Trans: ML0909
Edit: ML0909
=============
Phòng khách trong cung điện.
Martha ngồi đối diện tôi, và hai chúng tôi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chúng tôi nhìn vào cảnh tượng mờ nhạt của chiếc tàu chiến khổng lồ đang được chế tạo. Kích thước của nó làm cho ai cũng có thể nhìn thấy nó.
[Chuyện gì sẽ xảy ra khi nó hoàn thành?]
[Hừm, chỉ một từ ... tôi sẽ gọi nó là pháo đài di động.]
[Pháo đài di động?]
[Đúng vậy, nó sẽ di chuyển. Nó sẽ có nguồn pin năng lượng và súng Nitoka thế hệ thứ hai. Thử nghiệm cho thấy phạm vi của nó có thể bắn xuyên qua lãnh thổ Ribek và đánh trúng mục tiêu ở phía bên kia.]
[Ồ, thật tuyệt vời.]
[Tôi biết ơn những vật liệu cô đã mang đến.]
[Ồ, black toroi à. Nó khá hiếm, mặc dù chúng tôi được vòng tròn ma thuật chỉ đường, nhưng nó khá là khó khăn.]
[Vâng, cảm ơn cô.]
[Không sao, đó là sự trao đổi qua lại. Anh sẽ cho chúng tôi đồ ngọt theo thỏa thuận.]
Martha nói như thể chẳng liên quan gì đến cô ấy.
Như cô ấy nói, tôi đã gửi đồ ngọt đến Kazan theo thỏa thuận.
Chính xác hơn, tôi đã sử dụng máy in thực phẩm và các khối thức ăn để tạo ra chúng.
Bạn đặt các khối vào máy in, nhấn nút biến đổi để chọn thức ăn bạn muốn… nó là một vật phẩm ma thuật tuyệt vời.
Và vì thế chúng tôi đang hợp tác với nhau bằng một hợp đồng lao động.
[Vậy, tại sao hôm nay cô lại đến đây?]
[Eh?]
[Hiếm khi cô đến đây. Bình thường nếu cô có chuyện gì đó, cô thường kêu Valeria đến đúng không?]
Valeria là người hầu cận thân thiết của Martha.
Nếu tôi phải nói, cô ấy có cùng vị trí với Yuria.
[Vâng, tôi có một yêu cầu nhỏ. Một chuyện để thảo luận như một người đứng đầu.]
[Nó là gì? Nói với tôi đi.]
[Có một con sông lớn gần Kazan. Có một trận mưa lớn ở thượng nguồn và nước đã tràn lên.]
[Tràn lên? Có vấn đề gì không?]
[Không sao đâu ... Kazan chỉ bị phá hủy một phần thôi.]
[Ehhhhh?]
[Ah, đó là chuyện thường xảy ra, nên ổn thôi.]
Martha nói một cách thờ ơ như thể nó chẳng là gì cả.
[Con sông đó nằm ngoài tầm kiểm soát. Chúng tôi đã quen với nó rồi.]
[Đó có phải là chuyện thường xuyên không?]
[Và thế là bắt đầu trận chiến truyền thống của Kazan.]
[Cái gì?]
Cái quái gì vậy?
[Nước tràn lên, chúng tôi sẽ đi tới dòng sông và tấn công nó để xem chúng tôi có thể buộc dòng sông rút lui. Nó giống như một giải đấu hay biểu diễn võ thuật?]
[Không ... tôi vẫn không hiểu.]
[Hmm ... một giải đấu có thể không chính xác …… umm nếu được thì tôi gọi nó là huấn luyện... cậu có hiểu không?]
[Đó có phải là vấn đề cô muốn nhắc đến!]
Lạ thay tôi có thể nắm bắt những gì cô ấy muốn nói bây giờ.
Một hình ảnh sống động về những gì sẽ diễn ra đang nằm trông đầu tôi. Một hình ảnh của các chiến binh giận dữ la hét và đấm vào nước.
[Vâng, người chiến thắng của sự kiện này có thể xin một điều từ tôi, người đứng đầu. Đó là một phần thưởng ... một loại vinh dự? Đó là lý do tại sao họ cố gắng hết sức.]
[Tôi hiểu rồi.]
Tôi có thể hiểu rõ ràng hơn nữa.
Tôi đã nghĩ rằng [Các người đang làm gì vậy?] Như thường lệ ... nhưng tôi đã bắt đầu hiểu.
[Và như vậy ... chuyện này là. Lần này một cô gái đã thắng ... và cô ấy muốn hẹn hò với cậu.]
[………………… huh?]
[Một ngày.]
Nó khá dễ hiểu… nhưng bằng cách nào đó tôi không thể hiểu được nó.
*****************************************
Quảng trường Ribek, nơi mọi người đến và đi.
Đây là nơi mà tôi được tôn phong làm vua ... mặc dù cái bục ấy đã biến mất lâu rồi.
[U-umm]
Và có một cô gái muốn gặp tôi. Cô ấy gọi tôi.
Cô ấy đeo kính và mặc một chiếc váy dài.
Tôi có thể diễn tả về cô ấy trông như thế nào, vì cô ấy phải mất rất nhiều thời gian để gọi tôi.
[Ee, Em, Emem ——-]
[Em là Larissa đúng không?]
[Vvvv-vâng! Em là Larissa.]
[Anh đã nghe mọi chuyện từ Martha.]
[Eee-em xin lỗi vì đã khiến anh phải chờ. Thị trấn quá lớn…]
[Không sao đâu, đừng lo. Chúng ta đi chứ?]
[Vâng.]
Larissa bắt đầu đi bên cạnh tôi.
Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn cô ấy.
Theo mô tả của Martha, cô ấy là người khéo léo và mạnh mẽ… nhưng tôi không thể nhìn thấy nó.
Thực tế thì, cô ấy trông giống như một cô gái văn chương.
Tôi thực sự không quan tâm lắm, nhưng bây giờ nó làm cho tôi tự hỏi luật lệ gì đã được đưa ra trong trận chiến nước dân lên.
[Um! Cảm ơn anh rất nhiều vì ngày hôm nay! Tôi đã luôn luôn nhìn ngắm Akito-san! Nó giống như một giấc mơ khi mà tôi có thể đi bộ xung quanh với anh như thế này!]
[Tôi hiểu.]
[U-umm!]
[Hm?]
[Đó là….. thực sự là Nô lệ vĩnh cửu?]
Ánh mắt của Larissa hướng đến hông tôi.
Nơi có Bejeweled True Eternal Slave.
[Ừ, nó là thật.]
[Ahh, như tôi nghĩ ...]
Larissa dường như bị mê hoặc.
Đôi mắt như của một fan cuồng hướng đến thần tượng của họ.
[Cô đang nghĩ về nó?]
[Vâng! Trước đây tôi sử dụng một loại vũ khí khác, nhưng khi tôi nhìn thấy Eternal Slave của Akito-sama, tôi chuyển sang sử dụng kiếm dài.]
[Ohh, cô đã sử dụng cái gì trước đây?]
[Một quả bóng sắt.]
[Eh?]
[Một quả bóng sắt nói liền thế này, có gai, và một sợi xích… Tôi đã từng xoay nó.]
Larissa dùng tay để diễn tả nó.
[Không phải nó ... .. nặng sao?]
[Vâng! Nhưng một khi tôi quay nó tôi có thể sử dụng nó bình thường.]
Không ... thường thì cô sẽ không thể sử dụng nó.
Nhưng cô ấy sẽ tăng sát thương bằng cách sử dụng lực ly tâm… nó thực sự tàn khóc.
Nhìn vẻ ngoài cô ấy có cánh tay mảnh khảnh.
Nhưng có vẻ như cô ấy không nói dối.
Một cô gái văn chương trông rất yếu đuối… nó khiến tôi nhận ra một lần nữa rằng người Kazan đều giống như những chiến binh.
[Vậy, bây giờ vũ khí của em là một thanh kiếm? Em không mang nó theo?]
[Ah, nếu nói vậy thì nó ở đây!]
Larissa cuống váy của mình lên và tôi thấy rằng thanh kiếm của cô ấy được ẩn dưới nó và gắn vào chân của cô ấy.
Cặp đùi trắng của cô ấy hơi rực rỡ.
[——Kyaa]
Larissa thốt ra một tiếng kêu nhỏ và thả váy xuống.
Tôi hắng giọng để thay đổi chủ đề.
[Ok vậy thì, có nơi nào mà em muốn đến? Chỉ đi bộ xung quanh không sẽ rất chán.]
[Em-em sẽ để điều đó cho anh. Akito-san có thể đưa ra quyết định.]
[Được chứ? Tôi nghĩ đó là một phần thưởng lớn.]
[Không!]
Cô ấy siết chặt nắm đấm và nhấn mạnh lời nói của mình.
[Đi vòng quanh với Akito-san như thế này là đủ để làm em hạnh phúc.]
[Tôi hiểu rồi.]
Có vẻ như cô ấy nghiêm túc… nhưng dù vậy điều đó không có nghĩa là tôi không cần làm gì để làm cô ấy hạnh phúc. Chỉ đi bộ xung quanh sẽ làm mất tư cách một người đàn ông của tôi.
Cô ấy không phải là nô lệ… nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy.
Tôi suy nghĩ một chút, trước khi quán bar [Thankful Servant] xuất hiện trong đầu tôi khi chúng tôi đi ngang qua nó.
Cùng lúc ấy, Inessa bước ra.
Cô ấy nhìn cả hai chúng tôi.
[Ôi, bệ hạ ngài đang hẹn hò à?]
[Ừ. Nó thế nào? Ý tôi là cửa hàng.]
[Nhờ ngài nó rất tuyệt vời. Khi mọi người biết bảng hiệu của chúng tôi được làm bởi ngài, nhiều khách hàng hơn đã đến đây. Bây giờ có ——-]
Inessa chỉ vào một chỗ ngồi.
[——- là chỗ ngài có thể thấy bảng hiệu tốt nhất ... nó đã được đặt trước trong vài tháng.]
[Cái quái gì thế?]
Họ đang làm quá về một việc như thế.
[Chúng tô không biết cảm ơn Bệ hạ thế nào cho hết. Cảm ơn rất nhiều. Nếu ngài có thời gian, hãy ghé lại đây.]
[Vâng. Tôi sẽ đến đây một lần nữa.]
Chúng tôi chia tay với Inessa và tiếp tục bước đi.
Larissa đang lo lắng bên cạnh tôi.
[Umm Akito-san ... người phụ nữ đó nói rằng bảng hiệu được vua vẽ ra ...]
[Ừ, nó kết thúc theo cách đó.]
Tôi nhìn Larissa với một cái nhìn nghi ngờ.
[…… Thật tuyệt vời ...]
[Cái gì ... cô muốn một bảng hiệu?]
[V-vâng. Bảng hiệu là …… .nếu đó là Akito-san thì tôi vẫn muốn… nhưng hơn thế ——-]
Cô ấy tự động cuộn váy lên và rút kiếm ra.
Lần này tôi có thể thấy rõ quần lót của cô ấy… nhưng cô ấy lờ nó đi và mỉm cười.
[Thay vào đó tôi muốn chữ ký của Akito-san.]
[Tôi hiểu.]
Chữ ký huh? Cô ấy biểu hiện ngày càng giống một fan hâm mộ thần tượng.
Tôi bước đi trong khi vuốt ve cằm và suy nghĩ.
Tôi không có nhiều ý tưởng về việc phải làm gì vào ngày bất ngờ này ... nhưng tôi đã nghĩ ra điều gì đó.
[Được rồi, chúng ta hãy chiến đấu.]
[Eh?]
*********************************
Ở vùng ngoại ô của Ribek, tôi đang đối mặt với Larissa.
Chúng tôi đối mặt với nhau với vũ khí đã được rút ra.
Larissa cầm một thanh kiếm dài mảnh mai và tôi cầm True Eternal Slave.
[Được rồi, đến đây nào!]
[Vâng!]
Larissa gật đầu và nhìn tôi không do dự.
[Mu]
Trong một khoảnh khắc, cô ấy rút ngắn khoảng cách với một vết chém chéo sắc nét cắt không khí.
Thanh kiếm của chúng tôi va chạm và tia lửa lóe lên.
Những cánh tay gầy gò của cô ấy bùng nổ với sức mạnh không thể tin được.
Bàn tay tôi hơi tê.
[Iyaaaaaa!]
Larissa đã chủ động và sử dụng lực xoay để liên tục tấn công.
Và khi tôi chuẩn bị đáp trả thanh kiếm của cô ấy —— cô ấy đột nhiên biến mất trước mắt tôi.
[Bên —— không ... đằng sau]
Tôi quay người và ngăn chặn nhát chém trước mắt tôi.
Cô ấy xoay vòng tăng tốc độ của mình và bắt đầu tấn công như một cơn bão.
Nó mạnh …… .nhanh ……… và khéo léo.
Tôi né một trong những cú đánh và nó đánh xuống đất tạo nên một miệng núi lửa khá lớn.
Đúng như mong đợi về những người yêu chiến tranh đó …… .Tôi nghĩ vậy.
[Chữ ký của Akito-san chữ ký của Akito-san chữ ký Akito-san chữ ký của Akito-san chữ ký Akito-san ——-]
Khi tôi nghe những gì cô ấy đang liên tục lẩm bẩm tôi cảm thấy nó hơi đáng sợ.
Nhưng tôi cũng hơi hãnh diện.
Đây chắc chắn là toàn bộ khả năng của cô ấy, không giấu giếm gì cả.
Nó làm tôi cảm thấy như sức mạnh này là sự ngưỡng mộ của cô ấy.
[Tôi chắc chắn —— hiểu rồi]
Nó khiến tôi cảm thấy rằng tôi phải đáp lại bằng toàn bộ sức mạnh của mình.
******************************
Larissa nằm ngửa trên mặt đất với True Eternal Slave chỉ vào cô ấy.
[Đó là kết thúc.]
[……..Vâng.]
Cô ấy nói cắn môi dưới của mình như thể cô ấy phải vắt ra từ ấy... và gật đầu.
Mặc dù cô ấy đã thua, cô ấy vẫn kiên trì… nó hơn cả mong đợi.
[… ..Ueeeeehhhhhhh]
Khoảnh khắc tiếp theo Larissa bắt đầu khóc.
Cô ấy lớn giọng và khóc nức nở.
[O-oi. Đừng khóc.]
Đây cũng là một chút ngoài mong đợi của tôi.
[Nhưng… nhưng… .Akito-san ……]
[Oh ngừng khóc. Tôi ghét khóc nhất.]
Larissa không phải là nô lệ ... nhưng dù thế tôi vẫn ghét nó.
Tôi muốn một nụ cười.
[*sniff sniff*………]
Khi tôi nói vậy, Larissa ngừng khóc, nhưng có vẻ như cô ấy đang cố hết sức để kiềm chế nó.
Cô ấy buồn, nhưng cô ấy đang kiềm chặt nước mắt.
Khuôn mặt đó …… Tôi ghét nó.
[Chỉ cần chờ một chút thôi.]
Tôi lấy DORECA của mình ra.
Tôi đã chọn một thanh kiếm sắt từ menu và trả gấp mười lần ma lực để làm nó.
Sau đó, sử dụng [Disassembly] lên ngón tay của tôi, tôi viết chữ trên tay cầm.
Tôi đã sử dụng phép thuật để vẽ một thiết kế mà tôi hài lòng.
Rồi tôi đưa nó cho Larissa.
[Đây. Tôi tặng cái này cho cô.]
[Eh?]
[Nó có chữ ký.]
[Nhưng… .Tôi đã thua Akito-san ...]
[Ừ ... vì vậy nó chỉ là một nửa.]
[Một nửa?]
[Cô có thể không đọc được nó ... nhưng đây chỉ là Aki trong từ [Akito]. Bình thường chữ ấy sẽ dài hơn.]
[Một nửa …….]
[Tôi sẽ đưa cái này cho cô. cô có thể đến thách thức tôi lần nữa ... và nếu cô đánh bại tôi, tôi sẽ thêm [to] để hoàn thành nó.]
Larissa nắm lấy thanh kiếm và ôm nó như báu vật.
[Cảm ơn rất nhiều! Tôi sẽ trân trọng nó mãi mãi!]