Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Thực ra… chúng ta có thể bỏ qua trà và đi tới quán bar hay nơi nào đó khác được không?”
Suzune đang phân vân không biết nên đi đâu, nên sau khi nghe Karin nói vậy, cô hoàn toàn bị bất ngờ. Hơn nữa, Karin còn cố ý dùng từ “quán bar”. Thực ra, Suzune đã ngoài hai mươi rồi nên chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Tuy nhiên, cô vẫn không thể hình dung ra được một thần tượng lại đi uống rượu như thế. Nhưng vì Karin đã đề nghị, nên Suzune đành phải nghe theo. Nếu chỉ ăn bánh và uống trà (hoặc cà phê) không thôi, họ chắc chắn sẽ không ở lại lâu. Một khi hai người đã trở nên thân thiết, Suzune sẽ không ngại dành nửa ngày hoặc cả ngày của mình để bầu bạn với cô ấy. Nhưng hiện tại, mối quan hệ này có vẻ chỉ thân thiết từ một chiều. Trong mắt Karin, đây mới là lần đầu họ gặp nhau.
Với thức ăn và rượu, họ có thể thoải mái trò chuyện với nhau ít nhất hai tiếng trước khi chia tay. Ngay cả khi khởi đầu của cuộc trò chuyện diễn ra không suôn sẻ, cồn rượu sẽ làm nốt phần việc còn lại, vậy nên đây là một tình huống có lợi đôi bên. Suzune nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 5 giờ 40 phút chiều. Vẫn còn hơi sớm để ăn tối, nhưng khoảng 6 giờ thì hầu hết các quán bar và nhà hàng xung quanh đều đã mở cửa.
“T-tất nhiên rồi. Vậy em có gợi ý về quán nào không?”
“Em cũng không rõ nữa… Chỉ là, em cảm thấy hơi đói thôi, nhưng em không có rành về khu vực này lắm. Vậy nên, nhờ chị lựa chọn giúp em nhé?”
Karin-sama đang đói bùng kìa! Đáng yêu quá đi mất!"
“T-thế thì… chị biết một chỗ, nhưng nơi này có hơi xa một chút. Ở đó có phòng riêng, nên chị sẽ cố gắng đặt cho chúng ta một phòng…”
“Cảm ơn chị nhiều lắm. Làm phiền chị nhé.”
“O-okay, vậy chờ chị một chút…”
Suzune rút điện thoại ra với tốc độ chóng mặt và bắt đầu thao tác trên màn hình. Tay cô run lên cầm cập. Suzune đang nghĩ đến một nhà hàng Trung Quốc. Trên trang chủ của họ, cô có thể thấy được những căn phòng trống và nút đặt chỗ. Tốt rồi, còn hai phòng trống. Không để chờ lâu, Suzune nhanh chóng hoàn tất việc đặt chỗ của mình. Vì Suzune đã đến đó vài lần rồi nên cô có thể bỏ qua tất cả các thủ tục để đặt chỗ nhanh hơn.
“Xong, chị đã đặt phòng cho chúng ta rồi. Là một nhà hàng Trung Quốc, cơ mà em có dị ứng với món gì không?”
“Em không sao. Em thậm chí còn ăn được đồ cay nữa cơ.”
Ôi, chị cũng biết chứ! - Suzune suýt chút nữa thì thốt ra, nhưng cô đã kịp nuốt lời xuống cổ họng. Khi tham gia một chương trình trực tuyến, Karin đã phải tham gia một cuộc thi ăn đồ cay. Khi cô lần đầu biết chuyện, Suzune đã run lên vì tức giận về những gì họ đã bắt cô làm, nhưng khi hầu hết các thành viên dần dần bỏ cuộc, Karin vẫn kiên trì ngay cả khi đối mặt với một diễn viên hài khó chịu và thích thể hiện bản thân. Và điều này đã thắp lên ngọn lửa trong lòng Suzune. Dẫu cho có thể phần lớn là dàn dựng, nhưng rõ ràng Karin đã nỗ lực hết mình. Nếu không, làm sao cô ấy có thể chịu ăn cho đến khi môi mình tê liệt như thế.
“Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Suzune suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại khi bước đi. Lúc này, Karin đang ở ngay bên cạnh cô ấy. Và Suzune đang đi cùng thần tượng của mình. Hệt như một giấc mơ trở thành hiện thực vậy. Suzune cố hết sức để không quay sang nhìn Karin liên tục, nhưng chuyện này quả là một thử thách lớn đối với cô. Tuy đau là vậy, nhưng Suzune vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tuy nhiên, giữa lúc cảm xúc của cô đang hỗn loạn, Suzune đã đưa ra một quyết định. Đó là — Cô sẽ không để Karin biết mình là fan của cô.
Karin giờ đã không còn là một thần tượng nữa. Cô ấy đã bỏ lại ngành công nghiệp này ở phía sau, vì vậy sẽ thật không công bằng nếu luôn ràng buộc cô ấy. Tất nhiên, công ty sẽ sử dụng quá khứ của cô như một lợi thế cho mình, nhưng điều đó không liên quan gì đến họ trên bình diện cá nhân cả. Chắc chắn, Karin sẽ không phiền nếu như quá khứ của cô ấy xuất hiện một cách tự nhiên trong cuộc trò chuyện, bởi vì sẽ thật kỳ lạ nếu Karin cố gắng tránh xa nó, nhưng những cuộc trò chuyện bình thường như vậy cũng sẽ là một chìa khóa dành cho cô nàng.
“Ah…”
Họ đã đi bộ được một lúc, chỉ để Suzune nhận ra điều gì đó quan trọng và dừng lại trên đường đi.
“Xin lỗi em nhé, có lẽ chúng ta nên gọi taxi nhỉ? Hai chị em mình sẽ phải đi bộ khoảng hai mươi phút đấy.”
“Không sao. Hôm nay em đi giày thể thao mà.” Karin dậm chân một cái để khoe đôi bốt của mình.
Kiểu dáng hai màu trông cũng rất đáng yêu.
“Tốt quá. Thường thì chị không suy nghĩ nhiều về việc đi bộ ba mươi phút hay ít hơn đâu, nhưng chị hay bị khiển trách vì không báo trước cho mọi người.
“Thế á? Um, em thì không có vấn đề gì cả. Ngày nào em cũng cố gắng đi mười nghìn bước đấy.”
“Oh, chị cũng thế!”
Tìm được một sở thích chung với thần tượng của mình, Suzune lúc này như đang ở trên chin tầng mây vậy. Tuy việc gọi taxi cũng không thành vấn đề đối với cô, nhưng sau đó, họ sẽ phải cẩn thận với với việc bị người khác nghe lén. Vì vậy, việc đi bộ sẽ cho phép bọn họ trở nên thoải mái hơn. Thời tiết hôm nay cũng rất tuyệt. Không quá nóng, với một cơn gió dễ chịu, nên Suzune trân trọng từng phút giây mà cô có thể giữ thần tượng yêu thích của mình cho riêng mình. Cô nghĩ đến việc bắt chuyện một chách bình thường, giống như quản lý Miama vậy. Cô ấy có rất nhiều câu chuyện để kể theo cách đó.
*
"Được rồi. Một lần nữa, hôm nay mọi người làm tốt lắm.”
Cầm một ly nước đầy trên tay, Suzune nâng ly chúc mừng. Vâng, mặc dù hôm nay cô ấy không làm việc gì đặc biệt, nhưng câu nói này giống như một câu cửa miệng trong văn hóa của bọn họ vậy.
“Làm tốt lắm mọi người.” Karin cũng đáp lại theo phong cách quen thuộc, dường như cô ấy đã dần quen với điều này.
Cả hai cụng ly, rồi cùng uống một ngụm từ ly của mình. Một vị đắng nhẹ lan tỏa trong miệng của Suzune. Gần đây, cô ấy đã bị cuốn hút bới hương vị của bia. Tuy nhiên, Suzune không thể hiểu được tại sao Yuika lại thích whisky với brandy như vậy. Về thức ăn, họ gọi món theo thực đơn. Cửa hàng giới thiệu món tôm với mayonnaise. Chúng không được cuộn tròn hoàn toàn và trông dài hơn dày, khiến món này dễ ăn hơn và không quá ngọt. Sau đó, mỗi người đều gọi thêm một vài món ăn theo sở thích của mình. Karin gọi mapo tofu, điều này cho thấy cô ấy không ngại ăn cay. Sau đó, họ gọi thêm trứng muối và bánh củ cải, kết hợp với một số sushi.
(Ah, giống như giấc mơ trở thành hiện thực vậy!)
Nếu Suzune quay trở lại quá khứ và nói với bản thân trước đây rằng chỉ một tháng sau cô ấy sẽ đang ngồi ăn cùng thần tượng yêu thích của mình, Suzune ngày đó sẽ không tin đâu. Suzune sẽ nghĩ có lẽ đây là một trò đùa tháng Tư trái mùa, hay là một trò chơi khăm nào đó sẽ được đăng lên internet trong tương lai.
(Chuyện này không... đùa phải chứ?)
Suzune bắt đầu lo lắng, nhưng sau khi nhìn lại mọi chuyện đã xảy ra, có vẻ như cô ấy đã lo lắng vô ích rồi. Suzune tự mình chọn nhà hàng này, và không có lý do gì để cô ấy biến thành mục tiêu của một trò đùa ác ý. Rốt cuộc lý do Suzune ở đây cùng với Karin cũng chỉ là nhờ một chuỗi may mắn nối tiếp. Sau đó, họ nói chuyện về hương vị của tôm, game rồi đến ứng dụng đếm bước chân, và bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu bọn họ. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với Suzune.
Khuôn mặt đáng yêu của Karin là một chuyện, nhưng cô ấy yêu giọng nói của Karin hơn bất cứ thứ gì hết. Và so với những buổi gặp gỡ và buổi hòa nhạc trực tiếp trước đó, Suzune lúc này đang cảm thấy bình tĩnh và tự nhiên hơn hơn bao giờ hết. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến Suzune chạm đến giới hạn rồi. Suzune sắp tan chảy trong niềm vui sướng, nhưng nụ cười trên đôi môi cô vẫn không ngừng nở rộ. Thời gian trôi qua, và sau khi nhân viên phục vụ mang đến chầu bia thứ hai—
“Vậy… Nói thật với em đi. Nó như thế nào?” Karin hỏi.
Suzune có thể phần nào đoán được cô ấy đang đề cập đến điều gì.
“Ý em là các mẫu thử sao?”
“Vâng.”
Và với điều đó, Suzune hiểu tại sao Karin lại muốn uống rượu. Cô ấy sợ phải đối mặt với những ý kiến, vì vậy Karin muốn sử dụng sức mạnh của rượu để xoa dịu bản thân.
“Em có biết không, chúng tuyệt lắm đó?”
Suzune nhấp một ngụm bia và đưa ra những suy nghĩ thật lòng của cô ấy. Tuy nhiên, Karin vẫn tỏ ra không tin tưởng. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng Suzune chỉ đang cố gắng tỏ ra tốt bụng, thực ra thì chẳng phải vậy.
“Thực ra, chị đã rất ngạc nhiên đó. Rõ ràng tài năng của em không thể nào là của một tân binh được. Đặc biệt là khi em lồng tiếng cho cậu bé ý, lúc đó chị thực sự bị choáng váng luôn. Làm thế nào mà em có thể tạo ra giọng nói đó vậy? Em đã từng làm diễn viên trước đó chưa?”
Karin chắc hẳn đã hiểu được rằng Suzune đang thành thật, bởi vì bờ vai cứng nhắc của cô đã thả lỏng hơn một chút.
“Em luôn giỏi trong việc lồng tiếng cho các bé trai nhỏ tuổi… Tiếc là em chưa bao giờ có dịp để thể hiện điều đó. Em đã dành rất nhiều thời gian luyện tập diễn xuất lồng tiếng, nhưng có vẻ như kỹ năng đó chưa thực sự giúp ích nhiều trên sân khấu."
“Vậy sao… Nghĩa là em đã bắt đầu học để trở thành diễn viên lồng tiếng sau khi nghỉ… Ah, chết.”
Cho đến bây giờ, lý do Karin từ bỏ sự nghiệp idol vẫn còn là một bí ẩn. Trên mạng xã hội có đủ mọi loại suy đoán được đưa ra, nhưng sự thật vẫn chưa được sáng tỏ. Vì cô ấy không đề cập gì đến chuyện này, nên có lẽ chúng ta không nên vượt quá giới hạn ấy.
“Haha, chị không cần phải lo lắng về điều đó đâu.” Karin lúc này có vẻ hơi say, dáng người không còn thẳng như mọi khi nữa.
Tóc mái của Karin che đi một bên mắt của cô ấy, tạo ra một vẻ quyến rũ.
(Mình muốn làm một kiểu ảnh với em ấy quá!)
Ước mơ của Suzune là một fan hâm mộ bắt đầu lớn dần khi cô ấy gần như với tay đến chiếc điện thoại của mình, nhưng Suzune đã kịp kiềm chế lại bản thân. Chụp ảnh cùng nhau không phải là một hành vi vi phạm nghiêm trọng. Đặc biệt là với tư cách tiền bối và hậu bối trong cùng một công ty.
“Thực ra em tốt nghiệp Diagonal là vì muốn trở thành diễn viên lồng tiếng đấy.”
“…Cái gì? Em nói thật á?!”
Đó là một tin tức chấn động đối với Suzune. Ý tôi là, điều này cũng có thể đoán trước được bằng một cách nào đó, nhưng cô ấy không biết rằng Karin có một ước mơ như vậy.
“Thực ra, em gia nhập công ty trước đó là vì ước mơ trở thành diễn viên lồng tiếng. Diagonal được quảng cáo là một dự án mới nhằm tạo ra một nhóm diễn viên lồng tiếng. Đó là lý do tại sao em lại bắt đầu làm một idol.”
Một tiết lộ gây sốc khác được tiết lộ. Theo Suzune, chưa có bất kỳ cuộc thảo luận nào về việc Diagonal có nguồn gốc như vậy.
“Nhưng… tất cả đều là dối trá. Bọn họ chỉ muốn em làm idol và đã lừa dối em. Chắc hẳn họ nghĩ rằng một khi em đã vào làm việc cho họ, em sẽ không thể thoát khỏi bàn tay họ được nữa.” Karin bĩu môi.
Sự kết hợp giữa tức giận và dỗi hờn đã tạo nên một biểu cảm vô cùng đáng yêu. Suzune cố gắng lắng nghe Karin, nhưng vẻ mặt đó đã thu hút hết sự chú ý của cô nàng.
“Nhưng cuối cùng… họ đã đạt được mục đích của mình. Em thật ngốc khi cứ nghĩ mọi thứ sẽ khác đi… Và mặc dù em không được làm việc như một diễn viên lồng tiếng, nhưng em đã tham gia vào anime và những hoạt động tương tự.”
Yeah, và tất cả những bài opening anime đó— đều là những phần hay nhất!
“Tuy nhiên… đến một lúc nào đó, chị sẽ nhận ra rằng đây không phải điều mà mình mong muốn. Dù có tất cả các fan hâm mộ ủng hộ mình và các thành viên từ Diagonal mà mình yêu quý hơn tất thảy ở bên cạnh, em vẫn muốn ít nhất tiếp tục cố gắng cho đến khi em có thể tự mình lấp đầy chỗ ngồi trong hội trường lưu diễn. Vì vậy, trong khi em tiếp tục công việc idol, một nữ đàn chị trong công ty đã giới thiệu em với một diễn viên lồng tiếng, và chính người này sau đó đã đưa em đến gặp một diễn viên lồng tiếng khác để hướng dẫn cho em.”
“… Chị có thể hỏi một chút về người đã dạy cho em không?”
“Được chứ chị.” Karin trả lời và nói ra cái tên mà Suzune đã dự đoán từ trước.
Hóa ra người đã dạy Karin lại là một diễn viên mà Suzune cũng biết, và người đó đang dạy học tại một ngôi trường cũng chuyên nghiệp không kém. Điều này sẽ giải thích được tại sao Karin lại xuất sắc trong việc thu âm bản mẫu của cô ấy trong phòng thu như vậy. Cô ấy biết chính xác mình phải làm gì. Và điều này cũng cho thấy mối quan hệ đặc biệt của Karin.
“Nhưng… em có chắc là muốn chia sẻ điều này với chị không? Chúng ta mới chỉ gặp nhau hôm nay thôi đó… Mặc dù em đã tự đề cập đến chuyện này.”
“Em không phiền đâu. Em chỉ muốn ai đó biết rằng em không trở thành một diễn viên lồng tiếng chỉ vì ý muốn nhất thời thôi. Em nghiêm túc với nghề này. Và Miama-san cũng nói rằng em nên cố gắng tìm những đồng minh hiểu chuyện nữa.”
“Và người đó… là chị ư? Nhưng tại sao?”
Một cảm giác lo âu khẽ sượt qua trái tim của Suzune. Không lẽ Karin vẫn còn nhớ mặt cô ấy từ các buổi gặp gỡ trước đó? Nhưng nếu vậy, Suzune nên tương tác với Karin như thế nào từ bây giờ?
“Quản lý nói rằng chị là một người tốt nên...”
“Chị… chị hiểu rồi.”
Suzune không chắc mình rằng nên nói gì khác ngoài câu đó, vậy nên cô uống thêm một ngụm bia để chịu đựng sự im lặng. Điều này khiến Suzune tự hỏi rằng Miama đã nghĩ gì đằng sau những lời khen ngợi đó,. Suzune biết rằng cô ấy là kiểu người quan tâm đến người khác và có rất nhiều hậu bối ngưỡng mộ cô, nhưng Miama không muốn được coi là một người dễ tiếp cận để nói chuyện cùng.
“Quản lý Miama đã nói rằng nếu em thể hiện những cảm xúc chân thành của mình, chắc chắn chị sẽ chấp nhận em. Đó là lý do tại sao em đã nói tất cả mọi thứ cho chị mà không hề giấu giếm điều gì. Bởi vì sau cùng em thực sự nghiêm túc.”
Khi những lời này được nói ra, Suzune đỏ mặt. Được nhìn gần bởi thần tượng yêu thích của cô là một chuyện, nhưng cô ấy cũng cảm thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ Miama trong thoáng chốc.
“Chị không có tuyệt vời như quản lý nói đâu.” Suzune nhai một con tôm.
Miếng tôm đã nguội đi một chút khiến cho sốt mayonnaise không còn mềm như lúc đầu. Giá mà cô ấy ăn ngay khi còn nóng thì đã khác.
“Thật á?” Karin nghiêng đầu và tự lấy một con tôm rồi cho vào miệng. “Ngon quá đi.” Karin mỉm cười nói.
*
(Em ấy đúng là một cô gái ngoan mà…)
Sau khi về nhà và tắm rửa, Suzune thay bộ đồ thể thao thoải mái và ôm chặt chiếc gối ôm của cô ấy khi nằm trên giường. Suzune hồi tưởng lại những sự kiện đã qua của ngày hôm nay như một giấc mơ vậy. Họ đã dành cả ba giờ tại nhà hàng đó. Hai người đã chuyển từ bia sang rượu sake ngọt, kết thúc bằng một chút trà oolong thơm ngon. Điều này thực sự cho thấy Karin đã được dạy dỗ bởi một chuyên gia vì cô ấy có kiến thức cơ bản và sự khôn ngoan cần thiết trong ngành công nghiệp. Tuy nhiên, Suzune và Karin không hề vượt qua bất kỳ ranh giới nào trong các chủ đề như công việc hoặc đời tư, và cô gắng giữ cho nó ở mức độ của một cuộc trò chuyện bình thường. Dù vậy, Suzune cũng biết được rằng Karin cực kỳ yêu thích anime và đồng thời xem rất nhiều tập đầu tiên của mỗi mùa để cân nhắc rằng liệu cô ấy có nên tiếp tục hay không. Nói chung, Karin cũng biết rất nhiều bộ.
Ngược lại, Suzune mới là người gặp khó khăn trong việc theo kịp. Sau khi bắt đầu làm việc trong lĩnh vực này, cô ấy dần trở nên mất hứng thú trong việc xem anime, vì vậy Suzune đã chuyển sang xem idols hoặc phim truyền hình. Nhìn Karin vui vẻ nói về bộ anime mình thích như vậy, Suzune mới thật sự hối tiếc vì cô đã chỉ nhìn mọi thứ từ góc độ công việc. Suzune nhận ra mình đã quá tập trung vào diễn xuất thực tế hơn là nội dung của anime.
Đó là một quãng thời gian tuyệt vời… nhưng đồng thời, nó cũng khiến Suzune cảm thấy cô đơn. Người đã luôn bên cạnh cô là thủ lĩnh hoàn hảo của Diagonal, người độc nhất và duy nhất chỉ có Shoutsuki Karin, chứ không phải là thần tượng mà Suzune đã từng say mê nữa. Trong khi trước đây Karin là ngôi sao đang lên với năng lượng vô song, thì giờ đây xung quanh cô đã tỏa ra một bầu không khí trưởng thành đáng kể. Điều này dễ hiểu, vì trước đây cô ấy từng làm idol. Suzune không cảm thấy thất vọng hay bị phản bội chút nào. Suzune phải thích nghi với bất kỳ môi trường nào mà cô ấy tiếp cận. Cô ấy có một bản ngã công việc và một bản ngã riêng tư. Thế nhưng cuộc gặp gỡ này đã giúp Suzune nhận ra rằng Karin đã thật sự nghỉ làm idol. Khi cô ấy nhấp một ngụm rượu sake và nói “Vị kì quá~”, Karin giờ đã không còn là một siêu thần tượng tài năng, mà chỉ là một người phụ nữ bình thường ở độ tuổi đôi mươi. Vô số đồ lưu niệm của Diagonal nằm rải rác xung quanh phòng của Suzune tạo nên một cảnh tượng vô cùng rực rỡ, nhưng nó cũng khiến cô ấy cảm thấy hoài niệm.
(Thật vui… khi em ấy đã tìm được con đường của mình trong cuộc sống.)
Suzune hiểu rất rõ Karin, cô ấy chắc chắn có thể hoàn thành được giấc mơ của mình, nhưng cô thật sự rất ngạc nhiên khi nghe Karin nói rằng cô muốn trở thành một diễn viên lồng tiếng. Và sau hôm nay, rõ ràng là cô ấy vô cùng nghiêm túc. Sau đó, điện thoại của Suzune rung lên với dòng thông báo tin nhắn mới. Kiểm tra màn hình khóa, cô ấy có thể thấy tên của người gửi là Karin. Ngay lập tức, Suzune cảm thấy phấn khích.
(Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra được chứ?!)
Chỉ vài ngày trước, hạnh phúc mà điều mà cô ấy chưa từng nghĩ đến. Sau khi họ ăn xong, chính Karin là người đã khởi xướng chuyện này.
‘Um… chị có phiền không nếu chúng ta trao đổi IDs?’ Karin đã nói vậy.
Tất nhiên, Suzune không thể từ chối. Cô ấy lấy ra điện thoại của mình chỉ trong chưa đầy một giây và trao đổi thông tin liên lạc. Ngay sau đó, họ tạo một nhóm chỉ dành cho hai người họ. Và Suzune quyết tâm không bao giờ cho phép bất kỳ ai khác tham gia vào cuộc trò chuyện ấy. Suzune mở ứng dụng để xem—
“Cảm ơn chị rất nhiều. Hôm nay em vui lắm, và cuộc gặp mặt này cũng vô cùng bổ ích nữa. Em hy vòng sau ngày hôm nay, hai chị em mình sẽ tiếp tục ra ngoài và trò chuyện với nhau nhiều hơn nữa.” Là tin nhắn của Karin.
(Tất nhiên là được chứ!)
Suzune định trả lời mà không suy nghĩ, nhưng cô đã kịp dừng lại. Chuyện này quá nguy hiểm. Nếu cô ấy làm vậy, Karin có thể nghĩ rằng Suzune đang bám lấy cô. Suzune phải giữ bình tĩnh và tự hào với tư cách là một cố vấn viên.
“Chị cũng vậy, bữa tối ngày hôm nay thú vị lắm. Nếu em cần giúp đỡ gì thì đừng ngần ngại nhắn tin cho chị nhé. À mà ừm, lần sau, chúng ta hãy đi ăn tiếp nhé.”
“…”
Cô ấy không gửi nó ngay lập tức, mà đợi một phút.
(Được rồi, triển thôi!)
Cô ấy có thể nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đi. Sau đó, dấu “Đã đọc” đã xuất hiện trên màn hình. Suzune không khỏi thắc mắc rằng liệu Karin có đang chờ đợi câu trả lời của mình hay là cô ấy đang bận làm việc gì khác trên điện thoại.
“Vâng, em rất sẵn lòng ạ. Em hy vọng lý do không phải là liên quan đến công việc.”
Một phản hồi đến từ Karin.
“Tất nhiên rồi! Cái đấy không phải là lý do chị mời em!”
Suzune không đợi thêm một lần nào nữa để gửi tin nhắn của mình. Chưa đầy một phút sau, một tin nhắn mới đến từ Karin.
“Vậy thì tốt quá. Khi nào chị sẽ đến văn phòng lại ạ?”
“Có lẽ là tuần sau, chị nghĩ vậy.”
“Vậy khi nào có thời gian rảnh thì chị hãy nói cho em biết nhé.Em nghĩ em sẽ rảnh rỗi một khoảng thời gian đấy.”
(E-em ấy chủ động thật…)
Suzune cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng điều này cũng khiến cô nàng không khỏi lo lắng. Có thực sự ổn không khi Suzune đột ngột trở thành bạn bè với thần tượng yêu thích của mình như thế. Cô ấy biết rất nhiều về Karin, nhưng Karin thì ngược lại. Có lẽ đây chỉ là thái độ thường ngày của giới trẻ ngày nay.
“À mà, chị không cần phải lịch sự như vậy khi chúng ta nhắn tin đâu. Sau tất cả thì em cũng là newbie mà!”
Karin gửi một tin nhắn khác.
“Okay, chị hiểu rồi.”
Trong giây lát, Suzune ngần ngại thể hiện thái độ suồng sã của mình với thần tượng yêu thích của cô, nhưng nếu Karin đã muốn vậy, thì cô ấy phải chấp nhận.
“À vâng, còn về Miama-san…”
(Em ấy vẫn đang tiếp tục nhắn à?!)
Suzune hơi hoảng loạn và lo lắng không biết rằng mình có bị già đi hay không, nhưng sau đó, cuộc trò chuyện của họ vẫn tiếp tục trong hai giờ đồng hồ. Ngày hôm sau, khi Suzune đi ghi âm với kịch bản mà cô ấy nhận được, ngón tay của Suzune lại nhói đau mỗi khi cô ấy lật trang sách.
(Hết chương 3.)