Hai tiếng đi tàu để rời khỏi trung tâm thành phố. Một tiếng rưỡi ngồi xe bus. Sau đó, lại thêm một tiếng trên chuyến xe khác. Cuôi cùng, chỉ mất thêm 30 phút leo núi. Tòa nhà nằm sâu trong ngọn núi cuối cùng đã lộ diện.
“Chà, cuối cùng cũng tới nơi rồi…”
“Ai mà thèm đến dừng chân ở cái nơi như này chứ..…?”
Đã ba ngày kể từ khi cả hai được Makima triệu tập. Denji và Power đặt mông lên bãi cỏ, thở hồng học khi mà họ đã đến địa điểm diệt quỷ được giao.
“Chà, tôi đi đây, nhưng hãy chắc chắn rằng đừng làm bất cứ điều gì ngu ngốc như bỏ chạy. Hai cậu biết họ sẽ làm gì với hai cậu."
Denji và Power trừng mắt nhìn người giám hộ của họ.
“Tôi biết mình đang làm gì, vì thế ngậm miệng vào. Tôi đã hứa với chị Makima-san rằng tôi sẽ có ích. Tôi sẽ không bỏ trốn. "
“Cái tên đầu cọ dừa đáng thương, chẳng thể tin tưởng nổi bạn cùng phòng của mình.”
“Nếu các cậu muốn tôi tin tưởng, thì phải thay đổi hành vi của mình. Tôi chắc rằng các cậu sẽ làm tốt. Đừng có bôi nhọ tên tuổi của Cục Bảo An.”. Aki đáp lời, và đi xuống núi.
“Khó chịu thật đấy.”
“Ta nghĩ hắn bị bệnh rồi.” Sau vài nói xấu về Aki, Power cảm thấy tốt hơn một chút và hướng ánh mắt về phía tòa nhà. So với thành phố, gió thổi ở đây tốt hơn nhiều. Mùi cỏ và đất, quen thuộc từ khi cô và Meowy sống trên núi, xộc qua lỗ mũi cô. Ngôi nhà kiểu phương Tây mà họ đang tìm kiếm nằm ở phía bên kia của cánh cổng lớn phủ đầy cây thường xuân. Đối nghịch với màu nền của khu rừng rậm đen tối, những bức tường màu trắng tinh khôi nổi bật đẹp đẽ, giống như một bức tranh vậy.
Cô ấy cảm thấy rằng sân khấu đang được sắp đặt theo một cách rất thích hợp. Như thể sân khấu này đã được chuẩn bị sẵn cho thám tử thiên tài Power.
"Hừ, vậy đây là ngôi nhà có người mất tích à."
"Con người biến mất. Thật bí ẩn. Đây là sân khấu hoàn hảo cho bà đây!" Khi cô ấy cất giọng với tâm trạng phấn khởi, Denji nhìn cô ấy bằng một cái ánh mắt nghi ngờ. "Tao đã rất thắc mắc về ... những thứ mà mày đang mặc kể từ khi chúng ta rời khỏi nhà." Power vui vẻ nhấc chiếc mũ lụa nhỏ trên đầu cô và dùng ngón tay xoay nó.
"Ngươi thấy nó như nào? Ta đã mua nó từ tên đầu cọ dừa với điều kiện ta phải dọn dẹp phòng tắm trong một tháng."
"Huh? Nghiêm túc?"
“Gahahaha! Bà đây không có ý định dọn dẹp phòng tắm hay làm bất kỳ công việc người hầu nào khác đâu. Chỉ cần diệt quỷ là tất cả đâu về đó!"
“Vậy mày sẽ là người giải quyết con quỷ ở trong căn nhà đó?”
“Makima nói rằng nơi đây nằm ngoài quyền hạn của cô ta, nên ta cần phải giấu đi cặp sừng của mình.”
“….. Làm như tao quan tâm ý.”
Trong khi Denji đang ngồi trên mặt đất và thở dài, Power giơ nắm đấm của mình lên trời xanh.
"Ga-ha-ha! Vụ án! Thám tử! Trợ lý! Khán giả! Chúng có mọi thứ mà ta cần."
"Tao éo quan tâm đến vụ án hay thám tử, nhưng trợ lý là đứa quái nào?"
"Tất nhiên đó là ngươi đó, Denji."
"Clgt???"
“Và một đám đông sẽ tôn sùng ta,” Power chỉ tay về phía cổng của dinh thự. Khoảng hơn chục người đàn ông đang đứng trước đó. Họ có lẽ là những Thợ Săn Quỷ Tự Do mà Makima đã đề cập, nhưng đối với Power, vai trò của họ là chứng kiến một vụ án xuất sắc và dành nhiều lời khen cho vị thám tử lừng danh đã phá giải nó.
Một trong những Thợ Săn Quỷ ở phía trước nhóm người tiến về phía bọn họ với vẻ mặt lạnh lùng.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, tay đang cầm một thanh kiếm Nhật dài. "Chào. Tên tôi là Kenzo, tôi không nghĩ rằng mình đã từng gặp hai người trước đây, hai người cũng là Thợ Săn Quỷ à? "
Chống hai tay lên hông, Power trả lời với vẻ đầy tự hào.
"Đúng vậy. Tôi là Thám Tử Vĩ Đại Power!"
“….. Hả?”
“Và đây là trợ lý của tôi, Denji.”
“Sao tao lại là trợ lý của mày?”
Khuôn mặt của anh méo mó trước sự phản đối của Denji. “Các người đùa tôi à? Tụi nó là một lũ con nít. Chúng thì làm được cái gì chứ?”
Denji đứng thẳng lưng và trừng mắt với gã.
“Tôi không biết ông là ai, nhưng tôi rất nghiêm túc với công việc của mình, nên ông già đừng có lo.”
“Đúng vậy, ông già.”
“Này, tôi mới 25 tuổi thôi.” Chàng trai tự xưng là Kenzo nắm chặt tay. “Nghe đây, đây không phải là sân chơi trẻ em, nếu các cậu cản đường, tôi sẽ không tha thứ đâu.” Chàng trai nói những lời như thể phun mưa vào mặt cả hai và dậm chân rời đi.
“Thằng đấy có vấn đề gì thế……?”
“Đó là khán giả số một. Cứ mặc kệ hắn đi.”
Khi họ đang trò chuyện, cánh cổng sắt của ngôi biệt thự từ từ mở ra. Âm thanh cao vút của cánh cổng mở ra giống như một hồi kèn thông báo cho một vở kịch, và nó khiến Power cao hứng. Tuy nhiên, những gì xảy ra hoàn toàn trái ngược với những kỳ vọng của họ, một ông lão già nua, hốc hác. Người đàn ông cúi đầu thật sâu trước những Thợ Săn Quỷ.
“Cảm ơn vì đã đi rất xa để đến đây. Xin hãy cho chúng tôi mượn sự giúp đỡ của các vị.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại