Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

199 4175

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

8 121

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

(Đang ra)

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

Sakura Seiran

Khi anh chìm đắm trong những tưởng tượng không lành mạnh và hoàn toàn bị cuốn hút bởi vị hôn thê đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi – bản chất của cảm giác khó chị

1 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

6 116

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 13: Công việc đầu tiên

Nole: .mikayy ;3.

----------------------------------------------------------------------------------------

"Cái... Cái ô trong suốt giá tận hai trăm yên... sao...?"

"Chuyện đó đáng ngạc nhiên vậy sao?"

Tôi và Yuki đang ở cửa hàng 100 yên gần trường.

Hội trưởng đưa cho mỗi người chúng tôi một tờ 5000 yên rồi dặn dò.

"Trước khi bắt đầu công việc chính thức của Hội học sinh, hai em hãy mua những thứ cần thiết cho công việc. À, nhớ lấy hóa đơn nhé."

"Đi mua đồ á? Vậy tiện thể mua luôn đồ cho chị với."

Phó Hội trưởng cũng nhờ chúng tôi mua hộ vài thứ. Nội dung trên tờ giấy ghi chú Risa-senpai đưa là:

Bịch kẹo - Hộp sô cô la - Tạp chí Jump tuần này.

"Thật sự được tính mấy thứ này vào chi phí hoạt động sao?"

"Kẹo với sô cô la thì còn được, chứ cái cuối cùng chắc chắn là không rồi. Cứ mặc kệ đi."

Yuki thở dài rồi tiến về phía khu vực văn phòng phẩm.

Nhìn Yuki lựa chọn đồ dùng học tập, tôi lại nhớ đến Yuki của tương lai.

"Ruột bút chì... mua loại hai chiếc này có lợi hơn."

Nghe có vẻ lạ, nhưng cô ấy là một người rất tiết kiệm.

Là một tiểu thư, chưa từng phải lo lắng về tiền bạc cho đến khi công ty của gia đình gặp khó khăn, vậy mà cô ấy lại rất để ý đến giá cả mỗi khi mua sắm. Hễ có chương trình giảm giá là cô ấy sẽ lao đến ngay, hay những món ăn chế biến sẵn được dán nhãn giảm giá 50% cũng sẽ được cô ấy cho vào giỏ hàng không chút do dự.

Khi tôi hỏi lý do, Yuki nói đó là thói quen từ nhỏ của mẹ cô ấy. Tất cả những kỹ năng nội trợ và nấu nướng đều do mẹ cô dạy.

Tôi nghe nói mẹ của Yuki đã qua đời vì bạo bệnh khi cô học năm cuối Tiểu học.

Mẹ cô là người Ba Lan, luôn yêu đời, vui vẻ và lạc quan.

Nếu bà ấy còn sống, liệu cuộc đời của Yuki có khác đi không?

"Cậu ngẩn người ra đó làm gì thế?"

Yuki cuộn tròn tờ quảng cáo rồi gõ vào đầu tôi.

"À không, tại thấy cậu mua sắm thành thạo quá nên tôi hơi ngạc nhiên."

Tôi không thể nói là mình đang nhớ về Yuki của tương lai được. Tôi đành phải lảng sang chuyện khác.

"Tất nhiên là tôi phải thành thạo rồi. Ở nhà toàn là tôi nấu mà."

"Cậu nấu á?"

"Nhà tôi không có mẹ, nên toàn là tôi nấu nướng. Mà bố thì thường ăn cơm ngoài, còn anh trai thì suốt ngày chê bai món tôi nấu, nên dạo này tôi chỉ nấu phần của mình thôi."

"Chê bai á? Món cậu nấu ngon thế cơ mà?"

Tôi nhớ lại những món ăn do Yuki nấu. Tay nghề của cô ấy đạt đến trình độ có thể mở nhà hàng được rồi.

Tên anh trai kia bị làm sao vậy?

"Hử? Cậu chưa ăn bao giờ mà sao lại nói vậy?"

"Ể... À..."

Hỏng hết. Tôi lỡ lời nói về chuyện tương lai rồi.

"À không, ý tôi là nhìn cậu có vẻ rất đảm đang, chắc là nấu ăn cũng ngon."

"Nhìn tôi giống người nấu ăn ngon lắm sao? Ừm... thì... tôi tự tin là mình nấu ăn ngon hơn bình thường."

Yuki khẽ lẩm bẩm, giọng điệu có chút tự hào.

"Nếu cậu làm cơm hộp mang đến trường cho tôi thì tốt biết mấy..."

"Tại sao tôi phải làm cho cậu chứ? Thà cho chó ăn còn hơn."

"Gâu gâu. Cho em xin một suất với ạ."

"Cậu không có lòng tự trọng à?"

"Cho chó hoang ăn rồi."

Ước gì được thưởng thức món ăn của cô ấy thêm một lần nữa.

Không hiểu sao cô ấy lại nấu món Nhật rất ngon. Đặc biệt là món thịt bò rim gừng và cá cam sốt củ cải, ngon tuyệt cú mèo.

"Đừng có lảm nhảm nữa, cậu mua đồ xong chưa?"

"Xong rồi."

Tôi giơ chiếc giỏ lên cho cô ấy xem.

Tôi đã mua xong những món đồ cần thiết, cả đồ mà phó Hội trưởng nhờ mua nữa.

"Vậy thì về trường thôi. Phải về sớm để thể hiện tinh thần làm việc nữa."

"Cậu cứ về trước đi. Tôi ghé qua cửa hàng điện tử một lát rồi về sau."

"Cửa hàng điện tử? Cậu mua gì thế?"

"USB. Tôi muốn sao lưu dữ liệu."

Nghe nói mỗi thành viên Hội học sinh sẽ được cấp một chiếc laptop, nhưng tôi không chắc là nếu laptop bị hỏng thì nhà trường có khôi phục dữ liệu cho mình không. Biết đâu họ chỉ cần đưa cho mình một chiếc laptop mới là xong chuyện.

Tuy có thể tải lên mạng, nhưng với tư cách là một người từng đi làm thì tôi không thích cách này cho lắm. Hơn nữa, nếu chỉ là những file văn bản dung lượng nhỏ thì USB thời này vẫn dùng được.

"Vậy à. Vậy tôi về trường trước đây."

"Ừ. Gặp cậu sau."

Chia tay Yuki, tôi đi bộ đến cửa hàng điện tử gần đó.