cậu xuất thân từ một nơi xa xôi mang tên Fania và đã nhận được vết bỏng đầy gớm ghiếc tại Tầng 1. Ông Krowe đã tận mắt nhìn thấy vết bỏng đó, nhưng như thế không có nghĩ là ông hoàn toàn tin vào câu chuyện của Sieg. Linh tính mà ông xây dựng được qua nhiều năm tháng chinh phục Mê Cung cho biết là chuyện không phải thế. Đó là lý do vì sao ông lại đến để tìm kiếm sự thật từ ông chủ của Sieg.
Vậy mà người đàn ông chỉa cau mày. “Tôi cũng nghĩ thằng nhóc có tài chiến đấu. Cách mà nó dùng dao rõ ràng cho thấy nó không phải hạng thường. Nhưng sao mà chắc là nó phù hợp với việc chinh phục Mê Cung chỉ từ điểm đó được nhỉ?”
Ông Krowe đã chuẩn bị trước đòn phản công. “Nhưng không chỉ là thế. Cách mà nó nắm bắt được không gian quanh mình cũng không bình thường nữa, và kỹ năng đó phù hợp để thám hiểm đó. Nó nhớ rõ ai ngồi đâu, và dù ai có hỏi gì thì nó đều đáp lại mà không chút nao núng. Từ ngày đầu tiên luôn đó! Tôi nghĩ nó là một cựu nhân viên ở quán nhậu khác.”
“Thằng lính mới không làm ở quán nào khác hết, ít nhất là không ở Vart. Tôi có dò la rồi.”
“Phải khen ông đấy, ông già, ông lo liệu việc liên quan đến công việc nhanh đấy. Tôi biết mà; thằng Sieg không đời nào giỏi thế mà không có kinh nghiệm trước được.”
“Tôi thường cắm mặt trong bếp, thế nên không biết chính xác cách mà nó làm việc. Nó giỏi đến thế cơ à?”
“Hơn cả giỏi nữa. Bất thường luôn cơ.”
“ Tôi hiểu rồi…” nhưng người đàn ông lớn tuổi hơn không bất ngờ. Ở một mức độ nào đó, ông đã mong đợi được điều đó từ cậu nhóc. “Vậy ông muốn gì ở tôi đây? Muốn tôi đuổi nó hả?”
“Không, không, không hề. Tôi có câu hỏi cho ông đây, ông già.” Vẻ mặt ông Krowe vô cùng nghiêm trọng. “Ông nhường nó cho tôi được không?”
Nét mặt vị quản lý vẫn nghiêm khắc. “Vậy nói theo cách khác thì ông muốn tuyển thằng nhóc vào đội thám hiểm Mê Cung của mình hả?”
“Tôi biết là hồi xưa ông đã mất đi rất nhiều chiến hữu trong Mê Cung. Tôi hỏi dù đã biết rõ điều đó rồi. Thằng nhóc đó sinh ra là để đi thám hiểm đó.”
“Nhưng không phải không phải cuộc Tranh Đấu ở phía tây sắp diễn ra rồi sao? Tôi nghe bảo ông cũng sẽ tham gia mà. Không phải ông đã bận rồi sao?”
“Thì, ừ, tôi có việc cần làm, nhưng mà…”
Dùng đến biện pháp cuối cùng, vị quản lý đã nhắc đến cuộc Tranh Đấu diễn ra ở quốc gia Laoravia nằm ở phía tây. Ai ai kiếm sống từ việc đánh nhau và thám hiểm tại Liên minh cũng biết về nó. Nó không chỉ là nơi để người ta phô diễn sức mạnh của mình, mà còn là lễ hội lớn nhất trong bờ cõi.
“Krowe…thằng lính mới có thể sống mà không cần trở thành nhà chinh phục Mê Cung. Chờ và xem mọi chuyện như thế nào sau một thời gian đi.”
“Vậy ra đó là cách mà ông nhìn nhận hả, ông già?”
Với vẻ mặt ngược lại với cách mà mình đưa ra lời yêu cầu, cơ thể ông Krowe sụm xuống ghế và thở một hơi thật dài. Sự tĩnh lặng ngự trị cái quán nhậu nơi chỉ có hai người.
Tiếng xô bồ và huyên náo của đường phố Vart vẫn có thể loáng thoáng được nghe thấy qua bức tường của quán. Rồi vẻ phát kiến hiện ra trên mặt ông Krowe. “Tôi có ý này này. Vậy để tôi mời thằng Sieg tới Tranh Đấu thì sao? Năm nay thi theo đội nên luật cho phép đó.”
“Krowe…nghe này, tôi bảo ông này, đừng có lôi thằng nhóc vào đấu trường của người lớn…”
“Thôi nào, sao mà nguy hiểm bằng việc thám hiểm được. Nó có luật lệ cả mà. Hơn nữa, có khi bọn tôi lại thắng được giải gì đó. Và nếu có thì coi như là quảng cáo cho quán nhậu luôn. Bọn tôi sẽ bảo đây là quán quen của nhà vô địch Tranh Đấu.”
“Vô địch à? Ông và thằng lính mới hả? Ha ha ha ha, giờ đó mới là chuyện tức cười đó.”
“Ông đâu có biết chắc chuyện gì có thể xảy ra được!”
“Có lẽ ông đúng. Không ai biết chắc được. Có lẽ thằng lính mới sẽ đứng trên tất cả những người trên bờ cõi. Có lẽ là nó có khả năng làm được điều đó.”
“Nhỉ? Vậy thằng Sieg nằm dưới trướng tôi.”
“Đó lại là một câu chuyện khác.”
Bầu không khí căng thẳng ban đầu đã tan biến, và cuộc trò chuyện vui vẻ và thân ái đã bắt đầu.
Ông Krowe phụng phịu đầy trẻ con và tặc lưỡi. Ông biết rõ mình đang đắm chìm vào mộng tưởng, thế nên ông tạm gác chuyện Tranh Đấu sang một bên, và cuộc cãi qua cãi lại đầy chua cay của họ dừng lại khi quán nhậu quay về với tình trạng mọi ngày.
◆◆◆◆◆
Song, định mệnh lại là một bàn cờ. Độ vài tuần sau, vị chủ quán sẽ bị buộc phải đến xem Tranh Đấu, đến mức phải đóng cửa quán để mà đi. Và ông thậm chí sẽ còn phải xin lỗi ông Krowe, người sẽ bảo rằng mắt mình chưa từng sai bằng đủ mọi ngôn từ.
Nhưng đó là về sau. Một câu chuyện dành cho lúc khác…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage