Hong-songgoo thở dài sau khi kết thúc cuộc gọi.
“4 hóa đơn thực ra là 400,000$ cơ à, vãi thật.”
Cũng không có gì lạ khi mà cậu nghĩ 20,000$ là cái giá quá rẻ để cứu một mạng người. Cậu thực sự đã quá đánh giá thấp cái mạng của mình.
“Một thằng như mình còn đáng giá tận 200,000$.”
Cậu được cứu mạng những hai lần, nên sẽ là 4 hóa đơn đồng nghĩa với cái giá 400,000$.
“Ha, thôi không nên lãng phí thời gian nữa.”
Sunggoo thở dài. Đã được 2 tháng kể từ khi cậu trở thành Roused(Thức tỉnh). Cậu làm việc không biết mệt mỏi mà cũng chỉ kiếm được khoảng khoảng 30,000$. Nhiêu thế thậm chí còn chưa đủ, nên cậu cần phải vay tiền từ mọi nguồn. Làm sao mà cậu đột nhiên nghĩ ra cách gom được số tiền 360,000$ cơ chứ?
“Chắc giờ chỉ còn một cách.”
Cậu đã chuẩn bị thứ này cho tình huống hiện tại. Sunggoo sấp một tập tài liệu rồi ra ngoài bắt taxi.
Khi đến gần ga Sadahng, cậu nhanh chóng vào quán cà phê lớn tên Angel Angel. Sunggoo nhìn quanh và nhìn thấy Woojin ngồi gần một góc.
“Hyung-nim . Dạo này anh thế nào rồi?”
Cả hai người họ chỉ vừa mới rời hầm ngục và đi ăn trưa chỉ mới 2 giờ trước, sao mà cậu có thể hỏi câu đó được cơ chứ?
“À cậu đến rồi à, mà sao cậu cứ đòi phải đến đây thế?”
“Hiển nhiên là em phải đến đây rồi.”
“Được rồi, giờ thì đưa tôi số tài khoản rồi về đi.”
“Hớ.”
Mặt Sunggoo tái mét lại vì sợ hãi. Có phải Woojin định trả lại tiền cho cậu? Nghĩa là Woojin không cần tiền mà muốn giết cậu?
Sunggoo nhớ lại cảnh Woojin trông như thế nào khi giết Bae-dohsoo cùng với thành viên của hắn mà không có chút do dự. Cảnh đó chỉ mới diễn ra cách đây 2 giờ trước thôi nên cậu vẫn chưa hết sốc.
Sunggoo ngay lập tức quỳ gối xuống.
“Hyung-nim. Làm ơn hãy tha mạng cho em.”
“Cậu nói gì cơ? Sao cậu lại quỳ xuống?”
“Em hứa sẽ trả lại số tiền trong thời gian ngắn nhất mà, chỉ cần cho em thêm chút thời gian thôi.”
Hành động của Sunggoo thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Gã kia là xã hội đen à?”
“Cậu chàng kia hình như vay nặng lãi thì phải.”
“Chậc chậc. Hẳn là cậu ta đã vay nặng lãi xong tiêu hết rồi đây mà.”
Woojin cau mày khi nghe những lời đàm tiếu từ những người xung quanh. Cậu ta thu hút sự chú ý của những người xung quanh để làm gì vậy? Woojin nói với giọng khó chịu.
“Không muốn chết thì ngồi xuống coi.”
“Vâng ạ.”
Sunggoo liền ngồi đối diện Woojin.
“Hyung-nim. Hiện giờ thì em không có cách nào gom được 400,000$ cả, nếu anh cho em thêm chút thời gian, em hứa sẽ trả đù mà.”
“400,000$ sao?”
“Vâng ạ.”
“Haizz…”
Woojin ngả lưng vào ghế trong khi thở dài. Gõ các ngón tay xuống tay vịn theo nhịp.
Cộc, cộc.
Sunggoo nuốt nước bọt theo nhịp điệu. Woojin cau mày nhìn Sunggoo, trông cậu ta như thể một con chó muốn đi ị vậy.
Anh chỉ muốn 4,000$ mà thôi nhưng cậu ta lại hiểu nhầm lên 40,000$. Không những thế giờ cậu ta còn hiểu nhầm xa hơn nữa, cậu ta tưởng mình nợ Woojin 400,000$.
‘Giới trẻ ngày nay toàn nghĩ về những thứ to lớn không hà.’
Sao mà lại có kẻ nhầm lẫn 1 hóa đơn bằng với 10,000$ hay là 100,000$ cơ chứ?
Có vẻ như Sunggoo đã hiểu nhầm. Nếu cậu ta đã hiểu nhầm vậy rồi, thì anh sẽ tận dụng nó thôi.
“Cậu muốn tôi đợi bao lâu?”
Sunggoo nhanh chóng trả lời. Cậu nói nhanh cứ như một diễn giả vậy.
“Vậy thì anh hãy nhìn vào đây.”
Trán Woojin nhăn lại khi anh cầm xấp tài liệu mà Sunggoo đưa.
Khi Sunggoo thức tỉnh cậu đã ghi lại số tiền kiếm được vào ngày đầu tiên làm Roused. Rồi khi cậu đã làm quen được với sức mạnh của mình thì sức mạnh của cậu dần phát triển và rồi số tiền cậu nhận được tăng lên đều đặn.
Thậm chí cậu còn làm một biểu đồ đi kèm với các con số. Ở dưới cùng cậu viết những Hầm ngục cậu đã đột kích, và còn có một số liệu chi tiết số quái vật cậu đã đối mặt.
Ngắn gọn thì đây là hồ sơ của Sunggoo.
“Em đã kiếm được 30,000$ trong vòng 2 tháng. Từ giờ trở đi số tiền em kiếm được sẽ tiếp tục tăng, và em sẽ có thể kiếm được số còn lại sớm thôi.”
“Bao lâu?”
“Em đảm bảo em sẽ kiếm được trong vòng 25 tháng.”
“Không phải là quá lâu sao?”
Trước những lời bi quan của Woojin, Sunggoo nhanh chóng trả lời.
Cậu ta khôn khéo trong việc đàm phán từ lúc nào vậy? Có lẽ cậu đã bộc lộ nó khi mà tính mạng gặp nguy hiểm.
“Thế nên em mới nghĩ đến phương pháp thứ hai.”
Woojin cau mày trong khi ném xấp tài liệu lên mặt bàn.
“Sao chúng ta không bàn tiếp nhỉ?”
Sunggoo liền chẹp lưỡi.
“Với khả năng của hyung-nim thì anh sẽ có thể tấn công hầm ngục cấp cao hơn 1 sao và 2 sao. Hơn nữa, anh sẽ có thể kiếm chác được nhiều hơn sau mỗi lần tấn công Hầm ngục. Nếu anh lập tổ đội với em, em sẽ chỉ cho anh những hầm ngục có lợi nhuận cao thì chẳng mấy chốc em trả lại cho anh đủ 400,000$.”
Theo như Sunggoo quan sát thì Woojin chắc chắn không phải Roused hạng F. Anh có thể một mình solo hầm ngục 2 sao thì sao có thể là hạng F được?
Về cơ bản thì hầm ngục hạng càng cao sẽ đem lại càng nhiều lợi nhuận. Một cái hầm ngục thậm chí có thể kiếm ngay được 400,000$.
Với Sunggoo mà nói thì đây là phương án tốt nhất cho cậu. Cậu không thể đột kích hầm ngục hạng cao một mình được, nhưng Woojin thì hoàn toàn có thể.
Giờ cậu chỉ còn một vấn đề cần giải quyết.
“Nghĩa là cậu muốn thoải mái mà lợi dụng tôi?”
“Không mà, thế nên em mới nghĩ ra phương án thứ 3.”
Sunggoo vạch ra kế hoạch thứ 3 của mình như chưa có chuyện gì xả ra.
“Trong suốt thời gian đó thì em sẽ làm quản lý của anh.”
“Quản lý sao?”
“Vâng ạ. Tất cả Roused có thứ hạng hơi nhỉnh đều có một người đi cùng. Thậm chí còn có cả bộ phận hỗ trợ riêng cho họ trong Guild. Người quản lý có trách nhiệm phải chọn Hầm ngục, đặt chỗ, bán Bloodstone(Huyết thạch) và vân vân. À còn cả việc vận chuyển Roused nữa.”
“Vậy bản chất họ là người hầu.”
Ơ? Anh ý nói chuẩn cơ mà tại sao mình lại thấy khó chịu nhỉ?
“Đúng vậy.”
Woojin cảm thấy có phần thích thú khi nghe những lời của Sunggoo.
Người quản lý về cơ bản thì giống với quản lý của những người nổi tiếng. Đối với Woojin thì đó cũng không phải đề nghị tồi.
“Vậy là cậu không có tiền nên cậu muốn thay thế bằng thân thể của mình.”
Ơ, ổng nói chuẩn vãi.
“Chính xác ạ.”
Woojin nghĩ một lúc rồi nói.
“Được rồi. Vậy thì trong bao lâu.”
“Anh nên là người quyết định.”
“Vậy thì một năm. Tôi cảm thấy tệ nếu như cậu làm việc không công nên tôi sẽ cho cậu một ít tiền khi làm việc.”
Sunggoo bất thình lình đứng dậy.
“Em cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều.”
“À không, tôi mới là người nên cảm ơn cậu.”
Cậu vừa có thể lấy lại được 36,000$ mà lại vừa được làm người hầu.
*
Jaemin tỉnh dậy với cái cổ họng bỏng rát.
“A ơ.”
Cậu nhìn quanh phòng với cái đầu choáng váng. Những ký ức của cậu bắt đầu ghép lại và cậu dần dần nhớ lại.
Cậu chờ mãi mà Woojin vẫn chưa mua rượu về. Thế nên cậu bắt đầu uống soju và rồi gục trên bàn…
Vậy sao giờ cậu lại trong phòng của mình?
“Hức!”
Nhìn lại thì áo vẫn còn trên người cậu. Jaemin vội vàng vén tấm mền lên, chiếc quần vẫn ở đó. Rồi cậu sờ xuống lỗ nhị, lạ thay là cậu không cảm thấy đau gì cả.
“Phù.”
Cảm ơn Chúa đã phù hộ độ trì, aaaa.
Sau khi lo lắng đã tan biến, cậu liền bật dậy để đi đái thì cậu thấy Woojin nằm trên cái mền dưới nền đất. Rồi cậu nhìn lên trên bàn thì thấy 2 chai soju, hẳn cậu đã ngủ thiếp đi sau khi uống một mình.
“Mình đoán anh ý thật sự là một hyung tốt.”
Jaemin cảm thấy nhẹ nhõm, rồi cậu hướng về phía phòng vệ sinh thì Woojin rên rỉ.
“Ư ơ ú ớ.”
Woojin cuộn tròn như con cuốn chiếu và cơ thể anh run từng hồi.
“Anh ý hình như đang ốm?”
Jaemin vươn tay ra để chạm vào Woojin. Trước khi chạm đến thì cậu cảm thấy nhói đau ở tay.
“A, là một vết đốt.”
Jaemin ngạc nhiên khi ngồi xuống giường. Có lẽ do cú sốc nên cậu bắt đầu thấy ảo giác.
Có các vật thể màu xám hoặc vô định hình bao quanh Woojin.
Mắt Jaemin lờ đờ trong khi ngẩn người ra.
Ma à? Quỷ? Hay ảo giác?
Bỗng cậu cảm thấy căm thù với cái cuộc sống này. Đó là nguồn gốc của cái ác.
Bản năng của Jaemin dấy lên sự sợ hãi. Mắt Jaemin trợn lên rồi cậu ngất lịm đi.
“Ú, ớ.”
Woojin rên rỉ trong khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Khuôn mặt anh nhăn nhó đầy vẻ đau đớn, trông cứ như bị ma ám vậy.
Necromancer(Chiêu hồn sư), những kẻ chống lại quy luật tự nhiên cũng như khước từ cái chết nhưng đổi lại là sự hành hạ của tử nguyền.
Woojin tiếp tục rên rỉ trong đau đớn.
Soju: Một loại rượu ở Hàn Quốc.