Childhood Friend of the Zenith

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13864

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 1

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 1

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1646

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3535

Web Novel - Chương 176: Mảnh ghép (2)

176. Mảnh ghép (2)

Ông ta đang nói cái quái gì vậy?

Tôi chẳng thể hiểu nổi.

Nói rằng Huyết Ma đang mưu đồ phục sinh là sao chứ?

...Rốt cục Huyết Ma còn sống hay đã chết vậy?

Tôi không biết Huyết Ma là kẻ như thế nào, cũng chẳng rõ cảnh giới võ công của hắn là gì, nhưng theo những gì tôi biết, con người dù đạt đến cảnh giới cao thâm đến đâu cũng không thể sống đến hàng trăm năm.

Việc cải lão hoàn đồng là có thể, nhưng dẫu vậy, nó cũng có giới hạn nhất định.

Hơn thế nữa, nhìn vào việc rất nhiều cao thủ lựa chọn giữ nguyên thân xác già nua thay vì quay lại tuổi trẻ, ta có thể đoán rằng việc trẻ hóa, rốt cuộc, khiến người ta đánh mất nhiều hơn là thu được.

Huống hồ, ngay cả cải lão hoàn đồng cũng không đồng nghĩa với việc kéo dài sinh mệnh.

Và hơn hết thảy…

Tôi chẳng biết một chút gì về Huyết Ma cả.

Đó mới là điều khiến tôi lo ngại nhất.

Ở kiếp trước, tôi chưa từng nghe đến chuyện gì liên quan đến Huyết Ma ở bất cứ đâu.

Việc ông ta dùng từ “phục sinh” ám chỉ rằng hiện tại, Huyết Ma vốn đã chết.

Dù tôi từng bị ép phải học về Huyết Kiếp, một trong những thảm họa nghiêm trọng nhất lịch sử võ lâm, thì trong toàn bộ tư liệu tôi tiếp cận, chưa từng có dòng nào nói đến việc Huyết Ma sẽ tái sinh trong tương lai.

Vậy có nghĩa là... nếu như Huyết Ma thực sự mưu đồ phục sinh, thì đó là chuyện còn rất xa vời?

Và nếu vậy, tôi có thể bỏ qua mà không cần để tâm đến?

[…Phục sinh…]

Giọng lão Shin run lên vì kinh ngạc.

[Làm sao có thể...? Ngươi từng nói rằng hắn đã trút hơi thở cuối cùng kia mà. Làm sao lại có thể nói đến phục sinh được?]

Những gì họ nói hoàn toàn mâu thuẫn.

Cheolyoung, Hoàng A Phật Tôn, rõ ràng đã nói rằng Huyết Ma đã bỏ mạng trong trận chiến cuối cùng. Thế nhưng giờ ông ta lại nói rằng hắn vẫn còn tồn tại trên thế gian này?

[Shincheol.]

Cheolyoung lên tiếng.

[Huyết Ma không phải là tồn tại có thể bị giết chết.]

[Gì cơ…?]

[Dù hiện tại ký ức ngươi đã mất, nên có thể ngươi không nhớ...]

[Cheolyoung, ngươi định nói mấy điều vô nghĩa đó đến bao giờ nữa đây?]

Đan điền tôi khẽ giật, cảm giác như có thứ gì đó khổng lồ đang cựa quậy bên trong cơ thể.

Đó là dấu hiệu cho thấy lão Shin đang nổi giận.

Chỉ riêng cảm giác về khí thế dao động theo cảm xúc của lão cũng đủ để tôi nhận ra lão Shin là một tồn tại mạnh mẽ đến mức nào.

…Mà thật ra, tôi cũng mong lão đừng có phản ứng mạnh như thế trong cơ thể tôi.

Chính vì lão mà tôi cảm thấy như mình sắp chết vì phải gồng mình chịu đựng.

Dù tôi rất vui khi gặp lại lão Shin sau một thời gian dài, nhưng thế này thì thực sự quá sức tôi rồi.

Bỏ qua sự phẫn nộ của lão Shin, Cheolyoung vẫn bình thản tiếp tục:

[Câu trả lời của ta vẫn không thay đổi đâu, Shincheol.]

[Cheolyoung!]

[Có rất nhiều điều ta muốn nói… nhưng lại không có điều nào ta có thể nói cả.]

[…]

Grr…

Con rồng cuộn tròn trong đan điền tôi thở ra một luồng khí nóng hầm hập.

Cứ như thể nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Trong khi tôi đang cố dùng Đạo Khí để trấn áp dòng Khí đang sôi sục bên trong, tôi chợt nhớ ra rằng chính lão Shin là người đã âm thầm điều hòa Đạo Khí và các luồng nội Khí khác trong cơ thể tôi bấy lâu nay.

...Có lẽ tôi nên biết ơn lão vì điều đó.

Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng lão chỉ đơn giản là đang trả tiền thuê nhà vì sống ký sinh trong thân thể tôi.

Nhưng giờ tôi mới hiểu chuyện đó chưa bao giờ là đơn giản, và lão thực sự xứng đáng nhận được sự cảm kích từ tôi.

[Ngươi bảo là không thể nói gì sao? Thế mà cũng gọi là trả lời được à?!]

Cử động của con cá chép đang quẫy nước chợt lặng đi.

Bộ râu rũ xuống, và lớp vảy cũng có phần xỉn màu.

Sự cao quý mà tôi từng cảm nhận khi nhìn thấy nó lần đầu giờ đã không còn nữa.

[Shincheol.]

[…Nói đi.]

[Đây là quyết định mà chúng ta đã đưa ra.]

[Chúng ta? Ngươi vừa nói là chúng ta sao?]

[Phải. Chúng ta.]

Nếu dựa theo ngữ cảnh Cheolyoung nói, thì “chúng ta” ở đây hẳn là để chỉ ngũ cao thủ đại hiệp, năm người đã cùng nhau ngăn chặn Huyết Ma và bảo vệ Trung Nguyên khỏi thảm hoạ.

[Ngươi cũng từng đồng thuận với quyết định ấy.]

Nghe Cheolyoung nói vậy, lão Shin sững sờ.

[Ta đã đồng thuận sao?]

[Đúng vậy. Hơn thế nữa, ngươi còn là người cứng rắn nhất trong chúng ta về chuyện đó.]

Sau vài giây im lặng, lão Shin đáp lại bằng giọng thì thầm, mơ hồ:

[Ta… ta không nhớ gì cả.]

[Đó cũng là lý do vì sao ta càng không thể nói gì.]

Giọng của Cheolyoung trầm xuống, như chất chứa một tiếng thở dài bất lực.

[Haizz… Có lẽ trời cao đã ngoảnh mặt với chúng ta rồi, Shincheol. Và ngươi, với hình hài hiện tại, là bằng chứng rõ ràng nhất.]

Ngữ điệu ấy quá lạnh lùng và vô cảm, đến mức khó lòng tin được nó phát ra từ một bậc đại sư như Cheolyoung.

Liệu ông ta có thực sự là Hoàng A Phật Tôn?

Tôi bắt đầu nghi ngờ danh tính của con cá đó. Dù nó mang thân xác cá chép, thì ngoài lời gọi của lão Shin, chẳng còn gì để xác nhận thân phận kia.

Có vẻ như chính lão Shin cũng cảm thấy điều gì đó bất thường.

[…Ngươi chưa bao giờ là kẻ thốt ra những lời như thế.]

[Thời gian sẽ khiến con người phai mờ nhiều thứ.]

[Đến cả ngươi, kẻ từng được gọi là tảng đá bất khuất của Thiếu Lâm, cũng thay đổi sao?]

[Đã mấy trăm năm trôi qua rồi.]

Giọng nói của Cheolyoung nghe đầy mệt mỏi.

[Ta bị bỏ lại nơi đây, đơn độc, và phải gắng gượng vượt qua từng năm tháng. Ngươi có biết vì sao ta làm vậy không?]

Con cá chép trắng nhẹ nhàng bơi thành vòng tròn quanh mặt hồ.

Như thể đang viết nên một vòng xoáy không lối thoát.

[Vì hy vọng.]

Tôi cảm nhận được một sự khao khát mãnh liệt ẩn sâu trong lời nói ấy.

Hy vọng sao...

Hy vọng vào điều gì?

Một kẻ như tôi thật khó mà hiểu được.

Nhưng dường như lão Shin thì hiểu.

Lão không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi Cheolyoung nói tiếp.

Dù tôi có thể cảm nhận cơn thịnh nộ vẫn âm ỉ trong lão, nhưng lão vẫn kiên nhẫn.

[Ngươi là một tàn lửa yếu ớt, có thể bị thổi tắt bởi bất kỳ cơn gió nào, nhưng đồng thời, cũng là tia hy vọng, một ngọn lửa có thể bùng cháy mãi nếu có đủ nhiên liệu. Một hy vọng như thế… chính là ngươi đối với tất cả chúng ta.]

Lão Shin đáp lại bằng vẻ mặt khó tin.

[Ta ư? Không phải Il-Cheon sao?]

[Chính ngươi, vào khoảnh khắc cuối cùng, cũng từng nói câu đó. Rằng người xứng đáng là Il-Cheon, chứ không phải ngươi.]

Có vẻ như lão Shin cũng không hề nhớ gì về điều đó.

Những ký ức đã mất kia… rốt cuộc đã ẩn giấu điều gì, đến mức khiến cả Cheolyoung lẫn lão Shin vẫn còn vướng lại nơi thế gian này?

Và cái tên Il-Cheon mà họ nhắc đến, ngay cả một kẻ chưa từng quan tâm đến lịch sử như tôi cũng biết.

Thiết Kim Quyền Vương, Yeon Il-Cheon.

Là thiên hạ đệ nhất nhân của thời đại ông, đồng thời là gia chủ của thế gia nơi tôi đã gặp được cơ duyên tại Tứ Xuyên.

Một võ giả huyền thoại, người đã khắc ghi tên mình vĩnh viễn vào đất trời, bất chấp dòng chảy của thời gian.

[Nhưng… ta đã thất bại mà?]

[…]

Cheolyoung không trả lời.

Không, chính xác hơn là ông không thể trả lời.

Không chịu nổi sự im lặng nặng nề ấy, lão Shin buộc phải cất lời, chuyển sang một câu hỏi khác:

[Lý do vì sao ta và ngươi trở thành ra thế này... ngươi nói rằng tất cả đều là lỗi của chúng ta sao?]

[…]

[Haa… Đến cả nguyên nhân khiến ta thành ra như thế này, ngươi cũng không thể nói ra ư...]

[Shincheol.]

[Làm ơn nói cho ta biết đi, Cheolyoung… vì sao ta lại bị bỏ lại nơi trần thế này.]

Tôi có thể cảm nhận rõ sự khẩn thiết trong giọng lão Shin, nhưng Cheolyoung vẫn không hề thay đổi biểu cảm hay phản ứng.

Ông ta chỉ lặng lẽ tiếp tục bơi quanh mặt hồ, chậm rãi và im lặng như trước.

Trước cảnh đó, lão Shin chỉ có thể thở dài.

Phải chăng lý do ông không thể nói là vì cấm chế?

Nghĩa là, ngay cả khi đã mang hình hài của một con cá, hay linh hồn đang ký sinh trong thân cá, thì cấm chế vẫn còn hiệu lực?

Tất nhiên, chỉ trong trường hợp Cheolyoung không nói dối.

Tôi tự hỏi làm thế nào mà một cấm chế lại có thể duy trì trong hoàn cảnh kỳ dị như vậy.

Nhưng sau khi từng chứng kiến không biết bao nhiêu chuyện phi lý vượt khỏi lẽ thường, tôi đành chấp nhận rằng điều đó cũng không hẳn là bất khả thi.

Khi lão Shin vẫn còn đang trăn trở trong dòng suy nghĩ, Cheolyoung cất tiếng hỏi, vừa bơi một vòng quanh mặt hồ:

[Có vẻ như đến lượt ta hỏi ngươi rồi. Làm sao ngươi lại ở cùng với tiểu tử kia?]

Tôi giật mình khi bất ngờ trở thành chủ đề của cuộc trò chuyện.

[Khí đang luân chuyển trong thân thể thằng bé ấy, rõ ràng là của ngươi.]

[Đúng vậy. Đó là khí của ta.]

Lần này, người ngạc nhiên nhất chính là tôi.

Tôi cứ đinh ninh rằng Đạo Khí trong cơ thể mình là Khí của phái Hoa Sơn, vậy mà lại là khí của lão Shin sao?

[Cậu ta thậm chí không có vẻ gì là đệ tử của Hoa Sơn. Thế thì vì lý do gì ngươi lại trú ngụ trong thân thể đấy?]

Trước câu hỏi của Cheolyeong, lão Shin cũng nhất thời cạn lời.

Bởi căn nguyên của câu chuyện quá sức nực cười.

Làm sao lão có thể giải thích được?

Bỏ qua chuyện lão từng bị phong ấn trong một bảo vật của Hoa Sơn, thì còn phải nói rằng vật ấy đã bị đem ra đặt cược trong một trận uống rượu, rồi chưởng môn đời hiện tại thua cuộc, để rồi... mất luôn cái bảo vật cùng với lão Shin phong ấn bên trong.

Lão Shin không trả lời. Có vẻ như lão không muốn kể ra một chuyện đáng xấu hổ đến vậy trước mặt người bạn cũ.

[…Chuyện nó tự nhiên thành ra như thế thôi.]

Nghe lão nói vậy, Cheolyoung không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng ông lại chuyển sang một câu hỏi khác.

Và lần này, câu hỏi ấy dành cho tôi.

[Tiểu tử.]

『V...Vâng.』

Tôi bối rối khi đột ngột bị gọi tên.

[Ta xin lỗi. Chỉ nhìn qua cảnh giới võ công của cậu, ta đã lầm tưởng ngươi là tên ngốc già khú kia.]

Dù lời xin lỗi có phần muộn màng, tôi vẫn gật đầu đáp lễ.

『…Không sao đâu ạ. Cháu nghĩ trong hoàn cảnh ấy, hiểu lầm như vậy là điều dễ hiểu.』

Lúc nãy tôi đã lỡ nói chuyện thiếu cung kính với Cheolyoung, nhưng giờ thì tôi phải chỉnh lại thái độ cho đúng mực.

[Ta cảm ơn vì cậu nghĩ vậy. Nhưng tiểu tử, nếu ta không nhầm… thì cậu có vẻ đã quá quen thuộc với những tình huống kiểu này.]

Thế giới ngưng đọng.

Một con cá chép biết nói chuyện.

Và hơn cả thế, con cá ấy lại chính là vị đại anh hùng của Thiếu Lâm, Hoàng A Phật Tôn.

[Tiểu tử, cậu là đệ tử của Shincheol sao?]

Tôi không thể dễ dàng trả lời.

Bảo là “không phải” thì cũng không đúng.

Những gì tôi học được từ lão Shin là vô giá, và sẽ chẳng thể dễ dàng có được nếu không có lão.

Thế nhưng, chỉ như vậy mà gọi là sư phụ – đệ tử thì... dường như vẫn thiếu một phần nào đó.

[Ngươi thôi nói nhảm đi, Cheolyoung.]

Lão Shin lên tiếng trả lời thay cho tôi.

[Ta không thu nhận đệ tử. Chẳng phải đó là lời thề của ta sao?]

[Cái tính cố chấp như phân ấy vẫn không thay đổi, ngay cả khi đã chết à.]

[Phân à!? Ngươi nghĩ mình khá khẩm hơn chắc?]

[Dưới danh nghĩa Thiếu Lâm, tất cả đều là con cháu của ta.]

[Ngươi nói như thể ta phản bội Hoa Sơn không bằng.]

Hai ông già này sao đột nhiên lại cãi nhau như trẻ con vậy?

Mới nãy còn bàn chuyện sinh tử đại nghĩa, mà giờ lại như đang giành đồ chơi.

[Dù sao thì…]

[Dù sao cái khỉ gì, tên đầu trọc kia.]

[…Có vẻ như tiểu tử này sở hữu một thiên phú hiếm có. Hmm… Không có dấu hiệu từng trải qua cải lão hoàn đồng, vậy mà đã vượt qua được bức tường ở cái tuổi này. Chuyện này giống như là…]

Cheolyeong nói với vẻ thận trọng rồi dừng lại giữa chừng.

Tôi tò mò định mở miệng hỏi tiếp thì—

[Ngươi định nói là giống Il-Cheon chứ gì.]

Lão Shin nhếch mép cười khẩy, tự điền vào phần còn dang dở.

Cheolyoung bật cười cay đắng.

[Ta định lướt qua luôn mà ngươi nhất định phải chen vào cho bằng được.]

[Thì ngoài tên đó ra, còn ai đáng để so sánh?]

Hóa ra Thiết Kim Quyền Vương lại là người mang thiên phú vượt trội đến vậy sao?

Tôi không hề có ý tự tâng bốc bản thân, bởi vì hoàn cảnh của tôi vốn là một trường hợp đặc biệt.

Nhưng đạt đến trình độ như hiện tại, ở độ tuổi này mà không trải qua chuyện hoang đường như hồi quy, thì đúng là bất khả thi.

Trừ phi đó là kiểu người như Đấu Long.

Hắn cũng là một dị lệ… nhưng lại hoàn toàn khác với tôi.

Đang lúc tôi còn mải nghĩ mông lung—

–Không cần phải bận tâm. Việc hắn nhầm lẫn là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Bỗng dưng, giọng của lão Shin vang lên trong đầu tôi.

Nhưng có điều gì đó khác thường.

Giọng nói ấy… nghe như hơi khác trước?

–Giờ thì tên sư trọc kia không thể nghe thấy chúng ta đâu.

Đúng lúc tôi đang bối rối vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lão Shin lên tiếng giải thích.

Ông còn làm được cả trò này nữa sao…?

–Chuyện nhỏ thôi.

Nhỏ gì chứ, nghe là thấy mệt rồi.

Nhưng ông bảo “hắn nhầm lẫn” nghĩa là sao vậy?

–Tình huống hai người giống nhau như hai giọt nước. Vậy thì hắn nhầm cũng chẳng có gì lạ.

Cái gì cơ…?

Mắt tôi trợn tròn trước lời lão Shin.

『Ông vừa nói gì cơ?』

Tôi buột miệng hỏi lại.

Vì điều đó thật quá sức tưởng tượng.

Dù có vô lý đến đâu—

Lão Shin vẫn trả lời bằng đúng một câu, không thêm không bớt:

–Tên Il-Cheon đó, cũng như ngươi, là kẻ đã đi ngược lại dòng thời gian.