#1 Câu chuyện của thực tập sinh
Điên rồ. Thật quá điên rồ. Tưởng chừng như mọi người đã phát điên.
''Hohoho, họ có nhắc đến việc nhóm của các cậu là một trong những nhóm tốt nhất trong lịch sử của tổ chức. Tôi cho là họ đã đúng khi quan sát khả năng của các cậu như thế nào.''
Ma thuật từ trên trời vẫn đang trút xuống từ trên bầu trời. Mới năm ngày trôi qua kể từ khi bắt đầu khóa huấn luyện cao cấp, chỉ còn 30 sống sót.
Vào nửa đêm của ngày huấn luyện đầu tiên, một quả bom ma thuật bất ngờ phát nổ ở chỗ ngủ của chúng tôi, và nó đã hạ gục một nửa thành viên của nhóm. Tôi nghe nói rằng thời gian chúng tôi sống sót được trong năm ngày là khá dài, thế nhưng hiện tại chúng tôi cũng đã đạt đến giới hạn.
''Hừm, tôi khá kỳ vọng vào khóa này.''
Tôi có thể nhìn thấy người huấn luyện, Naruan, đang chỉ đạo các phù thủy đánh bom với khuôn mặt vô cảm.
Tôi nghe nói rằng ông ấy chính là người đã tự mình định hình nên thế lực của tổ chức hiện tại. Tôi cũng được bảo rằng tôi cũng có thể trở thành một trong những người như thế.
Nhưng mỗi khi tôi được nghe những điều đó, những người huấn luyện khác đều cười khẩy và nói thêm rằng:''Dù thế thì thường sẽ chỉ có một trong hai mươi người có thể đạt đến đẳng cấp như thế. Đôi khi còn là một trên năm mươi.'' Hầu hết bọn họ đều trở lại vào năm sau để được đào tạo lại.
Khi được nghe những lời đó, tôi đã tưởng tượng mình có thể trở thành một trong những người như thế.
Tôi đã rời bỏ quê hương đã bị chiến tranh tàn phá của mình để bước vào con đường bóng tối.
Quyết tâm của tôi khác với những đứa trẻ khác vì lí do chúng tới đây là do không có sự lựa chọn nào khác.
Nhờ quyết tâm này mà tôi đã có thể đứng thứ 27 trong khoảng một ngàn đứa trẻ khác.
Nhưng mà... như vậy có quá đáng quá không?
Tôi đi ngủ, háo hức về những thứ mình sẽ học được vào ngày mai. Và ngay khi tôi vừa nhắm mắt lại, tiếng còi báo động lại vang lên và nơi ở của chúng tôi bị phá hủy trong đúng một phút. Tôi ra ngoài trong tình trạng vô cùng bối rối và lạc lõng, và tôi được thông báo rằng nếu tôi không đến được địa điểm cụ thể, tôi sẽ bị loại.
Không chỉ thế, những điều tôi nghe được khi đến nơi có lẽ là điều nực cười nhất mà mình được nghe.
''Ồ, tôi nghe nói có 49 người sống sót được sau cuộc tấn công đầu tiên, nhưng nghĩ đến việc có tới 49 người vẫn sống sót... Là một người huấn luyện, tôi rất hạnh phúc! Rất, rất ,rất hạnh phúc, và tôi nghĩ rằng mình có thể khóc vì sung sướng vậy!''
Giọng nói vui vẻ của ông ta hoàn toàn không phù hợp với vẻ mặt lạnh lùng ấy! Đôi mắt lạnh lẽo và đôi môi đang run rẩy của ông ta đang gợi ý rằng ông ta đang cố gắng nhịn cười.
''À, người ta nói rằng lời dạy của người thầy cũng giống như thiên đường vậy, những nghĩ đến việc các cậu đã khiến tôi phải khóc... Các vị thần trên cao hẳn cũng đang khóc vì hạnh phúc giống tôi.''
Naruan ngước lên như thể chờ đợi điều gì đó, rồi lại nhìn xuống chúng tôi.
''Đúng vậy. Có vẻ như nước mắt của thiên đường sắp rơi xuống chỗ của chúng ta, nên hãy nhớ chuẩn bị ô nhé.''
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là:'Ông ta bị điên à?'
Trên trời hiện tại khá thoáng đãng. Và cũng không có dấu hiệu nào cho thấy trời sẽ mưa. Cộng thêm việc ''chiếc ô'' mà tôi được phát, nó trông giống một cây gậy hơn. Nó hoàn toàn không thể chặn được nước mưa.
''...Đợi đã, đây là?''
Một giọng nói the thé đã giúp tôi thoát khỏi sự bối rối, đó là của một cô gái xếp hạng cao hơn tôi mười bậc, thực tập sinh số mười bảy.
''Ồ, có người nhận ra chiếc ô này rồi à. Vậy thì đơn giản thôi.''
Tách.
Ngay khi Naruan búng tay, đột nhiên có người xuất hiện ngay cạnh ông ấy.
''Làm đi.''
Ngay lúc đó, một cơn mưa bạc bắt đầu rơi ngay xuống đầu chúng tôi.
***
Ahh, vẫn hồi hộp như mọi khi. Khi học kì mới chuẩn bị bắt đầu, vị hiểu trưởng già của chúng tôi có cảm thấy như vậy không khi ông ấy bắt đầu phát biểu như mọi lần trước đó?
Nhưng nghĩ đến việc ông ấy có thể tiếp tục phát biểu những lời nhàm chán, lặp lại như vậy. Với bản thân tôi, việc đó không phải là việc mà ai cũng có thể kiên trì làm được.
Có lẽ mặt bạn phải dày như miếng mithril để có thế trở thành nhân vật chính.
Mặc dù tôi chỉ đang bước lên bục phát biểu, hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn về tôi.
Có người phấn khích, có người lo lắng, và cũng có người hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng điều đó hoàn toàn không quan trọng.
Lớn lên như một ngọn cỏ và trở thành động lực của tôi! Đó là những gì tôi cảm thấy được từ những điều đó.
''Chào mừng, những chú chim non bé nhở với vỏ trứng vẫn còn dính trên lông của tôi! Tôi là Naruan, người sẽ phụ trách đội 1.''
Tôi cảm thấy một số học viên có vẻ không hài lòng khi bị gọi là chim non.
Có lẽ đó là những kẻ vẫn đang tự hào về thứ hạng cơ bản của mình.
Nhưng hiếm khi những học sinh đứng đầu ở tiểu học lại có thể đứng đầu khi lên trung học.
Tất nhiên, nó không giống việc vùi đầu vào kiến thức ở tiểu học sẽ chẳng có tác dụng gì cả. Tài năng không hoạt động như thế.
Đột ngột đảo lộn các tiêu chuẩn bình thường.
Đó là khả năng của thiên tài. Có vẻ như không có một thiên tài nào trong số những người này, nhưng chắc chắn sẽ có người phát huy được khả năng của mình và thay đổi được thứ tự trước đó.
''Các huấn luyện viên khác đã bắt đầu đào tạo từ hôm nay. Nhưng mà, hôm nay. Chỉ hôm nay thôi, tôi sẽ cho các em nghỉ ngơi một ngày. Nếu tôi nói thêm nữa, miệng tôi sẽ mỏi và tất cả các cậu cũng sẽ bực mình hơn thôi. Hãy đến kí túc xá được chỉ định của các cậu và tận hưởng ngày nghỉ duy nhất của mình đi.''
Sau một thoáng im lặng, bọn trẻ vui vẻ bước đi trong khi tôi đang nhìn chúng và mỉm cười.
Không thể trông đợi gì ở một tổ chức xấu xa.
Họ thậm chí còn không để bọn trẻ được nghỉ ngơi tử tế. Nhưng tôi thì khác! Tôi sẽ để bọn trẻ được nghỉ ngơi trước khi chúng chuẩn bị bắt đầu huấn luyện!
Bạn có thể được huấn luyện viên chu đáo như tôi ở đâu nữa!
''...Đây có phải là bữa ăn cuối cùng nổi tiếng đó không?''
Ngay cả khi nhìn vào nụ cười thân thiện của tôi, những nhân viên hỗ trợ tôi đến từ tổ chức để giúp đỡ cho khóa huấn luyện ngày mai, vì lí do gì đó, lại có khuôn mặt tái nhợt.
Sao thế? Có vấn đề gì với bữa ăn à?
''Đây không phải là bữa ăn cuối của lũ trẻ. Tôi chưa từng để đứa trẻ nào chết trong khóa huấn luyện của tôi cả.''
''Đúng thế. Họ sẽ không chết.''
Tuy lời nói của cô ta khiến tôi khó chịu nhưng tôi sẽ không hỏi thêm nữa.
Thông thường trong tổ chức sẽ không có tình đồng chí thật sự trong các thành viên.
Các tổ chức tà ác thường xây dựng hệ thống thành viên của mình như một chuỗi xúc xích, nếu có một thành viên trong tổ chức bị bắt hoặc không cần thiết nữa, họ có thể loại bỏ bất cứ lúc nào.
Ngay cả khi bạn cần sự hợp tác với các tổ chức khác, bất kì cá tổ chức nào cũng có thể là kẻ thù đang chờ đợi cơ hội để đâm sau lưng của ta. Và để ngăn chặn điều đó, bạn cũng cần phải thân thiện ngay cả khi hoạt động trong tổ chức tà ác.
Và trước mắt tôi là một trong những ưu tiên của danh sách ''phải kết bạn''!
Đội pháp sư nổi tiếng!
Ngay cả việc bạn phải đối đầu với quân đoàn pháp sư có thể tiêu diệt kẻ thù bằng hỏa lực khủng khiếp và chính xác, hoặc bất kì nhân viên phụ trách kho bạc nào có trách nhiệm về lương và ngân sách cho bạn, thì tốt nhất ta nên rời khỏi tổ chức.
Khi ta tuyệt vọng xin tăng ngân sách nhưng nhân viên kho bạc mà không ưa bạn lại cắt giảm một nửa ngân sách của bạn, hoặc khi các pháp sư đã hữa sẽ giúp đỡ nhưng lại nói rằng họ không thể đến vì họ đang bận, tất cả điều đó đều có ảnh hưởng rất lớn đến công việc của bạn!
''Chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi''
''Đã hiểu.''
Mặc dù như thế thì trong tổ chức tôi cũng có vị trí khá cao.
Khi vị pháp sư gật đầu và biến mất, tôi liền kiểm tra thời gian.
''Thời gian hiện tại là 1400 giờ.''
Còn mười tiếng nữa là kết thúc ngày hôm nay rồi. Tôi đã nói với các em có thể nghỉ ngơi chỉ-trong-hôm-nay thôi. Các em hiểu chứ?
#2 Câu chuyện của vị pháp sư
''Thưa ngài, đây có thật sự là bài huấn luyện những đứa trẻ không?''
Là một pháp sư đến từ Howling, một nơi tách biệt công lý và ánh sáng, thân thiết với bóng tối và cái ác, tôi đã làm rất nhiều điều không ai nên làm.
Nếu được giao nhiệm vụ, tôi không bao giờ từ bỏ bất cứ thủ đoạn hay phương pháp nào để hoàn thành nhiệm vụ, và nếu cần tôi thậm chí sẽ phá hủy một hoặc vài ngôi làng.
Với rất nhiều kinh nghiệm trong việc trừ khử, tiêu diệt thành viên phải bội trước đó, nhưng tôi không thể tin được tôi đang làm tất cả những thứ này ngay cả chính bản thân tôi.
''Nếu là phương pháp rải thảm bom theo kiểu của Đế Chế thì ngay cả lực lượng đặc nhiệm của tổ chức còn không thể ngăn chặn được.''
Mới chỉ ngày đầu tiên của khóa huấn luyện mà đã điên rồ như thế này.
Chiến thuật mà mụ phù thủy điên của đế chế sáng tạo ra trong cuộc chiến vĩ đại cuối cùng.
Lý thuyết của nó rất đơn giản.
Một pháp sư sẽ đến độ cao 5000m so với mực nước biển, tạo ra băng bằng cách đóng băng hơi nước bằng phép thuật và thả rơi tự do, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Lực lượng khoảng ba mươi ngàn quân của vương quốc Merdeia vốn chống đối Đế Chế đã bị đánh bại và có tới năm nghìn người đã chết.
Rào chắn ma thuật mà các pháp sư tối cao đã tạo ra bị xé toạc thành từng mảnh chỉ bằng những khái niệm về vật lí như vận tốc, gia tốc và khối lượng. Thậm chí trước khi Merdeia kịp phái quân lính đi săn lùng đọi quân của ta, thì quân của mụ phù thủy đã náo loạn thủ đô của vương quốc.
Trận chiến mà chỉ với một vạn quân của mụ phù thủy điên đã thảm sát toàn bộ vương quốc Merdeia với ba vạn quân đã được lưu danh trong biên niên sử của Đế Chế.
Nhưng điều đó chỉ được áp dụng cho những thực tập sinh đã vượt qua được khóa đào tạo sơ bộ.
''Các cậu sẽ phải kiểm soát nó thật tốt.''
''Thưa ngài! Ngay cả một viên sỏi cũng sẽ làm vỡ sọ của bọn trẻ nếu chúng rơi từ độ cao 5000m!"
''Chính vì thế mà bọn trẻ mới cần rèn luyện khả năng né tránh thật tốt.''
''Nhưng chúng sẽ chết nếu không thể né được!''
Kể cả việc huấn luyện nhân sự thấp hơn so với cả Đế Chế một chút trong những thời điểm họ tàn sát điên cuồng, tôi cũng chưa bao giờ thấy sự lãng phí nhân lực đến mức như thế này.
Lương tâm tôi cũng không đủ cắn rứt đến mức khiến những đứa trẻ vô tội chết như một con chó thế này cả.
Nhưng ngay cả khi tôi cầu xin, câu trả lời của ngài ấy vẫn không thay đổi.
''Bọn chúng không chết được đâu.''
Chính xác thì khi nhìn vào đôi mắt của ngài huấn luyện viên thì đã chết và không còn sức sống nữa.
''...Đó có phải là lệnh từ cấp trên không thưa ngài?''
''Đúng thế, đó là lệnh từ các đệ tử chính thức của huấn luyện viên Naruan.''
Học trò chính thức của thầy Naruan.
Đế Chế, không, phải là các cơ sở đào tạo của các tổ chức tà ác trên lục địa đều có những đặc điểm riêng, nhưng đặc điểm chung của các tổ chức đều sẽ đào tạo ra khoảng một trăm người cho mỗi khóa.
Tất nhiên không cứ nhất thiết đều là một trăm.
Có nơi bảy mươi, có nơi năm mươi hoặc có tổ chức chỉ đào tạo ra ba mươi người.
Tùy thuộc vào khóa đào tạo mà sẽ có rất nhiều thực tập sinh tử vong nhiều hơn số người tốt nghiệp.
Trong tất cả những học viên đó, học viên của Naruan được coi là vô song.
Lý do vô dùng đơn giản, trong suốt toàn bộ khóa huấn luyện chưa bao giờ có quá hai con số học viên hoàn thành được khóa huấn luyện.
Một người hướng dẫn viên như thế trong bất kì tổ chức nào cũng nên bị đuổi việc, nhưng lí do ông ấy vẫn giữ được vị trí của mình là vì những học viên sau khi trải qua khóa huấn luyện của Naruan đều nắm giữ các vị trí hàng đầu của tổ chức với sức mạnh và khả năng áp đảo.
Đặc biệt khóa trước đó được coi là khóa vĩ đại nhất từ trước tới nay, hiện tại thì tất cả các học viên của khóa đó đều phá vỡ vô vàn kỉ lục và nắm giữ rất nhiều chức vụ quan trọng trong quân sự, ngoại giao, nội vụ,... của tổ chức.
Thậm chí có những người với tài năng có thể xóa tan mọi nghi ngờ của cấp dưới.
''Đây là những gì phó giám đốc cục tình báo nói. Họ cảm thấy như họ sắp chết, nhưng họ sẽ không thể chết. Họ sẽ không chết, ít nhất họ sẽ được tham quan thiên đường. Mặc dù được trở thành du khách trên thiên đường, nhưng điểm đến cuối cùng của bạn là ở dưới địa ngục.''
''Có phải chỉ có mình tôi là cảm thấy lo lắng khi được nghe những điều đó không?''
''Ngay cả khi chúng ta nói bất cứ điều gì, cấp trên sẽ không bao giờ lắng nghe. VÌ những chuyện đã diễn ra suôn sẻ vào khóa trước, những gì chúng ta làm chỉ có thể là lắng nghe và làm những gì ta được giao.''
Nhìn ngài huấn luyện viên thở dài mà tôi cũng thở dài theo.
Ngài huấn luyện viên vẫn là một trong những người vĩ đại nhất của tổ chức với tư cách là thủ lĩnh của các pháp sư chiến đấu, nhưng dù cho như thế thì ông ấy cũng vẫn là một nhân vật phản diện chưa được trả lương thôi.
''Thời gian bắt đầu lúc 0000 giờ. Mật mã là 'làm mưa rơi'. Chúng ta sẽ triển khai vào lúc 0100 giờ.''
''Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho lũ trẻ không chết thôi.''
Tuy mang lại sự cay đắng cho chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể làm gì khác.
Nếu chúng ta tranh cái về điều đó thì ta đã làm việc cho Đế Chế chứ không phải cho cái tổ chức tà ác này.
''Làm ơn... xin đừng để đứa trẻ nào phải chết.''
''Thật sự là... có những lúc cái chết mới là sự giải thoát.''
Nhìn nụ cười cay đắng của ngài huấn luyện viên, tôi chỉ có thể cầu nguyện cho những thực tập sinh sắp rơi vào tuyệt vọng sau vài giờ nữa.