"Lại gây chuyện..."
Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi khi đang trở về phòng của mình.
Hỏng rồi. Thật sự tiêu rồi.
“Aaa mình ngu quá. Sao lại làm thế cơ chứ?”
Tôi nhớ lại hình ảnh Gu Yeonseo ngã xuống đất sau cái tát của tôi. Chị ấy còn bị chảy máu mũi nữa...
Thể chất của tôi yếu, lại không sử dụng Khí trong cú tát đó, nên chắc cũng không gây ra vết thương nghiêm trọng gì cho chị ấy.
“Nhưng dù thế nào đi nữa, mình vẫn đi quá xa rồi.”
Tôi không ám chỉ đến cái tát khi nói mình đã đi quá xa. Thật lòng mà nói, hành động đó từ góc nhìn của tôi thì hoàn toàn có lý do chính đáng.
Nhưng tôi đã làm tổn hại đến danh dự của Gu Yeonseo một cách tàn nhẫn.
Có cần thiết phải khiến một gia tử trực hệ của gia tộc Gu mất mặt đến vậy trước mặt toàn bộ đám đông trong lễ hội của gia tộc không?
Cũng không khó hiểu khi Gu Yeonseo có tính khí nóng nảy như thế, dù sao thì chị ấy vẫn còn trẻ. Nhưng nếu tính cả kiếp này và kiếp trước, tuổi đời của tôi gần như gấp đôi chị ấy, vậy mà tôi vẫn để cảm xúc lấn át lý trí.
"...Mình vẫn còn trẻ con quá, cho dù bao nhiêu đã lâu trôi qua."
Khoan đã, chẳng phải tất cả những chuyện này đều là do Nhị trưởng lão gây ra sao? Chính ông ấy đã dàn xếp việc này cho giải trí cơ mà?
...Sao còn phải hỏi nhỉ, đương nhiên, tất cả là lỗi tại ông ấy.
—Vút…
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, để lại tiếng xào xạc khe khẽ bên tai tôi.
Dù mùa đông đã qua từ lâu, cơn gió xuân vẫn còn lạnh.
Nhờ vào thể chất do Hỏa Khí mang lại, tôi có thể chịu được cái lạnh này, ngay cả khi chỉ mặc quần áo mỏng.
“Ách-xì!”
Tôi quay lại khi nghe thấy tiếng hắt hơi, và thấy Muyeon cùng Wi Seol-Ah đang đứng đó.
Wi Seol-Ah tiến về phía tôi trong khi Muyeon cúi chào. Cô ấy cầm một cuộn băng vải trên tay.
“Em đang cầm gì thế?”
“Thiếu gia... tay của thiếu gia…”
Tôi nhìn xuống tay mình.
Da lòng bàn tay tôi đã bong tróc, một ít máu đang rỉ ra.
Nguyên nhân là do tôi đã tát Gu Yeonseo khi cơ thể chị ấy vẫn còn bao phủ trong Khí.
Những người có Khí trong cơ thể thường có khả năng tái tạo và hồi phục nhanh hơn so với người bình thường. Một vết thương như thế này sẽ lành lại nhanh thôi.
“Chuyện nhỏ ấy mà. Ta không sao—”
Trước khi tôi kịp nói hết câu, Wi Seol-Ah đã vội vàng cuốn tay tôi bằng miếng vải. Cô rất vụng về, không biết phải làm thế nào cho đúng.
Tôi định tự mình làm, nhưng khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, tôi không thể ngăn cô lại.
Cô ấy trông rất thích thú khi thấy Nhị trưởng lão đánh gục Peng Woojin, vậy mà giờ lại lo lắng đến thế chỉ vì một vết thương nhỏ của tôi... Một cảm xúc kỳ lạ nào đó nhen nhóm trong lòng tôi.
Wi Seol-Ah băng bó vết thương... trông cũng ngầu đấy chứ, nhỉ?
“Thiên Đỉnh” của tương lai đang chăm sóc tôi. Điều này có được coi là một vinh dự không?
Cuối cùng, cô ấy cũng ngừng lại sau khi tay tôi đã bị băng dày cộm, to gấp đôi bình thường luôn.
Wi Seol-Ah nhìn tôi, giọng run run như thể sắp khóc.
“Thiếu gia, có đau lắm không...?”
“Ban đầu thì không, nhưng giờ băng chặt thế này lại thấy hơi đau.”
“Vậy ý thiếu gia là không đau đúng không? Cảm ơn trời…”
“…Ừm.”
Tai em có vấn đề à? Em chỉ nghe những gì mình muốn nghe thôi đúng không?
Tôi đi bộ một chút cho thư giãn trước khi quay trở lại phòng.
Gu Yeonseo liệu có ổn không nhỉ?
Kệ đi.
Tôi quyết định không bận tâm đến chuyện đó nữa.
Mối quan hệ gia đình vốn đã rạn nứt này không phải thứ có thể dễ dàng hàn gắn.
Điều đó rõ ràng không chỉ với Gu Yeonseo, mà còn với tôi.
Khi tôi quay trở lại phòng của mình, đèn đã sáng sẵn. Tôi hỏi một trong những người hầu gần đó xem có chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta trả lời với vẻ ngạc nhiên, “Hả...? Họ bảo đã báo trước cho ngài rồi mà...”
Tôi muốn kiểm tra xem ai đã đến thăm mình vào giờ này, nên tôi mở cửa ra và nhìn thấy hai người đang ngồi trong đó.
“Oh! Thiếu gia Gu!”
Một tên thần kinh… Không, đó là Peng Woojin.
***
“Xin chào, tôi là Peng Woojin.”
“Tôi biết, ngài Peng.”
“Cậu có thể gọi tôi là anh Peng hoặc anh trai Peng cũng được mà.”
“Tôi không nghĩ chúng ta đủ thân thiết để xưng hô như thế…”
Tại sao tên điên này lại ở đây?
Và tại sao Peng Ah-Hee lại ngồi cạnh, tay ôm mặt đỏ bừng?
Cô ấy xấu hổ đến mức tai cũng đỏ ửng lên.
Peng Ah-Hee kéo mạnh tay áo anh trai mình và thì thầm.
“Anh trai… Chẳng phải chúng ta nên xin lỗi trước sao?”
Tôi có thể nghe thấy sự xấu hổ trong giọng nói run rẩy của cô ấy.
Nghe thấy lời của Peng Ah-Hee, Peng Woojin như chợt nhận ra điều gì đó.
"Phải rồi... Lẽ ra tôi nên đến đây một mình. Cậu đã hủy hôn với em gái tôi nên chắc ngại lắm nhỉ? Xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn."
"Ôi trời... tên ngốc này nói cái gì vậy!?"
Tôi hoàn toàn đồng tình với Peng Ah-Hee.
Không còn cách nào khác, Peng Ah-Hee lên tiếng thay anh trai.
"Xin lỗi vì đã đến muộn mà không báo trước. Tên điên nhà tôi... À không, anh trai tôi thực sự muốn gặp cậu và tôi không thể ngăn được."
"Thiếu chủ Peng? Muốn gặp tôi?"
"Cậu có thể gọi tôi là anh Peng."
"Không, cảm ơn."
Tôi không muốn dính dáng gì đến anh ta.
Peng Woojin chỉ ngồi đó, nở một nụ cười nhạt, không nói thêm gì mặc cho tách trà đã nguội từ lâu.
"Vậy, tiền bối đến đây có chuyện gì không?”
Lẽ nào anh ta đến đây để phàn nàn về vụ việc với Nhị trưởng lão? Peng Woojin vẫn còn vết sưng đỏ trên mặt.
Đó là chỗ mà anh ta bị Nhị trưởng lão đấm vào.
Ông ta nói là mình đã “kiểm soát sức mạnh”...
Cái này là kiềm chế sức mạnh ở chỗ nào? Nếu ông ta thực sự dùng thêm chút sức, liệu cú đấm đó có thể làm nổ tung đầu anh ta không?
"..."
…Chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi cũng khiến tôi rùng mình. Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra.
“Tôi thực sự không liên quan gì đến chuyện mà Nhị trưởng lão đã làm với tiền bối đâu. Thề với anh là tôi đã cố gắng ngăn ông ta lại.”
“Cậu đang nói gì thế?”
Hử, anh ta đến đây không phải vì chuyện đó sao?
Peng Woojin bắt đầu nói khi thấy sự bối rối hiện rõ trên mặt tôi.
"Tôi chỉ muốn gặp cậu thôi, vì nghe nói cậu là em trai của Kiếm Phụng."
“Anh thân với chị cả của tôi sao?”
Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc Peng Woojin thân thiết với Gu Huibi. Thú thật, tôi cũng không thân thiết với chị ấy cho lắm.
Nhưng nếu phải chọn, tôi có lẽ thân với Gu Huibi hơn Gu Yeonseo.
“Chúng tôi rất thân thiết, nhưng tôi không chắc cô ấy nghĩ thế nào.”
Vậy chắc là không thân rồi.
Gu Huibi không phải là kiểu người sẽ thân thiết với Peng Woojin. Chị ấy có lẽ sẽ muốn chiến đấu với anh ta hơn là kết thân.
“Đó là lý do tại sao tôi muốn gặp cậu.”
“Tại sao tiền bối lại muốn gặp tôi? Tôi có gì đặc biệt đâu.”
Anh ta muốn gì từ một kẻ vô dụng như tôi chứ?
Thêm vào đó, gia tộc hai bên chúng tôi nhìn chung cũng không có mối quan hệ tốt đẹp lắm kể từ khi hôn ước bị hủy bỏ.
Peng Woojin mỉm cười.
“Tôi từng nghĩ chỉ có Kiếm Phụng là người thú vị duy nhất trong gia tộc Gu, nhưng hóa ra còn có một người nữa.”
Anh ta đang nói về tôi sao?
Thú vị? Lại nói đến chuyện “vui” với “thú vị” nữa. Lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta đã luôn tìm kiếm thứ gọi là “niềm vui”, điều mà tôi không thể hiểu nổi.
Anh ta chắc chắn là một kẻ kỳ quặc.
Vì vậy, tôi vẫn không muốn dính líu gì đến anh ta.
Có thể sẽ có lợi nếu tôi lọt vào mắt xanh của Peng Woojin vì sau này anh ta sẽ trở thành Kiếm Vương, nhưng…
Người này quá khó đoán.
Anh ta rất khó hiểu và khó đọc bởi bản tính lập dị của mình.
“Nếu tiền bối muốn gặp người nào đó từ gia tộc Gu, tốt hơn là nên đến gặp chị gái tôi. Tôi không có gì đặc biệt đâu.”
“Nếu đến gặp giờ thì chắc cũng không gặp được đâu, cô ấy có lẽ vẫn đang bất tỉnh.”
“…Tiền bối không cần đi ngay bây giờ. Ngày mai anh có thể đến.”
Hừm, không biết khi đó chị ấy đã tỉnh chưa nhỉ?
“Tôi đến để gặp Thiếu gia Gu. Dù sao tôi cũng không có hứng thú với Tiểu thư Gu đâu.”
“Anh trai, anh có thể đừng nói những câu như vậy có được không?”
“Xin lỗi, anh không giỏi chuyện đó.”
Biết làm sao với người này đây?
Một cơn đau đầu khác lại chuẩn bị ập đến.
Peng Woojin lấy ra thứ gì đó từ túi áo.
“Đây là món quà tôi tặng cậu.”
“Món quà?”
Vật đó trông giống như một thẻ gỗ nhỏ màu đen, có khắc chữ “Peng” bằng vàng. Trông nó không có vẻ gì đặc biệt, nhưng Peng Ah-Hee lại tỏ ra sửng sốt như thể anh ta vừa đưa tôi thứ gì đó rất quan trọng.
“Sao anh lại đưa cho người khác một cách tùy tiện thế này?”
“Có làm sao đâu, họ đưa cho anh dùng mà. Anh đưa cho ai là quyền của anh.”
“Nhưng mà...”
“Đây là cái gì?”
“Đơn giản là một phù hiệu dành cho khách quý của gia tộc Peng. Nếu cậu đến thăm và trình ra thứ này, cậu sẽ được đối đãi như một thành viên trong gia tộc.”
“Xin hãy cầm lại đi…”
Tại sao anh ta lại đưa thứ phiền phức này cho tôi?
Nếu nhận, tôi cảm thấy như mình thực sự sẽ bị cuốn vào chuyện gì đó liên quan đến Peng Woojin.
"Nhưng, tôi đã hủy hôn ước với gia tộc anh rồi, cho nên..."
"Tôi không quan tâm đến chuyện đó."
"Em quan tâm đến chuyện đó.", Peng Ah-Hee chen vào.
"Xin hãy nhận lấy, Thiếu gia Gu."
Anh ta hoàn toàn phớt lờ Peng Ah-Hee.
Có quan hệ tốt với gia tộc Peng cũng không hẳn là điều xấu.
Nhưng tôi không hiểu sao Peng Woojin lại đối xử với mình như vậy.
"Tại sao không giữ lại và đưa cho chị cả của tôi ấy? Tôi nghe nói hai người rất thân thiết—"
"Tôi cũng định thế, nhưng Kiếm Phụng chẳng buồn nghe tôi. Thứ này rất quý mà... Sao cô ấy lại từ chối nhỉ?"
Vậy là anh ta đã bị từ chối trước rồi! Chết tiệt.
"Vậy còn chị hai?"
"Tôi đưa nó cho cậu vì tôi quan tâm đến cậu."
"...Tôi thích phụ nữ, ngài Peng."
"Ồ, tôi cũng thích phụ nữ. Tất nhiên. Nhưng rồi nghĩ lại, có lẽ không? Có lẽ có."
Tại sao anh ta lại tự hỏi mấy thứ như vậy... Anh ta làm tôi nổi da gà.
Peng Woojin thu lại phù hiệu Hắc Diện, ra vẻ thất vọng khi thấy tôi từ chối liên tục.
Peng Ah-Hee không dám ngẩng đầu lên trước hành động điên rồ của anh trai mình.
Chậc, ít ra trong gia tộc Peng vẫn còn cô ấy là người bình thường.
Bây giờ tôi chỉ muốn nằm dài trên giường nghỉ ngơi thôi.
Trận đấu khi nãy đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của tôi nên giờ tôi thật sự rất mệt mỏi.
Peng Woojin, có vẻ đã nhận ra điều đó, đứng dậy và chuẩn bị rời đi, mặc dù anh ta vẫn tỏ vẻ u sầu.
Tôi đoán đó là mục đích duy nhất anh ta đến đây.
Peng Woojin hỏi một câu khi trước khi rời đi.
"Cậu có định ghi danh vào Học viện Thiên Long không?"
"Hmm, có lẽ."
Là một võ giả của Chính Đạo, tôi sẽ phải tốt nghiệp từ Học viện Thiên Long do Võ Lâm Minh điều hành.
Dù có thể học những kỹ năng võ thuật cơ bản trong gia tộc, để được công nhận là kiếm sĩ đủ khả năng phong ấn Quỷ Môn, giáo dục về loài quỷ là điều không thể thiếu. Vì vậy, tốt nghiệp từ một học viện võ thuật trở thành điều kiện cần thiết.
Dĩ nhiên, vẫn có những học viện võ thuật khác ở nơi khác, không chỉ có Học viện Thiên Long. Nhưng với những võ giả thuộc Chính Đạo, rõ ràng việc vào Học viện Thiên Long là lựa chọn tốt nhất.
Dù vậy, có lẽ tôi nên tìm cách bỏ trốn.
Khóa đào tạo kéo dài suốt một năm.
Tôi không có thời gian để lãng phí cả năm trời như vậy.
"Vậy thì cậu sẽ thành đàn em của tôi."
Peng Woojin vỗ vai tôi với nụ cười.
Anh ta đang cố gắng thiết lập mối quan hệ với tôi thông qua học viện vì những cách khác không hiệu quả.
Chẳng lẽ vì tôi đã đấu thắng với Gu Yeonseo và tát chị ấy ngay sau đó? Sao anh ta lại ám ảnh với tôi như vậy?
Thật kỳ quặc nếu một người phụ nữ hành xử như thế này, huống hồ là một người đàn ông thể hiện sự quan tâm quá mức, khiến tôi nổi da gà.
Peng Ah-Hee, khi đang đi theo sau anh trai, dừng lại nhìn tôi.
"Gì?"
"Tôi đã bảo cậu không được nói chuyện trống không với tôi cơ mà, tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy."
"Khi tôi nói chuyện đàng hoàng, chị lại bảo khó chịu, vậy giờ tôi phải làm gì?"
Peng Ah-Hee cuối cùng cũng mở lời sau một lúc ngập ngừng.
"Tôi xin lỗi."
"Sao tự dưng chị lại xin lỗi?"
"...Vì tôi đã đẩy ngã và làm gãy tay cậu vào ngày hôn ước bị hủy bỏ."
"...Chị đã làm thế thật sao?"
Mình đã trải qua chuyện kinh khủng như vậy ư?
"Tôi đã làm gì để khiến chị tức giận đến mức đó...?"
"Cậu nói tôi là con của thiếp này nọ."
"Nếu thế thì tôi đáng bị vậy."
Thực sự đáng lẽ phải gãy cả hay tay mới đúng. Việc cô ấy xin lỗi tôi vì một chuyện như thế khiến tôi cảm thấy ngại ngùng.
"Tiền bối không cần xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải là người xin lỗi mới đúng. Tôi xin lỗi vì đã cư xử không phải phép trước đây."
Vì cả hai chúng tôi đều là con của thiếp, những lời tôi nói chỉ làm tôi trở thành một kẻ đạo đức giả.
Cho dù đây có là lòng tự trọng của riêng tôi đi nữa.
Tôi không chắc cô ấy có chấp nhận lời xin lỗi hay không, nhưng ít nhất biểu cảm của cô ấy đã dịu đi.
"Xin hãy bảo trọng."
"Cậu cũng vậy. Dù cậu không thích thứ anh trai tôi đưa, anh ấy vẫn có ý tốt, nên cứ dùng nó khi cần."
“Đưa cho tôi cái gì? Tôi đã trả lại rồi mà…”
Tôi cảm nhận có gì đó trong túi mình.
Khi tôi lục tìm, tôi thấy một tấm phù hiệu gỗ đen.
“Từ khi nào…!?”
…Khi Peng Woojin vỗ vai mình.
Anh ta đã bỏ vào khi đó sao?
Tôi bật cười.
“Đúng là đồ điên.”
Tôi thở dài và nhét chiếc phù hiệu Hắc Diện trở lại túi.
***
Vào ngày thứ ba của lễ hội Cửu Long.
Hôm nay là ngày của ăn mừng và vui chơi, nhưng tôi chuẩn bị lên xe ngựa để trở về gia tộc sớm nhất có thể.
Tôi nghe nói Gu Yeonseo đã rời đi từ nửa đêm.
May quá, chị ấy đã tỉnh lại.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết chị ấy không bị thương tích gì nghiêm trọng, nhưng điều đó lại khiến việc đối mặt với chị ấy càng khó khăn hơn.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Tôi cố gắng chợp mắt, nhưng Wi Seol-Ah lại bắt đầu dựa vào vai tôi ngủ gật.
Tôi nhanh chóng chuyển Wi Seol-Ah sang cho một thị nữ khác rồi cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.