Chị Em Lính Đánh Thuê

Truyện tương tự

Drag-On Dragoon 3 Story Side

(Hoàn thành)

Drag-On Dragoon 3 Story Side

Jun Eishima; Yoko Taro

Khế ước, Giáo hội Thiên thần và Phong ấn đã được tạo ra khi nào và ở đâu? Bốn vị sứ đồ bắt nguồn như thế nào? Năm chị em sẽ đi tới nơi đâu?Con đường mới mà kẻ phản bội Utautai Zero và Rồng Mikhail sẽ

5 7

Time

(Đang ra)

Time

鏡はな

Xin mời bạn cảm nhận câu chuyện cảm động nhất trong lịch sử KA Bunko.

9 4

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

220 825

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

557 2328

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

60 103

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

397 658

Vol 1 - 1. Điều kiện tuyển dụng lính đánh thuê

Khi người phỏng vấn hỏi một câu nhẹ bẫng, y như thể đang hỏi tôi có bằng lái xe chưa:

"Cô nói được tiếng Anh không?", đầu óc tôi – Isumi Rinko – lập tức trống rỗng. Đó là một câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự tính. Giống như bao người tìm việc khác, tôi đã tin rằng mình chuẩn bị hoàn hảo cho mọi tình huống phỏng vấn, vậy mà sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.

Nếu có ai đó nói rằng trong thời buổi này, tiếng Anh là điều kiện bắt buộc khi xin việc, tôi cũng chỉ đành cứng họng. Nhưng tôi thật sự không tài nào ngờ đó lại là kỹ năng cần có cho công việc này.

Thấy tôi chết lặng, người đàn ông phỏng vấn cũng có vẻ lúng túng, cặp lông mày rậm của ông ta khẽ nhíu lại. Vóc người chắc nịch, tròn trịa của ông gợi liên tưởng đến một con gấu trong bộ đồ hóa trang, khiến cho tổng thể trông hài hước một cách kỳ lạ.

Dù mang danh là phỏng vấn, không khí ở đây lại chẳng hề có lấy một chút trang trọng. Chỉ có tôi và người phỏng vấn ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn dài trong một phòng họp hết sức bình thường. Người đàn ông còn mời tôi cà phê, trên chiếc khăn giấy còn được đặt kèm một chiếc thìa kiểu cách, chẳng khác gì trong một quán cà phê thực thụ.

Đó là một sự chu đáo đến tận răng, nhưng trong tình thế bị dồn vào chân tường thế này, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà nhấp môi vào ly cà phê đang tỏa khói trắng nghi ngút.

"À, cho em hỏi, đây là chi nhánh Nhật Bản của tập đoàn ArmorLink đúng không ạ? Một công ty quân sự tư nhân."

"Đúng vậy."

"Em nghĩ là mình đã ứng tuyển vào vị trí lính đánh thuê mà."

"Chúng tôi cũng đang phỏng vấn cho vị trí lính đánh thuê đấy thôi."

Nói xong câu đó, có lẽ người đàn ông cũng tự thấy lời lẽ của mình hơi mỉa mai quá nên đã nói thêm, à mà cũng không hẳn là thế.

"Tiếng Pháp cũng được đấy."

"Cái đó còn khó hơn nữa ạ."

So ra, vốn liếng tiếng Anh chỉ có "Hello", "Goodbye" và "Give me money" của tôi vẫn còn hơn chán vạn. Nói thẳng ra thì, tôi còn chẳng phân biệt nổi tiếng Pháp với tiếng Tây Ban Nha. Mà Mamma mia! là của tiếng nào ấy nhỉ?

Năng lực ngôn ngữ thảm họa của tôi khiến bầu không khí chợt trở nên khó xử. Rớt chắc rồi, tôi tin là vậy. Dĩ nhiên là "rớt" trong kỳ phỏng vấn, chứ không phải "sa vào lưới tình" của ai đó đâu. Là "game over" theo đúng nghĩa đen. 

Tôi vốn luôn tự tin vào thể lực của mình. Trang web tuyển dụng cũng ghi rõ là rất hoan nghênh những người trẻ có sức khỏe tốt, và tôi đã đinh ninh rằng tuổi mười tám là quá đủ điều kiện. Nhưng hiện thực lại phũ phàng. Nếu đã yêu cầu tiếng Anh, lẽ ra họ nên ghi nó vào bản mô tả công việc. Như vậy thì tôi đã chẳng phải bẽ mặt vì bị người ta vạch ra điểm yếu ngoại ngữ thế này.

"Ừm, cô Isumi Rinko này."

"Vâng."

"Tại sao cô lại quyết định ứng tuyển vào công ty chúng tôi?"

"Chẳng lẽ... em đang bị trách mắng ạ?"

"Không, không phải vậy. Chỉ là, một người trẻ không có kinh nghiệm trong Lực lượng Phòng vệ lại muốn trở thành lính đánh thuê là một chuyện rất hiếm."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai vai vẫn gồng cứng. Việc bị dồn ép bằng câu hỏi vốn là điểm yếu cố hữu của tôi từ xưa. Gần đây, khi đã tập suy nghĩ như một người trưởng thành, tôi luôn cố tự nhủ rằng đôi khi đối phương chẳng hề có ác ý, nhưng cái tật phòng thủ theo phản xạ đã ăn sâu vào máu thịt thì không tài nào thay đổi được.

Tôi chẳng hề có một động cơ cao cả nào. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi đã trốn chạy khỏi gia đình, rời bỏ quê hương để lên Tokyo, bám trụ qua ngày bằng đủ thứ việc làm thêm và giao hàng cho Uber. Ban đầu, việc xoay sở nhiều công việc cùng lúc vô cùng vất vả, nhưng con người vốn là sinh vật có khả năng thích nghi. Chỉ sau một năm, tôi đã được mài giũa đến cảnh giới của một "freeter" chuyên nghiệp. Và rồi trong chuỗi ngày vô vị đó, tôi tình cờ thấy được mẩu tin tuyển dụng này trên mạng. 

Mối quan hệ với bố mẹ đã vắt kiệt cả thể xác lẫn tinh thần tôi. Tôi phung phí mỗi ngày trôi qua với tâm niệm rằng phần đời còn lại chỉ là một trận đấu thủ tục cho xong nghĩa vụ. Chết lúc nào cũng được, chẳng còn gì để hối tiếc. Cứ thế, tôi vùi đầu vào công việc để giết thời gian, mặc kệ giới hạn của bản thân. Thế nhưng, cơ thể trẻ trung này lại lì lợm hơn tôi tưởng. Dù phải hoạt động hai mươi tiếng một ngày, nó vẫn không hề có dấu hiệu gì là sắp sụp đổ.

"Em có thể ngủ ba, bốn tiếng và hoạt động ngay khi vừa mở mắt... nên em nghĩ có lẽ mình hợp với nghề lính đánh thuê."

"Trong đơn ứng tuyển cô cũng có ghi là tự tin vào thể lực của mình nhỉ."

"Chỉ riêng điểm đó thì xin hãy giao cho em."

"Ra vậy, đúng là cô là một nhân tài hiếm có. Nhưng đó là về sự phù hợp. Hẳn phải có một động cơ nào khác chứ?"

"Ừm..."

Tôi cố gắng tìm kiếm từ ngữ. Thật khó để nói ra động cơ thật sự của mình. Bởi lẽ, tôi chẳng hề có một chí hướng cao đẹp nào như là muốn chứng tỏ giá trị bản thân trên chiến trường, hay vì hạnh phúc của trẻ em ở các vùng xung đột cả.

Nói trắng ra, đó chỉ thuần là một cuộc chạy trốn. Tôi chỉ đơn giản là muốn đi đến một nơi nào đó thật xa.

So với cái chết, bố mẹ còn đáng sợ hơn.

Dù đã rời quê hương và sống một mình ở thành phố, trong những giấc mơ, các ký ức tồi tệ ngày xưa vẫn luôn hiện về. Và khi đang đi trên đường, tôi lại hoang tưởng rằng bố mẹ sẽ đột ngột xuất hiện từ một góc nào đó và lôi tôi đi. Vì vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy tin tuyển dụng lính đánh thuê, tôi đã hy vọng rằng mình có thể đến một nơi mà bố mẹ sẽ không bao giờ có thể can thiệp được nữa.

Nhưng tôi không nghĩ mình nên nói ra một động cơ tiêu cực như vậy, và cứ mãi loanh quanh suy nghĩ xem có thể nói ra điều gì đó thật ngầu không. Bỗng nhiên, người đàn ông phỏng vấn bật cười.

"Xem ra tay chân cũng khéo léo đấy."

"Ơ? ... A, em xin lỗi!"

Ánh mắt người đàn ông đang hướng về phía tay tôi. Không biết từ lúc nào, đầu ngón tay tôi đang cầm một con tàu chiến nhỏ được gấp bằng giấy. Hình như trong lúc vô thức, tôi đã biến chiếc khăn giấy thành đồ origami.

Chết rồi… đúng lúc này, cái tật hay táy máy mỗi khi suy nghĩ lại bộc phát.

"Thôi được rồi."

"Vậy ạ..."

"Sao cô lại có vẻ thất vọng thế?"

"Em nghĩ ai bị đánh rớt phỏng vấn mà chẳng thất vọng ạ."

"Tại sao cô lại quả quyết rằng mình đã bị đánh rớt?"

"Hả?"

Tôi ngây người ra.

"Lúc nãy ngài nói 'Thôi được rồi'... có phải ý của ngài là 'Thôi đủ rồi, cô có thể đi', phải không ạ?"

"Cô đúng là một người tự tin một cách tiêu cực nhỉ."

Không phải ý đó đâu, người đàn ông vừa nói vừa đưa cho tôi một tấm danh thiếp.

Đó là một tấm danh thiếp đơn giản với nhiều khoảng trắng.

Mặt trước có ghi cái tên "Mizusaki Nagisa", mặt sau là một bản đồ đơn giản và địa chỉ.

"Hãy đến địa điểm này. Kết quả đậu hay rớt, tôi sẽ để cô ấy thông báo."

"À, vâng ạ."

Tôi khum hai tay, trân trọng đặt tấm danh thiếp vào trong như một vật phẩm dâng lên thần linh, rồi cung kính cúi đầu. Khách hàng là thượng đế, vậy nên người chủ thuê cũng chẳng khác nào thượng đế. ...Có điều, nếu không được nhận thì đúng là phí công sùng bái.

Sau khi rời khỏi phòng phỏng vấn, tôi đi thẳng đến địa chỉ ghi trên danh thiếp. Đó là một tòa nhà văn phòng tồi tàn. Không, có lẽ từ "tồi tàn" vẫn chưa đủ để miêu tả. Tất cả các bảng hiệu gắn trên tòa nhà bảy tầng đều đã loang lổ, bạc phếch; các bảng tên trên hòm thư ở tầng một cũng không một ngoại lệ, toàn bộ đều trống hoác. Hoặc là không có một đơn vị nào thuê, hoặc là tòa nhà đã không được ngó ngàng tới, dù là lý do gì đi nữa, quang cảnh cũng trông hệt như một khu nhà hoang. Những bức tường nứt nẻ bị bỏ mặc, trông như thể đã bị vứt bỏ hoàn toàn. Địa chỉ trên danh thiếp nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà này, tầng bảy.

"Ủa? ... Đúng nơi này thật không đấy..."

Một giọng nói ngán ngẩm bật ra từ cổ họng tôi. Tôi nhấn nút gọi thang máy, nhưng nó trơ ra, không một chút phản ứng.

Hình như điện đã bị cắt. Coi như xác định đây là nhà hoang rồi. Tôi liếc mắt sang bên cạnh, một cầu thang bộ chật hẹp hiện ra như đang mời gọi.

...Bảo mình leo bộ bảy tầng sao?

Nếu đến nơi mà không có ai thì mình nổi điên mất, tôi vừa nghĩ vậy, vừa thở dài cất bước.

Trước lúc đi, tâm trạng tôi khá tồi tệ, nhưng một khi đã leo rồi thì lại chẳng còn bận tâm nữa.

Đôi chân cứ thế chuyển động theo quán tính. Việc đi bộ trong một tòa nhà bỏ hoang hóa ra lại khá mới mẻ, khiến tôi có chút phấn khích. Tôi nhớ lại những lần hồi bé trốn bố mẹ đi thám hiểm. Khi lén lút đi trong cống ngầm hay những công trình xây dựng bị bỏ dở, tim tôi lại đập rộn ràng một cách kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc tôi đã lên đến tầng cao nhất.

Trên suốt quãng đường, không một tầng nào có chút hơi người. Thậm chí còn chẳng có vẻ gì là đang có đơn vị nào thuê, đúng như những tấm biển và hòm thư trống hoác đã minh chứng. Đây đích thị là một tòa nhà hoang bị bỏ mặc.

Tầng bảy cũng tĩnh lặng như tờ, hoàn toàn không giống một nơi sẽ có người phỏng vấn cuối cùng.

Hay là mình bị chơi khăm rồi?

Một trò đùa ác ý của người lớn, nhằm cho một con bé học sinh cấp ba không biết lượng sức mình, đòi làm lính đánh thuê cho công ty quân sự tư nhân phải đi một chuyến công cốc. Nếu nghĩ như vậy, mọi chuyện bỗng trở nên hợp lý.

Hành lang chật hẹp, có hai cánh cửa. Một cánh đóng kín, trước cửa chất đầy những thùng các-tông. Cánh còn lại hé mở, nhưng bên trong rõ ràng là một màu đen kịt. Cả hai cánh cửa đều không tỏa ra một chút hơi người nào.

Nếu có người, hẳn là ở bên cánh cửa đang mở, tôi rón rén tiến lại gần.

Và rồi.

Két... két... ké...é...ét... – từ phía sau lưng, tôi nghe thấy một âm thanh ma sát như tiếng kim loại bị kéo căng.

"Hả?"

Tôi ngoảnh phắt lại, nhưng một cái nhìn lướt qua không cho thấy điều gì bất thường. Âm thanh rõ ràng phát ra từ bên dưới, ở phía cầu thang tầng sáu. Tôi vội vã lao ngược trở lại, và kịp nhìn thấy cửa cuốn chống cháy ở phía bên kia chiếu nghỉ đang từ từ hạ xuống.

Vậy là không thể vào lại tầng sáu được nữa rồi. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có việc gì ở đó nên cũng không sao... nhưng lỡ như cửa cuốn ở tất cả các tầng, xuống đến tận tầng một, cũng đồng loạt hạ xuống thì sao?

Chẳng phải là mình đã bị nhốt lại rồi sao.

Tôi đã định quay xuống kiểm tra, nhưng việc quay đầu khi đã gần đến đích lại có vẻ là một hành động vô ích.

Thôi kệ vậy. Nếu gặp được cô Mizusaki ở tầng bảy, chắc cô ấy sẽ có cách giải quyết.

Tôi hít một hơi thật sâu để trấn an trái tim đang đập loạn xạ, rồi lại hướng bước chân về phía căn phòng mà tôi cho là có người.

Khi tôi định mở cánh cửa đang hé mở, những ảo ảnh tồi tệ chợt lướt qua tâm trí.

— Bên kia, một tên sát nhân đang cầm dao đợi sẵn. — Một quả bom nối với dây đàn piano, kích hoạt ngay khi cửa mở. — Bị xả súng bắn cho thành cái sàng.

Những hình ảnh về cái chết của chính mình lần lượt hiện lên, tôi nuốt khan. Tôi nép mình vào bên cạnh cửa, vươn tay ra, và nhẹ nhàng đẩy.

Vụt! Một luồng gió sắc lẹm lướt qua ngay trước mặt tôi.

Một tia sáng màu bạc găm vào tường, tạo ra một tiếng "cạch" khô khốc.

Mồ hôi túa ra như tắm.

Thứ rơi lăn lóc trên sàn là một con dao săn thô kệch với lưỡi dài phải hơn mười lăm xăng-ti-mét. Một con dao có thể xé toạc lớp thịt dày, lột da của động vật hoang dã, thậm chí là chấm dứt sinh mệnh của chúng, thì tất nhiên cũng là một thứ vũ khí quá đủ để cướp đi mạng sống của một con người.

Làm gì bây giờ? / Kẻ nào đó trong phòng đã ném nó / Chạy trốn? / Cửa cuốn chống cháy / Không thể trốn được!

Tôi lùi lại. Ánh mắt vẫn dán chặt vào con dao săn trên sàn trong khi từ từ lùi về phía sau.

Nếu nhặt nó lên, có thể nó sẽ trở thành vũ khí.

Nhưng không hiểu sao, cái vẻ ngoài bất phòng bị của nó, như thể đang mời gọi "nhặt tôi lên đi", trong mắt tôi lại giống hệt một con rắn đang nhe nanh. Một cảm giác ghê sợ khiến tôi không muốn lại gần.

"Phán đoán không tồi. Chính xác rồi đấy, người lạ."

Một giọng nói đầy quyến rũ của phụ nữ vang lên.

Nếu bị hỏi cụ thể đó là giọng nói như thế nào, tôi cũng chẳng biết phải giải thích ra sao. Chỉ có thể nói rằng, theo trực giác, tôi cảm thấy đó là một giọng nói "rất đàn bà". Nhưng tôi dám chắc nếu làm một cuộc khảo sát, cứ mười người thì phải có đến tám người đồng tình với tôi. Có lẽ đó là một giọng nói khớp với "hình mẫu phụ nữ lý tưởng" tồn tại đâu đó trong tiềm thức chung của tất cả chúng ta. Tóm lại, đó là một giọng nói như vậy.

Một người phụ nữ bước ra từ trong phòng, nhẹ nhàng tựa một bóng ma.

Cô ấy cúi người, nhặt con dao săn lên bằng một động tác mượt mà, uyển chuyển. Mỗi một chuyển động đều hoàn hảo đến mức không có lấy một cử chỉ thừa, khiến tôi thậm chí còn không thể nảy ra ý nghĩ sẽ tận dụng sơ hở để tấn công. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lẻm của một tay thợ săn.

Đó là một người đẹp tuyệt trần, hoàn toàn tương xứng với giọng nói của cô ấy.

Mái tóc mang một màu sắc kỳ lạ, như thể bị ám khói, là sự pha trộn giữa đen, trắng và xám. Đôi cánh tay vươn ra từ chiếc áo dệt kim croptop không tay tuy thon thả nhưng hằn rõ những đường cơ đã qua rèn luyện. Vòng eo được phô bày một cách hiên ngang cũng săn chắc đến mức có thể cảm nhận được sự cứng cáp của cơ bụng. Vòng eo thon gọn ẩn hiện rõ nét sau chiếc quần jean ngắn, và đôi chân thon dài, đẹp tựa chân báo đen, vẽ nên một đường cong mềm mại chết người... Không, đây không phải là một cái nhìn dung tục, mà là sự sững sờ trước một tuyệt tác điêu khắc cổ đại.

Thế nhưng, một con người tiêu cực khác bên trong tôi, trái ngược với cái tôi dễ dãi dễ dàng bị mê hoặc, đã thì thầm.

— Kẻ nguy hiểm. Chạy đi. Sẽ bị giết mất.

Nghe theo giọng nói đó, tôi hành động ngay lập tức.

Tôi lao đến trước cánh cửa còn lại của tầng này, không một chút do dự đặt tay lên những thùng các-tông đang chất ở đó. Tôi dùng hết sức bình sinh để xô đổ chúng, chẳng buồn đoái hoài xem đây là hành lý của ai hay bên trong chứa gì, chỉ một mực hất tung mọi thứ xuống sàn.

Rầm! Rầm! Rầm! Bụi bay mù mịt từ những thùng hàng bị quăng xuống một cách thô bạo. Vài thùng các-tông bị bung miệng khi rơi, tài liệu và văn phòng phẩm bên trong văng ra, vương vãi khắp nơi. Sau khi xác nhận đã có khoảng trống trước cửa, tôi vặn tay nắm cửa (cửa không khóa!), và không hề ngoảnh lại, tôi lao vào trong phòng.

7c707787-bb48-42ab-a470-9e6d08509722.jpg

"Hộc, hộc, hộc... hít..."

Vừa khóa chốt trong, tôi vội siết chặt tay nắm cửa, cố hít sâu để điều hòa lại nhịp thở hổn hển. Mồ hôi lạnh túa ra, chảy ròng ròng sau gáy.

Thoát được rồi, nhưng tuyệt đối không được lơ là.

Đối phương có thể có chìa khóa. Cửa này lại là cửa mở ra ngoài. Lấy thân mình chặn cửa là vô dụng. Nếu kẻ đó khỏe hơn, cô ta sẽ phá vào một cách dễ dàng.

Tay tôi như dính chặt vào nắm cửa, không có lấy một giây để đảo mắt tìm kiếm vật gì có thể dùng làm vũ khí.

Việc duy nhất có thể làm bằng một tay lúc này... là dùng điện thoại gọi cảnh sát.

Một giọng nói điềm tĩnh vang lên, át đi sự hỗn loạn trong đầu tôi. Nghe theo nó, tôi cho tay còn lại vào túi, lôi ra chiếc điện thoại.

Nhưng rồi, tôi đã không thể thực hiện cuộc gọi đó.

"Tiếc thật. Nửa chừng đầu cô đã làm rất tốt, được 100 điểm. Nhưng chỉ vì một sai lệch nhỏ mà thành ra 0 điểm."

"Ực..."

Cảm giác lạnh buốt nơi cổ họng khiến tôi bất giác suýt hét lên.

Chẳng biết từ lúc nào, một con dao đã dí chặt vào cổ tôi.

May mắn thay, thứ đang áp vào da thịt tôi là phần thân dao, chứ không phải lưỡi dao sắc lẹm.

Mà thôi, đã ở trong tình huống có thể bị giết bất cứ lúc nào thì còn may mắn cái nỗi gì. Nhưng trong hoàn cảnh này, có lẽ việc vẫn còn sống đã có thể coi là may mắn rồi. Tốt lắm, mình.

"Có muốn trăng trối gì không?"

Giọng nói quyến rũ cất lên.

Đó đích thị là câu thoại kinh điển khi sắp bị giết.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói.

"Giữa chừng đã được 100 điểm, thế mà chị cũng không cho em vớt vát lấy 80 điểm ạ?"

"Giống như một bài toán chứng minh dài dòng thôi. Dù các bước giải có đúng đến đâu mà kết luận sai thì cũng vô dụng. Dù có hành động hợp lý đến mấy mà cuối cùng lại chết thì cũng là 0 điểm, còn dù có làm toàn những chuyện điên rồ mà cuối cùng vẫn sống thì là 100 điểm."

"Ra là vậy... Ừm, em có thể hỏi một câu được không ạ?"

"Cứ tự nhiên."

"Em đã sai ở đâu vậy ạ?"

"Thiếu trí tưởng tượng. Cô đã không cân nhắc đến khả năng hai cánh cửa thực chất là lối vào và lối ra của một căn phòng hình chữ L lớn."

"À..."

Thì ra đó là lý do cô ấy đột ngột xuất hiện từ phía sau. Ngay khi hiểu ra, một tiếng thở dài thất vọng về bản thân suýt nữa đã bật ra.

Lúc nào cũng vậy. Tôi luôn sống với một sự cảnh giác thừa thãi, nhạy cảm hơn bất kỳ ai trong việc nhận ra ác ý và nguy hiểm của người khác, nhưng đến thời điểm quan trọng nhất lại giẫm phải mìn, cuối cùng tự đẩy mình vào tình thế bất lợi.

"Cô đang suy nghĩ mông lung gì đó nhỉ."

Cô ấy nói.

Có lẽ cô ấy đã đọc được hết những gì trong đầu tôi.

"Em đang thất vọng. Về việc bản thân mình quá vô dụng."

"Hừm. Cô ghét bản thân mình à?"

"Ít nhất thì em không thích."

"Có chết cũng không sao?"

"Chuyện đó..."

Tôi thử tưởng tượng. Việc đó thật dễ dàng. Bởi vì đây là một chủ đề mà tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.

Khi chết đi, con người sẽ ra sao? Ý thức sẽ bị bỏ lại trong một thế giới tăm tối? Hay sẽ được tái sinh thành một thứ gì đó khác? Có đau không, có lạnh không, có khổ sở không.

Rất nhiều thứ hiện lên rồi lại biến mất trong đầu, nhưng không có cái nào có vẻ thực tế cả.

Thành thật mà nói. Về bản chất của "cái chết", tôi thậm chí còn chưa có một kết luận nào cho riêng mình.

Cuộc đời là một trận đấu mang tính thủ tục.

Tôi đã sống và làm việc bằng cách hành hạ cơ thể mình đến giới hạn với suy nghĩ rằng chết lúc nào cũng được, nhưng khi bị hỏi "vậy cô chết cũng được nhỉ?", tôi lại trả lời "ừm.. , chờ một chút, em không biết". Tôi là một con người nửa vời như vậy đấy.

"Em không biết. Khi được hỏi lại như vậy, em lại nghĩ là mình không muốn chết. Nhưng nếu vậy thì đừng có đi ứng tuyển làm lính đánh thuê chứ, phải không ạ? Chị Mizusaki Nagisa."

"Ồ. Cô biết tên tôi à."

"Vì em nhận được danh thiếp và đến đây."

"Ra là vậy."

Gật đầu, cô ấy – Mizusaki Nagisa – tiếp tục.

"Và, tiếp tục câu chuyện dang dở. Một kẻ nghĩ rằng mình không muốn chết đi làm lính đánh thuê cũng chẳng có vấn đề gì cả. Ngược lại, những kẻ muốn tìm đến cái chết mới là phiền phức. Tốt nhất vẫn là những kẻ chẳng hề suy nghĩ gì về sống chết."

"Vậy ạ?"

"Ừ. Chiến trường là nơi mà kẻ nào ý thức về cái chết của mình sẽ chết trước. Lạ lùng thật. Nó không phải là lý trí."

"Liệu có thể không ý thức được không ạ? Giữa làn mưa đạn ấy."

"Hoàn toàn bằng không thì không có đâu. Dù ít hay nhiều thì cũng sẽ có ý thức. Nhưng nếu có suy nghĩ kiểu 'đang ở chiến trường mà, chết cũng là lẽ thường' thì coi như xong. Hay là 'đang ở tiền tuyến nên dễ chết lắm nhỉ' hoặc 'bị địch bắt rồi, hết cách rồi, chết chắc', thì ừm, 99% là sẽ chết."

Vì vậy, cô ấy lẩm bẩm rồi thu lưỡi dao lại. Cảm giác lạnh lẽo trên cổ tôi xa dần, và lần đầu tiên sau một lúc, tôi mới nhớ lại nhịp đập của trái tim mình. Chính tôi cũng phải ngạc nhiên vì nó đã đập dồn dập đến thế. Cùng lúc đó, mồ hôi cũng túa ra như thác. Có lẽ vì an tâm nên tâm trí có khoảng trống để ý thức được, hoặc cũng có thể là tim tôi đã ngừng đập cho đến lúc nãy.

Dù sao đi nữa, có một điều duy nhất có thể chắc chắn, đó là tôi vẫn còn sống.

"Cô đã đỗ. Chúc mừng cô đã được tuyển dụng, Isumi Rinko."

"Hả?"

Nghe những lời không thể ngờ tới, tôi chớp mắt.

"Có được không ạ?"

"Dù bị kề dao vào cổ, cô vẫn không nghĩ rằng mình chết là điều hiển nhiên. Cô không chống cự một cách vô ích, cũng không từ bỏ mạng sống, mà tiếp tục đối thoại với tôi. Những kẻ như vậy, ở chiến trường lại sống sót một cách đáng ngạc nhiên đấy."

"Nhưng, lúc nãy chị nói là 0 điểm mà..."

"Đã đổi thành 100 điểm rồi. Tôi đã nói rồi mà, cuối cùng còn sống thì là 100 điểm."

Nghe có vẻ ngụy biện thật, tôi nghĩ.

Nhưng tôi lại thích cách suy nghĩ đó.

Tôi ngày xưa, những việc tôi cố gắng làm với mục tiêu 100 điểm lại luôn bị bới lông tìm vết, bị trừ điểm thành 95 điểm, 90 điểm, và bị mắng vì không được 100 điểm. Hoàn toàn trái ngược với quan điểm của chị Mizusaki, không, tôi nghĩ còn tệ hơn thế. Hơn nữa, kẻ áp đặt sự vô lý đó lên tôi lại là gia đình sống chung dưới một mái nhà, nên lại càng khiến tôi chán nản. Chị Mizusaki là người dưng, vậy mà lại có quan điểm thực tế này, điều đó khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.

"Nào,"

Cô ấy cất con dao vào bao da được buộc vào chiếc đùi thon đẹp của mình bằng một sợi dây da, vừa mở cửa phòng vừa nói.

"Tháng sau sẽ rời Nhật Bản. Cô chuẩn bị xong chưa?"

"Ơ. Nhanh vậy ạ?"

"Vốn dĩ tôi chỉ về nước tạm thời và dự định sẽ đến chiến trường tiếp theo ngay lập tức. Tình cờ đúng lúc đó lại được nhờ phỏng vấn nên mới ở đây thôi. Tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cô. Nếu không thể theo kịp lịch trình của tôi thì tùy cô, nhưng một người không nói được tiếng Anh lẫn tiếng Pháp mà một mình đến chiến trường thì có lẽ sẽ chết đấy."

"Em nhất định không đi một mình đâu. Em sẽ bám riết lấy chị Mizusaki."

"Sáng suốt đấy."

Xin hộ chiếu và visa rồi đợi cấp phát thì mất khoảng bao nhiêu ngày nhỉ?

Vốn dĩ có thể đến chiến trường bằng máy bay bình thường không?

Hành lý? Những thứ cần chuẩn bị khác?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, nhưng chị Mizusaki chỉ nói "có chuyện gì thì liên lạc" rồi trao đổi thông tin liên lạc trên ứng dụng nhắn tin trên điện thoại chứ không hề giải thích chi tiết.

Nhưng khi cả hai cùng rời khỏi tòa nhà, có một điều duy nhất mà chị Mizusaki đã tự mình nói cho tôi biết.

"À, đúng rồi. Chi phí đi lại cô tự túc nhé. Tối thiểu mười lăm vạn yên. Liệu mà chuẩn bị."

".........Hả?"

Cuộc sống lính đánh thuê đầu tiên của tôi, lại bắt đầu bằng một con số âm không thể ngờ tới.

Trong nguyên tác, nhân vật sử dụng từ 「落ちた」 (ochita). Từ này trong tiếng Nhật có hai nghĩa: 1. Rớt (trong thi cử, phỏng vấn). 2. Phải lòng / Sa vào lưới tình (bắt nguồn từ cụm từ 恋に落ちた - koi ni ochita). Freeter là một thuật ngữ của Nhật, chỉ những người trẻ tuổi không có việc làm chính thức, ổn định. Thay vào đó, họ kiếm sống bằng cách làm nhiều công việc bán thời gian hoặc thời vụ.