Trans: ML0909
Edit: laiyar
===============
Tôi chầm chậm đi bộ rời khỏi Ribek.
Một tốc độ khá chậm, nhàn nhã vô tư lự, bình tĩnh.
Tôi thường không đi bộ như thế này kể từ khi tôi đến thế giới này. Tôi thường cần phải đi đâu đó nhanh chóng và vội vã băng qua mọi thứ và gần đây tôi đã sử dụng những chuyến tàu mới được xây dựng thường xuyên hơn.
…Tôi cảm thấy bồn chồn.
Khi tôi nhìn vào mặt đất đổ nát, tôi cảm thấy ngứa ngáy. Một cảm giác rằng tôi phải làm một cái gì đó.
[Điều gì sẽ tốt nhất?]
Nếu tôi không khống chế được suy nghĩ của mình thì cuối cùng tôi không thể tiếp tục cuộc sống chậm chạp này nên tôi quay sang một bên và hỏi Nestor.
[Ý ngài là gì?]
[ông muốn sống ở nơi nào? Loại làng nào? ông muốn làm gì? Những vật dụng nào ông cần cho cuộc sống? Những thứ đó.]
[………..Một cuộc sống không có cạnh tranh.]
[Hử?]
Sau khi dừng lại một lúc, Nestor trả lời.
[Một cuộc sống không có cạnh tranh?]
[Vâng. Nhờ bệ hạ, đất nước đã trở nên giàu có. Ngài có thể làm việc nhiều như ngài muốn để cải thiện lối sống hằng ngày và mọi người đang cố gắng hết sức. Tuy nhiên, mọi người làm việc cùng nhau…..và làm việc rất chăm chỉ dẫn đến việc tranh giành việc làm.]
[… ra là vậy?]
Đó là như thế nào?
Tôi đã không thực sự để ý điều đó.
Bảng đen trong văn phòng mà Yuria luôn cập nhật chỉ theo dõi [Quần áo] [Thực phẩm] và [Nhà ở].
Không có bất kỳ thông số nào về nhu cầu công việc.
Các công trình công cộng được cho là tạo ra việc làm.
Tuy nhiên tôi đã không nghĩ về số lượng của những công việc đó.
Lần sau tôi nên hỏi Yuria.
Để điều đó sang một bên tôi nhìn Nestor.
Ông ấy tiếp tục nói.
[Chúng tôi đã trở nên kiệt sức bởi áp lực liên tục này. Mặc dù, chúng tôi có thể tiếp tục sống ở Ribek, .. cảm ơn bệ hạ, những nhu cầu cơ bản của chúng tôi sẽ được đáp ứng, nhưng nếu chúng tôi không làm việc gì … những ánh mắt của các công dân khác, nó thật sự rất khắc nghiệt ạ.]
[Họ nhìn ông và tự hỏi 'tại sao ông ta không làm việc?' như thế?]
ông ấy lặng lẽ gật đầu.
Tôi hiểu rồi.
[Hiểu rồi, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.]
Vần còn nhiều thứ để tôi tham khảo và suy nghĩ.
[Owawa!]
Một giọng nói trẻ vang lên từ phía sau tôi.
Tôi quay lại và thấy Origa và những người đàn ông khác.
Origa đang mang một ngôi nhà lớn trên vai.
Chúng tôi đã nhét hầu hết những thứ mà chúng tôi có thể cần bên trong nó và nó đã được tạo ra bởi một DORECA.
Và vì Origa có Thẻ nô lệ của mình, con bé đã mang nó.
Một đứa trẻ trông chừng bốn tuổi mang một ngôi nhà gấp mười đến hai mươi lần kích thước của bản thân.
Đó là một cảnh tượng kỳ quái nhưng Origa đã làm điều đó.
—— Con bé đã làm điều đó nhưng
Fuuu ~
[Wawawa!]
Gió thổi và Origa loạng choạng.
Trọng lượng của ngôi nhà đã bị vô hiệu hóa nhưng bây giờ nó đã bị gió thổi bay.
Thật sự khó khăn giống như khi con bé đang mang một quả bóng bay khổng lồ.
[Nô lệ-chan Nô lệ-chan, hãy đặt nó xuống, chúng ta sẽ mang nó đi.]
[Đúng rồi Nô lệ-chan, hãy để nó cho người lớn nhé?]
Những người đàn ông nói với Origa.
Có vẻ như họ không thể bỏ mặt con bé vậy.
[Không sao đâu, bời vì tôi là nô lệ mà.]
― Origa từ chối với một câu trả lời dường như không có ý nghĩa gì.
Dù sao đi nữa, Origa là người duy nhất thực sự có thể mang nó.
Rồi sau đó――
[Naaaaa!]
[Rrrrrrraaaaaa—!]
[Haa, haaa…….Nặng quá….]
[Bệ hạ, Nô lệ-chan thật đáng kinh ngạc….]
——nếu đó không phải là nô lệ của tôi, thì thậm chí mười người trưởng thành cũng không thể nâng nó lên đâu.