Sả: Mình về cơ bản vẫn là chủ sở hữu hợp pháp của PJ này nên sẽ chẳng bị hạn chế gì cả (do là đang "tiếp tục" dịch thôi).
----------------------------------------------------------------------------------------------
"Suýt chút nữa là mình xong đời rồi."
Trở về phòng, tôi đưa tay xoa xoa lồng ngực trong khi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chào hỏi Acella thôi mà tôi cứ có cảm giác như mình vừa mất đi 10 năm tuổi thọ vậy. Cứ cái đà này thì thay vì chết do ngày tận thế, tôi sẽ chết vì stress mất.
"Mình cần phải mau chóng xóa bỏ mấy cái bad ending này. Trái tim của mình thực sự không thể chịu nổi nữa rồi."
Ngay cả khi còn nhỏ, Acella vẫn là một người mà tôi không bao giờ được phép lơ là cảnh giác.
Đáng ra tôi phải nhận ra điều ấy ngay lúc chạm mắt cô ta.
“Acella là nguyên nhân của kha khá bad ending.”
Tôi lướt nhanh qua danh sách, và thấy tổng cộng 50 cái. Nhiều hơn hẳn so với những gì tôi nhớ.
"Phương pháp nhanh nhất là ám sát Acella, nhưng..."
Vấn đề nằm ở ma thuật của cô ta. Nó không phải là thứ mà tôi có thể đối phó dễ dàng.
Nếu rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng, ma thuật của cô ta sẽ mất kiểm soát và hủy diệt cả thế giới.
Đó là ending [Bùng nổ Mana]
Ma thuật không phải chuyên môn của tôi, và ngay cả khi có chuyên gia nào đó can thiệp, thì họ cũng chẳng thể nào hiểu hết sức mạnh của Acella.
Nhưng ít nhất thì cô ta vẫn chưa đạt đến trình độ đó.
"Sẽ phải cần một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ và được tính toán một cách kỹ lưỡng để có thể ám sát cô ta."
Do lần này tôi may mắn nên mới thoát được thôi. Chứ chỉ cần Acella triệu tập một hiệp sĩ hộ vệ, là tôi sẽ bị lôi đi và xử tử vì tội phản quốc.
Cả gia tộc sẽ phải sụp đổ sớm hơn dự kiến chỉ vì một thằng con trai não tàn. Cha tôi chắc phải hãnh diện lắm nhể?
“Nhưng sao cô ta lại gọi mình đến phòng vậy?”
Mà chẳng phải ngay từ ban đầu thì đó còn chẳng phải phòng của cô ta mà là phòng do gia đình tôi chuẩn bị sao?
"Hả?"
[Số 056: Sự Căm Hận của Ác Nữ 99% → 21%]
[Đã Sửa Đổi]
"Nó không trở về 0 nên đồng nghĩa với việc cô ta vẫn còn nghi ngờ mình."
[Cuộc Hành Quyết Hàng Trăm Người].
Ending này xảy ra khi tổ đội Anh Hùng thất bại trong việc chinh phục Tứ Thiên Vương.
Dân chúng do mất lòng tin đã nổi dậy chống đối bọn tôi, còn Acella do quá căng thẳng nên đã cho hành quyết hành quyết hàng trăm người, bao gồm cả tổ đội Anh Hùng lẫn dân thường, rồi treo đầu lên cổng thành.
Một cảnh tượng thực sự kinh hoàng.
Điểm an ủi duy nhất là đầu tôi cũng nằm trong số đó, nên tôi không phải chứng kiến nó từ góc nhìn thứ ba.
Tôi lướt qua danh sách ending thêm lần nữa, và chẳng có cái nào khác thay đổi.
“Vậy nó có nghĩa là mình sẽ có cơ hội để xóa bỏ cái bad ending này từ bây giờ?”
Nếu Acella không tự dưng nảy ra ý định hành quyết trăm người, mà ý tưởng đó bắt nguồn từ một sự kiện cụ thể…
Và nếu sự kiện đó bắt đầu từ cuộc gặp gỡ vừa rồi giữa tôi và cô ta…
Thì có lẽ tôi có thể thay đổi trải nghiệm của Acella để ngăn chặn ending [Cuộc Hành Quyết Hàng Trăm Người].
"Nhưng mình thì liên quan quái gì đến việc chặt đầu người chứ?"
Tôi chẳng thể đoán nổi những ý nghĩ méo mó đang âm ỉ trong đầu một ác nữ mà tâm trí cứ như một bụi gai, chứ chẳng phải hoa thơm.
Nhưng tôi chẳng có lí do gì để mà từ chối nếu nó giúp tôi được sống.
Trước hết thì cứ theo dõi sát sao những sự kiện sắp diễn ra đã.
"Mà hình như vẫn có một cái được sửa đổi nữa nhờ?"
Good Ending:
■■■ ■, ■■ ■■■■ 0% → 0.04%
Xác xuất của một good eding, thứ vốn luôn là con số 0, giờ đã tăng lên.
"Mà good ending thì có gì vậy?"
Tôi kiểm tra phần mô tả trong cửa sổ trạng thái.
―――――――――――
Good Ending: Kết quả tốt nhất có thể cho Lass Gotberg tại thời điểm hoàn thành trò chơi.
Điều Kiện Kích Hoạt: Xảy ra một cách ngẫu nhiên khi không có bad ending nào xảy ra. Nếu good ending không kích hoạt, một normal ending sẽ xảy ra thay thế.
Tăng Xác Suất: Tăng lên thông qua việc loại bỏ các bad ending và điểm thành tựu của Lass Gotberg.
―――――――――――
"Rõ ràng là good ending sẽ tốt hơn normal ending."
Cái này có vẻ khác với ending gốc của trò chơi.
Vì nó nhắc cụ thể đến tên tôi, đây có lẽ là một ending được chuẩn bị riêng cho tôi.
Nó có thể trực tiếp quyết định hoàn cảnh mà tôi sẽ phải đối mặt mười năm sau.
“Để tích lũy thành tựu, mình cần trở thành một người xuất chúng. Nếu vậy, việc xác suất good ending xảy ra tăng lên là hợp lý.”
Thăng tiến địa vị xã hội, lan truyền danh tiếng, và tạo ra những đóng góp nổi bật trong nhiều lĩnh vực.
Điểm thành tựu sẽ tích lũy thông qua những kỳ tích đặc biệt như thế.
“Nếu thành công, thì mình chắc chắn sẽ là một bác sĩ.”
Đó từng là giấc mơ của tôi.
Dù nghề bác sĩ vẫn chưa tồn tại ở thế giới này, thì mười năm đã là quá đủ để tôi thiết lập nó.
Từ giờ trở đi, mục tiêu của tôi là loại bỏ các bad ending và đạt được good ending.
Mục tiêu của tôi giờ đã rõ ràng.
“Được rồi, bắt tay vào việc thôi.”
Tôi rời phòng và đi đến sảnh phụ của khu nhà, nơi một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đang nhâm nhi trà.
Nhìn thái độ của những người hầu cận, thì đã quá rõ ràng đó là ai.
Người đứng đầu gia tộc Gotberg, cha tôi, Balduor Gotberg.
Cha tôi liếc nhìn tôi với vẻ mặt hơi lo lắng.
“Con trai, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Giọng ông bình tĩnh và trầm ấm, xứng với một vị hầu tước. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được một chút sự bất an len lõi trong chúng.
Chắc là mệt lắm khi phải đối mặt với quả bom nổ chậm là con trai mình.
“Mặt trời đã lên đỉnh, và con được vinh hạnh diện kiến ân nhân của mình. Cha vẫn khỏe chứ ạ?”
Tôi chào ông bằng một cử chỉ trang trọng của giới quý tộc.
Mắt ông mở to như thể vừa thấy ma quỷ.
“Lass, con bị đập đầu đâu đó à? Hay uống rượu nhiều quá đến mức hóa điên rồi?”
Cha tôi bật dậy trong khi nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Haha, đừng lo. Đầu óc con tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
“Thật sao? Vậy thì tốt… Cervus bất ngờ khen ngợi con, giờ ta hiểu tại sao. Đôi mắt con quả thực khác hẳn…”
Ánh mắt ông vẫn thận trọng khi quan sát tôi.
Với gia tộc Gothberg, việc quản lý một lãnh thổ rộng lớn như một quốc gia nhỏ không phải chuyện dễ.
Ngay cả với một người như cha tôi, áp lực từ việc xử lý mọi thứ trong khi có một thằng con trai cá biệt chắc chắn không hề nhẹ nhàng.
Có một sự ấm áp lạ lùng khi tôi nhận ra điều đó.
Cả hai chúng tôi ngồi xuống để tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Ta nghe nói con đã gặp công chúa.”
Có vẻ ông lo tôi đã làm hỏng buổi gặp đầu tiên với vị hôn thê.
“Vâng. Điện hạ là một người phụ nữ đầy cao quý.”
“V-Và? Công chúa có gì phật ý không?”
Cha tôi nhận ra mình lỡ lời và nhanh chóng hắng giọng.
“Đừng hiểu lầm. Ta chỉ hỏi vì ta nghĩ công chúa có thể không thích điền trang của chúng ta.”
“Không có ấn tượng gì xấu cả. Thực ra, Điện hạ còn hẹn gặp riêng, và con đang trên đường đến gặp cô ấy.”
“Gặp riêng? Sớm vậy sao? Hmm.”
Cha tôi vuốt râu, mặt đầy vẻ tò mò. Cứ như thể ông vừa nhận thấy điều gì đó mới mẻ về tôi.
“Ta bận rộn với công việc nên ít có cơ hội nói chuyện với con. Nhưng giờ nhìn cách con ăn mặc chỉnh tề và lời lẽ lưu loát thế này, thì có vẻ con đã thực sự chuẩn bị cho ngày hôm nay.”
“Chà, không phải ngày nào cũng được gặp vị hôn thê là hoàng gia lần đầu. Con không thể qua loa được.”
Tôi càng nói, cha tôi càng tỏ ra ngạc nhiên.
Ông không biết phải đối phó thế nào với thằng con trai bỗng dưng chín chắn chỉ sau một đêm.
Thành thật mà nói, tôi cũng sẽ thế thôi.
Ông đã nhìn tôi suốt mười bảy năm, và giờ tôi đột nhiên nói những lời của một con người bình thường.
Nếu là tôi, có khi tôi còn nghi ngờ con mình đã dính phải ma thuật đen hay gì đó hơn là bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tôi quyết định tỏ ra tự tin hơn.
“Đừng lo. Vì có một vị khách quan trọng như vậy ở đây, con sẽ đảm bảo không làm gì hoen ố đến danh tiếng của Gothberg.”
“…Con thực sự đã thay đổi rất nhiều chỉ trong thời gian ngắn. Chắc hẳn không dễ dàng gì để con chấn chỉnh bản thân như thế này, cảm ơn con. Ta sẽ rất mong đợi.”
“Vâng. Xin cha cứ tin tưởng.”
Cha tôi mỉm cười ấm áp.
Gia tộc Gotberg hiện vẫn là một gia tộc hầu tước quyền lực.
Sau này, chúng tôi sẽ vướng vào một sự kiện, bị cáo buộc phản quốc, và đối mặt với sự sụp đổ.
Nhưng nếu tôi có thể ngăn được điều đó, thì họ sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Tôi biết chính xác lý do gia tộc sẽ sụp đổ, và nếu ngăn chặn được, họ sẽ trở thành một đồng minh mạnh mẽ.
Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cha khi nhìn tôi, tôi không khỏi cảm thấy… vui vẻ.
“Cuộc gặp chính thức với công chúa ban đầu được lên lịch vào tiệc tối. Nhưng vì con đã làm quen rồi, nên cũng tốt.”
Lời của cha khiến tôi tò mò.
“Nhân tiện, thưa cha, điều gì đã khiến Hoàng hậu và Công chúa đến thăm lãnh địa của chúng ta?”
“Ồ, ta hình như vẫn chưa kể cho con nhỉ?”
Cha tôi nhấp một ngụm trà trước khi vào chuyện chính.
“Hoàng gia hiện đang tuyển chọn một trị liệu sư riêng cho công chúa. Và tình cờ thay, một kỳ thi đang được tổ chức tại học viện của gia tộc chúng ta. Và một trị liệu sư sẽ được chọn dựa trên kết quả.”
Triệu liệu sư riêng, hử.
Thật là một diễn biến thú vị.
‘Gia tộc Gothberg vốn nổi tiếng về các trị liệu sư.’
Mười năm sau, bản thân tôi sẽ trở thành một trị liệu sư cấp cao khá giỏi. Đó là lý do tại sao mà tôi dù không học hành quá nghiêm túc, nhưng vẫn có thể tốt nghiệp từ cơ sở tốt nhất với dòng máu tốt nhất.
‘Nếu có thể, mình không muốn dùng ma thuật trị liệu.’
Việc nổi bật với tư cách trị liệu sư chỉ khiến tôi bị kéo trở lại tổ đội Anh Hùng ngu ngốc kia.
Dù cố áp dụng các chiến lược hiệu quả, thì tôi vẫn thường bị cản trở vì phải liên tục tung ma thuật trị liệu.
Thật lòng mà nói, tôi đã phát ngán với ma thuật trị liệu rồi.
Tất cả những ký ức về nó đều khó chịu.
Và dù có được cho bao nhiêu tiền, thì tôi vẫn sẽ không tham gia vào cái nhóm toàn những tên điên như tổ đội Anh Hùng thêm lần nào nữa.
“Mỗi thành viên của hoàng gia đều có trị liệu sư riêng, đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Con có thể đã nghe, nhưng gần đây công chúa hay bị ốm. Và đáng tiếc là đến giờ vẫn không có trị liệu sư nào có thể cải thiện tình trạng của Điện hạ.”
Tôi biết điều đó.
Đó là tác dụng phụ từ lượng mana ngày càng tăng của Acella.
“Đã có ứng cử viên nổi bật nào chưa ạ?”
“Ta nghĩ Giss sẽ được chọn. Cậu ta là trị liệu sư hàng đầu từ học viện của chúng ta.”
Học viện về cơ bản là một trường đào tạo trị liệu sư.
Học viện của nhà Gotberg được xem là một trong những nơi tốt nhất đế quốc, và không hiếm trường hợp học viên tốt nghiệp được hoàng gia chiêu mộ.
Nếu Giss được coi là át chủ bài của học viện, thì chắc hẳn cậu ta cũng thuộc dạng khá.
‘Nhưng ma thuật trị liệu không hiệu quả với Acella.’
Ma thuật trị liệu và ma thuật thông thường tuy đều là ma thuật, nhưng lại thuộc hai hệ thống hoàn toàn khác nhau.
Tôi từng nghe chính Acella nói rằng mana mạnh mẽ của cô ấy đã từ chối các loại ma thuật trị liệu.
Lý do Acella trở thành một ác nữ điên loạn là vì lượng mana không thể kiểm soát của cô ta.
Không, chính xác hơn, cô ta vốn đã là một ác nữ.
Việc phát điên chỉ là hệ quả của ma thuật.
Có lẽ đó là cách mà ma thuật hoạt động.
Mọi pháp sư hay phù thủy tôi từng gặp đều có vẻ thiếu vài con ốc.
Acella thì lại có lý do của riêng mình.
Cô ta đạt đến một cấp độ ma thuật quá cực đoan, đến mức cơ thể không thể chịu nổi và phải chịu đượng những cơn đau đớn triền miên.
Không thể chịu nổi cơn đau, ma thuật của cô ta cuối cùng mất kiểm soát và dẫn đến một thảm họa kinh hoàng.
Sau đó, Acella trở thành một bạo chúa.
Và khi đó, ma thuật trị liệu hoàn toàn vô dụng. Tôi đã nghe trực tiếp từ cô ta, vì vậy tôi biết điều đó chính xác.
‘Đó là cái giá của việc sở hữu một đặc ân.’
Một trong những quy luật của thế giới này.
Nếu bạn có một [Đặc Ân] khiến bạn vượt trội ở một lĩnh vực, thì bạn cũng sẽ có một [Nhược Điểm] kéo bạn xuống ở một mặt khác.
Một sự cân bằng định mệnh.
Chẳng hạn, một người có sức mạnh thể chất vượt trội không thể có mana mạnh mẽ.
Không ai có thể có tất cả.
Hiện tại, đặc ân của tôi vẫn bị khóa, nên tôi chưa có nhược điểm nào.
Nhưng Acella chắc chắn có một nhược điểm nào đó.
‘Khoan đã.’
Không phải ma thuật trị liệu, mà là y học hiện đại.
Liệu tôi có thể xóa bỏ nhược điểm của Acella bằng kiến thức y học từ kiếp trước không?
Và trong quá trình đó, liệu tôi có thể hủy hoại ma thuật của cô ta không?
'Không, không thể dễ dàng như vậy được.'
Ở thế giới này, không có dược phẩm chuyên dụng, không có dụng cụ phẫu thuật cơ bản, thậm chí không có cả thuốc sát trùng.
Khả năng thành công gần như bằng không.
Quan trọng hơn, nếu tôi trở thành trị liệu sư riêng của Acella, việc thoát khỏi hoàng gia sau này sẽ gần như bất khả thi.
Dù có xóa được một hoặc hai bad ending, việc dính líu quá sâu với Acella sẽ là một ván cược nguy hiểm.
Khi tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cha tôi lên tiếng.
“Ta đã giữ con quá lâu rồi. Con đang trên đường đi gặp công chúa mà phải không? Đi đi. Ta cần phải tiếp Hoàng Hậu.”
“Vâng. Cùng đi thôi ạ.”
Tôi đi cạnh cha khi chúng tôi rời khỏi sảnh phụ. Các hiệp sĩ và người hầu đi phía sau chúng tôi.
Chúng tôi đi theo con đường vòng quanh khu vườn trung tâm. Hai bên có hồ nước và chuồng gia súc. Điền trang này thực sự rất rộng lớn.
Qua một bức tường, tôi thấy một công trình giống nhà thờ.
‘Chắc hẳn đó là học viện trị liệu.’
Những ký ức từ kiếp trước của cơ thể này vụt qua tâm trí tôi như một ảo ảnh.
Tòa nhà chính được chia thành ba phần – cánh đông, cánh tây, và sảnh trung tâm.
Hoàng hậu đang ở sảnh trung tâm, còn Acella ở cánh đông.
Cha tôi dừng lại trước cánh đông và ra hiệu cho tôi.
“Đi gặp công chúa đi. Vì Điện hạ đã đích thân gọi con, nên ta sẽ không lo lắng.”
“Cứ giao cho con. Hẹn gặp cha tại tiệc tối.”
Tôi cúi chào và chuẩn bị đi thì một sự náo loạn bất ngờ bùng lên phía sau hàng rào.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng cha tôi nở giọng nghiêm nghị.
Một hầu cận, thở hổn hển, chạy đến và thì thầm gì đó với ông. Dù là gì thì nó cũng không ổn. Vẻ mặt cha tôi tối sầm lại.
“Thú cưng của công chúa?”
Không nói thêm, ông bước nhanh về phía nơi xảy ra cuộc náo loạn. Và tôi lập tức theo sau.
Đó là một cảnh tượng hỗn loạn.
Trên bãi cỏ, một con chó khổng lồ nằm vật ra, thở hổn hển.
Hình như là thú cưng của Acella.
Bốn trị liệu sư trong áo choàng trắng vây quanh con chó.
Con chó to lớn – có lẽ là giống Great Pyrénées.
Nó cao hơn tôi, gần hai mét, với bộ lông trắng dày rậm.
Vấn đề là nó đang hấp hối.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Giọng cha tôi vang lên như sấm. Các trị liệu sư, mồ hôi nhễ nhại, lắp bắp trả lời.
“Nó đột nhiên ngã quỵ…!”
“Chúng tôi đang chữa trị ngay bây giờ!”
Nhưng con chó vẫn thở hổn hển.
Và rồi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Max!”
Acella chạy đến, mắt mở to hoảng loạn.
“Max! Max!”
“Thưa Điện hạ, các trị liệu sư đang chữa trị. Xin hãy chờ một chút,” người hầu gái trưởng ngăn Acella khi cô cố lao đến con chó.
“Vậy là tên nó là Max.”
Tôi liếc nhìn đám trị liệu sư hàng đầu của học viện.
Họ chỉ đứng đó, vò tay và lẩm bẩm cầu nguyện thay vì thực sự kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.
Tôi liếc nhanh sang Acella.
“…”
Mắt chúng tôi chạm nhau, và chỉ trong giây lát.
Đúng lúc đó, một con số trong Danh sách Ending thay đổi.
[Số 004: Mật Độc Ngọt Ngào 56% → 71%]
[Đã sửa đổi]
Cái quái gì vậy?
Sao tôi lại ảnh hưởng đến điều kiện của ending [Mật Độc Ngọt Ngào]?
Có phải vì tình huống này không?
‘Được rồi. Nguy cơ cũng là cơ hội.’
Nếu đây là sự kiện gây ra bad ending, thì đây cũng là cơ hội để tôi xóa bỏ nó.
Hơn nữa, dù không có Danh sách Ending, thì tôi cũng không phải loại người chỉ biết lờ đi một con chó đang hấp hối.
Chó dễ thương mà.
“Tsk. Để xem nào.”
Tôi cúi xuống cạnh Max và bắt đầu kiểm tra.
“Không có vết thương ngoài nào.”
Vậy thì phải là vấn đề bên trong. Nhìn cách nó thở khó nhọc, có lẽ liên quan đến đường thở.
Vậy thì chắc chắn là bên trong. Đánh giá qua hơi thở khó khăn của nó, có khả năng là có gì đó trong đường thở. Bộ lông dày khiến khó nhìn thấy gì bằng mắt thường. Tôi đặt tay lên người Max, cẩn thận sờ nắn.
“Thiếu gia, ngài đang làm gì vậy?!”
Một trị liệu sư nắm vai tôi, cố kéo ra.
“Tôi đang xác định nguyên nhân. Đừng cản trở.”
Tôi đẩy trị liệu sư đó ra và tập trung vào cổ Max.
“Cậu ta đang bóp cổ con chó của công chúa!”
“Thằng khốn nạn chết tiệt…!”
Họ muốn nói gì thì nói. Tôi không có thời gian để cãi vã.
Đầu ngón tay tôi chạm vào một vật cứng, tròn.
“Cái gì đây…?”
Nguyên nhân rất đơn giản.
“Tắc nghẽn đường thở.”
Có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng nó.