"Cái thằng chó đẻ này."
Ban đầu, Gu Jeolyub tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng rồi hắn nhận ra lời chửi rủa đã thực sự nhắm thẳng vào hắn.
“Ngài vừa nói gì thế, Thiếu gia?”
“...Haa, tại sao ta cứ luôn bị làm phiền khi chỉ muốn được sống trong yên bình? Ta chỉ muốn yên ổn, vậy mà các ngươi không chịu để ta yên.”
Vút!
Luồng khí nóng ập đến Gu Jeolyub càng lúc càng trở nên nóng rực. Điều đó có nghĩa là Hỏa Khí của Gu Yangcheon đang mạnh dần lên và dày đặc hơn.
“Nhị trưởng lão.”
Gu Yangcheon gọi.
“Sao thế?”
“Có thể bắt đầu trận đấu được chưa?”
Ta nghe nhầm à? – Nhị trưởng lão thầm nghĩ. Giọng điệu của Gu Yangcheon nghe như thể cậu ta đang xin phép để được quyền giết Gu Jeolyub vậy.
Chẳng nhẽ thằng nhóc này lại mạnh lên rồi? Không thể nào cậu ta mạnh lên nhanh đến thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Đúng vậy, mới chỉ vài ngày trôi qua thôi. Dù có tài năng đến mức nào đi nữa, thì việc tăng nội khí một cách chóng mặt như vậy là điều không tưởng.
Hay đây chính là sức mạnh mà thằng bé đã giấu kín bấy lâu nay?
Hiệu quả của việc vận dụng nội khí hoàn toàn phụ thuộc vào quá trình rèn luyện và kinh nghiệm của một võ giả. Sự bình tĩnh và khả năng kiểm soát Khí mà Gu Yangcheon đang thể hiện lúc này chỉ có thể thấy ở những người đã tu luyện hàng chục năm.
Chuyện này... thật kỳ lạ. Làm sao có thể như vậy được?
Nội Khí và thể chất của Gu Yangcheon rõ ràng yếu hơn nhiều so với Gu Jeolyub. Nhị trưởng lão có thể nhận ra điều đó. Tuy nhiên, cậu ta không hề bị áp đảo mà ngược lại còn đứng ngang hàng với Gu Jeolyub.
Làm sao mà…?
Người sốc nhất lúc này không ai khác ngoài Gu Jeolyub. Khí của cả hai bên như bốc lửa, khiến sân tập nóng hừng hực, nhưng hiện tượng này không hề tới từ một chiều như cậu ta mong đợi.
Thất bại của gia tộc Gu, tiểu tử bất tài của gia chủ Gu, người đã ngã gục xuống đất nôn mửa trong trận đấu năm ngoái, giờ đây lại đứng ngang hàng trước mặt cậu, không hề kém cạnh. Và tất cả sự thay đổi đó chỉ xảy ra trong một năm.
Một giọng nói vang lên, phá tan dòng suy nghĩ của Gu Jeolyub.
“Trận đấu bắt đầu.”
Với tín hiệu của Nhị trưởng lão, trận đấu chính thức bắt đầu.
Gu Jeolyub đưa thanh kiếm gỗ lên thủ thế, quyết định quan sát Gu Yangcheon trước.
Hồng Long Kiếm chính là kiếm pháp gia truyền của nhà Gu, một sự kết hợp hoàn hảo với Hỏa Tốc Thuật của Gu Jeolyub. Kết hợp cả hai, cậu có thể sử dụng Bạt Kiếm Thuật một cách nhanh nhẹn và sắc bén, được biết đến là một phong cách chiến đấu phổ biến lợi hại.
Gu Jeolyub nhìn chằm chằm vào Gu Yangcheon, kẻ đang đứng đó, chỉ nhìn lại với một vẻ ngây ngốc. Nhưng càng nhìn, cậu lại càng cảm thấy khó hiểu.
Sao mình phải lo lắng cơ chứ?
Từ đầu đến chân, cậu ta trông rất vụng về. Mình cá là cậu ta đã dồn hết sức chỉ để đẩy lùi Khí của mình. Chỉ cần vài chiêu thôi, mình sẽ hạ gục cậu ta với kiếm của mình.
Gu Yangcheon không thể đánh bại mình. Cậu ta chỉ mới học cách chiến đấu bằng quyền cước, vẫn còn rất nghiệp dư. Mình chỉ bị phân tâm một lúc bởi cô thị nữ Wi Seol-Ah đó thôi. Mình không thể quên mục đích chính khi đến đây là gì.
Bất kể ra sao, mình chỉ cần nhắm vào các huyệt đạo và Gu Yangcheon sẽ không thể đỡ nổi. Mình sẽ khiến cậu ta thất bại nhục nhã nhất có thể, và đồng thời giành được cô người hầu xinh đẹp kia.
Với Gu Jeolyub, đây là một trận đấu không thể thua. Một tình huống thắng – thắng.
Tuy nhiên, Gu Jeolyub bắt đầu thấy bối rối ngay sau khi trận đấu bắt đầu.
Cái quái gì thế này? Tại sao mình lại không thể tiếp cận được cậu ta?
Gu Jeolyub không hiểu nổi chính mình. Tất cả những gì cậu phải làm chỉ là di chuyển nhanh chóng và tấn công nhanh gọn, rất đơn giản. Cậu có tất cả lợi thế về mọi mặt: Khí, tốc độ, và sức mạnh; vậy mà lại không thể tìm ra được một cơ hội nào để tiếp cận Gu Yangcheon. Bản năng cậu mách bảo rằng điều đó có thể rất nguy hiểm.
–Nhỏ giọt
Mồ hôi chảy dài trên mặt Gu Jeolyub, nhỏ xuống đất.
Tất cả chỉ tại cái nóng chết tiệt này.
Gu Jeolyub đổ lỗi cho cái nóng. Cậu không thể chấp nhận việc mình đang bị đẩy lùi. Không đời nào. Hoặc ít nhất, đó là điều cậu nghĩ.
“Này.”
Gu Jeolyub giật mình khi nghe thấy tiếng của Gu Yangcheon.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“...Ý ngài là sao?”
“Tại sao ngươi cứ đứng đực ra đó? Không định tấn công à?”
“...Thường thì trong trận đấu, người mạnh hơn sẽ để kẻ yếu ra tay trước.”
“Yếu? Ai? Ta á? Ngươi đang sợ à?”
Gu Jeolyub cắn môi sau khi nghe lời khiêu khích của Gu Yangcheon. Cậu ta cũng không thể hiểu nổi chính mình lúc này.
Gu Yangcheon tiếp tục:
“Ngươi từng nói ta đã phải nằm liệt giường cả tháng sau trận đấu trước, đúng không?”
Gu Yangcheon xoay cổ, tiếng xương kêu răng rắc mỗi lần cử động, nghe rợn người một cách kỳ lạ.
“Sao… ngài tự dưng lại hỏi vậy?”
“Ta chỉ đang nghĩ tầm đó là đủ.”
“...?”
Đột nhiên, toàn bộ khí nóng tỏa ra từ Gu Yangcheon biến mất.
Tại sao cậu ta lại thu hồi Khí?
Sau khi đoán được câu trả lời, Gu Jeolyub nở nụ cười thầm trong lòng.
Cậu ta hết Khí rồi. Đúng là đồ ngốc, giờ thì không còn Khí để dùng nữa. Mình sẽ kết thúc trận đấu này.
Gu Yangcheon đứng im tại chỗ, không thể di chuyển nữa vì đã cạn kiệt Khí, và còn bị áp đảo bởi Khí của Gu Jeolyub.
Sư phụ mình từng nói, Khí của Hỏa Tốc Thuật có thể làm cho ngay cả võ giả hạng nhất khó khăn trong việc di chuyển. Ông cũng bảo rằng, chỉ cần thêm thời gian tu luyện, mình sẽ trở thành thiên tài vĩ đại nhất gia tộc, vượt qua cả Kiếm Phụng.
Do đó, không thể nào mà Gu Yangcheon có thể chịu đựng được Khí của mình.
Đúng vậy. Cậu ta chỉ ra vẻ thôi, trong khi đang thực sự vật lộn để chịu đựng. Điều đó có nghĩa là mình có thể—
“Ngươi nói ta được tấn công trước, đúng không?”
“...Hử?”
Đôi mắt Gu Jeolyub mở to. Gu Yangcheon đang nhìn cậu với vẻ bình thản, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay yếu đuối như cậu tưởng.
“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự muốn ta đi trước?”
“Kẻ mạnh hơn–”
“Được rồi, ta tới đây.”
Gu Yangcheon không để Gu Jeolyub nói hết câu.
Trong chớp mắt, Gu Yangcheon, người vừa đứng ngay trước mặt Gu Jeolyub, đột nhiên biến mất.
...!
Một võ giả có tầm nhìn và giác quan nhạy bén hơn người thường. Việc Gu Yangcheon biến mất ngay trước mắt Gu Jeolyub, người đang trên con đường trở thành võ giả hạng nhất, chỉ có thể có một vài lời giải thích:
Hoặc là cậu ta chui xuống đất, hoặc phóng lên không trung... Hoặc là cậu ta nhanh hơn mình–
Không thể nào.
Khí của Hỏa Diệm Thuật chủ yếu tập trung vào sức mạnh hủy diệt. Trong khi đó, Hỏa Tốc Thuật của Gu Jeolyub lại tập trung vào tốc độ.
Vậy nên không đời nào cậu ta nhanh hơn mình—
BÙM-!
“Ughhh!!”
Tầm nhìn của Gu Jeolyub trở nên mờ đi bởi một tác động bất ngờ vào mặt. Cậu cũng mất kiểm soát toàn bộ Khí lực ngay sau đó.
Gu Jeolyub ngã quỵ xuống đất, chống một đầu gối.
Cậu cảm nhận được dòng chất lỏng nóng ấm chảy dọc khuôn mặt và nhỏ xuống sân. Nhìn xuống đất, cậu thấy một màu đỏ.
Gu Jeolyub đưa tay sờ lên mặt và nhận ra mình đang chảy máu mũi.
“Cái quái gì...?”
Mình vẫn còn hơi choáng. Chuyện quái gì vừa mới xảy ra…
“Ngươi muốn đấu nghiêm túc, nhưng vẫn có thì giờ để nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn khác? To gan đấy.”
Trước mặt Gu Jeolyub là Gu Yangcheon. Thay vì tiếp tục tấn công, cậu ta chỉ đứng đó, nhìn xuống Gu Jeolyub.
“Ta đã cố tình không nhắm vào cằm ngươi, nhưng ngươi vẫn thảm hại như thế này. Đứng dậy ngay cho ta.”
Gu Jeolyub nhanh chóng định thần lại và vung kiếm về phía Gu Yangcheon, nhưng một thanh kiếm không có Khí hay sức mạnh chẳng thể gây ra đe dọa gì.
Bặc!
Cánh tay đang vung kiếm của cậu bị Gu Yangcheon dễ dàng chặn lại.
Không chút do dự, Gu Yangcheon tung ngay một cú đấm thẳng vào mặt Gu Jeolyub.
“Gughhh...!”
Cú móc hàm vào cằm khiến đầu Gu Jeolyub giật mạnh về phía sau. Gu Yangcheon hất văng cậu ta về phía sau, khiến cậu lăn vài vòng dưới đất trước khi dừng lại.
Cơ thể Gu Jeolyub run rẩy, hoàn toàn không thể chống cự nổi trước đòn tấn công mạnh mẽ này.
Khi cố gắng chịu đựng cơn đau tê tái, cậu đứng dậy một cách khó nhọc, khuôn mặt bê bết máu mũi.
“Ta sẽ hỏi lần cuối, ngươi có chắc muốn ta tấn công trước không?”
Đôi mắt Gu Jeolyub run rẩy đầy sợ hãi khi nghe những lời này.
Nhị trưởng lão đứng từ xa nhìn chuyện vừa xảy ra và nghĩ bụng.
Nhưng nhóc đã tấn công cậu ta trước rồi mà, cái thằng này...
Tuy nhiên, ông không nói điều đó ra ngoài.
***
Võ thuật, từ khi còn nhỏ, tôi đã được dạy là để bảo vệ người khác. Tôi không biết ở những nơi khác ra sao, nhưng ở gia tộc Gu, đó là mục đích duy nhất. Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã được nhồi nhét rằng võ thuật là để bảo vệ kẻ yếu, cứt vớt mạng người, và ý nghĩa đó đã được in sâu vào trong những lời dạy, được truyền lại cho chúng tôi qua nhiều thế hệ.
Nhưng càng lớn lên, quan điểm của tôi về cái tư tưởng ngu ngốc này dần thay đổi.
Với tôi, võ thuật tồn tại là để giết chóc. Để nghiền nát và hủy diệt kẻ thù hoàn toàn. Sử dụng nó cho việc thiện hay việc ác là tùy thuộc vào chính võ giả.
Tôi đã chứng kiến quá nhiều, đến mức niềm tin của tôi ngày càng mãnh liệt, rằng võ thuật sinh ra là để giết chóc. Trong dạng thức nguyên thủy nhất, nó là một công cụ để xé nát và hủy diệt kẻ địch. Từng chuyển động, từng kỹ thuật, từng chiêu thức đều được tinh chỉnh để đảm bảo đối thủ bị nghiền nát hoàn toàn. Tôi đã trải nghiệm nó đến phát ngấy, và tôi không bao giờ muốn trải qua địa ngục đó nữa.
Cái thằng chó Gu Jeolyub này, hắn đang tự mãn vì nghĩ rằng tôi đã cạn kiệt Khí lực và yếu thế hơn hắn.
Nhưng hắn không hề biết, Khí của tôi chưa bao giờ biến mất. Tôi chỉ chuyển toàn bộ Hỏa Khí trở lại cơ thể mình mà thôi.
Khí khi được hút lại vào trong cơ thể không chỉ làm tăng cường sức mạnh, mà còn giúp cường hóa thể chất trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lần. Đây là kỹ thuật chỉ có thể thực hiện bởi những người đã đạt đến ngũ cảnh trong Hỏa Diệm Thuật.
Điều này không có nghĩa là tôi mạnh hơn Gu Jeolyub. Chỉ đơn giản là tôi hiểu về nội Khí hơn hắn nhiều.
Thế hệ võ giả mới chớm này chỉ chú trọng vào việc tiêu diệt yêu ma, chứ không phải kỹ thuật giết chóc. Điều đó có nghĩa là họ sẽ gặp khó khăn hơn khi giao đấu với võ giả khác, vì sự thiếu hiểu biết trong lĩnh vực này. Đây cũng là lý do khiến tôi dễ dàng chiếm thế thượng phong trước Gu Jeolyub và Gu Yeonseo.
Việc sử dụng kỹ thuật này khi cơ thể còn yếu sẽ đi kèm với hình phạt. Tôi có thể cảm nhận được từng cơ quan nội tạng đang bị hao mòn, nhưng tôi không để lộ ra ngoài.
...Kỹ thuật này vẫn còn quá mức với một cơ thể ở nhị cảnh.
Với mỗi hơi thở, tôi cảm nhận được một luồng khí nóng thoát ra. Đây không phải là do thời tiết lạnh, mà chính là nhiệt từ trong cơ thể tôi.
Tôi chỉ còn 7 phút nữa thôi. Đó là giới hạn. Nếu tôi cố quá, cơ thể sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng chừng đó thời gian là đủ rồi.
Tôi thấy Gu Jeolyub đang lảo đảo, hơi thở của hắn trở nên nặng nề và cú đấm vừa rồi đã khiến hắn mất đi tập trung.
“Đứng ngay dậy khi ta còn đang nương tay. Đừng hòng viện cớ như ‘Bị tấn công bất ngờ’ sau khi trận đấu kết thúc.”
Tên khốn đó loạng choạng đứng dậy khi nghe những lời của tôi. Hắn gồng mình chịu đựng cơn đau và vào lại tư thế chiến đấu lần nữa, cố gắng điều chỉnh lại nội Khí của mình.
Khác với lúc trước, Khí của Gu Jeolyub lần này đã trở nên ổn định hơn. Hắn thật sự có một nền tảng rất vững chắc.
“Tôi xin lỗi vì đã đánh giá thấp Thiếu gia. Tôi đã quá lơ là.”
Gu Jeolyub xin lỗi tôi sau khi điều hòa lại hơi thở.
“Ta không cần lời xin lỗi của ngươi. Vậy, có muốn ta tấn công lại không?”
“... Lần này tôi sẽ tấn công.”
“Cứ tự nhiên.”
Gu Jeolyub lau máu trên mặt rồi vào tư thế chiến đấu. Trong bộ pháp của Hồng Long Kiếm, Bạt Kiếm Thuật là kỹ thuật quan trọng nhất. Kỹ thuật rút kiếm phải hoàn hảo, không được phép có sai sót. Điều đó có nghĩa là để vận dụng Hỏa Tốc Thuật hết công suất, cần phải có nền tảng cầm kiếm cực kỳ tốt.
Gu Jeolyub vung kiếm, một lớp Hỏa Khí theo quỹ đạo thanh kiếm tỏa ra, nhiệt độ xung quanh tăng đột ngột.
Với đôi mắt tập trung vào chuyển động thanh kiếm, tôi di chuyển thân mình nhẹ nhàng để né nhát chém.
Làn nhiệt nhẹ tỏa ra từ lưỡi kiếm cho tôi biết rằng đòn thứ hai mới là đòn tấn công thật sự. Gu Jeolyub nhanh chóng truyền Khí vào kiếm để chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo. Hắn xoay nửa người, rồi băng tới phía trước.
Hắn gia tăng sức mạnh cho thanh kiếm bằng cách dồn nén Hỏa Khí vào thanh kiếm. Lợi dụng lực ly tâm khi xoay người, hắn đẩy tốc độ của thanh kiếm lên cực hạn. Trong khi thiếu sức mạnh bùng nổ, hắn bù đắp bằng tốc độ cực nhanh.
Hắn nắm rất rõ những điều cơ bản.
Động tác hoàn hảo của hắn cho thấy hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức để luyện tập, nhưng cơ bản vẫn chỉ là cơ bản. Những kỹ thuật đòi hỏi sự hoàn hảo đều có một điểm yếu chết người: khi sự hoàn hảo ấy bị phá vỡ, nó sẽ trở thành bất lợi còn lớn hơn.
Không chút do dự, tôi lao thẳng về phía Gu Jeolyub. Đôi mắt của hắn mở to kinh ngạc khi thấy tôi lao thẳng về phía hắn, thay vì né tránh như dự đoán. Nhưng Gu Jeolyub vẫn không dừng lại.
Ngay khi thanh kiếm sắp chém tới đầu tôi, tôi lập tức truyền Hỏa Khí lên mức tối đa. Tôi giải phóng toàn bộ Khí nóng đã tích tụ trong cơ thể cùng một lúc.
Bùng–!
Luồng nhiệt bùng phát bao trùm cả sân tập. Mặc dù nó sẽ biến mất trong thời gian ngắn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, nó là đủ để giáng một đòn lên Gu Jeolyub. Hắn không thể nào chịu được một sức nóng bùng nổ đột ngột như vậy trong cự li gần.
Đòn này có thể không gây nhiều sát thương, nhưng ít nhất cũng làm hắn chớp mắt một khắc. Và chừng đó là đủ cho một võ giả ra một đòn kết liễu.
Tôi cúi người xuống về phía trước, truyền Khí vào nắm đấm và đấm thẳng vào bụng Gu Jeolyub.
“Gughh… khặc...!”
Lần này, tôi không nương tay. Ngay cả khi có Khí của hắn bao phủ cơ thể, cú đấm của tôi vẫn xuyên qua lớp bảo vệ và đâm thẳng vào bụng hắn.
Gu Jeolyub ngã gục xuống, khuỵu gối, và bắt đầu nôn mửa.
“Khục... Khặc... Ọe...”
Tôi đứng nhìn xuống Gu Jeolyub đang co giật.
"Ngươi có biết điều gì khiến ta tức điên nhất không?"
Tôi có nên giết hắn không?
Suy nghĩ này đã quanh quẩn trong đầu tôi suốt cả trận đấu.
Tôi biết mình không nên làm vậy, nhưng nỗi giận dữ đang dâng trào khiến tôi khó lòng giữ bình tĩnh.
Tôi đã phải liên tục kiềm chế và thuần hóa cái tính khí nóng nảy từ kiếp trước. Điều đó không dễ dàng gì. Nhưng cái tên khó chịu này cứ khiến tôi phát điên.
"Dù ngươi có nói gì về ta, có hành xử thô lỗ với ta, hay dám mơ tưởng đến vị trí gia chủ, ta đều không quan tâm.”
Gu Jeolyub, người vẫn còn đang co quắp dưới đất nôn mửa không ngừng, ngước lên nhìn lên tôi, đôi mắt run rẩy trong sợ hãi.
“Nhưng ngươi dám với cái tay bẩn thỉu đó ra để cố cướp lấy thứ mà ngươi không bao giờ xứng đáng chạm vào. Chính điều đó mới khiến ta phát điên.”
Tôi không thể chịu nổi cái cách hắn vươn tay đến thứ mà hắn không bao giờ nên nghĩ tới, chứ đừng nói là động vào.
Tôi không thể giết hắn. Mặc dù rất muốn, nhưng danh tiếng của tôi quan trọng hơn.
Thay vào đó, tôi chỉ muốn khiến hắn phải chịu đau khổ trong một tháng. Khiến hắn tàn phế, phải nằm liệt giường một tháng, đau đớn như những gì hắn đã làm với tôi. Không hơn, không kém.
Tôi nên nhắm vào đâu? Chân? Không, tay sẽ tốt hơn. Hắn dùng kiếm, vì thế gãy tay sẽ là trừng phạt thích đáng nhất.
Khi tôi đang vươn tay về phía cánh tay của hắn, đột nhiên tôi bị ngăn lại bởi một bàn tay đặt lên vai tôi.
“Và… trận đấu kết thúc tại đây.”
Đó là Nhị trưởng lão.
Tôi cau mày nhìn ông ấy.
“Tại sao ông lại ngăn cháu? Trận đấu vẫn chưa kết thúc.”
"Jeolyub... không còn trong trạng thái có thể đấu tiếp nữa. Cháu biết điều đó hơn ai hết mà."
Cậu ta đang chảy máu mũi và miệng, trông như thể đang gắng sức để thở.
Tôi đã tấn công trực tiếp vào vị trí gần gan và phổi của hắn, nên hắn chắc hẳn đang phải chật vật để duy trì nhịp thở, chứ đừng nói đến việc đứng dậy.
Nhưng dù vậy, kết thúc trận đấu như thế này vẫn chưa làm tôi thỏa mãn.
[Có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi.]
Tôi buộc phải dừng lại sau khi nghe thấy giọng nói truyền âm của Nhị trưởng lão.
“Haizz…”
Tôi thở dài, xoay người bước đi khỏi Gu Jeolyub.
Đại trưởng lão chắc chắn không gửi cậu ta đi một mình.
Tôi cố gắng kiềm chế lại bản thân. Tôi cần phải bình tĩnh lại. Tôi không thể để cơn giận làm lu mờ lý trí và đưa ra những quyết định thiếu suy nghĩ như vậy.
“Nói với Đại trưởng lão rằng nếu ông ta còn tiếp tục mấy trò vớ vẩn này, có lẽ ta sẽ cân nhắc việc trở thành gia chủ thật đấy.”
‘Đừng có làm phiền ta nữa.’ Với lời cảnh báo như vậy, tôi quay người và bước tới chỗ Wi Seol-Ah.
Wi Seol-Ah thậm chí không liếc mắt nhìn Gu Jeolyub chỉ một chút, kẻ đang vật vã dưới đất nửa sống nửa chết. Cô ấy chỉ chăm chăm nhìn tôi.
“Thiếu gia... ngài thắng chưa?”
Cô ấy hỏi với giọng lo lắng.
Có phải vì cô lo rằng mình sẽ bị đưa đi nếu tôi thua không?
“Phải, ta thắng rồi.”
“Yayyy!”
Wi Seol-Ah cười rạng rỡ khi nghe tin. Thấy vậy, tôi cũng mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu cô ấy.
Chỉ thế này thôi…
Chỉ thế này thôi là đủ với tôi rồi.