“Mẹ mang một mớ hành lý gì đi theo vậy? Con tưởng set ‘bị đuổi’ của con có đủ rồi mà…”
“Mẹ mang đi vì con cũng sắp hết đồ rồi đúng chứ.”
Lisa-san đặt một chiếc túi du lịch lớn lên trước mặt chúng tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn đống hành lý mà cứ tưởng mình chuẩn bị đi ra nước ngoài tới nơi.
“Nó khá to nhỉ…”
“Cô có nhiều đó trong này lắm. Quần áo nè, mỹ phẩm nè…”
Phải ha, mình không thể cho cô ấy mặc chiếc jersey của mình suốt được.
Cô thực sự đã giúp cháu đấy ạ.
Nếu cậu cứ dùng cái áo đấy thì…
Lần tới tôi mặc nó, vẫn là cái áo đấy nhưng mà nó lạ lắm…
“Cả quần lót nữa đó. Chiếc quần lót màu đen cô đưa cho Rin-chan…”
“Wa! Đ-đừng có nói nữa mẹ!!”
Rin nhanh chóng bịt miệng Lisa-san lại.
Rồi cô nàng quay sang nhìn tôi với đôi mắt ngân ngấn nước.
Tôi cố ý ngáp rồi dụi mắt, làm như ta đây chưa nghe thấy gì hết.
Rin nhìn vậy thôi cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi. Gì dễ vậy?
Ừ, làm vậy quá chuẩn rồi.
Giả vờ không nghe thấy gì là thượng sách…
“Ara ara~, Rin-chan bực rồi nè.”
“Là lỗi của ai hả, hứ!”
Cô nàng phồng má ra chiều giận dỗi.
Nhìn cổ nổi giận trong khi nói “Hứ!” như thế dễ thương y chóc một con thú nhỏ đang đe dọa vậy.
Thêm nữa, lời đe dọa nghe cũng mạnh đấy, mà thực ra cũng không mạnh lắm.
Chỉ có dễ thương là chính.
“Lisa-san. Thế lí do cô mang chiếc túi này đến là sao ạ? Làm ơn hãy nói thẳng vào chủ đề luôn ạ.”
“Cô xin lỗi ~”
Lisa hắng giọng một cách dễ thương như để kiểm soát lại tình huống.
Mọi cử chỉ cũng đáng yêu nữa, cô ấy…bao nhiêu tuổi vậy?
Ngay khi vừa nghĩ đến điều đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi toát mồ hôi hột.
Tôi sợ rằng Lisa-san lại nhìn tôi mà cười…
Có phải đây là khả năng tác động vật lý đặc biệt của các riajuu không thế?
“Đã lâu lắm rồi cô không giáo dục lại chồng mình. Nên là cô cũng có đôi chút hứng thú muốn đi chơi một chuyến. Với lại, cũng phải một thời gian rồi hai vợ chồng cô mới ở riêng thế này.”
Lisa nói một cách vui vẻ đến lạ.
Không biết cô ấy giáo dục cái gì nữa…
À mà thôi, tôi cũng không muốn biết đâu.
“Ừm, kệ đi ạ…Thế cô định làm gì với Rin-san?”
“Rin-chan sẽ ở nhà. Nhưng có một vấn đề…”
“Ở nhà một mình ạ…?”
“Yup, cô lo việc Rin phải ở nhà một mình lắm. Chẳng phải sẽ rất đáng sợ khi để một cô bé siêu dễ thương ở nhà sao?”
“Đúng thôi ạ, thế giới dẫu sao cũng là một nơi nguy hiểm mà. Nếu có con thì cháu cũng không dám để ở nhà một mình đâu…”
Lisa gật gật đầu ra chiều đồng ý với ý kiến của tôi.
Rin bên cạnh, xem ra không quan tâm lắm mà chỉ ngồi ngoài quan sát.
“Nên là, cô muốn nhờ cháu một việc, Pon-chan, cháu có thể chăm sóc Rin-chan thêm một tuần nữa hoặc hơn được không?”
“Ổn thôi. Không có vấn đề gì đâu ạ…Nhưng mà để một cô gái đáng yêu ở nhà một thằng đàn ông không phải là ý hay đâu ạ?”
Không hiểu sao Rin ngồi cạnh cứ lắc lư mà nói, “Đáng yêu…Ehehe ~”, thôi kệ đi.
“Cháu không cần phải tự ti vậy đâu mà. Cô đã nhìn và đánh giá cháu rùi.”
“Không, trước tiên thì. Bỏ con mình ở lại để đi du lịch ạ?”
“Đương nhiên có sẽ không đi mà không báo trước. Đó là lẽ đương nhiên mà.”
“...Vậy à? Thế ổn rồi ạ.”
Tôi nhẹ nhõm vỗ ngực trước lời nói của Lisa-san.
…Nếu bố mẹ cô ấy không hề quan tâm đến cô nàng ra sao, chắc tôi sẽ chết vì thất vọng mất.
“Thế còn Rin-chan và Pon-chan thì sao? Bọn con có thể đi cùng nếu muốn đó.”
“Con sẽ ở lại, nếu con đi mất một tuần dám chắc Towa-kun sẽ chết vì đói mất…và cuộc sống của cậu ấy lại vớ vẩn qua loa như trước.”
“Tôi đâu có tệ đến thế đâu?”
“Nhìn lại quá khứ của cậu kìa.”
“Xin lỗi ạ…”
Tôi không cãi lại được.
Hồi trước tôi tệ thật…
Nếu không có đồ ăn thừa của Rin, đảm bảo tôi sẽ với lấy ly mì trong một nốt nhạc.
“Mẹ, để hai người có thể tận hưởng thì con sẽ ở lại.”
“Được thôi, chắc luôn nha.”
Lisa-san ném một cái nháy mắt cho Rin.
Như thể bị cuốn vào cái nháy mắt ấy, Rin cúi xuống với khuôn mặt đỏ bừng.
“Cô sẽ gây rắc rối cho cháu đó Towa-kun, Cô cho cháu cái này nè.”
Lisa-san cười cười rồi đưa cho tôi một chiếc phong bì.
Tôi mở nó ra và thấy một mảnh giấy.
Tôi cau mày trước dòng chữ được viết trên mảnh giấy.
“....Hồ bơi.”
“Đúng, là vé miễn phí đó. Mời được tận năm người nên cháu có thể mời thêm bạn bè được.”
Hic, phiền vậy.
Nếu tôi đến hồ bơi khác nào bị mang ra xử tử đâu.
Tôi chưa bao giờ có một món quà mà tôi không muốn đến vậy luôn.
“Cháu có vẻ không vui lắm nhỉ.”
“Ưm, thật ra là…”
“Phải rồi. Rin-chan nghĩ sao? Con muốn đi hông?”
“Muốn lắm ạ…”
“Không, Rin. Chờ đã! Hồ bơi không tốt chút nào…”
Nữ thần với hồ bơi?
Một cô gái hoàn hảo với hồ bơi.
Nhìn thế nào đi chăng nữa thì vẫn cứ gọi là quá sức thu hút.
Tôi đi bên cạnh cô ấy, và mọi người sẽ nhìn tôi đầy thù ghét mà nói, “Thằng đó là bạn trai của cô bé à? Chẳng phải bất khả thi sao? Không hợp nhau tẹo nào.”
Trường hợp đó thì cái tai nạn kiểu này xảy xa nó hiện lên trước mắt tôi rồi.
Khả năng tồi tệ nhất là Rin sẽ thu hút sự chú ý và mấy thanh niên xung quanh lại đến chào hỏi cho xem.
Kể cả Rin có quen với việc bị tiếp cận cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Rin nhìn tôi như thể cô nàng không hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình này vậy.
“Tớ thấy hoạt động mùa hè này cũng hợp lí mà. Với cả nó không giống như bãi biển mà Towa-kun nói đúng không?”
“Với tôi thì bể bơi với bãi biển là một thôi.”
“Nhưng nước mặn và nước ngọt thì không nhé?”
“Giống nhau ở chỗ chúng ta đều bơi trong bộ đồ tắm thôi.”
“Làm gì có cát đâu mà.”
“Không phải thế!”
Mắt Rin như khẳng định chắc chắn rằng: “Tớ không chùn bước đâu.”
Kinh nghiệm chiến trường của tôi cho rằng một khi cô nàng bật mode này thì không có chuyện cổ bỏ cuộc đâu.
Tôi tặc lưỡi trong lòng, quay sang nhìn Lisa-san như đang cầu cứu.
“Thế Pon-chan nên dẫn Rin đi đi!”
“Nhưng hồ bơi khổ lắm ạ…Lisa-san, cô làm ơn nói với Rin gì đó đi. Đấy là cả một hang ổ nơi mấy kẻ nguy hiểm ẩn náu đấy ạ.”
“Hửm, cô nghĩ là ổn mà.”
“Lạc quan quá vậy…”
“Cháu lúc nào cũng được Rin chăm sóc đúng không? Nên trả ơn lại con bé đi chứ?”
“Ư…vâng, phải ạ.”
Tôi nuốt nước bọt, cô nói vậy thì cháu chịu rồi.
Đúng là tôi được cô ấy quan tâm chăm sóc quá nhiều, và mấy món quà tôi tặng Rin trước đây cũng là quá nhỏ để trả ơn hết.
Như thể muốn đẩy tôi xuống vực, Lisa-san nói
“Nè, nếu mấy thanh niên ấy đến ~, Pon-chan phải show cho họ xem mình có gì chứ~. Mấy cô gái phải được bảo vệ chứ.”
“...Haa, cháu hiểu rồi.”
Tôi buông thõng vai mà thở dài.
Tuy là không thích chút nào nhưng không có đường lui cũng đành chịu.
Mặc dù tôi tự ti, nhưng ít nhất tôi sẽ cố làm cho Rin vui là được.
…Trong lúc ấy thì nói chuyện với Kenichi vậy.
Nếu nó ở đây thì sẽ tránh được mấy cái sự cố linh tinh.
“Thế thì chốt nha. Chắc mẩm là cháu cần kha khá đồ, nên cô để lại cho cháu đủ tiền để đi mua sắm. Cứ mua gì tùy thích nhé.”
“Cô chuẩn bị kĩ với hào phóng lắm đấy ạ.”
“Fufufu, chuẩn bị càng kĩ càng tốt mà~. Cô không hề tiếc công sức để chăm lo cho con gái của cô mà.”
“Đang nói về ai đó ạ?”
“Ai biết gì đâu~?”
Tôi thở dài với Lisa-san, người đang nở nụ cười rõ là bình tĩnh nhưng cực kì quyến rũ.
…Cô thật là một người có sức hút đấy ạ.
Nhưng tại sao tôi lại không thể chối bỏ được cảm giác hồi nãy?
Không kết luận được là gì cả…
Thế là, lịch trình mùa hè của tôi được thêm hai mục là ‘một tuần cùng với Rin’ và ‘một ngày ở hồ bơi cùng Rin’.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
kbt bà mẹ này có ẩn ý gì khi đưa Rin cái quần màu đen đấy k :))) cho hỏi ông chồng ở nhà sao rồi ạ :V nguyên văn là pick-up artist, không rõ lắm, bác nào bt cmt nhé