Cheat kusushi no slow life ~ isekai ni tsukurou drug store~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6960

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 38

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 89

Web novel. - Chương 04 - Hãy mua một ngôi nhà nào.

Tôi chế xong potion và mang chúng tới cửa hàng chỉ trong một buổi sáng.

Bằng cách lặp lại như vậy trong vòng một tuần, tôi đã tiết kiệm được một khoảng tiền khá là lớn cho mình.

Để mà nói chính xác thì, khoảng 3 triệu erin. Mỗi ngày qua tôi đều phải lo lắng đến chuyện mình sẽ bị cướp, nhưng 3 triệu erin trong vòng một tuần thì quả thật là đáng sợ.

Tôi kiếm được nhiều tiền cũng đồng nghĩa với việc cửa hàng của Alf-san còn kiếm được nhiều tiền hơn cả tôi.

Có vẻ như vợ của Alf-san, người mà lúc trước luôn nổi cáu vì chồng mình không kiếm được tiền, giờ trở nên vui vẻ và ít cáu hơn hẳn.

Lời đồn còn lan đến cả các nơi khác nữa nên là có thêm nhiều người đến mua khiến cho thuốc càng bán chạy hơn.

Gần đây còn có những người mua potion để uống giải khát, họ nói họ coi chúng như nước giải khát đắt tiền vậy.

Hôm nay, tôi vẫn giao thuốc và nhận tiền như bình thường ở cửa hàng của Alf-san. Tôi có một việc muốn bàn bạc với chú ấy.

"Cháu không muốn phải sống mãi ở nhà trọ đâu. Vì thế cháu muốn sở hữu một căn nhà để ở. Thế nên là cháu muốn hỏi chú xem có căn nhà bỏ hoang nào ở quanh đây không? Nếu cháu phải thuê nó thì cũng được, không sao cả nhưng cháu muốn là mình có thể mua luôn cả căn nếu như cháu có đủ tiền."

"Để xem nào… có một chỗ… nhưng mà chỗ đó thì…"

Giọng của Alf-san trở nên kì lạ.

"Hơn nữa, chú cũng không biết chủ nhân của căn nhà đó là ai cả, và nó mục nát đến nỗi họ tính đến chuyện đập bỏ nó."

"Kể cả như vậy thì cháu cũng không phiền đâu."

Khi tôi nói vậy, Noela gật đầu lia lịa.

"Nhà của chủ nhân và Noela…!"\ (•◡•) /

Có vẻ như Noela cũng không quan tâm đến chuyện căn nhà cũ hay mới.

"Sao vậy? Thế có hơi bị đột ngột không?"

"Ah vâng. Cháu muốn có một căn phòng yên tĩnh để chế thuốc, và cháu cũng tính đến chuyện tự mở một cửa hàng..."

Tôi có thể làm được rất nhiều các loại thuốc từ kĩ năng Drug Discovery. Tôi thậm chí có thể chế ra các loại thuốc mà thế giới này không có miễn là tôi có đủ nguyên liệu.

Để giúp ích cho đời, để kiểm được chút(nhiều) tiền và để có thể sống một cách nhàn nhã.

Những mong muốn đó có vẻ như hợp với tính cách của tôi nhất.

Tôi vẫn chờ xem Alf-san có phản đối không, thế nhưng Alf-san lại mỉm cười.

"Không phải thế là tốt sao? Cậu là đàn ông mà, cậu tất nhiên phải nhắm đến chuyện tự lập chứ!"

*Bộp bộp* Alf-san vỗ lưng tôi.

"Có ổn không vậy? Kể cả khi cháu sẽ tự bán potion?"

"Cậu nói gì thế? Potion 'cách mạng' là do Reiji-kun chế ra mà. Reiji-kun muốn làm gì với chúng cũng được."

Nếu nói theo một cách khác thì, Alf-san dễ dàng từ bỏ tôi, một cái cần câu cơm của chú ấy. Chú ấy cũng đã mời tôi ăn trưa, chỉ cho tôi nhiều điều về thế giới này, và cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

"Cháu đùa thôi ạ. Cháu vẫn sẽ tiếp tục giao thuốc cho chú bán. Kể cả khi cháu có bán ở cửa hàng của mình thì cháu vẫn sẽ bán cùng giá với cửa hàng của chú."

"Ha ha, thế thì tốt quá rồi."

*Bộp bộp* Alf-san lại vỗ lưng tôi.

Alf-san nhờ vợ mình trông cửa hàng rồi dẫn đường cho chúng tôi tới căn nhà mà chú ấy nói.

Càng đến gần căn nhà thì lượng người đi lại càng vắng dần, và chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại trước một đống đổ nát.

"Tới nơi rồi." (Alf-san)

"Đây là một đống đổ nát mà."

"Tôi sẽ nói lại lần nữa nhé. Đây chính là nó."

"Cháu đã bảo rồi mà, đây là một đống đổ nát mà, không phải sao? Cái thứ này mà là nhà ư?"

"Tôi đã bảo cậu rồi mà, đúng không? Nó cũ nát đến mức độ mà mọi người tính đến chuyện phá bỏ nó mà."

"..."

Căn nhà ở trong tình trạng tồi tệ hơn tôi nghĩ và tôi phải cạn lời trước tình trạng của nó.

Đó là một căn nhà một tầng có diện tích không to cho lắm. Căn nhà đang ở trong tình trạng mà có cảm giác như chỉ cần gió thổi nhẹ thôi là nó sẽ sập hẳn xuống.

"Trên hết là vẫn chưa rõ chủ nhân của căn nhà là ai, và có vẻ như nó đã bị bỏ hoang khoảng 10 năm rồi, nên là… nó bị rơi vào tình trạng này… À thì, um… chắc chắn là căn nhà này sẽ có nhiều vấn đề, nhưng nó lại rẻ, lại còn miễnphí không cần phải trả tiền thuê hay là phải mua cả."

"... Hiện tại những từ trôi qua trong đầu tôi, không có chữ nào vượt qua được từ 'miễn phí'."

Liệu có con quái vật nào hay có thứ gì đó sống ở trong căn nhà không vậy? Trong thế giới hiện đại nơi tôi từng sống thì đây thường sẽ là nơi tập trung những kẻ mờ ám hay là tội phạm.

"Dù sao thì...cẩn thận... nhé?"

Alf-san nói vài lời như để nhắc nhở rồi quay trở về cửa hàng.

Cẩn thận ư??

"Chủ nhân, nhanh, vào trong."

Noela vừa kéo tay vừa giục tôi. Tôi sẽ xem thử bên trong, nếu như tình trạng của nó tệ quá thì đành bỏ nó vậy.

Nói là làm, tôi đẩy cánh cửa cũ không có một cái chốt khóa nào ra.

Kétttttt, với một tiếng rít chói tai, tôi bước vào trong với tâm trạng không thoải mái một chút nào.

Cánh cửa thì phát ra tiếng rõ là to, còn bên trong thì toàn là bụi, thế nhưng căn nhà trông vẫn vững chắc đến bất ngờ.

Có ổn không nếu như tôi gọi thợ mộc đến nếu như căn nhà có vấn đề gì?

"Em có muốn sống ở đây không?"

"Noela, sẽ sống ở đây. Với chủ nhân, sống."

Noela có vẻ như vui vẻ đồng ý, mắt em ấy sáng lên.(☆ᴥ☆)

Nếu vậy thì, chúng tôi sẽ phải lau dọn nơi này. Nếu cứ để nó thế này thì không ổn.

Khi tôi đến cửa hàng tạp hóa của Alf-san để mua dụng cụ lau dọn, chú ấy bảo " Tôi cho cậu luôn đó, thế nên là cứ cầm đi đừng ngại." Sau cùng thì, Alf-san lại từ chối để tôi trả tiền...

Tôi lấy một cái chổi và một cái hốt rác, cùng vài cái giẻ nữa rồi trở về cái đống đổ nát giờ sẽ là nhà của tôi.

Với sự giúp đỡ của Noela, chúng tôi mất khoảng 2 tiếng để dọn dẹp.

Tuy không đến mức sáng bóng, nhưng ít nhất thì cũng ở mức độ sạch sẽ.

"Tuy cũ, nhưng có vẻ như đây là một ngôi nhà hoàn chỉnh, huh…"

Tôi nằm xuống ngắm nhìn căn phòng mà tôi định dùng để làm phòng chế thuốc.

Khi tôi đang thư giãn thì bỗng nhiên mắt tôi bắt gặp một cô gái đang lơ lửng trên trần nhà.

"Um, tôi đã theo dõi hai người từ nãy rồi, nhưng cậu có phải là chủ nhân mới của căn nhà này không?"

(Để là tôi vì bé ma này lớn tuổi hơn main, để là em như manga thấy hơi sai.)

"..."

Tôi nên giải thích như thế nào về tình huống hiện tại mà tôi đang gặp phải đây?

Ừm, một cô gái tóc vàng, với đôi mắt màu xanh biển, lơ lửng ở trên trần nhà! Và cô ấy trông cũng dễ thương nữa.

Tôi không biết cô ấy đang nói về chuyện gì, nhưng…

"Cậu khá là giỏi trong việc quét dọn đấy."

Tôi không biết lý do vì sao, nhưng có vẻ như tôi đã bị ma ám.

"Um, c-cô là ai vậy…?"

"A, tôi sẽ- lỗi của tôi…Xin được tự giới thiệu, tên tôi là Mina."

"Còn tôi… tôi là Reijj."

"Vậy ra cậu là Reijj, à."

Cô gái lơ lửng trên trần nhà mỉm cười.

Ôi trời. Cô gái này là ai vậy.

Không thèm quan tâm đến tôi, cái người vừa nói ra mấy lời cường điệu quá mức đó bay xuyên qua đầu tôi, và rồi vỗ tay một tiếng *pặc*

"Chúng ta sẽ mở một bữa tiệc chào mừng cậu hôm nay."

"Khoan đã, um um cho tôi hỏi cô một câu được không…"

Có ổn không nếu tôi hỏi như vậy? Có ổn không vậy? Đây có phải tính huống mà sẽ tốt hơn nếu như ta bỏ qua nó.-

Không được, tôi đang tò mà.

"Vâng- Điều đó là gì vậy?"

Ah, cô ấy tự nhiên thật.

"Uh,un trần nhà… cô thích lơ lửng ở trên trần nhà à?"

"Đây là lần đầu tiên tôi được hỏi như vậy đó..."

Vậy chưa ai từng hỏi như vậy với cô ấy hả. Không trên hết- cứ nghe cô ấy trả lời cái đã!

"Xem nào- Tôi thích thì tôi ở trên đó thôi, không phải thế sao?"

"P, phải ha… Nếu cô không thích, thì việc gì cô phải ở trên đó nhỉ?"

"Vâng. Đó cũng là một phần công việc của tôi, nên là."

C, công việc ư?

Một công việc đơn giản mà chỉ cần ở trên trần nhà nhìn xuống ư?!

Với những tiếng chân dồn dập, Noela vừa ôm bụng vừa chạy tới chỗ tôi.

"Chủ nhân , đói."

"Ahh, Noela à thử nhìn lên trần nhà xem."

Khi tôi chỉ tay lên trần nhà nơi cô gái ma tự nhận mình tên là Mina đang đứng, Noela ngước đầu lên.

"Tại sao vậy, chủ nhân? Có thứ gì, ở trên trần nhà à?'

"Eh, có chứ, phải không ? Cô gái đó ý?"

"... Không có gì."

"...Em nói dối à?"

"Sự thật."

Khoan đã, cô gái này không phải là ma sao?

Không thèm quan tâm đến những lời nói của tôi, Mina ưỡn ngực tự hào.

"He he, không phải do tôi sử dụng sức mạnh của mình đâu, chỉ có chủ nhân của căn nhà mới có thể thấy tôi thôi!"

Đó không phải là điều đáng tự hào đâu!

Lời nhắn cuối cùng của Alf-san chắc chắn là ám chỉ đến cô ấy.

"Kể cả khi những người khác trong căn nhà không thể nhìn thấy tôi, không phải chỉ cần chủ nhà nhìn thấy là được rồi sao?"

"V, vậy hả…?"

Tôi bảo Noela, người đang kêu đói đến ăn ở nhà Alf-san hôm nay. Noela im lặng rồi rời khỏi nhà.

"Cậu trông có vẻ thoải mái khi nằm dưới sàn nhà nhỉ, ne-"

"Đó chẳng qua là do cô đấy thôi… Ờ thì, Mina này, cô không phải là ma sao?"

"Tôi không phải là ma. Cậu xấu tính thật đó."

Có vẻ như tôi đã làm tổn thương cô ấy. Ch-chẳng lẽ cô ấy sẽ nguyền rủa tôi chắc? ... Mặc dù vậy, tôi lại không cảm nhận được một bầu không khí theo kiểu như vậy.

Cô ấy đang phồng má một cách dễ thương.

"Vậy thực ra cô là ai vậy? Noela không thể thấy cô được đúng không?"

"Đúng vậy, tôi chính là người đã sống ở trong căn nhà này 100 năm trước."

"Mọi người sẽ gọi cô là ma đó."

"Như tôi đã nói, tôi khác biệt. Tôi chỉ ngắm nhìn sự hạnh phúc của những người đến căn nhà này từ trên trần nhà thôi."

"Đó mới là vấn đề đó!"

Un. Luôn có những người có ý tốt nhưng nó lại phản tác dụng ở thế giới này.

"Nhưng tôi cứ thắc mắc không biết tại sao… mỗi khi ngôi nhà có một người chủ mới, thì mỗi khi họ nhìn thấy tôi, mặt họ đều trắng bệch ra và họ đều coi như chưa từng nhìn thấy tôi."

" Tôi đoán là mình cũng hiểu cảm giác của họ đó."

"Tôi thắc mắc là có phải do họ bị đau bụng không nữa."

"Đoán ra đi chứ! Lý do rõ ràng quá rồi còn gì!?"

"Và tôi còn chưa có được cơ hội nào để nói chuyện với họ, lâu nhất là sau vài ngày, họ bắt đầu chuyển đi khỏi nơi này… Lần cuối cùng là 40 năm trước, và lần này là đến lượt Reijj-san. Thế nên tôi cảm thấy rất vui khi mà có thể nói chuyện với cậu."

Mina nở một nụ cười rạng rỡ, trong khi vẫn lơ lửng trên trần nhà.

"... Tôi sẽ phải làm gì để cô siêu thoát đây?"

"Tôi sẽ. Không siêu thoát đâu! Tôi không phải là ma. Đừng đánh đồng tôi với chúng!"

Mina ngay lập tức quay mặt đi.

"Nếu cô không phải là ma, vậy thì cô là thứ gì?

"Xem nào- đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy đấy, và có chỗ trong câu hỏi tôi cũng không hiểu nữa. Nhưng, tôi không chắc là có đúng không, nhưng có thể nói rằng tôi là tinh linh hộ vệ của ngôi nhà này!"

Cô ấy cuối cùng cũng tìm được một cái tên hợp lý. Mina tỏ vẻ tự tin.

Sự bảo vệ của cô ấy không phải là nửa vời, nên tôi đoán là khá là buồn cho cô ấy khi mà không có ai muốn sống ở căn nhà này cả.

"... Vậy thì, phải làm sao để cho cô được siêu thoát đây?"

"Tôi, sẽ không rời khỏi đây đâu! Reijj-san, cậu đang trêu tôi đó à? Tại sao cậu lại có thể nói ra một điều như vậy chứ!"

Tôi mới là người phải buồn này. Tại sao tôi lại phải cãi nhau với một con ma sau khi đến thế giới khác chứ.

Có lẽ là do cách nói của tôi chăng?

"...Mina này, cô có ước nguyện nào không vậy?"

Nếu như tôi có thể giúp cô ấy hoàn thành ước nguyện khi chết của mình thì cô ấy sẽ có thể siêu thoát.

"Ước nguyện của tôi, đó là… Tôi đã nói rồi, tôi muốn theo dõi những người sống ở đây để họ có thể sống một cách hạnh phúc."

... Nếu là như vậy thi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu như Mina không còn sống ở đây nữa, nhưng tôi thắc mắc không biết cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào về điều này.

"Vậy là nghĩa là cô ước cho Noela và tôi có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc?"

"Thế là đủ cho tôi rồi."

Mina nở một nụ cười dịu dàng.

"Vậy thì mong cô hãy rời khỏi đây" nếu tôi nói vậy thì mọi chuyện lại bắt đầu lại từ đầu mất.

Dù sao thì, cô ấy có vẻ như cô ấy sẽ không siêu thoát sớm đâu... Ừm cũng được thôi thôi, dù sao thì cô ấy có vẻ như không phải là người (ma) xấu.

Tôi đứng dậy và giãn cơ một chút.

"Tôi đoán là tôi sẽ chuẩn bị để mở cửa hàng vậy."

"Ah, nếu là vậy thì, để tôi giúp được không?"

Mina rời khỏi trần nhà rồi chuyển sang đứng trên sàn nhà.

"Cô có thể làm vậy ư?"

"Khi tôi đứng trên sàn, tôi sẽ không thể quan sát được mọi người. Nếu vậy thì, công việc của tôi sẽ…"

"Tôi hiểu mà, cô chỉ có mỗi cái việc đơn giản là theo dõi chúng tôi thôi."

"Ah~! Cậu đang trêu tôi đó hả Reijj-san."

"Vậy thì?"

"Cậu đang làm tổn thương tôi đấy biết không, vì thế cậu hãy rút lại lời vừa nãy đi."

Mina, người đang bĩu môi vì tức bất ngờ thay đổi biểu cảm của mình.

"- Reijj-san?"

"Sao?"

Mina nở nụ cười thanh thản và vui vẻ.

"... Lúc này, tôi đang cảm thấy khá là vui đó!"

"... Tôi hiểu, vậy tốt quá rồi còn gì."

Tuy căn nhà có ma, nhưng tôi vẫn sẽ sửa lại căn nhà để mở một cửa hàng thuốc.