—---------------------------------------------
“Oápp…Buồn ngủ quá…”
Sáng hôm sau.
Vẫn chưa có ai tới lớp, tôi thì đang ngồi ở bàn học và ngáp ngắn ngáp dài.
Một cảm giác thật mới lạ, vì đây là lần đầu tiên tôi đến lớp sớm như vậy mà.
Đêm qua tôi không rõ tôi ngủ được bao lâu nữa, nhưng chắc chắn không nhiều. Mà thậm chí ngồi giờ ở nhà lâu cũng làm cho tôi cảm thấy khó chịu nữa. Thế nên tôi mới nghĩ, sao không lên trường luôn nhỉ?
“Ah, hôm qua giống như lạc vào một thế giới khác vậy…”
Tôi vô thức lẩm bẩm trong lúc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đầu thì mơ màng, nhưng đồng thời cũng có cảm giác sảng khoái đến lạ thường.
Sau khi chấp nhận sự thật rằng tôi đã được thổi lên mây bởi Yuki hôm qua, đầu tôi lại tự nhiên ngẫm về vài thứ.
Ý nghĩ đầu tiên, niềm vui sướng, ừ thì chắc chắn rồi.
Thần tượng mà tôi hâm mộ bấy lâu nay không chỉ là một người xem các buổi live của tôi, mà đồng thời là một fan chân thành nữa… Liệu có còn cảm xúc nào khác nữa đây?
Đó hẳn là một thứ mà tôi không thể diễn tả bằng lời. Tôi đã cảm thấy vô cùng sung sướng, và một lần nữa thì tôi lại vô thức nhảy múa trong phòng trước khi ý thức được. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc đến mức những ký ức của mình dần trở nhạt nhòa đấy. Ừm ừm.
Trong lúc tôi bận đắm chìm trong dòng suối của thiên đường, Sana đã bước vào và bắn thẳng câu “Anh ồn quá!”.
Ngay lập tức sau đó, tôi chợt tỉnh giấc, trở về lại với thực tại tẻ nhạt này.
Kể cả hứng chịu ánh nhìn lạnh tanh của đứa em gái, cái cảm giác ngây ngất vẫn còn đó, chắc bạn có thể mường tượng ra rằng lúc đó tôi vui đến nhường nào rồi nhỉ. Thấy tôi không thể nín cười ngay cả khi đang xin lỗi, Sana lại chuyển đôi mắt sang một sắc thái ghê tởm. Cơ mà người khiến tôi như vậy chính là oshi của tôi mà, nên chịu thôi.
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại một chút, một câu hỏi khác hiện lên trong đầu tôi.
—Mình nên làm gì từ giờ?
Đầu tiên là về những buổi live của tôi trong tương lai, phải rồi.
Sau chương trình trò chuyện đó, số lượt xem đã tăng vọt, và con số đơn lẻ ấy giờ đã bùng nổ chạm mốc sáu chữ số.
Đồng thời lượng người đăng ký của tôi cũng vượt một trăm nghìn người chỉ trong một ngày… Đây có phải cảm giác mà người ta hay gọi là chuyển sinh sang dị giới không?
Mặc dù tôi có chút lo lắng rằng liệu mình có thể tiếp tục đam mê livestream trong tình huống như thế này không, nhưng mà tôi đoán sẽ có cách thôi. Sau cùng thì đó không phải là vấn đề chính.
Vấn đề chính ở đây, là Yuki.
Thông thường, khi được một nhân vật nổi tiếng bày tỏ sự yêu thích, người được yêu thích sẽ không mảy may lo lắng về mối quan hệ với nhân vật đó vì giữa hai người không sự liên hệ trực tiếp nào.
Tuy nhiên, tình huống của tôi và Yuki có chút khác biệt đấy.
Yuki là bạn cùng lớp của tôi, và cô ấy không biết rằng Kei chính là tôi.
Liệu tôi có nên tiết lộ rằng tôi là Kei không? Sau cùng thì hai người chúng tôi đều là fan của người còn lại mà nhỉ.
Tuy nhiên, tôi đã sớm có câu trả lời. Chắc chắn là một chữ KHÔNG.
Việc tiết lộ thông tin về kênh của tôi là một ý tưởng tồi tệ, không chỉ với Yuki, mà còn với bất kỳ ai.
Chưa có ai ngoài gia đình tôi biết được rằng tôi có một kênh dành cho việc bình luận game cả.
Ờ thì tôi một thằng cô độc trên lớp, thậm chí chẳng có ai để tôi chia sẻ điều đó …nhưng đó là một chuyện khác!
Đầu tiên, là lý tưởng của tôi, về việc giữ khoảng cách với thần tượng của mình.
Oshi của tôi giống như một tồn tại ở chiều không gian khác vậy. Tôi tin vào việc giữ một khoảng cách nhất định, nhưng nếu việc tôi chính là Kei bị bại lộ, cái khoảng cách đó chắc chắn sẽ thu hẹp lại.
Hửm? Nhưng nếu bạn là người hâm mộ của Yuki, chẳng phải đó là một phước lành sao? Nó là một cơ hội tốt mà?
Một vài người sẽ nghĩ như vậy, nhưng này, hãy nghe tôi đi. Bạn chẳng hiểu gì cả.
Đúng là kể cả tôi đây cũng đã có những suy nghĩ muốn giao tiếp chạm mặt với Yuki, hay độc chiếm nụ cười của cô ấy cho riêng mình–-thật sự thì tôi từng có mộng tưởng đó. Dù gì thì tôi cũng chỉ là một con người mà, chẳng thể tránh khỏi việc này được.
Nhưng đây lại là một điều khác hoàn toàn nhé. Mối quan hệ giữa fan và oshi của họ không giống thế được.
Tệ hơn, việc cố gắng đến gần Yuki bằng cách lợi dụng sự nổi tiếng– Theo tôi, cái này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của một ‘người hâm mộ chân chính’. Nói tóm lại, nó không trong sáng. Với một người ủng hộ Yuki với vai trò là một fan hâm mộ thuần túy như tôi, sự hiện diện của những điều dơ bẩn ấy thật khó để chấp nhận được.
Mà thật ra còn vấn đề nữa, cái này thì quan trọng hơn ở thực tại này. Nếu Yuki biết danh tính của Kei, là một thằng như tôi, cổ có thể sẽ thất thần vì vỡ mộng.
Nghĩ thử xem. Bình luận viên yêu dấu của bạn hóa ra lại là thằng tự kỉ trong lớp.
…Tôi biết, nghe hơi ngớ ngẩn thật, nhưng tạo cái khoảng cách như vậy rõ ràng hay chút nào.
Sự đẹp đẽ của khoảng cách giữa hai người sẽ thông thường, biến được ấn tượng xấu thành ấn tượng đẹp. Tuy nhiên, khi điều ngược lại xảy ra, nó sẽ chỉ là sự thất vọng cùng cực.
Nghĩ đến việc Yuki cảm thấy thất vọng khi biết được sự thật… nó làm tôi muốn chết đi.
Tôi nói lại cho rõ nhé, tôi không phải cố thu nhỏ bản thân lại hay làm gì cả. Tôi không cảm thấy xấu hổ khi là một otaku, người hướng nội, hay là một kẻ không có bạn. Thực ra tôi cảm thấy khá tự hào về điều đó. Tôi không quan tâm về việc người khác nhìn tôi như thế nào.
Nhưng khi nhắc đến Yuki thì nó là một chuyện khác.
Nếu sau này Yuki vẫn không thất vọng về tôi, vẫn có khả năng danh tiếng của cô ấy bị tổn hại chỉ vì ủng hộ cho một kẻ lầm lì như tôi. Nếu việc đó xảy ra, e
là với trách nhiệm của một fan, tôi phải đưa ra lời xin lỗi chân thành và cố khắc phục mọi thứ.
Trừ khi không còn thứ gì có thể vấy bẩn thanh danh của Yuki, tôi không thể tiết lộ về danh tính của mình được. Bên cạnh đó, cũng chẳng có lý do gì để tôi làm thế cả.
Vì thế, tôi đã đi đến một kết luận, đó là tôi sẽ giữ bí mật danh tính với mọi người, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục con đường bình luận viên với trái tim biết rằng Yuki đang hỗ trợ tôi. Đó là quyết định của tôi.
Không có gì thay đổi ngoài việc tôi phải quản lý cái kênh đang phát triển một cách chóng mặt này.
Keitaro này cần phải đảm bảo chất lượng của nó tương xứng với sự ủng hộ trung thành mà Yuki đã dành cho.
Có thể sẽ có một vài biến số khó lường, nhưng động lực mạnh mẽ lớn hơn tất thảy chỉnh là mong muốn tạo ra những nội dung mà Yuki sẽ yêu thích. Tôi liền ấy điện thoại ra và mở phiên bản di động của LoF.
Hôm qua tôi đã quyết định sẽ nâng số lượng video làm về phiên bản mobile của trò chơi này một cách từ từ, như một phần kế hoạch tối ưu hóa nội dung.
Khi phiên bản cho máy tính là nền tảng chính cho LoF, bản di động của nó dù mới ra mắt gần đây, nhưng cũng đang được lan truyền tương đối nhanh chóng. Tôi thì chưa chơi nhiều trên điện thoại, nhưng tôi cũng muốn thử nhảy vào bắt lấy cơ hội này.
Một buổi sáng sớm yên bình, phòng không bóng người, đây là một khoảng không gian hoàn hảo để luyện tập. Giờ thì, map nào đây… Đảo sương mù, hử? Tầm nhìn bị hạn chế ở đây, tốt hơn nên tập trung vào vũ khí cận chiến. Tuy nhiên, cần phải nhớ rằng một số nhân vật mạnh hơn trong mảng đánh xa.
Bắt đầu trận, tôi tự mô phỏng lại lời bình luận trong đầu, cố xem xét những điểm khác nhau so với với bản PC.
Có vẻ có một chút sự thay đổi về cơ chế, nhưng gameplay thì vẫn đang chạy khá trơn tru.
“Hmmm, vũ khí của mình với nhân vật của đồng đội không quá ngon nhỉ…”
Tôi bật ra những dòng bình luận trong đầu một cách vô thức.
Tuy nhiên thì do quá mải mê, tôi đã để bản thân đắm chìm sâu vào game này.
“Trong những tình huống như vậy, việc thâm nhập vào căn cứ kẻ địch và đánh cắp nguồn vật phẩm hỗ trợ là một điều cấp thiết—ah, bên đó! Phía kia sương mù vừa chớp sáng trong tích tác. Một số trang game nói rằng chiến thuật trên Đảo sương mù phụ thuộc vào âm thanh , nhưng thực ra thì những tiếng động đó không khác gì mấy cái tạp âm của các map còn lại. Thay vì thế, ánh lửa phản lóe lên trong sương mù mới là tối quan trọng, vì vậy việc tận dụng cái này để xác định vị trí địch là bắt buộc
“Hả, thật sao?”
Một giọng nói bỗng nhiên từ đâu đến, làm tôi giật hết cả mình.
Nó có thể là một pha tấn công bất ngờ, cơ mà điều bất ngờ hơn là sự thân quen đến lạ kì của âm giọng kia. Nên tôi hoảng hốt quay người sang.
“Yu-Yu–Yuki…? À không, Yukina-san?!”
Và ngay sát tôi, chính là mặt của nàng oshi đáng yêu, Yuki. Tôi đã cực kì luống cuống.
T–tại sao Yuki lại ở trong lớp vào giờ này..?!
“Ah, t-tớ xin lỗi. Tớ không cố ý làm cậu giật mình đâu… Chỉ là, tớ có hơi tò mò là cậu đang làm gì thôi, nên là….”
Thấy tôi giật mình đến mức sắp đánh rơi điện thoại, biểu cảm của Yuki dần đổi sang sự hối hận. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng lắc đầu một cách dữ dội.
“K-không, không phải đâu! Cậu không hề làm phiền tớ hay gì cả! Tớ chỉ bị bất ngờ thôi!”
“Thật á? Thế thì tốt quá rồi.”
Có vẻ đã an tâm hơn, Yuki nở một nụ cười tỏa nắng, và tôi thì nhanh chóng nhìn sang phía khác.
Phần vì không nghĩ rằng Yuki sẽ xuất hiện một cách bất ngờ như vậy, nhưng sự
thật là, cái nụ cười đẹp tuyệt trần đó, nó dễ thương đến mức tôi không thể nhìn thẳng vào cô ấy được. Với lại, cổ đứng gần quá…!
“D-do trên lớp chưa có ai, nên tớ giết thời gian bằng cách chơi game thôi..! Không có gì đâu..!”
Tôi cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện, cố không nhìn vào mắt Yuki.
Với một người thích giữ khoảng cách với oshi như tôi, tình huống này không hề thoải mái chút nào!
“Mà này, đó là LoF đúng chứ? Amamiya-kun cũng chơi LoF hử?”
Tuy nhiên, không mảy may gì về suy nghĩ của tôi, Yuki tiếp tục.
Bất ngờ thật, nhưng điều làm tôi sốc hơn là tên của tôi vừa được nhắc tới à.
“G-gì cơ, tên của tớ?!”
“Eh? Thì chúng ta là bạn cùng lớp mà…? À, nhưng mà cũng là lần đầu tiên bọn mình nói chuyện với nhau nhỉ?
…K-khoan, cổ nhớ tên tôi á?! Yuki nhớ được tên ngay khi cả khi bọn tôi chưa nói chuyện bao giờ?! Sao cơ..? Cô ấy quả nhiên là một thiên sứ mà…?!
“Ah, Amamiya-kun, có kẻ địch kìa.”
Yuki chỉ tay vào màn hình, trong lúc tôi vẫn đang bất ngờ về sự thật vừa rồi.
Tôi bị kéo trở lại thực tại và tập trung vào trò chơi. Người thì vẫn đang run, cùng sự lo lắng khi Yuki ngay bên cạnh, nhưng tôi là game thủ mà, không thể cứ bỏ dở ván đấu như thế được.
May mắn thay, đồng đội tôi đã phản ứng kịp thời, cộng với việc chuyển động của địch vô cùng chậm chạp, nên chúng tôi dễ dàng chặn đứng cuộc tấn công vừa rồi. Tuy nhiên, cái tình huống ở hiện thực thì vẫn còn đang nguy cấp lắm.
“V-vậy, ờm, Yuki…na-..san, sao cậu lại đến lớp sớm thế?”
Cố lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi Yuki một câu mà tôi thắc mắc nãy giờ.
Tất nhiên là mắt tôi vẫn không dám nhìn cổ rồi. Nếu làm thế, tôi sẽ lại rối lên mất. Kể cả khi không nhìn lên, tôi vẫn nghe một hương thơm tỏa ra xung quanh.
“À, phải rồi. Thật ra hôm qua tớ có phấn khích quá, nên thành ra không ngủ được nhiều. Sáng nay thì dậy khá sớm, và tớ nghĩ rằng ‘Sao không tới trường luôn nhỉ?’ Vì tớ chẳng thể tới trường vào những ngày có việc, nên tớ muốn tới trường bất cứ khi nào mình có cơ hội.”
Hiểu rồi. Đúng là Yuki mà, ngay cả lí do cũng thật trong sáng, như thiên thần vậy. Tôi thấy mình lại càng yêu quý cô ấy nhiều hơn nữa.
“Cậu thì sao, Amamiya-kun? Lúc nào cậu cũng tới sớm như này hả?”
“Ờ t-thì, nay tớ cũng giống cậu đấy.”
“À.... Trùng hợp thật. Ừm, nếu được, tớ có thể tiếp tục xem cậu chơi LoF không?”
Thực ra tôi muốn giữ một chút khoảng cách cơ, nhưng mà chẳng thể nói lên điều đó được, nên tôi lại đành gật đầu.
Oshi đứng ngay cạnh như này thì quả thật may mắn quá đi chứ, nhưng trong tình huống này, tôi không thể cứ đón nhận nó vui vẻ được, thành ra đây lại là điều gây đau đớn mà.
…Không, bực tức cũng chẳng có tác dụng gì. Vì tôi đã quyết định giữ bí mật rằng tôi là Kei, tôi phải đi tới cùng với lựa chọn đó, đặc biệt là khi ở trước cô ấy.
Nghĩ theo hướng đó, tôi tự ép bản thân quay trở lại và tập trung vào game.
Ván này thì sắp xong rồi, ban đầu từ 30 đội giờ xuống chỉ còn 4 đội cuối cùng.
Vòng bo đã hẹp lại, tiếng súng thì vang lên khắp hướng. Đây sẽ là kết thúc cho trận game này. Do tầm nhìn hạn chế bởi màn sương dày đặc, bọn tôi phải luôn trong tình thế sẵn sàng giao tranh bất cứ lúc nào.
“...Một đội bên phải, hai đội còn lại thì bên trái.”
Dựa theo tiếng súng, tôi ước chừng vị trí của kẻ địch xung quanh, quyết định rằng sẽ đột kích vào phân đội ở cánh phải.
Tôi lặng lẽ tiếp cập địch và quăng một trái lựu đạn để mồi dụ, trước khi tấn công họ bằng hướng khác.
Với sự giúp sức của đồng đội, kế hoạch đã thành công, team bên phải đã phải lên mạng điểm số và bị loại. Tôi có kiểm tra lại thì còn mỗi hai đội, có vẻ bên kia cũng đã xử nhau rồi.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, nhóm kẻ địch cuối cùng đã lao thẳng ra từ trong sương mù. Có lẽ chúng đã nghe thấy tiếng súng và quyết định phản công trước khi chúng tôi có thể tái cố định đội hình.
Để đáp lại, chúng tôi cũng hùng hổ lao vào. Thế là một cuộc hỗn chiến 3 đánh 3 đã xảy ra trong khu vực siêu hẹp.
Tiếng đạn và ánh lửa tỏa ra khắp nơi trong sương mù. Nhưng cuối cùng, đội trụ lại vẫn là chúng tôi, đứng hiên ngang giữa bãi chiến trường. Màn hình hiển thị từ “Nhà vô địch!”, và cái chiến thắng đó khá suýt soát.
“”Phùu… chúng ta đã chiến thắng rồi.”
Tôi thở dài và lẩm bẩm. Dù bị bất ngờ về sự hiện diện của Yuki, nhưng một khi tôi tập trung vào trận đấu, tôi có thể chơi với toàn bộ khả năng của mình.
Bây giờ thì, trận đấu đã thắng, nhưng vấn đề lại là cái tình huống hiện tại. Nếu Yuki nói mấy thứ như “Cậu đỉnh quá!”, có khi tôi bay lên chín tầng mây luôn không chừng. À không, chắc chắn tôi sẽ như vậy, đảm bảo đấy.
Tất nhiên, tôi không thể để cô ấy thấy tôi trong tình trạng xấu hổ ấy, nên tôi tìm đủ cách để thoát khỏi cảnh này trước khi cổ kịp nói gì. Có thể tôi sẽ hơi vô duyên, nhưng tôi đoán tôi nên đi tới nhà vệ sinh hoặc đâu đó thôi.
Khi đang mải nghĩ về điều đấy, tôi quay sang Yuki. Khi định mở miệng, tôi khựng một nhịp và và nuốt lại những từ tôi định nói.
“..............Eh?”
Vì một vài lý do không rõ, Yuki, với con mắt tròn xoe, nhìn thẳng vào tôi trong im lặng. …Một đôi mắt tuyệt đẹp–ê giờ không phải để nói chuyện đó! Sao cô ấy trông ngạc nhiên vậy?
“...Có thể nào, Kei-kun…?
“Gì cơ!?”
Dù thế nào thì, ngay lúc sau, tôi mới là người bị kinh ngạc.
…Cái gì!? Cô ấy vừa gọi mình là “Kei-kun”?
“H-h-h-hả?!”
“Kei-kun… là cậu, đúng không?”
…Tại sao!? Làm thế nào cổ lại…!?
Một cách bất chợt, tâm trí tôi bỗng trở nên rối bời. Trong lúc đó, Yuki tiến tới gần hơn với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“C-c-cậu đang nói gì thế? T–tớ không hiểu gì cả!?”
Tôi cố giả ngơ trong tuyệt vọng. Mặc dù vừa quyết tâm giữ kín bí mật, nhưng nguy cơ bại lộ đã cận kề. Dù thế, tôi không thể đầu hàng được. Bằng cách nào đó, tôi phải vượt qua chuyện này!
“...Thực ra, tớ đã có linh cảm từ ban đầu rồi.”
Yuki vẫn tiếp tục.
“Giọng của Amamiya-kun giống hệt như của Kei-kun. Vậy nên tớ đã tò mò và thử bắt chuyện cậu.”
“Thật vậy à!? Chắc chỉ là sự trùng hợp vô lý thôi, nhỉ!?”
Tôi tiếp tục giả ngu, trong khi trái tim đang đập liên hồi
Tuy nhiên, Yuki vẫn bình tĩnh, lắc đầu.
“Cách cậu nói chuyện, ngữ điệu, và ngay cả cách cậu chơi cũng y hệt Kei-kun. Chiến thuật chiến thắng ở cuối game chính là một bài tủ của Kei-kun, sử dụng chiêu dương đông kích tây để đánh từ hướng khác, phải chứ?”
“Ờ thì, nó là một chiến thuật thường thấy trong LoF mà, đúng không?”
…Cô ấy thật sự đã quan sát mình! Nhớ được những chiến thuật mà tôi thường dùng… cô ấy hẳn phải xem stream của mình thường xuyên. Mà khoan, đây không phải là lúc ăn mừng cho việc đó chứ!
“Không chỉ thế đâu. Nhân vật mà cậu chọn, vũ khí, và nhất là cái trang phục kia—Nó là cái cậu luôn dùng, phiên bản giới hạn được tặng trong sự kiện kỉ niệm đầu tiên. đúng không?”
“Hử? Ồ…!”
“Những ai có được 1000 kills trong khoảng thời gian sự kiện diễn ra sẽ được nhận, và Kei-kun đã làm một stream về việc hoàn thành nó dưới năm mươi ván, phải chứ? Ảnh nói ảnh đã đạt được phần thưởng event bằng cách giết kẻ địch ở khúc giữa của màn cận chiến. À mà nhân tiện. người đối thủ đã sử dụng một trang phục mặc định, Snow Fox, và vũ khí mà Kei-kun lấy trong cuộc chiến là RG105 .Tớ nhớ như in luôn, bởi tớ đã xem đi lại xem mà.”
Yuki khẳng định với bằng chứng chắc nịch, không cho tôi cơ hội để biện bạch.
…Phần trang phục thì đúng, nhưng sao cổ lại nhớ chi tiết đến thế, cả đối thủ và vũ khí tôi sử dụng? Đến tôi còn chẳng nhớ nổi luôn ấy.
“Này, cậu là Kei-kun, phải chứ …?”
Với một vẻ mặt nghiêm túc, Yuki tiến lại gần, theo bản năng, tôi lui về phía sau.
…Tôi nên làm gì? Tôi phải xử lý tình huống này như thế nào? Sao Yuki-san trông đáng sợ vậy? Cái biểu cảm lạnh lùng thường thấy giờ lại như đang uy hiếp tôi vậy!
Có phải vì cô ấy thất vọng, nghĩ rằng danh tính của Kei là một kẻ như tôi!? Tôi cần phải thoát khỏi tình huống này bằng bất cứ cách nào…!
“Ồ, có vẻ bọn mình không phải là người đến đầu tiên.”
“Này đó có phải là Yuki!? …Và, Amamiya?”
Ngay lúc đó, hai học sinh nam tiến vào phòng.
Nhìn thấy một cặp đôi không mong đợi là tôi và Yuki, họ nghiêng đầu trong sự bối rối.
….Phù, đây gọi là sự giải cứu đúng không? Khi có ai đó đi vào, ta có thể giả vờ như không có gì xảy ra cả—
“Xin lỗi. Ra đây với tớ một lát.”
Nhưng ngay lúc đó, Yuki kéo tay tôi, chạy vụt ra khỏi phòng. Cả hai học sinh nam đó và tôi đều bị choáng ngợp bởi hành động bất ngờ này.
Không thèm ngoảnh lại, Yuki tiếp tục kéo tôi chạy dọc hành lang, lên cầu thang, và mở cửa lên khu vực sân thượng.
“Hộc…hộc… Tại sao chúng ta lại…?”
Khi còn đang hết hơi, tôi thấy mình đã ở sân sân thượng. Tôi thở dốc và biểu lộ ra vẻ bối rối.
Tuy vậy, Yuki, không một dấu hiệu của sự mệt mỏi, nhanh chóng xin lỗi và lại nhìn thẳng vào tôi,
“Cho chắc thôi. … Nhưng, Amamiya-kun, cậu thật sự là Kei-kun đúng không?”
Khi bị Yuki ghé sát người, tôi lại vô thức nhích về phía sau, chỉ đến khi chạm vào hàng rào sân thượng, tôi biết mình đã hết đường lui.
Nhận ra rằng bản thân đang bị dồn vào chân tường, tôi buộc phải đưa ra quyết định.
Tôi không nên lộ ra tôi là Kei. Nhưng mà, ánh mắt kia như muốn nói rằng cô sẽ không từ bỏ nếu chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Tôi định nói dối cho qua chuyện, nhưng cái bầu không khí này không cho phép. Bản năng mách bảo rằng tôi không thể giả vờ được lâu hơn nữa. Nếu chuyện đã đến thế này, tôi cũng chỉ còn cách thú nhận.
Chết tiệt! Cái sân thượng đáng nhẽ là là nơi trong mơ với những màn tỏ tình lãng mạn chứ! Tại sao một sự kiện tai hại như này lại xảy ra ở đây! Ugh!
“...P–phải, đúng vậy. Tớ là Kei…”
Sau cùng, tôi đã nói ra, với một âm lượng chỉ lớn hơn con muỗi một tí.
Mặc dù cố tỏ ra dũng cảm, như thể đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi, nhưng ý nghĩ rằng Yuki có thể thất vọng khiến trái tim tôi héo mòn. Nếu cổ có nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ hay gì đi nữa, tôi có thể sẽ ngã gục ngay tại đây.
“...T-tớ cũng đã nghĩ vậy.”
Yuki cúi đầu, nghe câu trả lời của tôi, và bờ vai ấy rung động. …Như đã đoán trước, cái phản ứng này.
Nhưng chịu rồi. Nghĩ về việc cô ấy đã phấn kích như nào với oshi Youtuber của mình, sau đó tìm ra hắn thực là là một thằng đụt trong lớp thì chắc chắn sẽ dẫn tới—
“Waaaa, gì cơ?! M-mình thật sự được gặp Kei-kun thiệt nè! Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đâyyyyy!?”
“Uwah!?”
Tôi bị giật nảy người khi Yuki đột nhiên cao giọng, làm cho cái lưới dây thép bị rung mạnh.
Mặt Yuki ửng đỏ lên và cô ấy che khuôn mặt mình lại bằng hai tay, trong khi lắc đầu liên tục.
“M–mình chưa bao giờ mơ sẽ được gặp Kei-kun ở nơi như này…! Làm sao đây! Mặt mình thì đang bị thiếu ngủ, và còn chưa chỉnh kiểu tóc cho đẹp nữa…! Ahhh mouu, làm sao đâyyyyy!?”
“.......................”
Ờ… cái chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ừ-ừm, Yukina-san…?”
“Hyaaaa?! C–cậu vừa gọi tớ là Yukina?! Kei-kun vừa gọi mình bằng tên sao…?! Ahh, hạnh phúc muốn chết luôn…! Mà đó còn là giọng thật nữa! Giọng thật của Kei-kun, thật quý giá ….! Ờm, cái giá phải trả để được cậu gọi tên là bao nhiêu đấy! Tớ sẽ trả hết!”
“Cậu đang nói cái gì vậy!?”
…Tôi đã phải đáp lại một cách vô thức như vậy.
“À không x-xin lỗi cậu, tớ.. ừm, có hơi hoảng một tí…! Vậy thì, ừm, Yukina-san, cậu biết tớ là Youtuber Kei kia rồi, và cậu không thất vọng hay gì… sao?”
Tôi cẩn thận hỏi cái câu mà tôi lo sợ nhất.
Dù tôi thận trọng nói ra từng chữ một, nó hóa ra là một câu hỏi khá trực tiếp. Nhưng hãy hiểu cho tôi, khi tôi không thể bắt kịp với tình huống hiện tại.
“Thất vọng ư? Sao tớ phải như vậy?”
“Thì, cậu biết mà, oshi Youtuber lại là một bạn cùng lớp…”
“Kei-kun học chung lớp với mình là một sự trùng hợp tuyệt vời được ông trời ban tặng đấy! Tớ không dám nghĩ sẽ được gặp Kei-kun ở nơi như này đâu…! Đ–đây là định mệnh sao? Ôi trời, nghĩ về nó là tớ lại hạnh phúc quá, waaaaa… Làm gì bây giờ?! Không thể tin nổi Kei-kun đang ở ngay trước mặt…! Ừm, tớ nên làm gì mới được?!”
“Kể cả cậu hỏi thì tớ cũng đâu biết!?”
Yuki thốt lên ‘Fuwa~’ trong lúc ngọ nguậy với khuôn mặt đỏ bừng.
Thật khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng sự căng thẳng thái quá đó giống hệt như một otaku điển hình đang tới giới hạn vậy. Khi xem ở phía ngược lại, tôi ngộ ra một hiện tượng rằng, người bên này càng phấn khích bao nhiêu, biên kia lại bình tĩnh bấy nhiêu. Tôi, người quan sát, giờ đây đã có thể lấy lại sự điềm tĩnh.
Trong cái tình huống mà nhẽ ra tôi phải bị choáng ngợp mới đúng, thì Yuki lại đang bị kích động thay cho phần tôi luôn rồi.
…Tôi phải làm gì? Thật sự đấy, tôi phải làm gì mới được!? Cơ mà, hiện tại, có vẻ cô ấy cũng không thất vọng về việc tôi là Kei…
Nhìn Yuki vẫn đang nhún nhảy nom rất hạnh phúc và yêu đời, tôi lại rơi vào trạng thái đứng hình.
Khoan đã. Do mỗi tôi thấy thế, hay là tính cách Yuki có chút lạ lạ vậy? Yuki mà tôi biết như một tác phẩm nghệ thuật ấy, lạnh lùng, cao quý, cùng sự tao nhã và thanh lịch
Nhưng nhìn Yuki cười một cách hạnh phúc tự nhiên như vậy, tạo nên một ấn tượng hoàn toàn khác với vẻ thần tượng thường thấy. Giống như là…một cô gái bình thường, thật thà, và vô cùng dễ thương nữa!?
Kể cả tôi đang có được sự bình tĩnh, tôi vẫn là một người hâm mộ của Yuki mà.
Nếu cổ cứ thể hiện nét đáng yêu như này trước mặt tôi, e là tôi cũng sẽ đạt tới giới hạn mất. Điều này là vô cùng nguy hiểm.
“...Ah, t–tớ xin lỗi! Tớ bị phấn khích quá…!”
Yuki vẫn còn tràn đầy năng lượng, bị cuốn theo sự phấn khích của bản thân, nhưng rồi cổ cũng đã quay trở lại thực tại và cúi đầu xin lỗi tôi.
“Tớ xin lỗi nhiều lắm..! Tại tớ cũng không nghĩ sẽ được thấy Kei-kun ở ngoài đời đâu, nên tớ có hơi kích động….! Nhưng tớ là fan cứng của Kei-kun đó…!
Yuki ngập ngừng nói và rơm rớm nước mắt.
Cô ấy trông có vẻ tuyệt vọng lắm, tư thế lẫn lộn cả, nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy tôi lại thấy lo lắng.
“Tớ đã theo dõi video của cậu từ lâu lắm rồi..! Ahh, tớ còn luôn đảm bảo rằng đã xem hết live stream của cậu nữa! Lúc nào tớ cũng để lại bình luận, và mỗi khi được Kei-kun phản hồi, trái tim tớ lại rạo rực cả ngày…!
“Bình luận… Từ từ, thật chứ?”
“À, ừm, tớ là ‘Wankoromochi’! C-Cậu có nhớ không…?”
“Khoan, đó là cậu á Yukina?”
Vì ‘Wankoromochi’ là người duy nhất thường xuyên bình luận trong những video của tôi, không có cách nào mà tôi quên được người đó. Tuy nhiên, tôi đã bị sốc, không nghĩ rằng từ trước đến giờ, tôi đã luôn tương tác với Yuki.
Bỏ mặc phản ứng đầy hoang mang của tôi, Yuki lại nở một nụ cười hạnh phúc, “Cậu nhớ sao…!”
“Đúng rồi, tớ là ‘Wankoromochi’nè! Tớ từng nghĩ sẽ hơi phiền phức nếu đi bình luận nhiều quá, nhưng tớ không chống lại bản thân được…! Trong buổi trực tiếp, và tất nhiên là mọi video mới được up lên, tớ luôn cố hết sức để có thể comment ngay lập tức…!”
…Giờ thì cô ấy đã nhắc đến nó, tôi đã hiểu vì sao những bình luận đó lại xuất hiện nhanh như vậy.
“Ah, m-mà nó có phiền lắm không? Tớ luôn tự hỏi làm việc đó quá thường xuyên có thể bị kì ấy…..! Nếu cậu thấy nó ghê rợn hay quái dị thì…”
“Hả?”
“T–thì, đó…! Ý tớ là, tớ có hơi đáng sợ, đúng không…?! Ngay cả lúc này, gặp Kei-kun ngoài đời cũng đang khiến tớ vui muốn chết nè…!”
“K-không, khoan đã.”
“N-nhưng..! Tớ vẫn là người hâm mộ chân thành của cậu, được nhìn cậu như này thì quá là hạnh phúc đi thôi…! Có thể nó sẽ phiền phức, nhưng thật sự tớ muốn cho cậu biết cảm xúc này lắm…!”
Đột nhiên, vẻ mặt của Yuki bị bao trùm bởi sự bứt rứt và lo lắng, nhưng cô ấy vẫn tuyệt vọng thanh minh.
Sự ủng hộ mà cô ấy dành cho Kei mãnh liệt ra sao, và những cảm xúc đó chân thật như thế nào.
Người đứng trước tôi không phải là thần tượng hàng đầu Yuki mà là một fangirl, và với một người hâm mộ của Yuki như tôi, có thể nói là bị cạn lời.
Tuy nhiên, đồng thời, tôi cũng cảm thấy chút quen thuộc khi thấy cổ đang hào hứng như vậy.
Phá vỡ hình tượng và đánh mất bình tĩnh trước oshi–chẳng phải mình cũng từng trải qua chuyện đó sao?
“Ừm, Yukina-san.”
“H-Hyaa!? Mình xin lỗi, mình xin lỗi!”
“Không, không cần xin lỗi đâu! Ừm…Mình không thấy phiền đâu. Thật ra thì, mình thấy rất hạnh phúc ấy chứ…”
“Eh, cả Kei-kun..?”
“B–bởi vì, cậu thấy đấy… Tớ cũng là một fan cứng của Yuki từ trước đến nay rồi.”
“Eeehhh!?”
…Tôi nói mất rồi. Ban đầu tôi không có ý định nói ra đâu, nhưng thấy Yuki như vậy, tôi không ngăn bản thân thốt ra được.
“Fan!? C–của t-tớ á?! Tại sao Kei-kun lại…?!”
“Phản ứng đó có hơi quá không ấy?! Ý tớ là, cậu là một thần tượng, nên việc có một người hâm mộ như tớ đây là điều hết sức bình thường, phải không?”
“N-nhưng, nhưng, nhưng! Đó là Kei-kun mà…!”
Trong lúc Yuki đang đỏ mặt vì những lời vừa rồi, tôi đã giải thích cho cô ấy.
Biết được rằng có một thần tượng cùng trường trong năm đầu tiên, mày mò một ít, bị cuốn vào đó, và hạnh phúc một cách bí mật khi biết mình học cùng lớp với người đó…
…Nói toàn bộ chuyện đó cho chính cái người mà mình ngưỡng mộ, thật xấu hổ quá đi!
Nhưng nghĩ lại thì Yuki cũng đã trải qua điều đó lúc trước, tôi phải nói là, có hơi chút…bất công.
“K–không thể nào…!”
Nghe tôi nói xong, Yuki nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt to tròn. Tự nhiên, vài giọt nước mắt lăn xuống má cổ—nước mắt á!?
“Khoan khoan! Sao cậu lại khóc…!? T-tớ làm cho cậu khó chịu à?! Nhưng, ừm, tớ chỉ muốn cho cậu biết thôi, không phải tớ đang rình rập cậu hay có ý gì xấu xa đâu! V-vậy nên, thật sự thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm!!”
Nhận ra rằng mình vừa làm cho oshi khóc, tôi bắt đầu hoảng loạn.
Bị lấn át bởi cảm xúc tội lỗi, tôi thấy mình cúi đầu một cách nghiêm túc, gần như trong tư thế quỳ, chỉ để xin lỗi.
“K-không! Không phải đâu..!”
Yuki lau mắt, cố nói lên từng chữ.
“K-không như cậu nghĩ đâu…! Tớ đang hạnh phúc lắm…!”
“...Hả?”
“T–thì bởi, tớ chưa bao giờ dám tưởng tượng oshi của tớ cũng là fan của tớ đâu…! Không thể tin được…! T–tớ, sung sướng quáa…!”
Trong khi Yuki nói, tôi đưa cho cô ấy chiếc khăn tay. Cô lấy nó, lau đi nước mắt, và với đôi mắt còn đỏ hoe ấy, một nụ cười rực rỡ tỏa lên.
“Sụt sịt… Bọn mình đều rất hâm mộ nhau nhỉ…!”
“Ừm, tớ thắc mắc liệu có từ nào để diễn giải việc này không nữa…?”
Tôi không thể không đáp lại, nhưng Yuki như chẳng nghe gì cả. Nắm chặt lấy chiếc khăn tay, cô đã lau đi toàn bộ nước mắt, và bây giờ đang trưng ra một nụ cười thật tươi.
…T-tệ quá rồi. Cô ấy đáng yêu quá…!
Tôi nhanh chóng quay mắt đi, lấy một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại.
Tôi đã vô tình tiết lộ danh tính Kei của mình, và thêm nữa, tôi đã vô tình nhắc việc mình là fan của Yuki. Cũng chẳng giúp được gì, nhưng từ bây giờ, tôi cần phải cẩn thận hơn nữa.
Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc vì Yuki cũng là một fan của tôi, và chính vì điều đó, tôi không muốn gây rắc rối cho cô ấy. Là ‘fan đôi’, tôi thật sự cần vạch ra ranh giới.
“Ehehehehe… Khăn tay của Kei-kun…!”
Lúc tôi còn đang thẫn thờ, Yuki có vẻ đã bay bổng trong sự hạnh phúc.
…Chết tiệt, cô ấy dễ thương quá vậy. Oshi của tôi dễ thương quáa, thật đau đớn…!
“Ừm, ...Kei-kun?”
“S-sao đấy?”
“Tớ thực sự rất vui khi được gặp Kei-kun như này đấy. Tớ đã luôn thích cậu từ lâu lắm rồi, nhưng thấy tận mặt Kei-kun đã làm tớ càng thích cậu hơn nữa. Nghĩ đến việc không chỉ còn nói chuyện với Kei-kun trong live stream mà còn ở trên lớp khiến cuộc đời tớ tràn ngập lòng mãn nguyện rồi…”
“H-hả? Cái này…”
Nghe lời Yuki nói, tôi lại bị căng thẳng.
…Nhưng ở cạnh nhau trên trường chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ, phải chứ?
Tuy nhiên, Yuki tiếp tục, không một suy nghĩ gì về nội tâm của tôi.
“Vậy thì, liệu tớ có thể ủng hộ Kei-kun từ nay mãi về sau nữa không…?”
Ánh nhìn của cô ấy có chút ngại ngùng, kèm theo sự lo lắng và kỳ vọng. Đi hỏi fan của mình với một biểu cảm như thế á…
“...Thì t-tất nhiên rồi, làm ơn hãy tiếp tục làm người hâm mộ của tớ nhé…”
Tôi không còn câu trả lời nào khác.
Chắn chắn trong tôi vẫn có một niềm tin về việc phải giữ khoảng cách với oshi của mình.
Tuy nhiên…
“...Tuyệt quá!”
Tuy nhiên, tôi không nỡ lòng hủy hoại cười xinh đẹp này.
“Cảm ơn, Kei-kun! Cảm ơn cậu rất nhiều…!”
Chứng kiến Yuki bộc lộ cảm xúc dâng trào, nước mắt lăn dài trên má, lòng tôi dấy lên nỗi ngổn ngang, thôi thúc tôi suy ngẫm:
…Thần tượng số một của tôi quả là dễ thương quá mà đi mà.
“À, phải rồi! Ảnh…! Bọn mình có thể chụp một bức ảnh để kỉ niệm khoảnh khắc này chứ!?”
“...Hả? Nhưng tớ tưởng làm vậy thì cậu sẽ gặp rắc rối chứ, Yukina-san…?
“? Tớ có nói gì như vậy á?”
Khi Yuki nghiêng đầu trong sự khó hiểu, tôi cũng đã thấy một nét khác đầy ngây thơ và đáng yêu này của cô nàng.
—-----------------------------------—