Giờ nghỉ trưa.
Như mọi khi, Izumi gọi đám bạn của cậu.
「Này tụi bây, ăn trưa cùng nhau đi.」
Tuy nhiên, Satou lại quay mặt đi cùng với một tiếng “Hmph!”.
Cả đám bạn ngồi xung quanh chỗ đó cũng né tránh ánh mắt của cậu.
「Eh? Sao tự dưng tụi bây lại lạnh nhạt với tao vậy?」
「Câm mồm! Kẻ phản bội thì không có quyền lên tiếng!」
「Hả?? Tao đã làm gì sai chứ??」
Ngay sau đó, đám Satou vừa khóc lóc vừa hét toáng lên.
「Mày không chỉ bỏ rơi bọn tao trong buổi hẹn hò nhóm, mà còn được một nhỏ dễ thương tỏ tình nữaaa!!!」
「Nhưng đó đâu phải lỗi của tao đâu???」
Đây rõ ràng là giận cá chém thớt mà.
Izumi thở dài, rồi gãi đầu nói.
「Này nhá, bọn tao vẫn chưa quen biết gì nhau mà.」
「Thế sao mày không chấp nhận hẹn hò luôn đi?!」
「Tưởng làm thế là ngầu lắm hả?!」
Cả đám nhao nhao chỉ trích cậu.
Nhưng nếu chấp nhận hẹn hò thì tụi bây vẫn sẽ nổi đóa lên mà…… Izumi cảm thấy bất lực trước sự vô lý này.
Cậu nghịch hai ngón trỏ của mình, mặt hơi ửng đỏ.
「Không, nhưng mà… Mình phải tìm hiểu nhau trước đã rồi mới hẹn hò chứ……」
「Nhìn lại cái cách mày cư xử hằng ngày đi rồi hẵng nói câu đó!」
「Cái đồ công tử bột giả tạo!」
Chửi thẳng mặt luôn mà…
Izumi than thở trong lòng, đến mức này thì mấy trò trêu chọc thường ngày của bọn họ nghe còn dễ chịu hơn nhiều.
Dù vậy, cậu vẫn hơi bất ngờ khi thấy chủ đề này vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ. Cứ tưởng qua ba ngày là bọn họ sẽ chán thôi, nhưng dường như nó không có dấu hiệu dừng lại.
「Mà này, sao tụi bây cứ thích xỉa vào chuyện tình cảm của người khác vậy?」
「Thằng ngu! Bởi vì đó là Nanase-san mà!」
「Sao đổi thuyền nhanh dữ vậy ba……」
Nanao quả thực rất dễ thương, nhưng cô ấy không phải kiểu người dễ gây nổi bật cho lắm.
Nói về vẻ quyến rũ thì Amane và Hakua…… hay thậm chí bộ đôi Haru và Inori còn có sức hút hơn nhiều. Ờ mà, hai đứa nó nổi tiếng theo hướng tiêu cực thì đúng hơn.
Tuy nhiên, Nanao thì giống như một bông hoa nở giữa đồng hoang vậy. Izumi thừa nhận là cô ấy dễ thương thật, nhưng cậu vẫn thấy phản ứng của tụi này hơi thái quá, khi mà lẽ ra bọn họ đã quen thuộc với vẻ đẹp tầm cỡ như Amane rồi.
Thế nhưng, Satou lại lắc ngón tay mà nói「Mày không hiểu gì hết rồi.」với cái bản mặt tự mãn khiến Izumi có phần hơi khó chịu.
「Một thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên chuyển trường chính là best girl rồi còn gì. Chưa kể cô ấy còn tốt bụng, hiền lành… Và trên hết, cái dáng vẻ ngây thơ trong sáng đó nữa!」
「Trong… sáng? Ai cơ?」
「Thì Nanase-san chứ còn ai. Amane cũng dễ thương đấy, nhưng Nanase-san lại mang cảm giác của một idol bẩm sinh hơn. Cô ấy có nét giống như idol thời xưa vậy.」
「Mày sinh năm bao nhiêu vậy……」
Izumi nhớ lại cảnh tượng hôm nọ.
Buổi học nhóm sau giờ học vào ngày hôm đó…… Nếu đó mà là “trong sáng” như tụi nó nói, thì chúng ta hãy cùng nhau phân tích lại hai chữ đó đấy.
(Cả Amane và Hakua-neesan nữa…… Bộ mấy con gái dễ thương buộc phải có một bộ mặt khác mới chịu à?)
Cảm giác như mặt mình sắp nóng bừng lên, Izumi vội kiếm cớ để kết thúc cuộc trò chuyện với đám bạn cùng lớp.
「Argh, sao cũng được. Tao đi ăn một mình vậy.」
Rồi cậu mở cặp ở bàn mình, và nhận ra một điều rằng.
(Chết mợ, hôm nay mình không có đem đồ ăn trưa theo……)
Thật kỳ lạ khi xảy ra chuyện như vậy.
Bữa trưa của Izumi lúc nào cũng là cơm hộp. Nói chính xác hơn thì đó là cơm hộp do người hàng xóm ở chung cư phòng bên làm cho cậu.
Tuy nhiên, sáng nay, Hakua đã đi học trước khi Izumi rời khỏi nhà rồi.
(Nhưng chị ấy luôn chuẩn bị cơm hộp cho mình mà…… Không, mình cũng không nên ỷ vào lòng tốt của Hakua-neesan nhiều quá.)
Sau khi kiểm tra ví tiền, Izumi quyết định xuống căng tin để mua đồ ăn.
Và rồi, ngay khi cậu vừa bước ra khỏi lớp……
「À rế? Izumi-kun?」
Cậu vô tình bắt gặp Nanao cũng đang đi ra khỏi lớp học ở bên cạnh.
Cô ấy đang đi cùng với một nữ sinh khác có vẻ như là bạn cùng lớp. Trên tay cô thì đang cầm chiếc túi đựng cơm hộp, nên có lẽ bọn họ định ra ngoài lớp để ăn trưa cùng nhau.
(Mình nhớ là cậu ấy có trong câu lạc bộ cung đạo. Vậy chắc hẳn bọn họ đã quen nhau qua hoạt động câu lạc bộ……)
Ngay khi chạm mắt với Izumi, Nanao liền mỉm cười tinh nghịch.
Có vẻ như cô ấy đã biết tình trạng của cậu. Mà, cũng đúng thôi…… Izumi lúng túng gãi đầu, cố che giấu cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng.
「O-Oh, cậu đang đi đâu vậy, Nanao?」
「Tớ tính đi ăn trưa với mấy bạn trong câu lạc bộ……」
Mới chuyển trường chưa đầy một tuần mà cô ấy đã hòa nhập với mọi người rồi. Nghĩ đến đây, Izumi cũng hiểu lý do tại sao lúc nãy Satou lại ầm ĩ đến vậy.
「Còn Izumi thì sao? Ngày nào cậu cũng ăn cơm hộp mà nhỉ?」
「Không, hôm nay tớ quên mang rồi, nên định xuống căng tin mua đồ ăn đây.」
Đúng lúc đó, đôi mắt Nanao bỗng dưng sáng lấp la lấp lánh.
Ah, chết mợ…… Trước khi Izumi kịp rút lại lời mình vừa nói, Nanao đã nở nụ cười rạng rỡ.
「Vậy thì, để tớ đi cùng cậu nhé?」
「Ehh?! Cậu không định đi ăn với bạn bè trong câu lạc bộ sao?」
「Nó ổn mà. Đúng không?」
Cô quay lại xác nhận với bạn nữ bên cạnh.
Người bạn của cô chỉ nhún vai, nói「Ừ ừ, để mình nói với mọi người.」rồi quay lưng bước đi. Trông cứ như bị ép buộc vậy.
Dù sao thì bạn nữ đó đã rời đi rồi, Izumi không thể từ chối Nanao được nữa. Không, vốn dĩ cậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả……
Tuy nhiên, do cảm nhận được ánh mắt oán hận của đám nhiều chuyện trong lớp đang ghim thẳng sau lưng mình, Izumi quyết định chuồn lẹ cho lành.
「……Được rồi, vậy cùng nhau ăn trưa nhé.」
「Yay〜」
Nanao vui vẻ đi bên cạnh, còn Izumi thì nhìn chằm chằm vào cô.
「Sao vậy, Izumi-kun?」
「À không. Chẳng qua có mấy đứa trong lớp bàn tán về cậu ấy mà……」
Izumi nhớ lại sự chênh lệch giữa hình tượng của Nanao và những gì tụi kia tưởng tượng.
「Tụi nó nói cậu là kiểu con gái ngây thơ trong sáng đấy.」
「Ahaha. Gì vậy chứ?」
「Thế, hôm nay cậu thuộc kiểu nào?」
「Hửm? Ý cậu là sao?」
Nanao nghiêng đầu thắc mắc, và Izumi liền buông ra một câu đùa giỡn.
Cậu coi như đây là trả đũa cho vụ học nhóm hôm bữa.
「Là Nanao trong sáng kiểu ‘White’, hay là Nanao đen tối kiểu ‘Black’ như bữa học nhóm đây?」
「Ôi trời, xấu tính quá〜! Izumi-kun đang hiểu lầm điều gì về tớ hả?」
「Cậu nên đi hỏi mấy anh hùng bàn phím trên SNS để biết nghĩa của từ ‘hiểu lầm’ là gì nhé……」
Ít nhất thì, một cô gái “trong sáng” sẽ không tùy tiện nắm tay con trai bao giờ cả.
Nghe vậy, Nanao bĩu môi phụng phịu, nhưng rồi lại nheo mắt mỉm cười. Cái kiểu cười nham hiểm đó khiến Izumi có chút rùng mình.
「Dù là kiểu nào đi chăng nữa thì tớ vẫn là cô gái đang rất thích cậu mà, đúng không?」
「Rồi rồi, Black Nanao hiện hình rồi! Cậu đấy, làm ơn bỏ ngay cái tật nói mấy lời tán tỉnh như vậy đi, nghe phát khiếp luôn ấy?!」
Izumi gào lên trong khi mặt cậu đỏ như trái cà chua chín.
Thấy cậu như thế, Nanao bật cười khúc khích, trông có vẻ rất hài lòng.
(Chết tiệt, cậu ta không biết ngại là gì hả……?)
***
Sau khi mua một ít bánh mì ở căng tin, cả hai đều lên sân thượng.
Vào thời điểm này trong năm, sân thượng sẽ khá đông học sinh lên đây ăn trưa. Nhưng chẳng bao lâu nữa thôi, khi mùa mưa chuyển sang mùa hè, thì nơi này chắc sẽ vắng bớt hẳn đi.
Nhóm Izumi chọn chỗ ngồi ở một góc khuất. May mắn thay, do nơi đó có bóng râm che mát nên cảm thấy khá thoải mái.
Khi Izumi mở bịch bánh mì ra, Nanao cũng mở nắp hộp cơm ở bên cạnh. Đó là một cơm hộp có nhiều màu sắc và rau củ trông rất bắt mắt.
「Cậu cũng ăn cơm hộp sao, Nanao?」
「Ừm. Mẹ tớ làm nó đó.」
「Sướng quá nhỉ. Lâu rồi tớ chưa được ăn đồ mẹ nấu nữa.」
「Nhắc mới nhớ, cậu từng nói mình đang sống một mình mà. Giỏi thật đó~」
「Chỉ là hoàn cảnh gia đình thôi, không có gì ấn tượng đâu. Mà thực ra, tớ được hàng xóm giúp đỡ nhiều lắm.」
Khoảng bảy phần bữa ăn của Izumi đều được làm bởi Hakua.
Tuy đúng là đã lâu rồi cậu không ăn đồ mẹ nấu, nhưng cậu vẫn thường xuyên được ăn những món tương tự khác. Vì vậy mà Izumi cười khổ trước cách giải thích vòng vo của chính mình.
「Nhưng mà sống một mình đáng khâm phục thật mà. Mọi người thường nói tớ hay bị đãng trí, nên bố mẹ tớ lúc nào cũng lo lắng rằng sau này khi lên đại học thì sẽ không tự lập được.」
「Đãng trí à……?」
「Ah〜! Izumi-kun, cậu đang nghĩ tớ là kiểu con gái thực dụng, đúng không?」
「Tớ đâu có nói đến mức đó, nhưng chắc chắn 100% cậu không ngây thơ như người ta nói đâu.」
Mặc dù bị Izumi nói như thế, Nanao dường như không bị tổn thương bởi điều đó.
Ngược lại, cô còn ghé sát mặt lại gần, và nhìn cậu với ánh mắt thích thú.
「Cậu biết tớ là kiểu cô gái hư hỏng mà vẫn chịu ăn trưa cùng nhau. Không lẽ… cậu bắt đầu thích tớ rồi sao?」
「Uh……」
Nhận ra mình sắp bị dồn vào thế bí, Izumi liền nghĩ cách phản công.
Với biểu cảm lạnh lùng tự nhiên…… hay đúng hơn là sử dụng toàn bộ sợi cơ mặt, cậu cố tạo ra một vẻ mặt sắc sảo. Sau đó, cậu cũng ghé sát mặt lại, thì thầm với cô ấy bằng một giọng nói nhẹ nhàng.
「Có thằng con trai nào mà lại không thích một cô gái xinh đẹp biết chủ động như cậu chứ?」
「………」
Trong một khoảnh khắc, mắt của Nanao khẽ mở to ra.
Đôi má cô thì hơi ửng đỏ trong khi né tránh ánh mắt của Izumi. Trước phản ứng đó, Izumi tin rằng đòn phản công của mình đã thành công.
(Được rồi! Đây là trả đũa cho vụ hôm bữa…… Eh?)
Lúc này, cậu nhận ra có một điều bất thường, nhưng đã quá muộn rồi.
Nanao đưa ngón trỏ mà khẽ lướt qua đường viền khuôn mặt Izumi, rồi nhẹ nhàng vuốt cằm của cậu.
「Là lỗi của Izumi-kun vì đã biến tớ thành kiểu con gái như này đó?」
「〜〜〜〜〜〜〜〜〜!?!?」
Mặt của Izumi đỏ bừng lên, và cậu nhanh chóng lùi lại để tạo khoảng cách với cô nàng.
「T-T-Tại sao cậu lại phản dame bằng chính đòn phản dame đó hả?!」
「Ahaha. Rõ ràng Izumi-kun là người nói trước mà〜」
「Này này, cái ‘Black’ đang bộc lộ ra rồi kia. Cố gắng giữ hình tượng trong sáng một chút đi chứ!」
「Nhưng mà người duy nhất thấy được bộ mặt này của tớ… chỉ có mỗi Izumi-kun thôi đó〜?」
「Đã bảo là đừng có buông mấy lời tán tỉnh một cách tùy tiện như vậy rồi mà!」
Trong lúc hai người đang đấu khẩu với nhau, họ bỗng nhiên nghe thấy có tiếng chân bước lại gần.
「À rế? Izumicchi?」
Cậu quay về hướng giọng nói đó, và đúng như dự đoán, Amane đang đứng ở đó.
Trên tay cô là bịch bánh mì từ căng tin, có vẻ như cô ấy cũng mua đồ ăn trưa giống của Izumi.
「Ồ, Amane. Thật hiếm khi thấy cậu lên sân thượng nha.」
Do Amane thường ăn trưa với các bạn nữ trong lớp cơ.
「Ừm. Thời tiết hôm nay khá đẹp, nên tớ muốn lên đây một chút thôi…」
「Gió ở đây cũng mát nữa. Tớ hiểu cảm giác của cậu mà.」
「Izumicchi cũng vậy mà……」
Amane hướng mắt về phía Nanao đang ngồi bên cạnh.
Và rồi, với một nụ cười idol quen thuộc, cô cất tiếng chào hỏi Nanao.
「Fu〜 Nanaocchi cũng ở đây nè〜」
「Chào buổi trưa, Amane-chan.」
Trong một khoảnh khắc, hình như có một tia điện xoẹt qua giữa hai người họ thì phải……
Không, chắc là mình tưởng tượng thôi, Izumi tự nhủ bản thân như thế.
Vì lý do nào đó, bản năng của cậu đang mách bảo rằng tốt nhất không nên đào sâu vào chuyện này. Vậy nên cậu quyết định không can thiệp vào.
Tuy nhiên, Amane lại ngồi xuống bên cạnh Izumi, để cho cậu bị kẹp ở giữa hai người họ.
「Cho Amane ăn chung nữa nhé~♪」
「Ờ-Ờ, được thôi. Nhưng hôm nay cậu không có đi với ai khác sao?」
「Ừa~ Lâu lâu cũng có lúc như vậy mà~」
「Mà, cũng đúng…」
Hình như đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Từ sau buổi học nhóm hôm nọ, Amane thường xuyên nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Izumi cảm thấy lưng mình ngày càng đổ mồ hôi nhiều hơn khi đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân đằng sau.
(……Không lẽ Amane vẫn còn để bụng chuyện mình bỏ rơi cậu ấy trong buổi học nhóm hả?)
Một suy đoán sai bét hoàn toàn.
Mặc dù nó cũng đúng một phần, nhưng nguyên nhân thực sự còn nghiêm trọng hơn thế nhiều, đó chính là sự xuất hiện của Nanao.
Mỗi khi Amane nhìn thấy Izumi và Nanao đi cùng nhau trong vài ngày qua, trái tim cô lúc nào cũng quặn thắt lại.
Bề ngoài thì vẫn giữ nụ cười bình thản, nhưng bên trong thì Amane đang nghiến răng ken két.
(T-Tại sao, Izumicchi?! Cậu nói không định hẹn hò, vậy tại sao cậu cứ ở bên cô ta hoài vậy chứ~! Cô ta sẽ nghĩ mình vẫn còn cơ hội đấy~!)
Một cú boomerang tự vả bay ngược lại đập vào sau gáy cô, nhưng Amane lại có tuyệt chiêu “phớt lờ mọi thứ gây bất lợi cho mình”. Không hổ danh là một idol chính hiệu.
Trong khi Amane vừa uống sữa hộp vừa lén quan sát hai người họ, thì Nanao nghiêng đầu hỏi cô.
「Amane-chan, không lẽ cậu đang kiếm Izumi-kun hả?」
「Phụttt———!!!」
Trúng tim đen.
Câu nói sắc bén ấy đã chém đứt con đường chối của Amane. Cảm giác tội lỗi đã bị lôi ra ánh sáng, khiến cả người cô liền run bần bật mà đổ mồ hôi như thác.
「C-Cậu, cậu cậu, cậu cậu cậu cậu cậu cậu n-nói, nói nói nói nói cái gì cơ—?!」
「Oi Amane?! Sao cậu trông cứ như mấy idol bị lộ bí mật trên live vậy!」
Izumi lo lắng hỏi, nhưng Amane thẳng thừng phớt lờ cậu.
「Im lặng đi, Izumicchi! Chuyện này không có liên quan đến cậu!」
「Không liên quan?! Nhưng cậu cứ làm vung vãi sữa khắp nơi kìa?!」
Rồi Nanao mỉm cười khúc khích.
「Izumi-kun, cậu không nên nói mấy câu nhạy cảm như thế đâu, cậu biết không?」
「Sao tớ lại là người sai ở đây chứ…?!」
Mặc dù người khởi xướng mới là Nanao, nhưng Izumi lại chọn cách giữ im lặng.
(Mà khoan đã, đây rõ ràng là phiên bản Black Nanao mà……)
Dạo gần đây, cô ấy hay đối xử nhẫn tâm với Amane, hay nói đúng hơn là đùa hơi quá trớn. Khi hỏi lý do tại sao thì cô cứ lảng tránh câu hỏi, nhưng có vẻ như cô ấy không thích bị ai đó quấy rầy khi chỉ có hai đứa mình.
(Cơ mà tại sao cậu ấy lại thích mình nhiều đến vậy……?)
Cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Không lẽ “Đế chế hậu cung của Izumi” mà Satou từng nói hồi tiểu học thực sự tồn tại sao? Cậu đang cố lần mò ký ức không biết thật giả ấy, thì nhân vật thứ tư bỗng nhiên xuất hiện.
「Mọi người trông có vẻ nhộn nhịp nhỉ?」
Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang.
Tất cả học sinh có mặt ở đó liền sững người, đồng loạt quay đầu lại.
Đó là Chủ tịch Hội học sinh, biệt danh “Công Chúa Băng Giá” — Shiragiku Hakua.
Một cơn gió thổi trên sân thượng làm mái tóc tuyệt đẹp của cô tung bay trong không khí. Cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai như thể bị cơn gió cù nhẹ một cái.
Và rồi, với nụ cười tao nhã đúng như danh hiệu của mình, cô cất tiếng chào Izumi.
「Chào buổi trưa, Izumi-kun.」
「Eh? Ah, vâng……」
Izumi không khỏi bất ngờ.
Cậu cứ ngỡ cả hai bên đều đã đồng ý là sẽ không nói chuyện với nhau trên trường học… mặc dù ở nhà thì lại thân thiết đến mức dính nhau như sam, nhưng cậu cho rằng Hakua chỉ đang muốn giữ bí mật về mối quan hệ giữa hai người họ.
(Hakua-neesan cũng lên đây ăn trưa sao?)
Cậu nghe nói cô ấy thường sẽ ăn cùng với các thành viên khác trong phòng Hội học sinh, nhưng có lẽ do thời tiết hôm nay đẹp nên cô ấy mới lên đây.
Lúc này, Amane thì thầm bên tai Izumi trong sự hốt hoảng.
「Izumicchi?! Chị ấy vừa mới bắt chuyện với cậu hả?!」
「À, etou, Shiragiku-senpai là……」
Mình nên giải thích sao đây nhỉ?
Không, không cần phải suy nghĩ phức tạp làm gì. Chị ấy chỉ đơn giản chào hỏi mình thôi, nên mình chỉ cần nói chị ấy là người quen trong gia đình. Do ai cũng biết về gia đình mình nên chỉ cần giải thích ngắn gọn vậy thôi là được.
Phải, ngắn gọn thôi.
……Izumi thầm nghĩ như vậy, thì Hakua đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
「Chị là hôn thê của Izumi-kun.」
「Hakua-neesan?!」
Việc cậu lỡ gọi thẳng tên cô ấy ra là một sai lầm chí mạng.
Amane liền hét「Kyahh!!」lên, và những người khác đang nhìn Hakua cũng đồng loạt hét「Kyahh!!」theo. Những tiếng la hét hòa quyện với nhau, tạo nên một bản hợp xướng hỗn loạn vang vọng khắp sân thượng.
Một Hakua điềm tĩnh và lạnh lùng, giờ lại đang nở nụ cười dịu dàng. Chính điều đó đã khiến cho lời tuyên bố của cô càng thêm hiệu quả hơn nữa.
Giữa đám đông học sinh đang náo loạn vì sự kiện chấn động này, chỉ có một người duy nhất là đang nghiêng đầu khó hiểu trước tình hình hiện tại, Nanao. Do mới chuyển trường gần đây, cô vẫn chưa nhận thức được tầm ảnh hưởng của Hakua trong trường.
Bấy giờ, Hakua quay sang bắt chuyện với cô.
「Em là học sinh mới chuyển trường, Nanase-san có phải không? Chị là Shiragiku, Chủ tịch Hội học sinh của trường này.」
「Ah, vâng. Rất vui được gặp chị ạ. Em tên là Nanase.」
Cả hai đều bắt tay nhau trông rất tự nhiên.
Tuy nhiên, người phá vỡ bầu không khí tự nhiên đó lại chính là Hakua.
「Cảm ơn em vì đã chăm sóc Izumi-kun nhà chị nhé.」
Một lời răn đe cực mạnh được tung ra!
Đó là một đòn đánh phủ đầu không hề che giấu sự thù địch trong khi giả vờ tỏ ra lịch sự. Ngay sau khi tự mình tiết lộ mối quan hệ với Izumi, cô lại tiếp tục khẳng định chủ quyền với Izumi ngay trước mặt mọi người.
Và sức mạnh của đòn đánh đó…… thật khủng khiếp. Những học sinh xung quanh…… thậm chí cả Amane, đều đỏ mặt đến mức choáng váng.
Trong khi người đứng trung tâm của vòng xoáy đó, Hakua thì âm thầm nở nụ cười tự mãn.
(Thắng rồi…!)
Tất nhiên, việc lỡ miệng nói『hôn thê』thay vì『hôn thê cũ』cũng nằm trong kế hoạch của cô.
Là người thừa kế tập đoàn toàn cầu, được giáo dục ngay từ khi còn nhỏ, đầu óc của cô không chỉ dành cho việc học tập.
Lập chiến lược từ trên đỉnh cao.
Thao túng lòng người không nhân nhượng.
Thậm chí ngay cả vận mệnh cũng đôi khi nghiêng về phía cô.
Với một người sinh ra ở vạch đích như Hakua, cô đã sở hữu toàn bộ những thứ ấy như một lẽ tự nhiên.
Và trực giác của người sinh ra ở vạch đích đang mách bảo cô rằng: Chiến thắng đã nằm gọn trong tay cô.
Cô đã lật ngược thế cờ một cách hoàn hảo.
Sẽ không còn ai nhớ đến quả bom『Tớ thích cậu♡』ở khu để giày hôm bữa nữa. Bằng cách này, cô đã giành được chủ quyền của Izumi mà vẫn chưa để lộ cảm xúc trong lòng.
Thủ đoạn thấp hèn ư?
Không, đây là một trận đấu trí. Là một chiến lược của tầng lớp thượng lưu, nơi có rủi ro thấp nhất nhưng vẫn đạt được lợi nhuận tối đa!
(Fufu. Có lẽ mình đi hơi xa rồi nhỉ?)
Hakua nhếch mép mỉm cười mà liếc sang nhìn phản ứng của Nanao.
Phải, cô muốn chứng kiến kết quả chiến thắng của mình bằng chính đôi mắt này——
——Tuy nhiên!
「Woah, ấn tượng thật đó~」
「Cậu nói ấn tượng ư?」
Nanao lại quay sang nhìn Izumi mà tỏ vẻ đầy thán phục!
Cô gần như không bận tâm đến ánh mắt sắc bén của Hakua, mà lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Izumi như chưa từng có gì xảy ra.
「Izumi-kun, cậu có hôn thê sao?」
「À, ừm. Hôn thê cũ thì đúng hơn.」
「Cũ á? Nhưng nếu vậy thì mọi thứ càng thêm nồng cháy ấy chứ!」
「Làm gì có nồng cháy đâu? Nếu có thì chắc…… cháy khét theo nghĩa đen đấy?」
Và thế là, bí mật đã được công khai theo hướng quá đỗi dễ dàng!
Hakua bị sốc toàn tập.
Người mình thầm thích đã có “hôn thê”, mặc dù là “hôn thê cũ”, thì cũng đâu thể giữ bình tĩnh như vậy được chứ.
Sau đó, cô lập tức dựng lên lớp mặt nạ vô cảm đã được rèn luyện bấy lâu nay, và nở một nụ cười lạnh lẽo như băng giá.
「Chị đã từng nghe tin đồn về em rồi, nhưng mà……」
Ánh mắt cô càng thêm sắc bén hơn nữa, rồi cô buông lời đe dọa một cách bình thản.
「Đó là ‘hôn thê’ của chị đấy, em biết không?」
Nhưng đối phương lại là Nanao.
Với nụ cười hiền hậu như mọi khi, Nanao gật đầu đáp lại.
「Vâng. Là ‘hôn thê cũ’, đúng không ạ?」
——Bùm!
Một tia lửa vô hình bùng lên giữa hai người.
Dù đối diện trước khí thế áp đảo của Hakua, Nanao vẫn không hề chùn bước.
Theo kinh nghiệm của Hakua, chưa từng có ai dám thách thức vị thế của cô như vậy bao giờ cả. Kể cả khi Nanao chỉ mới chuyển trường hôm kia, đây vẫn là một tình huống bất ngờ đến mức khó tin.
Hakua khẽ nuốt nước bọt ứ đọng trong họng mình.
(H-Hóa ra đây chính là『Nanase Nanao』ư……)
Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán.
Cô chợt nhận ra rằng mình đang bị áp đảo mà bừng tỉnh trở lại. Đã lâu lắm rồi cô mới rơi vào tình trạng căng thẳng như thế này.
(Có vẻ như cô ta không dễ bị khuất phục rồi……)
Và Izumi, nhân vật chính của câu chuyện này thì lại——
「Nàyyy, Izumicchi, rốt cuộc ‘neesan’ là sao hả~~~~~~~~~~~~~~! Tại sao tớ chưa từng nghe đến chuyện Hội trưởng là hôn thê của cậu chứ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!?!?」
「Ể?! Amane?! Cậu bị sao vậy?! Đừng có lắc qua lắc lại nữa!!」
Khổ nỗi là Amane lại là người đau khổ nhất bởi lời nói đó, nhưng Hakua lại chẳng mảy may bận tâm đến cô.
(Không còn cách nào khác. Mình không muốn dùng đến cách này, nhưng mà……)
Hakua đã hạ quyết tâm.
Trong một khoảnh khắc—— cô đã do dự vì kế hoạch này chính là con dao hai lưỡi. Nhưng dòng máu của một đế vương chảy trong người cô đã đánh bay sự hoài nghi đó.
Và giờ đây, thủ đoạn tàn nhẫn nhất chính là—— Hakua lấy trong túi tote ra một chiếc cơm hộp…… dành cho con trai.
「Izumi-kun, chị quên đưa cho em hộp cơm trưa hồi sáng nay.」
「Ah, chị cất công mang đến tận đây cho em sao?」
——Ngay giây phút ấy, Amane và những học sinh xung quanh liền trở nên kích động.
Đúng vậy.
Lý do Izumi không có hộp cơm trưa… chính là để sắp đặt cho tình huống này!
Hiển nhiên, việc quên đưa cơm hộp cho Izumi chỉ là nói dối thôi. Cô cố tình làm vậy là để kiếm cớ được ăn cùng với cậu ấy trong giờ nghỉ trưa.
Tất cả chỉ là một thuyết âm mưu để tuyên bố rằng, mối quan hệ giữa Hakua và Izumi『thân thiết đến mức tự tay chuẩn bị cơm hộp cho cậu ấy』trước toàn trường! Đám đông không thể không sửng sốt trước hành động nội trợ này của cô. Đặc biệt là Amane, người đã bị đông cứng hoàn toàn!
Sau đó, Hakua không chần chừ mở nắp cơm hộp ra.
(Nanase Nanao. Để chị cho em thấy—— đẳng cấp khác biệt giữa hai ta!)
Đây chính là thời điểm then chốt của kế hoạch tác chiến này!
Hakua cầm lấy đôi đũa ra, và thay vì đưa cơm hộp cho Izumi, cô lại gắp một miếng trứng cuộn lên.
Cô ấy định ăn nó sao? Mang cơm hộp đến tận đây chỉ để ăn ngay trước mặt cậu ấy sao?
——Câu trả lời là không!
Với nụ cười dịu dàng nở trên môi, Hakua đưa miếng trứng cuộn trước mặt Izumi!
(Mọi thứ vẫn đang diễn ra hoàn hảo. Phần tiếp theo là——)
Đúng vậy, phần tiếp theo chính là!
Phần tiếp theo là………
Ừm, phần tiếp theo là………
………Phần tiếp theo là?
Izumi, Amane, và cả những học sinh khác đều bắt đầu hoang mang.
Vì lý do nào đó, Hakua lại giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích!
Izumi nghiêng đầu bối rối.
「Ah, ừm. Shiragiku…… senpai……?」
Cậu cố lấp liếm lời nói trước đó (lỡ miệng nói neesan) mà gọi cô ấy. Lúc này, Hakua mới sực tỉnh trở lại, và cố nhớ lại kế hoạch hoàn hảo của mình.
『Cho mọi người biết mình và Izumi có mối quan hệ làm cơm hộp cho nhau』→『Ra đòn dứt điểm bằng cách đút cho em ấy ăn』
Với đòn combo hủy diệt này, mối quan hệ tình tứ giữa Izumi và Hakua (góc nhìn cá nhân) sẽ lan rộng và thống trị toàn trường.
Về mặt lý thuyết thì đây chính là một kế hoạch hoàn hảo.
Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ—— Hakua mới nhận ra kế hoạch này có một lỗ hổng chết người!
Đó là hình ảnh『Công Chúa Băng Giá』của cô sẽ bị sụp đổ!
Hay nói ngắn gọn, là『hình tượng công chúng』của cô!
Nói「Ah~?」khi đút ăn một nam sinh trước mặt bao người?
Là Shiragiku Hakua đó ư?
Người thừa kế của một tập đoàn toàn cầu, người đã được giáo dục từ khi còn nhỏ, người sở hữu tài trí và lòng kiêu hãnh?
Lại đi làm vẻ mặt đáng yêu ngọt ngào, tình tứ với nhau như một cặp đôi mới cưới giữa chốn đông người?
———Không đời nào mình có thể làm chuyện đó được!
Hakua cuối cùng cũng nhận ra, chính kế hoạch hoàn hảo của mình đã vô tình đẩy cô vào một cuộc khủng hoảng chưa từng có.
(Không đời, không đời nào, không đời nào, không đời nào! Không đời nào mình có thể làm vậy giống như lúc ở nhà được~~~~~~~~~!)
Lý do Hakua có thể chiều chuộng được Izumi khi ở nhà, là vì đó là một không gian riêng tư tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chỉ khi trong lãnh địa 1LDK đó, Hakua mới có thể trở thành một chị gái yêu thương hết mực.
Vậy còn bây giờ? Nếu nói「Chị sẽ cưng chiều em thật nhiều nhé~♡」thì sao?
Đối với Hakua mà nói, nó chẳng khác gì một kẻ biến thái thích phô trương cả!
Chưa kể, nếu xử lý không khéo, cô có thể khiến cả gia đình ruột thịt của cô, dòng họ Shiragiku bị liên lụy theo. Cuộc sống hạnh phúc của hàng triệu người trong công ty và các tổ chức trực thuộc đang đè lên đôi vai cô.
Hakua tự hỏi bản thân.
Liệu cô có nên hy sinh nụ cười của tất cả những người đó để nói『Ah~?』ngay bây giờ không?
Nhìn thì giống như cô đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng đó lại là cách cô được dạy dỗ nên không còn cách nào khác. Nếu cô có thể dễ dàng nói『Ah~?』thì cô đã không mất công tính toán phức tạp chỉ để chinh phục Izumi thông qua hôn nhân bình thường rồi.
(Waaaahhhhh………!!!)
Mặt cô đỏ đến mức như thể đầu đang bốc khói. Cô đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Izumi nhìn Hakua với vẻ mặt bối rối.
(C-Có chuyện gì vậy? Chị ấy đang định làm gì với miếng trứng cuộn đó vậy?)
Thông thường, người ta sẽ nghĩ「Cô ấy định đút ăn cho mình sao?」.
Nhưng ở trong cái tình huống hiện tại này, bầu không khí lại chẳng có vẻ như một sự kiện ngọt ngào gì cả.
Hakua đang trừng mắt nhìn Izumi, gương mặt thì hằn lên vẻ nghiêm trọng đến đáng sợ. Ngoài ra, cậu còn cảm nhận được một sự thù hận mãnh liệt trong đôi mắt ấy.
(K-Không lẽ chị ấy tức giận vì mình đã mua bánh mì ở căng tin sao?!)
Trong đầu Izumi chỉ có suy đoán rằng:「Chị ấy giận mình là vì mình đã mua bánh mì ở căng tin thay vì ăn đồ cơm hộp của chị ấy!」
Nghe có vẻ vô lý, nhưng thực ra nó cũng dễ hiểu.
Theo quan điểm của Izumi, Hakua không phải kiểu con gái có thể nói「Ah~?」trước mặt mọi người được.
Suy cho cùng, cô ấy là tiểu thư của một tập đoàn toàn cầu. Có thể ở nhà thì cô là một người chị yêu thương hết mực, nhưng ở ngoài đời thì cô là một người nghiêm túc và mẫu mực.
Chính vì quá hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Hakua, nên cậu đã rơi vào một cái bẫy không thể ngờ tới.
Kết quả là, một tình huống kỳ lạ xảy ra ở đây, khi mà người muốn nói「Ah~?」và người được đút ăn cho đều bị bất động tại chỗ.
Người duy nhất có khả năng thay đổi bầu không khí là Amane, nhưng cô đã tự biến bản thân thành người ngoài cuộc mất rồi. Mặt thì đỏ như gấc, cổ họng thì cứ khẽ phát ra tiếng kêu ực ực…… Giờ không phải là lúc để làm mấy trò đó đâu! Điểm yếu của cô chính là không chịu hành động khi có cơ hội đấy!
Liệu bọn họ chỉ còn cách chờ đợi tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa thôi sao?
Không khí nặng nề bắt đầu bao trùm cả sân thượng.
Và ngay lúc đó——!
「Izumi-kun. Ahh~?」
Một tiếng nói bỗng cất lên, khiến cho thời gian như thể bị ngừng trôi đã bắt đầu chuyển động trở lại——
Là Nanao!
Cô ấy đang đưa cho Izumi một miếng trứng cuộn từ hộp cơm của mình…… Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng hành động của cô lại trùng khớp với việc mà Hakua định làm.
「Eh? Ah, ừm……」
Và do ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, Izumi đã vô thức ăn lấy miếng trứng cuộn đó mà không một chút do dự.
(………Hửm?)
Vừa nhai miếng trứng trong miệng mình, Izumi chợt nhận ra một điều……
Cậu vừa bị「Ah~?」mất tiêu rồi.
Ngay giây phút tiếp theo, mặt cậu đỏ bừng lên như quả cà chua chín.
Trước phản ứng đó, Nanao khẽ mỉm cười, nghiêng đầu với dáng vẻ đáng yêu mà nhìn Izumi.
「Ngon không?」
「Ah, ừm……… Ngon lắm.」
Khi Izumi trả lời thành thật, nụ cười của Nanao càng rạng rỡ hơn nữa.
Cô đưa hai tay che miệng mình, rồi ngẩng lên nhìn Izumi với ánh mắt như thể sắp tiết lộ một bí mật động trời.
「Riêng món trứng đó—— là tớ tự tay làm đấy nhé?」
「………?!?!」
Izumi giật nảy mình trước lời nói thản nhiên đó.
Đôi mắt Nanao ánh lên một tia hy vọng khi cô tiến lại gần Izumi hơn.
「Lần sau tớ sẽ nấu cho cậu tiếp nhé, Izumi-kun?」
Bị cô ấy hỏi như vậy, Izumi chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
「L-Làm phiền cậu nhé……」
「Ừm, cứ giao cho tớ~♪」
Nụ cười tỏa nắng của cô nàng khiến Izumi cảm thấy khó xử.
(Cả ‘Black’ lẫn ‘White’, là ai đi nữa cũng đều không tốt cho tim mình cả……)
「Ah.」
Lúc này, Izumi mới nhớ ra một chuyện.
Cậu hoàn toàn quên mất Hakua!
Hành động kỳ lạ lúc nãy của cô khi gắp miếng trứng cuộn ra lúc nãy…… Không lẽ, nó cũng là「Ah~?」chăng?
「Sh-Shiragiku-senpai…… À rế?」
Izumi nghiêng đầu.
Trước khi kịp nhận ra, Hakua đã biến mất từ lúc nào không hay——
***
Ở cầu thang dẫn xuống từ sân thượng.
Hakua lặng lẽ bước xuống từng bậc một. Đôi vai của cô tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, khiến cho các học sinh đi ngang qua phải rùng mình「Híc!」lên một cái.
Cơn phẫn nộ ấy, là đang hướng về chính bản thân cô.
(Tất cả là do sự yếu đuối của mình mà ra……)
Trong lúc do dự, cô đã để mất cơ hội đút「Ah~?」cho Izumi vào tay người khác.
Dù có bị trói buộc bởi trách nhiệm của người thừa kế tập đoàn, thì cũng không thể lấy nó làm lý do biện minh được. Cô hiểu rõ điều đó, và hơn ai hết, cô cũng không tha thứ cho mình vì điều đó.
(Nanase Nanao. Rõ ràng cô ta không hề ngây thơ như những thông tin điều tra lần trước.)
Đòn đánh「Ah~?」đó hoàn hảo đến mức như thể đã luôn canh chừng khoảnh khắc sơ hở của Hakua mà tung đòn.
Và trên hết, cô đã nhìn thấy Nanao nhếch mép cười đắc ý với mình! (※ Góc nhìn của người bị tổn thương tâm lý)
Hakua ngoái đầu lại nhìn về phía sân thượng, nơi Nanao có thể vẫn còn ở đó.
(Cô là kẻ đầu tiên dám khiến tôi chịu nỗi nhục nhã này đó.)
Rõ ràng cô ấy đang giận cá chém thớt, nhưng không ai dám lên tiếng chỉ ra điều đó cả. Nhân tiện thì, Amane cũng có mặt ở đó, nhưng Hakua lại không hề để ý đến cô.
Với ánh mắt lạnh lẽo của người manh danh hiệu『Công Chúa Băng Giá』, Hakua trừng mắt nhìn vào khoảng không.
(Tốt lắm, Nanase Nanao. Từ nay trở đi——hai ta quyết không đội trời chung!)
Bàn tay cô nắm chặt lấy hộp cơm mà mình đã không đưa cho Izumi.
(Nhân danh cái tên Shiragiku Hakua, tôi chắc chắn sẽ giành lại được Izumi-kun!)
Đúng lúc cô khắc ghi quyết tâm này trong tim, một giọng nói quen thuộc của con gái vang lên từ phía bên kia hành lang.
「Chủ tịch! Hóa ra chị ở đây sao!」
Là phó chủ tịch Hội học sinh.
Có vẻ như cô ấy đã đi tìm Hakua khắp nơi.
「Chị đã đi đâu vậy? Chúng ta cần phải quyết định nội dung cho cuộc họp toàn trường sắp tới mà……」
「Ara, chị xin lỗi. Chị có một số việc cá nhân cần giải quyết……」
Một sai lầm không thể tha thứ. Hakua vội vã kiểm tra thời gian trên điện thoại mình—— thì ngay lúc đó, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Dòng máu của người kế thừa tập đoàn toàn cầu đã đánh thức một quyết định sáng suốt!
「……Chị đã quyết định được nội dung tiếp theo rồi.」
「Eh? Thật sao ạ?」
Hakua nở một nụ cười khiến cho cả thế giới phải mê mẩn…… nhưng đồng thời, nó cũng lạnh lẽo đến rợn người.
「Thề trên danh dự của mình, chị sẽ ban bố luật cấm các cặp đôi nói『Ah~?』với nhau trong khuôn viên nhà trường!」
Nói rồi, cô bước đi đầy kiêu hãnh về phía căn phòng Hội học sinh.
Trong khi phó chủ tịch thì chỉ biết đứng chết lặng mà không nói nên lời.
「……Tại sao chứ?!?!」
Nhưng không một ai có thể trả lời được câu hỏi đó của cô——