*CẢNH BÁO: CÓ MÁU ME
Buổi sáng đầu tiên sau khi nhập học cấp ba.
Tôi đang ngồi trong lớp để đợi cho buổi lễ khai giảng bắt đầu, bất chợt một cửa sổ tin nhắn xuất hiện trước mắt tôi với tiếng “Bốp!”.
『Chúc mừng bạn đã được nhận vào trường trung học Nakseong - ngôi trường của những bí mật và sự huyền bí.
Hãy khám phá những bí mật mờ ám đang ẩn giấu trong trường, hoặc chiến đấu chống lại những truyền thuyết và câu chuyện ma quái trong khuôn viên trường để kiếm điểm mở khóa những khả năng đặc biệt.
Ngoài ra, bạn phải tập hợp đồng đội để ngăn chặn sự hồi sinh của Quỷ vương trước khi tốt nghiệp.
Thế giới đang nằm trong tay bạn.』
> Bấm để sang trang tiếp theo.
“……?”
Nó là một cửa sổ tin nhắn tương tự như cửa sổ ta hay thấy trong các trò chơi.
Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhưng có vẻ như không có học sinh nào chú ý tới nó. Họ chỉ chăm chú nghịch điện thoại hoặc nói chuyện với nhau.
“……”
Trong khi tôi đang bối rối nhìn chằm chằm vào cửa sổ trôi nổi đó, một thông báo được phát qua loa trường. Lễ khai giảng đã sắp bắt đầu.
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh rằng hiện tại trường đang bị mất điện nên các thiết bị điện không thể dùng được. Do không thể truyền hình trực tiếp nên lễ khai giảng sẽ diễn ra ngay tại sân. Các học sinh mới sẽ tập trung ở đó. Một lần nữa, phòng phát thanh xin thông báo…]
Các học sinh trong lớp đứng dậy, lẩm bẩm phàn nàn. Tất nhiên, tôi cũng đứng dậy với vẻ mặt trống rỗng và di chuyển chung với họ.
Dù đang bị cuốn đi theo đám học sinh tại hành lang, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cửa sổ tin nhắn trước đó. Tôi thử vuốt tay trước mặt, nhưng nó cũng chẳng có thay đổi nội dung gì và tay tôi chỉ đơn giản là đi xuyên qua nó.
'Một hình ảnh ba chiều ...?'
Nó y chang một cái gì đó tôi đã từng thấy ở trong phim.
『Chúc mừng bạn đã được nhận vào trường trung học Nakseong - ngôi trường của những bí mật và sự huyền bí.
Hãy khám phá những bí mật mờ ám đang ẩn giấu trong trường, hoặc chiến đấu chống lại những truyền thuyết và câu chuyện ma quái trong khuôn viên trường để kiếm điểm mở khóa những khả năng đặc biệt.
Ngoài ra, bạn phải tập hợp đồng đội để ngăn chặn sự hồi sinh của Quỷ vương trước khi tốt nghiệp.
Thế giới đang nằm trong tay bạn.』
Tôi lặng lẽ quan sát xung quanh, kiểm tra xem thử liệu có ai chú ý đến tôi không.
Tới khi di chuyển đến sân trường đầy người, tôi kết luận rằng cửa sổ này chỉ có mỗi tôi mới nhìn thấy được.
***
Trong sân, các giáo viên đang đi xung quanh để giữ cho chúng tôi đứng thẳng hàng.
Tất nhiên, tôi cũng đứng xếp hàng giữa những học sinh vẫn còn đang phàn nàn.
Ngày nay, hầu hết các trường học không tập trung học sinh ở sân trường nữa. Mà thay vào đó, họ sử dụng cách truyền hình trực tiếp bằng đường truyền toàn trường để phân phối phần lớn lịch trình trong ngày.
Các học sinh vẫn càu nhàu đầy khó chịu, cho tới khi một người đàn ông có vẻ là hiệu trưởng đứng trên bục giảng, đám đông liền lập tức im lặng.
“À thì, gửi tới những học sinh mới nhập học của trường trung học Nakseong, những người tôi rất yêu quý, tôi chân thành nhiệt liệt chào mừng các em. Đầu tiên, tôi xin chúc mừng tất cả các em đã được nhận vào ngôi trường. Tôi là hiệu trưởng của trường…”
Ngay khi hiệu trưởng chuẩn bị bắt đầu bài phát biểu trang trọng của mình, đầu ông đột nhiên nổ tung.
Khi dòng máu tươi phun ra, một bầu không khíkì lạ lặng lẽ tỏa ra mọi phía.
“……”
Đám đông im bặt, chỉ có tiếng máu tươi phụt ra không ngừng.
Thi thể không đầu của hiệu trưởng lắc lư tới lui cùng với máu bắn tung tóe trên bục giảng. Nó chỉ dừng lắc lư cho tới khi ngã hoàn toàn xuống đất.
Bịch.
“Kyaaa!”
“Aaaahhhh…!”
Và rồi, các học sinh bắt đầu la hét liên hồi.
Họ choáng váng và gục xuống bất tỉnh tại chỗ, có người thì chỉ tay vào bục với khuôn mặt tái nhợt.
Các giáo viên ngay cạnh bục giảng đang đứng đối diện với học sinh nên họ thậm chí còn không hề biết chuyện gì đã xảy ra với hiệu trưởng, cho đến khi sự la hét của học sinh khiến họ quay đầu lại.
“H-Hiệu trưởng…?”
“Thầy Kim! Hãy gọi cho 119 liền ngay!”
“Thầy có ổn không? C-Cái này thật sự quá điên rồ rồi…!”
Một số giáo viên khó tính hơn tiến đến gần bục giảng, đã phải quay mặt đi để nôn.
Các cô gái mới nhập học bắt đầu khóc òa lên, trong khi những cô gái khác lại ngồi xuống an ủi nhau dù cho họ chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Mặt khác, các nam sinh – người thì đang nhìn chằm chằm vào bục giảng với nhăn mặt cau có, hoặc người thì lại nghiêng đầu với vẻ mặt kinh ngạc.
Vào lúc đó, một điều đáng sợ hơn đã diễn ra.
Bam-
Vào lúc một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài nghiêm khắc đang ra sức chỉ đạo ở trên bục, đầu của cô ấy cũng nổ tung, máu phun ra như suối.
Sau đó, đầu của những người đứng gần bục cũng lần lượt nổ tung, tạo thành một tràng máu đỏ thẫm úa ra khắp mọi phía.
“Uaaaaaahhhh!”
“Kyaaaaaa!”
Các nữ sinh và các nam sinh bắt đầu la hét và bỏ chạy tán loạn.
Khi đầu hiệu trưởng nổ tung lần đầu, một số học sinh chưa hiểu rõ tình hình chỉ tò mò nhìn xung quanh.
Bây giờ, không ngoại lệ bất kỳ ai, tất cả học sinh đều đồng loạt sợ hãi bỏ chạy.
Bam-
Bam-
Bam-
Bịch-
Bịch-
Đương nhiên, cả tôi cũng chạy khỏi bục giảng như điên, tay khua khoắng như bao học sinh khác.
Điểm đến của chúng tôi là cổng trường.
Những âm thanh liên tiếp của tiếng đầu nổ tung lẫn tiếng xác người đổ rập xuống có thể được nghe thấy trong khi chúng tôi cố gắng trốn thoát.
Với những cái đầu của các học sinh mới nổ tung, cơ thể mất đầu của họ — do không thể chống lại quán tính khi đang chạy — lăn lóc như trái bóng trên mặt sân.
“Hộc, hộc, hộc…”
Hơi thở của tôi đang trở nên khó khăn.
'Điều này quá điên rồ rồi. Chuyện này rốt cuộc là sao…?'
Tôi không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi biết mình cần phải chạy thật nhanh.
Đến gần cổng trường, tôi có thể nghe thấy tiếng hét của người bảo vệ.
“Này, bọn nhóc khốn kiếp! Mấy đứa bây đang làm gì vậy hả?! Bây giờ vẫn đang là giữa lễ khai giảng mà sao bọn nhóc chúng bây đi đâu thế?!”
Vì không biết tình hình nên ông ta đã quát mắng học sinh đến mức mặt đỏ bừng.
"Này! Ta đã bảo dừng lại rồi mà! Thằng nhóc nhà cậu tưởng tôi đang đùa sao?! Này, lũ nhóc khốn kiếp! Quay lại đây mau! Ta đã bảo quay lại đây mau mà!”
Khoảng cách giữa phòng bảo vệ, tính từ cổng trước đến bục giảng gần như bằng khoảng cách từ đầu sân đến cuối sân. Do đám mây bụi từ cuộc chạy trốn của làn sóng 300 học sinh tạo ra nên người bảo vệ đã không nhận thấy thảm kịch phía sau.
'Gã khốn kiếp này! Nếu nhìn thấy hàng chục người đang chạy thế này thì ông phải tinh ý nhận ra có điều gì đó không ổn chứ…'
Một số học sinh thuộc đội điền kinh lao qua tôi trong lúc tôi đang thầm chửi rủa người bảo vệ.
Bọn họ vẫn đang chạy ở phía trước, rồi húc vai vào người bảo vệ đang ra sức chặn đường. Sau đó tiếp tục chạy một mạch về phía cổng như thể không có ngày mai.
“Ối…!”
Người bảo vệ bị tông ngã xuống đất, cơ thể ông ta phủ đầy bụi.
Nhóm học sinh bên đội điền kinh vừa đến cổng trước đã nhận ra rằng nó đã bị khóa. Sau khi lắc mạnh cổng vài lần, họ liền chửi bới và bắt đầu trèo rào để trốn khỏi trường.
"Này! Lũ khốn kiếp! Dừng lại mau! Này!"
Người bảo vệ lại la hét lần nữa sau khi ông ta đứng dậy.
Cổng trước nhanh chóng trở nên hỗn loạn vì vụ ẩu đả giữa người bảo vệ đang la hét và các học sinh đang cố gắng leo qua cổng. Một số cô gái không giỏi thể thao và gặp khó khăn khi trèo qua cổng, bắt đầu khóc và hét vào mặt người bảo vệ.
“Ông chú ơi, tất cả chúng ta sắp chết rồi! Ở đằng kia, đầu của mọi người đều nổ tung! Hãy mau mở cổng nhanh lên đi! Làm ơn!"
“Thật vớ vẩn! Hãy mau kiếm các giáo viên đi! Các giáo viên ở đâu hết rồi?!”
Có lẽ là do người bảo vệ rất nghiêm túc trong công việc nên ông ta cứ hét vào các mặt học sinh rằng họ cần phải quay trở lại. Ông sẽ không mở cổng nếu không có sự cho phép của giáo viên.
Kế đó, người bảo vệ bắt đầu túm và kéo quần của một số học sinh đang cố gắng leo qua cổng trước.
* * *
Bam-
Nó lại xảy ra lần nữa ở giữa sân.
Đầu của một số học sinh ở phía sau bị nổ tung, máu bắn tung tóe.
Các học sinh trở nên phát điên.
“Tên bảo vệ khốn kiếp! Mau mở cổng nhanh đi, tên khốn nhà ông!”
"Cái gì cơ? Thằng nhóc chết tiệt này?! Này, thằng nhóc khốn kiếp kia! Bước tới đây nhanh.”
Người bảo vệ túm cổ cậu học sinh đang chửi bới và tát mạnh vào mặt cậu.
Chát-
Chát-
Dù người bảo vệ đã cố gắng để không sử dụng bạo lực vì ý thức trách nhiệm, nhưng khi nghe thấy một học sinh sỉ nhục vào danh dự duy nhất mà ông ta có, người bảo vệ đã không thể kìm được sự tức giận của mình.
“Aaarrrgghh! Mẹ kiếp! Mở cổng nhanh đi, thằng chó bảo vệ!”
Có thể là do đã chạy hết tốc lực để cố gắng trốn thoát, hoặc việc chứng kiến tình huống đó đã khiến chân họ bủn rủn đi, nhiều học sinh đã không thể leo qua được cổng. Những học sinh đó bắt đầu tập hợp lại và đối đầu với người bảo vệ.
“Mở cổng đi, tên khốn! Nhanh đưa chìa khóa cho chúng tôi!”
Người bảo vệ trước đó đã cam đoan rằng sẽ không bao giờ để họ trốn khỏi, lại bắt đầu rút chạy khi đám đông ngày càng nhiều.
“Urgh, cái gì vậy? Cái quái gì vậy, huh? Bọn nhóc khốn kiếp này…!”
“Mở cổng đi, tên khốn! Mở cổng!"
“Đưa chìa khóa cho bọn tôi! Đưa chìa khóa cho bọn tôi ngay!”
Cơn bão máu đỏ thẫm bắt đầu tiến đến gần, càng ngày càng gần hơn.
Khi các học sinh lao tới và cố gắng mò lục túi của người bảo vệ, ông ta bắt đầu thu mình lại thành một quả bóng để cố gắng giấu đi chiếc chìa khóa.
Các cô gái nhìn thấy người bảo vệ ở trong tư thế đó liền bắt đầu núm tóc ông, trong khi các cậu học sinh sẽ đấm vào vai hoặc đá vào lưng liên hồi.
Bụp-
Bụp-
Bụp-
Bụp-
“Á! Ối!”
Người bảo vệ rên rỉ đau đớn trong khi vẫn đang bị các học sinh đánh và lục túi.
Cổng trước của trường giờ đang trở nên thực sự điên loạn.
“Ack, aaaccckk……!”
“Đưa nó! Đưa nó cho bọn tôi ngay!"
Ngay cả khi da ông ta bị cào rách bởi móng tay của các cô gái, người bảo vệ vẫn giữ chặt lấy túi. Đó là một khung cảnh tàn nhẫn và đáng lên án, nhưng nó cũng tạo cơ hội có lợi cho tôi.
Vì sự hỗn loạn này mà phòng bảo vệ được bỏ trống.
“Hộc, hộc…”
Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ đó, leo lên nóc phòng bảo vệ và bắt đầu trèo qua cổng.
Cánh cổng được làm bằng những thanh thép nên rất trơn, hơn hết cũng không có chỗ để chân. Để ngăn cho việc đột nhập nên các cạnh của cổng cũng gắn khá nhiều thanh thép.
Dẫu cho rất khó để leo lên, nhưng ở tình thế dầu sôi lửa bỏng lúc này, bản năng sinh tồn trong tôi đã trỗi dậy khiến tôi dùng hết sức bình sinh.
Bằng cách nào đó, tôi gần như đã chạm đến được phần đỉnh của cánh cổng.
Tôi dừng lại trên một thanh thép đang chọc vào mông tôi và lấy lại hơi thở. Bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là bắt chéo chân lên trên và nhảy ra khỏi cổng.
“Hửm!”
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị nhảy ra khỏi cổng, tôi nhận thấy làn sóng nổ đầu gần như đã ngay sát tôi.
Tôi có thể nhìn thấy người bảo vệ. Khuôn mặt ông ta đẫm máu và vẫn còn đang bị các học sinh đánh đập.
Vào thời điểm đó, các học sinh dường như không quan tâm đến việc lấy chiếc chìa khóa mà tập trung đánh chết người bảo vệ.
Việc xuất hiện một chướng ngại vật ngăn chặn con đường sống của họ đã đẩy họ tới sự tuyệt vọng, để rồi dẫn tới mọi thứ trở lên hỗn loạn và bạo lực.
Khuôn mặt các học sinh dù rất sợ hãi song vẫn tiếp tục tấn công người bảo vệ.
"Chết đi! Chết đi! Tại sao ông lại cản đường bọn tôi?! Chết đi, tên khốn nhà ông…!”
“Argh, ack, ugh, agggghh…!”
Chẳng mấy chốc, đầu của người bảo vệ và các học sinh quanh đó đều nổ tung. Cũng ngay bên dưới chân tôi, đầu của một số học sinh đang cố trèo qua cổng bắt đầu phồng lên.
'Chết tiệt!'
Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi cổng và đáp xuống ở phía bên kia.
Bạch-
'Mình đã thoát được ra khỏi trường rồi!'
Ngay khi đang lấy lại hơi để chạy đi tiếp, tôi dần cảm thấy đầu mình phồng to lên.
'…Ngay cả khi đã trốn khỏi trường rồi mà mình vẫn không thể sống sót được sao?'
Đúng vậy. Bản thân tôi đã bị cuốn theo bầu không khí và nghĩ giống như bao người khác rằng con đường sống duy nhất là phải rời khỏi trường học.
Chạy trốn khỏi trường đã là bản năng ăn sâu tiềm thức khi cố gắng thoát khỏi nguy hiểm.
Không có gì đảm bảo rằng đó là con đường sống duy nhất.
Tôi chấp nhận sự thật phũ phàng đó khi đầu tôi hệt như một quả bóng bay và từ từ phình to. Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy một tiếng nổ cực kỳ lớn. Tôi đã mất ý thức.
[Bạn đã chết.]
[Tái khởi động lại ở điểm lưu trước đó.]
[Đang tải…]
Bốp-
***
『Chúc mừng bạn đã được nhận vào trường trung học Nakseong - ngôi trường của những bí mật và sự huyền bí. Hãy khám phá những bí mật mờ ám đang ẩn giấu trong trường, hoặc chiến đấu chống lại những truyền thuyết và câu chuyện ma quái trong khuôn viên trường để kiếm điểm mở khóa những khả năng đặc biệt. Ngoài ra, bạn phải tập hợp đồng đội để ngăn chặn sự hồi sinh của Quỷ vương trước khi tốt nghiệp. Thế giới đang nằm trong tay bạn.』
> Bấm để sang trang tiếp theo.
Vào lúc tôi tỉnh lại, tôi nhận ra tôi đang ở trong lớp học.
Các học sinh đều đang bấm điện thoại hoặc nói chuyện về những tin đồn trong khi chờ đợi lễ khai giảng.
“…”
Vì mất điện nên đèn trong lớp cũng tắt hết. Nhờ ánh nắng chói chang đang chiếu thẳng vào trong phòng qua những cánh cửa sổ, phòng học cũng không quá tối.
Đúng hơn mà nói, giờ đang là một buổi sáng rất yên bình.
“…”
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Tôi chắc chắn vừa trải qua một tình huống kỳ lạ và đầu tôi đã nổ tung ngay khi tôi cố gắng trốn khỏi trường.
Tại sao bây giờ tôi vẫn còn sống?
Tôi đã cảm nhận được sự hỗn loạn, ngửi thấy mùi máu và mồ hôi của hơn ba trăm học sinh đang chạy tán loạn để trốn thoát. Và một trong số họ đã nổ tung thành những vũng máu.
Liệu đây có phải là tiên tri? Hay tôi đã quay ngược thời gian…?
‘Chuyện này là sao đây…? Cái quái gì đang xảy ra vậy…? '
Ngay lúc đó, dòng tin nhắn mà trước đây tôi chưa kịp kiểm tra vì bận việc, đã đập vào mắt tôi.
「> Bấm để sang trang tiếp theo.」
…Tôi không thể hiểu được tất cả mọi chuyện vừa diễn ra.
Tôi chợt nghĩ liệu có lẽ nào mọi chuyện vừa xảy ra đó đều có liên quan đến cửa sổ tin nhắn trước mặt tôi.
'Bấm ư? Bấm vào sao.'
Tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể nhấn vào nó.
Đầu tiên, tôi thử dùng ngón tay nhấn vào dòng cuối cùng đó — như thể cửa sổ tin nhắn chỉ là một màn hình cảm ứng.
Bấm-
Có vẻ như tôi đã đúng. Cửa sổ thay đổi và có các dòng văn bản mới được hiển thị thêm.
“[Hướng dẫn - Lễ nhập học]
『Là một học sinh giản dị và nhút nhát, bạn không đặc biệt giỏi một thứ gì và cũng không đặc biệt quyến rũ ở điểm gì, bạn đã trải qua cuộc đời học sinh của mình một cách buồn tẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm trung học của bạn. Các học sinh khác có thể lo lắng hoặc hào hứng về ngày hôm nay, nhưng bạn không hề mong đợi gì về điều đó cả. Tuy nhiên, sau buổi lễ khai giảng, bạn cảm thấy 'ngôi trường này có vẻ không được bình thường'. Và những suy nghĩ lo lắng đó cho rằng đây đơn giản không chỉ là những vụ án hình sự, mà chính là những vụ việc điên rồ và kỳ quái.
Dù sao thì đây cũng là ngày đầu tiên của ba năm dài tiếp theo. Bạn miễn cưỡng chấp nhận cảm giác lo lắng này.』”
[Bạn đã nhận được một nhiệm vụ.]
NHIỆM VỤ - HƯỚNG DẪN
-Kết bạn ba người để thành lập một câu lạc bộ. (Hiện tại 0/3)
-Phần thưởng: 10 Điểm Truyện Ma, Mở Khóa Cửa Sổ Trạng Thái.
“......”
Một tiếng kêu đầy ngạc nhiên tự động thoát ra khỏi môi tôi.
Cái này là cái gì vậy?
Làm thế nào tôi có thể chấp nhận được cái thứ này?
Nhiệm vụ, hướng dẫn, nó hệt như là…
'Một trò chơi. '
Khi tôi tiếp tục đọc tin nhắn đang trôi nổi trước mặt và đắn đo suy nghĩ, những chiếc loa trong lớp học dần kêu loẹt xoẹt với âm thanh dòng điện chạy trong đó.
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh rằng hiện tại trường đang bị mất điện nên các thiết bị điện không thể dùng được. Do không thể truyền hình trực tiếp nên lễ khai giảng sẽ diễn ra ngay tại sân. Các học sinh mới sẽ tập trung ở đó. Một lần nữa, phòng phát thanh xin thông báo…]