Giải quyết xong một vấn đề phiền phức khiến cuộc đời học sinh của tôi trở nên tươi sáng hơn hẳn.
Giờ thì Suwa đã lấy lại được bình tĩnh, làm tôi cảm thấy cuối cùng thì mình cũng trở về cuộc sống thường nhật yên bình. Kỳ thi giữa kỳ cũng đã kết thúc trong vô sự và lần này thì tôi lại giành được hạng nhất.
Như dự đoán, đạt được điểm tuyệt đối quả nhiên là bất khả thi. Tôi cũng học hành chăm chỉ ở nhà. Sau cùng thì cũng không có thứ gì được gọi là “gian lận” cả. Đối với nội dung tôi đã học qua một lần, thì sẽ dễ hiểu hơn sau khi xem lại nhiều lần nữa và điều đó cũng giúp tôi bổ sung những phần mình đã quên. Ngay bây giờ, tôi có thể hiểu được những điều mà bản thân ở kiếp trước không thể. Tại sao mày không xem kĩ phần đó chứ, sao lại bỏ qua hả!? Mày có thể đổ vào một trường đại học tốt nếu mày không bỏ qua nó! Đó là những lời mà tôi nhắc nhở bản thân lúc này.
Người ta có câu ‘Tiếc nuối vì chuyện đã rồi cũng không mang lại lợi ích gì’ quả là sự thật.
Suwa cũng đã trở lại với phong độ của mình và đứng hạng nhì trong kỳ thi này. Khi tôi hỏi về điểm số lần trước thì, “Làm ơn đừng hỏi về chuyện đó” cậu ta cầu xin với thái độ nghiêm túc. Tôi muốn biết nhưng có vẻ cậu ta sẽ lại đau khổ nên tôi đã hứa là sẽ không hỏi nữa.
Bước vào mùa mưa nên thể trạng của tôi có chút không tốt. Có lẽ là vì di chứng để lại sau vụ tại nạn tôi không muốn nhớ đến kia, mà những vết thương cũ khiến toàn thân tôi trở nên chậm chạp và đau âm ỉ. Những người biết rõ sự tình thì lo lắng và nói rằng trông tôi không được khoẻ, nên tôi cố gắng để họ không phải thấy tình trạng khổ sở này của mình.
Tôi muốn nghỉ học càng ít càng tốt vì thế có hơi chút khó khăn thật. Tôi rất biết ơn vì họ đã quan tâm, nhưng mỗi khi tôi bị bắt chuyện thì Suwa và Hayate lại đau đớn ra mặt, nên tôi cũng không biết phải phản ứng như thế nào cho hợp lý.
Vào một ngày trời âm u trong mùa mưa, tôi được đưa cho một tấm thiệp mời.
「…Suwa, thứ này có ý gì?」
Trên tay tôi là một chiếc phong bì trắng đến mức có thể dùng những từ như trắng tinh khiết, bạch tuyết hoặc không nhiễm chút vết bẩn nào để miêu tả. Suwa là người đã đưa nó cho tôi, còn người gửi là mẹ của cậu ta.
「Mẹ tớ muốn trò chuyện với cậu bằng mọi giá nên bà ấy muốn mời cậu đến và cùng uống trà」
「Tớ muốn từ chối bằng tất cả khả năng của mình」
Khi nghe tôi thẳng thắn nói thế, Suwa thể hiện sự tức giận.
「Chẳng phải chỉ là một bữa tiệc trà thôi sao?」
「Tớ có nên nói rằng cậu quá ngây thơ rồi không?」
Đúng là chỉ đơn thuần là một bữa tiệc trà, nhưng một người vợ tư sản có thể lên kế hoạch và thực hiện một điều không thể tưởng tượng được đấy. Đừng có mà xem thường tiệc trà.
「Nhưng—」
「Để tớ nói cho nghe nhé, Suwa. Cậu có nhận thức được rằng tiệc trà thì linh hồn ác độc sẽ hoành hành ghê gớm lắm không? Nếu tớ mà bất cẩn đến tham dự bữa tiệc này, thì cậu tính sao nếu họ quyết định tớ sẽ là hôn thê của cậu ngay tại chỗ đó luôn hả?」
Cha mẹ là những người mong muốn con mình phải được như ý muốn của họ, nên họ sẽ tùy tiện áp đặt thực tế lên đứa trẻ. Nếu không chú ý, bạn sẽ đánh mất cuộc đời mình bất cứ lúc nào.
「Chuyện đó quả thật là một rắc rối!」
「Vậy đừng có mang rắc rối lên người tớ cho đến lúc gần đất xa trời. Tớ sẽ luôn từ chối cho đến khi bản thân cạn kiệt sức lực thì thôi」
「Lời nói của cậu quả là chuẩn không cần chỉnh. Chuyện đã đến mức này rồi nhưng dù sao thì tớ cũng nhìn thấy được mặt sáng suốt của cậu. Sau cùng thì cậu cũng là Thầy của tớ, tớ sẽ tuân theo lời của cậu」
Nếu ai đó nhìn từ đằng xa, họ sẽ kiểu như “Loại chuyện khôi hài gì thế kia?”, nhưng thực chất chúng tôi vô cùng nghiêm túc trong chuyện này.
「Từ chối thứ rắc rối đã đi quá xa này thì cũng vô dụng. Tớ không còn cách nào khác đành phải tham dự bữa tiệc thôi. Trong thời gian đó, tớ đề nghị cậu đừng có mà cẩu thả phản bội lại yêu cầu của mẹ. Phớt lờ tất cả mọi thứ đi. Và hãy cứ duy trì lối cư xử trắng trợn đó, tớ sẽ xử lý chúng」
「Hiểu rồi. Tớ sẽ ghi nhớ điều đó trong đầu」
Sau khi tiếp tục bàn chuyện với vẻ mặt nghiêm túc, cả hai đều nhìn vào chiếc phong bì màu trắng và rầu rĩ thở dài.
Vậy là bà Trùm đã xuất hiện như dự đoán, hơ?
Đối với người khó đoán như mẹ của Suwa thì phải tính sao đây? Tôi cắn nhẹ lên môi của mình và rơi vào trầm tư.
***
Vài ngày sau, tôi đến thăm dinh của trưởng gia tộc Suwa vào thời gian xác định trong tấm thiệp mời.
Trang phục tôi mặc hôm nay là *tiểu văn tinh tế của kinh thành – Edo komon. Nói cách khác đó là một loại kimono. Dù mặc đồng phục nam sinh ở trường nhưng một cô gái mà mặc quần trong các buổi lễ trang trọng thì là một điều không được chấp nhận. Suy tư về một bộ trang phục kín mít có thể chấp nhận và che được những vết thương của mình, cuối cùng tôi cũng nảy ra ý tưởng mặc kimono đi dự tiệc trà.
May mắn thay, tôi lại là một nhà thiết kế yuzen mới vào nghề. Không có gì là mất tự nhiên khi tôi khoác trên mình một bộ Kimono tự bản thân thiết kế ở nơi đông người cả. Tôi mà mặc một bộ kimono khác thì cũng không khác gì mấy đâu. Nói về kimono cổ điển thì có nhiều loại đến mức thậm chí có thể mở cả một viện bảo tàn để trưng bầy những loại trang phục này. Không ai có thể nhận ra được lỗi trong cử động chậm chạp của tôi nếu tôi mặc kimono và thường thì kimono có thể tự mặc được, nhưng tôi vẫn cần sự hỗ trợ từ người khác để giúp tôi buộc *dây thắt lưng – obi vì cánh tay phải vẫn còn bị suy nhược.
Ngoài ra còn có những quy định khi mặc kimono. Trong những dịp lễ hội vui tươi thì ta nên lựa chọn những trang phục có màu sắc hoa văn rực rỡ, những trang phục giản dị thì nên mặc mỗi khi đi viếng thăm và nhiều nơi khác. Dây đai cũng phải dùng theo mùa, độ tuổi, cấp bậc xã hội và dựa trên hoa văn của bộ kimono. Ta thậm chí còn phải lựa chọn màu sắc và hoa văn của áo lót – juban và váy dưới – susoyoke dựa theo mỗi dịp lễ. Kimono thật khó mặc nhưng bộ trang phục này mang đến ý nghĩa sâu sắc, và khoác kimono lên người cũng thú vị đó chứ.
Nhưng thật ra tôi thích phục trang võ thuật – dougi và hakama hơn vì chúng thoải mái hơn nhiều.
「Ôi trời! Mizuhime-sama. Bộ kimono này trông thật yêu kiều làm sao」
Theo lẽ thường thì tôi sẽ được đưa đến phòng chờ, sau đó sẽ được dẫn đến địa điểm tổ chức tiệc trà và được tiếp đón bởi chủ nhân của bữa tiệc. Có rất nhiều người đều được tiếp đãi như vậy, nhưng Ritsuko-sama, người nổi tiếng ghét những thứ tầm thường, lại trực tiếp đến gặp tôi.
「Cảm ơn vì hôm nay đã mời cháu đến. Ritsuko-sama, chúc cô có một ngày tốt lành—」
「Đừng có khách sáo vậy chứ. Thay vào đó, xin hãy thứ lỗi cho cô vì đã thô lỗ cho rằng cháu đồng ý lời mời của cô là chuyện đương nhiên. Giờ thì, vào nhà đi nào」
Ritsuko-sama cắt ngang lời chào hỏi của tôi, nắm lấy tay và mời tôi vào trong. Tôi nghĩ trưởng gia gia tộc Suwa rất quen với việc đứng trên người khác về địa vị, nên cách hành xử của họ có thể cho là hống hách nhưng lại không mang đến ấn tượng khó chịu.
Đây là căn nhà kiểu phương tây, nên tôi không cần phải cởi *zori ra. Vậy nên điều này quả là một sự trợ giúp to lớn đối với tôi. Chúng tôi tiến vào bên trong với Ritsuko-sama dẫn đường. Tôi được dắt đến một phòng khách có ánh mặt trời hướng vào, và căn phòng này cũng được xem là một nơi để chăm sóc sắc đẹp.
Tôi được cho biết rằng đây là một buổi tiệc trà nhưng giờ lại không thấy một vị khách nào khác. Cô ấy hẳn đã lên kế hoạch cho việc này, cơ mà tôi đã đoán trước được rồi.
「Ngồi ở đây nhé? Cháu có cảm thấy lạnh gì không? Có thấy ổn trong người không?」
「Xin cô đừng lo lắng, không có vấn đề gì đâu ạ」
Tôi ngồi trên chiếc sô pha với một *nụ cười mỉm cổ quái. Tôi đã trao quà khi đến thăm của mình rồi. Đưa cho ai ư? Tôi đưa cho hầu gái chứ còn ai nữa. Theo sở thích của Ritsuko-sama, những người hầu làm việc ở đây đều mặc trên mình những bộ đồng phục trắng và đen gợi đến sự lãng mạn. Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của những người phụ nữ này thì tôi lại nhớ đến mấy đứa bạn ở tiền kiếp, chỉ cần nhìn vóc dáng của họ thôi cũng đủ hiểu họ dư sức ăn ít nhất 3 bát cơm thố – bondori rồi. Cơ mà có tí tò mò không biết cuộc sống hiện tại của mấy đứa ăn kiêng đó ra sao rồi.
Lo lắng cũng không được gì, tôi suy nghĩ trong khi nhìn về phía người hầu gái và tỏ ra một chút hâm mộ.
Đúng thế. Trang phục hầu gái ngập tràn sự đáng yêu.
Ritsuko-sama pha trà đen trong bộ trà mà hầu gái đã chuẩn bị. Chủ nhân của bữa tiệc đang làm việc này ngay trước mặt tôi, quản gia và người hầu thì chuẩn bị trà sau đó, dường như đây là một trong những quy tắc của tiệc trà luôn rồi. Nghi thức thay đổi dựa trên loại trà được phục vụ trong bữa tiệc. Trong trường hợp của tôi, đây là phạm trù mà bản thân học qua trải nghiệm thực tế tốt hơn lý thuyết.
「Mùi hương thơm quá, đây hẳn là…」
Khi tôi nói ra nhãn hiệu của loại trà cùng với nơi sản xuất ra nó, Ritsuko-sama mở to mắt như thể kinh ngạc lắm.
「Chỉ qua mùi hương mà có thể nhận dạng được loại trà, cháu quả thật rất tuyệt vời đấy. Vậy ra lời đồn nàng Công chúa nhỏ nhất gia tộc Sagara có sự hiểu biết rộng rãi về trà là sự thật」
「Thật ra mọi chuyện khá là xấu hổ. Khi cháu còn nhỏ, cháu muốn trở thành quản gia của anh trai, nên bản thân đã học về trà một cách nhiệt tình」
Tin rằng trở thành quản gia là cách tốt nhất để ở bên anh trai yêu quý trong thời gian dài nhất, Mizuhime học về trà vô cùng chăm chỉ trong độ tuổi còn rất nhỏ. Ngay bản thân tôi còn nghĩ rằng cô ấy có một cá tính hống hách. Giờ thì ký ức từ tiền kiếp đã quay trở lại, mặc dù tôi nhận thức rõ ràng rằng mình của quá khứ chính là mình của hiện tại, nhưng cũng có đôi lúc tôi cảm thấy như đây là vấn đề của một ai khác không liên quan đến mình. Kiến thức là kiến thức, dẫu sao thì người ta cũng phải làm quen với nó.
「Cô nghe mọi người bảo cháu có một mối quan hệ rất tốt」
「Không đâu, cháu nghĩ nó bình thường thôi ạ」
Những anh chị ruột của tôi sở hữu những tính cách rất động trời. 2 chị gái của tôi được mệnh danh là Nữ hoàng và Hoàng hậu mà họ còn không biết trong khi các anh trai thì được gọi là các quý ngài Băng lãnh, Nghiêm khắc và Khó gần. Một câu chuyện rất phổ biến rằng họ cực kỳ dịu dạng với đứa em út của mình nên mọi người nghĩ rằng chúng tôi có mối quan hệ rất tốt. Nếu lờ đi điều đó thì tôi nghĩ chúng tôi chỉ là những anh chị em ruột bình thường như bao người.
Nữ trưởng gia tộc Suwa đưa ra những chủ đề vô hại và xem xét phản ứng của tôi. Trong khi vu vơ lảng tránh và ăn nói không rõ ràng, ngược lại tôi cũng quan sát phản ứng của cô ấy.
「Ồ, đúng rồi. Iori chỉ vừa mới chán nản vào ngày kia mà thằng bé đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống. Cô nghe nói là đều nhờ vào cháu cả đấy」
Ritsuko-sama vào chủ đề chính trong khi nở một nụ cười rạng rỡ, đáng ngưỡng mộ.
「Cháu không hiểu ý của—」
「Fufufu, nói dối cũng vô ích thôi. Cô nghĩ cô và chồng bằng mọi cách nên mở lòng biết ơn với cháu」
Ritsuko-sama quay về hướng cửa ra vào trong khi mỉm cười trên môi.
Sao tôi lại có một cảm giác rất không tốt thế nhỉ?
Cách cửa mở ra và một người đàn ông mặc côm lê bước vào. Rõ ràng người đàn ông trông như một quý ngài người Anh này, giống Suwa đến mức không cần phải kiểm tra DNA của chú ấy cũng biết.
Suwa giống với chú ấy, đây có thể là lời giải thích hợp lý trong trường hợp này.
Quan hệ huyết thống quả là một thứ khó chịu và đáng sợ.
Trong khi suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra. Tôi chậm rãi đứng dậy từ sô pha để chào chú ấy.
obi: là một loại khăn quấn ở phần thắt lưng cho trang phục Nhật Bản truyền thống, keikogi, và là một phần của bộ trang phục kimono. Dép zori: không phải là guốc, là loại dép truyền thống Nhật Bản, rất nhẹ do được làm từ da, vải, ni-lông. Khi mang phải đeo thêm tất. Archaic smile: Nụ cười cổ xưa đã được sử dụng bởi các nhà điêu khắc ở Hy Lạp, Nàng Mona Lisa trong bức hoạ của Leonardo da Vinci cũng có nụ cười này.