Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4396

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6486

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1853

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

6 11

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

39 245

[WN] Arc Nửa sau Học kì 1. Chap 51 ~ 100 (Dự đoán) - Chương 64: Cha nào con nấy (3)

Nole: .mikayy ;3.

------------------------------------------------------------------------------------------------

"Nghe ba kể chuyện ngày xưa một chút nhé?"

"Không, đừng kể con nghe."

"Chuyện là hồi ba học đại học..."

Bị phớt lờ luôn à. Ba tôi nhìn xa xăm, chậm rãi bắt đầu kể chuyện.

"Hồi đó ba tham gia Câu lạc bộ văn học."

"Ba thích văn học ạ?"

"Không, chẳng thích tí nào. Thứ ba thích là Ayaka-senpai trong Câu lạc bộ. Cô ấy dịu dàng và xinh đẹp lắm."

"Hể..."

"Tuy tham gia Câu lạc bộ văn học, nhưng ba lại chẳng dám tiếp cận Ayaka-senpai. Hình như cô ấy không có bạn trai, nhưng vì nhát gan nên ba chẳng dám tấn công người con gái cao vời vợi ấy. Rồi năm Hai, có mấy đứa hậu bối vào Câu lạc bộ. Trong số đó có mẹ con..."

"Con từng nghe mẹ kể rồi. Có một senpai mà mẹ rất thích, nên đã tấn công dồn dập. Người đó chính là ba luôn."

"Ừ, đúng vậy. Bị "ăn" ngay ngày đầu gặp mặt."

Mẹ là dã thú à?

"Rồi ta với mẹ con hẹn hò, rồi có được con. Sau khi tốt nghiệp, ta không gặp lại Ayaka-senpai lần nào... Cho đến buổi họp lớp vừa rồi, ta nghe bạn của Ayaka-senpai kể rằng... Ayaka-senpai... thật ra đã thích ba."

"Ể, vậy nghĩa là..."

"Ừ, hóa ra là hai đứa thích nhau."

Ba cười gượng, nhìn lên trần nhà.

"Vậy ba hối hận vì giá như ba tỏ tình với Ayaka-senpai thay vì mẹ?"

"Không, ba không hề hối hận khi kết hôn với mẹ. Mẹ con là một người phụ nữ tuyệt vời đến mức ta còn thấy mình không xứng. Ta hạnh phúc với cuộc hôn nhân này, với con, với tất cả những gì ta đang có."

"Ba..."

Nhìn nụ cười rạng rỡ của ba, tôi buột miệng:

"Giá như ba đừng đến vay tiền con thì trông ngầu hơn rồi..."

"Thì đừng có nói ra chứ..."

Ba gãi đầu vẻ lúng túng.

"Ba chỉ muốn nói một điều thôi. Tình yêu thời học trò là thứ khó đoán như biển cả trong cơn bão. Nếu có cô gái nào con để ý, hãy tấn công càng sớm càng tốt, không thì người khác sẽ cướp mất đấy."

Ra vậy. Điều ba muốn nói không phải là sự hối tiếc của ba, mà là của Ayaka-senpai.

"Con hiểu rồi. Con sẽ ghi nhớ."

"Tốt. Đây là lời vàng ngọc của bậc tiền bối dày dạn kinh nghiệm nhân sinh đấy."

Khi ba chuẩn bị quay về phòng, tôi nói:

"À đúng rồi. Ba nhớ đi khám ung thư định kỳ nhé. Đặc biệt là năm nay với năm sau đó."

"Hả? À à, biết rồi. Lo lắng quá đấy, con trai. Chỉ tại con mơ thấy ta chết vì ung thư thôi mà."

"Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà ba."

"Được rồi, được rồi. Ba không thể chết khi vẫn còn hai mẹ con con ở lại được..."

Ba tôi đã mất vì ung thư tuyến tụy khi tôi học đại học, nếu đã phát hiện sớm khả năng chữa khỏi sẽ cao hơn...

Sau khi chắc chắn ba tôi đã đi khỏi, tôi bóc lớp băng dính đen dán trên màn hình máy tính.

Bên dưới là con số 0.

Tôi cười trừ trong lòng.

"Không thể nói là thắng gấp năm lần, mà phải là gấp năm mươi lần..."

Lớp băng dính này nhằm che đi một chữ số, để giấu bớt tổng tài sản của tôi.

Nửa năm sau khi time leap, tổng tài sản của tôi đã lên đến 15 triệu yên.

Lý do tôi tích cóp nhiều tiền như vậy là để phòng ngừa bất trắc.

Dù sao thì tôi cũng chỉ là học sinh trung học, kể cả có kiến thức tương lai đi chăng nữa.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Yuki, anh cần có sức mạnh để bảo vệ được em.

Khác với tương lai khi tôi là giám đốc trẻ, tôi của hiện tại không thể đối đầu với người lớn.

Muốn chiến đấu thì phải có sức mạnh, tiền bạc là một trong số đó.