Chuyến viếng thăm của hôn thê đã ngốn gần hết buổi tập chiều của Seong-jin. Ngay khi Chloe vừa rời đi, cậu đã định chạy thẳng tới sân tập. Vì gần đây đang có động lực rèn luyện nên đối với cậu, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý giá.
Nhưng, lần này lại có một chướng ngại vật khác bất ngờ ngáng chân cậu.
“Chào Morres.”
“Chào Morres.”
Vừa phi ra khỏi sảnh Cung điện Ngọc Trai, cậu đã bắt gặp một chiếc xe ngựa nhỏ đang chắn ở lối vào.
Có mấy đứa nhỏ đang thò đầu ra ngoài cửa sổ và vẫy tay với cậu. Hai đứa trẻ xinh xắn như cặp búp bê sứ, giống y nhau như được đúc từ cùng một khuôn.
Ai vậy?
Cậu nhìn về phía Edith với ánh mắt yêu cầu lời giải thích, nhưng cô chỉ ngây ngốc cúi đầu.
“Bên ta không nhận được thông báo họ sẽ đến thăm, thưa điện hạ.”
Nếu tên Quỷ Vương kia còn ở đây thì hắn sẽ dương dương tự đắc phun ra hết thông tin. Bất chợt, cậu cảm thấy khoảng trống vắng hắn để lại thật lớn.
May mắn thay, người cùng theo Seong-jin ra ngoài là Masain đã giải quyết nghi vấn của cậu. Anh đặt tay lên trước ngực và cung kính chào hai đứa trẻ.
“Bái kiến hoàng tử và công chúa điện hạ.”
“Chào Masain orabeoni.”
“Chào Masain hyung-nim.”
Vậy ra, họ là em của Morres.
Herna và Gades là công chúa và hoàng tử sinh đôi, năm nay vừa tròn 13 tuổi. Hai đứa trẻ hiện đang sống cùng mẹ trong một dinh thự ở hoàng đô và thường sẽ đến cung điện mỗi tuần một lần để đi yết kiến.
Cặp song sinh kêu ca với cậu rằng buổi yết kiến hôm nay đã bị hủy vì Thánh hoàng phải bế quan cầu nguyện. Dù chỉ nhỏ hơn Morres hai tuổi thôi, nhưng ở chúng lại có nét gì đó trẻ con đến lạ.
“Đương nhiên, không phải là Thánh hoàng papa cố tình tránh mặt chúng em đâu. Nhưng mà vẫn buồn á.”
Herna càu nhàu rồi quàng qua cánh tay phải của Seong-jin.
“Chờ cả tuần mới có một dịp này mà. Chúng em tới hoàng cung chơi chỉ để được gặp papa bệ hạ thôi.”
Gades bĩu môi và ôm lấy cánh tay trái của Seong-jin.
“Cơ mà, mỗi tội Thánh hoàng papa không có thích chơi cờ cho lắm.”
“À, em đòi chơi cờ chỉ vì thấy papa bệ hạ khổ sở rất vui thôi.”
Nói đoạn, hai đứa trẻ bắt đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy bối rối của Seong-jin.
“Vậy anh sẽ đi chơi với chúng em chứ, Morres?”
“Anh sẽ không đuổi chúng em đi chứ, Morres?”
Hai cặp mắt tím giống y nhau tinh nghịch tỏa sáng.
Trời đất, gì thế này?
Seong-jin toát mồ hôi lạnh, không biết phải làm gì.
Ở thế giới trước, Seong-jin gặp sự cố cổng Gehenna trước khi kịp thành gia lập thất. Cậu còn không dám mơ tới cái viễn cảnh có một gia đình bình thường hay có con.
Hơn nữa, thế giới đó quá khắc nghiệt với trẻ nhỏ. Vào thời điểm lực lượng siêu anh hùng được thành lập và kéo theo sau là một cuộc chiến dài với quái vật, đến cả số lượng ít trẻ em còn sót lại cũng lần lượt chết đi.
Vì thế nên cậu không biết phải xử trí ra sao với những đứa trẻ ngây ngô đang bám dính vào mình như thế này. Luống cuống với mấy đứa em đang nũng nịu víu lấy tay, Seong-jin đưa ánh mắt cầu cứu Masain, nhưng lại chứng kiến anh hiệp sĩ đang đắm mình trong cảm xúc mà không chú ý thấy tình cảnh của cậu.
“Lại được thấy điện hạ thân thiết với các em của mình thế này…”
Ta tưởng ban đầu chúng ta đâu có thân thiết lắm.
Sao bỗng dưng mấy đứa nó lại như vậy với ta?
“Bởi vì Morres là Morres?”
“Bởi vì Morres chỉ có thể là Morres?”
Hai khuôn mặt cùng nhìn vào Seong-jin và nở một nụ cười thần bí.
Bất thình lình xuất hiện ở đây và tỏ ra thân thiết đã đủ lạ rồi, chúng hình như còn không lấy làm to tát gì với sự thay đổi đột ngột về ngoại hình của Seong-jin nữa. Vì đã lâu rồi không gặp nên đáng lẽ chúng phải thấy cậu hoàn toàn khác mới đúng.
“Morres lúc nào cũng hơi kỳ hết á.”
“Morres có lúc nào bình thường đâu á.”
Gì hả, mấy cái đứa này.
Lại nói, cậu rất bối rối không biết lời nào là của ai vì cả hai cái giọng đều lần lượt cất lên.
Chỉ có một cách duy nhất để phân biệt hai đứa trẻ có cùng một khuôn mặt và cùng một kiểu tóc ngắn, đó là một đứa thì mặc một chiếc váy dễ thương, còn một đứa thì mặc một chiếc quần đùi xinh xắn. Đến cả thiết kế trang phục của chúng cũng tương tự nhau.
Không biết ai là mẹ của chúng, nhưng mà để cho hai đứa song sinh ăn mặc giống y nhau như thế này thì liệu có ổn cho sức khỏe tinh thần của chúng không?
Vừa tuyệt vọng chống cự lại hai đứa trẻ đang ôm chặt cánh tay và kéo cậu vào trong xe ngựa, Seong-jin vừa khẩn khoản hét lên.
“Khoan, khoan. Bây giờ anh phải tới sân tập. Lần sau anh sẽ chơi với mấy đứa, nên hôm nay mấy đứa đi với chị Amelia nhé. Có được không?”
Ta đã thề hôm nay phải lên bằng được lớp aura thứ ba rồi, sao mà cứ bị cản trở thế này!
Cặp song sinh nhìn nhau trong giây lát.
“Amelia unnie vẫn còn bối rối phải không?”
“Amelia noona cần thêm chút thời gian nữa phải không?”
Đoạn, hai đứa trẻ cùng gật đầu với nhau như ngộ ra gì đó, rồi lại lần nữa kéo tay Seong-jin.
Sức kéo của bọn trẻ không phải là mạnh, nhưng cậu cũng không thể ném chúng đi.
Vừa bất lực bị lôi đi, Seong-jin vừa nhìn về phía Masain với vẻ mặt tuyệt vọng cầu cứu, nhưng…
“Hic, điện hạ lại thân thiết với các em của mình thế này…”
Masain đang quay đầu sang một bên mà cố kìm nước mắt.
Ông anh này vô vọng rồi.
Kết cục, Seong-jin đành phải chấp nhận bị kéo vào trong xe ngựa cùng với cặp song sinh. Masain còn ném cho cậu ánh mắt thấy rõ hàm ý rằng phải ngay lập tức bỏ việc luyện tập đi mà dành thời gian quý giá này cho mấy đứa em nữa.
Chưa hết, anh chỉ huy hiệp sĩ của Vệ đoàn Hoàng gia ấy còn tình nguyện hộ tống họ.
“Là Masain orabeoni thì thoải mái rồi.”
“Là Masain hyung-nim thì không có gì phải lo hết.”
Nhưng mà mấy đứa nhóc này…
Amelia thì gọi là chị, đến cả hiệp sĩ Masain cũng gọi là anh, tại sao ta vẫn chỉ là Morres?
“Bởi vì Morres là Morres?”
“Bởi vì Morres chỉ có thể là Morres?”
Một nụ cười kỳ lạ nở trên môi Herna và Gades.
Chiếc xe ngựa của họ nhanh chóng rời khỏi hoàng cung và thong dong đi trên thông lộ rộng lớn tiến tới trung tâm phố thị. Thông lộ hoàng cung là con đường nối với đại lộ thẳng tắp chạy xuyên qua cả tòa thành đô.
Đi hết con đường rợp bóng cây được cắt tỉa cẩn thận, những quầy hàng rải rác bắt đầu xuất hiện, rồi không biết từ lúc nào, họ đã tiến tới quảng trường sầm uất với những tòa nhà cao lớn xếp san sát nhau. Dọc trên những con phố là muôn người tấp nập đủ màu đủ vẻ, những cỗ xe riêng và cả những toa xe lớn chở đầy hàng hóa.
Một lần nữa cậu phải nhận ra, rằng nơi đây chính là thủ đô của đế chế mạnh nhất trên lục địa.
Trong lúc cậu đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp song sinh thông báo cho cậu lịch trình ngày hôm nay.
“Chúng ta sẽ tới tiệm trang phục ở trên phố.”
“Tới Salon de Merci.”
“……?”
Salon de Merci là cái gì?
Thấy cậu chớp mắt bối rối, Masain đang ngồi bên cạnh thấp giọng giảng giải.
“Đó là tiệm trang phục nam cao cấp nổi tiếng nhất ở hoàng đô.”
Sao mấy đứa nhỏ lại tới đó chơi? Không phải chúng vẫn ở cái tuổi nên tới tiệm quần áo trẻ em ư?
“Sau đó thì đi xem vở múa rối mới ở Phố Bertrand.”
“Là vở có anh hùng độc ác và quỷ vương tội nghiệp đó!”
Lần này là nơi cho trẻ em đến rồi. Nhưng hình như vẫn có cái gì đó ngược ngược.
“Cuối cùng, tới Tháp Canh Khỉ ở quảng trường đài phun nước nữa là xong.”
“Phải, phải, nốt chỗ đó nữa là hôm nay ta đã đến mọi nơi cần đến rồi.”
Tháp Canh Khỉ?
Đầu cậu lại tự động quay về phía Masain.
“Đó là quán rượu có kha khá khách quen vì đồ uống rất rẻ. Các hiệp sĩ của Vệ đoàn Hoàng gia cũng thường tới đó.”
Giờ thì lại đến quán rượu. Sao chỗ này mà mấy đứa cũng tới nữa thế?
Tiêu chuẩn chọn chỗ chơi của mấy đứa rốt cuộc là gì? Mà tại sao ta lại phải đi cùng mấy đứa?
“Hừm, mà, tiêu chuẩn chọn của mình là gì ấy nhỉ?”
“Hừm, sao mình phải tới mấy chỗ đó ấy nhỉ?”
Hai đứa trẻ chỉ nhìn nhau và tinh nghịch mỉm cười.
Salon de Merci tọa lạc ở trung tâm phố Desté là nơi quy tụ của nhiều tiệm trang phục có tiếng nằm kề nhau. Ở con phố này, người ta có thể cảm nhận được rõ nhất những trào lưu đang lên của Vương quốc Brittany dẫn đầu xu hướng thời trang toàn lục địa.
Những bộ trang phục mang phong cách mới nhất của Brittany cũng được trưng bày ở cửa vào của Salon de Merci. Nhìn vào những chiếc áo bó eo tay chẽn đơm cúc hồng ngọc, Seong-jin làm vẻ mặt phát ớn, nhưng cặp song sinh đã đẩy cậu vào cửa mà nói.
“Ở đây chơi nhé, Morres. Lát nữa bọn em sẽ quay lại đón anh.”
“Cứ từ từ nói chuyện rồi ra nhé, Morres. Bọn em sẽ đến tìm anh trước khi quá muộn.”
Hả? Thế sao lại đòi ta đi chơi cùng?
Seong-jin vẫn còn bối rối, nhưng cặp song sinh đã hòa mình vào đám đông rồi biến mất.
Ngay lúc cậu đang định quay bước đi theo chúng thì một nhân viên đã lớn tiếng chào làm cậu phải khựng lại.
“Chào mừng tới salon, thiếu gia điển trai! Đây là lần đầu ngài tới đây sao? Xin mời vào!”
Một người phụ nữ trang điểm đậm trong chiếc đầm hồng lòe loẹt nở một nụ cười thái quá và tiến đến gần cậu.
“Xin chào. Salon de Merci dẫn đầu những xu hướng thời trang mới nhất ở Delcross! Mọi quý ông lịch lãm ở hoàng đô đều là khách quen của chúng tôi đấy. Lối này, xin mời ngài…”
Người phụ nữ nắm lấy cánh tay Seong-jin định kéo cậu đi, nhưng Masain đã chen vào giữa chặn lại làm cô ả mở to mắt. Anh lớn tiếng hét vào mặt cô nhân viên đến nỗi âm thanh còn vọng ra ngoài tiệm.
“Sao ngươi dám cả gan vô lễ như vậy! Người này chính là hoàng tử của Thánh Đế quốc vĩ đại, Morres điện hạ đấy!”
Mọi người trong tiệm đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía họ.
Tức thì, ánh mắt họ hóa sửng sốt, rồi họ bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau. Seong-jin bất giác cảm thấy xấu hổ.
May mắn thay, cô nhân viên của de Merci là là một người chuyên nghiệp đã quen đối đãi với khách hàng có địa vị cao. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt hoảng hốt của mình và lịch sự cúi đầu với Seong-jin.
“Xin tha thứ cho sự lỗ mãng của thần. Thần đã phạm sai lầm vì không nghĩ một quý nhân như điện hạ lại đích thân hạ cố đến nơi này.”
Những nhân viên khác ùa đến xếp thành hàng ở lối vào và đồng loạt cúi đầu. Seong-jin nhận ra cậu đã bỏ lỡ mất thời cơ để rời đi.
“Thần linh phù hộ cho Delcross! Cung nghênh Hoàng tử Morres quang vinh!”
Mọi nhân viên, cả nam lẫn nữ, đều mang một bộ đồng phục màu hồng đậm. Trong lúc cậu còn đang kinh hãi trước cái cảm giác kỳ cục đó, một người đàn ông lực lưỡng nhẹ bước từ trong tiệm đến gần.
Trên tay mang chiếc quạt gấp sặc sỡ, chân đi đôi giày cao gót, hắn khoác một chiếc khăn lông hồng sáng bên ngoài bộ trang phục kết hợp màu hồng đen. Tức thì, cậu nhận ra ngay mấy bộ đồ hường phấn của các nhân viên trong tiệm là từ ai mà ra.
“Ôi chao, ôi chao, ai thế này? Ôi, Morres điện hạ! Sao mà người cứ ngày càng rạng rỡ ra thế? Ôi, phải làm sao đây, làm sao đây!”
Chứng kiến tên đàn ông đang uốn a uốn éo đến gần, biểu cảm của Masain gần đanh lại. May mắn thay, ngay trước khi anh chỉ huy hiệp sĩ nổi cơn điên, hắn đã đường hoàng tỏ ra cung kính với Seong-jin.
Là một kẻ sành sỏi biết rõ khi nào thì quý nhân bắt đầu thấy phật lòng.
“Thần linh đời đời phù hộ cho hoàng thất vĩ đại! Thần, Madame Justine của Salon de Merci, xin bái kiến Hoàng tử Morres cao quý!”
Cử chỉ tay của hắn hết sức khoa trương và cổ lỗ, trông như một diễn viên đang biểu diễn trên sân khấu vậy.
Đoạn cuối câu nói của hắn cũng bị ngân dài ra một cách kỳ lạ như đang tỏ ra nhí nhảnh dễ thương.
Trong khoảnh khắc, Seong-jin nhận thấy một cảm giác không đồng nhất nhẹ ở gã đàn ông đó và nhìn kỹ hắn hơn.
Không phải vì lớp trang điểm đậm hay bộ trang phục lòe loẹt, mà bởi vì hắn có một hình thể nổi bật đạt đến tầm của những chiến binh hàng đầu. Tổng thể vóc người hắn rất vạm vỡ, cơ bắp phổng phao, nhưng cậu lại không cảm thấy aura hoạt động xung quanh cơ thể hắn. Có nghĩa là hắn không phải một người dùng aura.
Nhưng tại sao trực giác của Seong-jin lại đang gióng lên hồi chuông cảnh báo về người này? Masain dường như cũng có cảm giác tương tự, anh thì thầm với Seong-jin.
“Nghe đâu Madame Justine là nhà thiết kế nổi danh nhất ở hoàng đô. Hắn rất có tiếng tăm ngay cả ở trong hoàng cung, nhưng thần không ngờ hắn lại là thế này…”
“Hắn không phải là người dùng aura đâu đúng không?”
“Không, không phải. Nhưng thật lạ, mạch năng lượng của hắn rất tốt. Nói hắn chỉ là một nhà thiết kế thôi thì thật khó tin.”
Người đàn ông đang mỉm cười trong lúc hai người họ thì thầm. Đôi môi đỏ son của hắn cong lên thành một đường vòng cung, một nốt ruồi nhỏ cỡ móng tay út cũng di chuyển theo đó.
Nhận ra hắn đang im lặng chờ họ nói chuyện công việc, Seong-jin ngần ngừ mở miệng.
“E hèm, à… Ta đang tính may mấy bộ quần áo…”
Hiển nhiên, đến tiệm trang phục thì phải nhắc chuyện này rồi.
Madame Justine lấy quạt che miệng và cười ra tiếng ‘ohoho’. Đôi mắt trông còn sắc bén hơn vì lớp mi chuốt quá dày của hắn cong thành hình bán nguyệt.
“Ohoho! Đây là lần đầu điện hạ đích thân đến Salon de Merci nhỉ? Hoàng phi Lizabeth là khách quen ở đây từ nhiều năm trước rồi đấy ạ.”
“Ồ, vậy sao?”
“Dạ. Chẳng phải tháng nào nhân viên của chúng thần cũng ghé Cung điện Ngọc Trai để may đo cho điện hạ hay sao? Hôm nay được trực tiếp phục vụ điện hạ thế này, quả là vinh hạnh cho Madame Justine thần quá!”
Có vẻ hầu hết quần áo trong phòng thay đồ của Morres đều là tác phẩm của người này.
“Ôi chà, ôi chà, đừng ở đây, hãy lên phòng VIP ở trên tầng. Chúng thần sẽ lo từ số đo cho tới phụ kiện, không để quý nhân phải cảm thấy chút bất tiện nào hết.”
Được thôi, miễn là có thể thoát khỏi cái chốn huyên náo này thì bảo cậu đi đâu cậu cũng đi.
Seong-jin bỏ lại những nhân viên và khách hàng đang xì xà xì xào trong góc và theo Justine lên tầng.
Dù sao thì cũng đã tới tiệm trang phục rồi nên Seong-jin đang nghĩ đến làm một bộ quần áo thoải mái để luyện tập.
Song, càng nhìn vào đống vải vóc, hình thêu và cả tá kiểu dáng thiết kế mà Madame Justine mang lên, cuộc trao đổi càng đi theo một hướng kỳ lạ.
“Oho! Người không thích màu quá sáng, cũng không thích màu quá tối vì nó tạo cảm giác u ám sao? Người quả thực có con mắt tinh tường nắm bắt những xu hướng thời thượng nhất ở hoàng đô! Gần đây người ta rất chuộng loại vải tối màu nhưng lại tỏa ánh sáng rực rỡ khi bắt sáng đấy!”
Cậu chỉ nói là không thích màu đen và trắng vì lăn lộn trên đất lúc luyện tập sẽ dính bụi bẩn thôi, nhưng thế quái nào chuyện lại lạc sang loại vải lạ tỏa bảy sắc cầu vồng.
“Ohohoho! Người nói muốn bỏ bớt đi tay áo giả và cúc trang trí ư?! Quả là một quyết định táo bạo đi trước thời đại! Vậy thêm những hình thêu tay nhỏ khắp phục trang để làm tăng độ thanh lịch thì thế nào ạ? Có hơi mất thời gian một chút thôi. Chúng thần sẽ đơm thêm đá quý và ngọc trai sang trọng ở cổ tay áo với viền quần nữa!”
Khi cậu bảo muốn bỏ đi mấy thứ vướng víu càng nhiều càng tốt để tiện cho lúc vận động mạnh, thì hắn lại nói sẽ đơn thêm đá vào trang phục. Seong-jin không tài nào tưởng tượng nổi thành quả sẽ trông như thế nào nữa.
Không hiểu sao Madame Justine lại có vẻ rất phấn khích, vừa ngâm nga, hắn vừa hí hoáy viết chi chít vào quyển sổ tay thiết kế.
Một lát sau, có các nhân viên tất tả kéo đến lấy số đo cho Seong-jin. Vốn tưởng rằng chỉ cần lấy mỗi chiều cao và vòng eo là đủ rồi, nhưng lần đầu tiên, cậu ngộ rằng để may quần áo cho một người thì thì cần đo đạc rất nhiều thứ.
Thấy cậu thừ người ra mà lơ đãng nhấm nháp cốc nước ép Justine đưa cho, Masain gửi tới cậu một ánh mắt thương cảm.
“Người có vẻ mệt, điện hạ.”
Seong-jin khịt mũi không đáp.
Masain, vừa rồi ngài còn nhiệt tình tranh luận với Madame Justine xem nên dùng họa tiết con công hay con bướm cơ mà.
Cốc cốc.
Chợt, có tiếng gõ cửa thận trọng vang lên.
Khi Masain mở cửa, có một cậu trai rụt rè bước vào và cúi đầu với Seong-jin.
“Vinh quang cho Delcross. Thần xin kính chào Hoàng tử Morres, nhà bảo trợ lâu năm của Hội Chân Lý Hoàng Kim.”
Chân… Chân cái gì cơ?
orabeoni = anh trai, danh xưng trang trọng, người gọi là em gái hyung-nim cũng là danh xưng dùng cho anh trai, nhưng người gọi là em trai unnie = chị, người nói là nữ noona = chị, người nói là nam Hắn tự gọi mình là “madame” tức “phu nhân”, đây có lẽ là biệt danh