[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh, hiện tại trường đang bị mất điện, nên hiện tại hệ thống điện đã ngừng hoạt động. Vì không thể phát truyền hình trực tiếp, lễ khai giảng sẽ tổ chức tại sân trường. Mời các tân học sinh tập trung ở sân trường. Xin nhắc lại, phòng phát thanh xin thông báo… ]
Đám học sinh vốn đang định dành hết quãng thời gian lễ khai giảng của mình vào chiếc điện thoại, lại bày tỏ sự khó chịu khi nhận được tin phải đi ra sân trường. Họ bắt đầu từ từ đứng dậy.
“......”
Tôi không đứng dậy, vẫn ngồi lỳ ở đó chìm đắm trong mớ suy nghĩ lo âu.
Nếu tôi đi theo họ ra khỏi lớp học và xuống hành lang, liệu tình huống đó xảy ra thêm lần nữa?
Mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra y hệt lúc trước.
Thông báo yêu cầu tất cả các học sinh đi ra sân trường do mất điện, khung cảnh tụi học sinh bực bội rời đi…
Nếu tôi vô tư ra sân trường để tham gia lễ khai giảng, đầu tôi có thể bị nổ lần nữa không?
“Cái quái gì thế này? Thật là…”
Tôi vẫn còn ngồi đó liên tục thở dài. Khi tụi học sinh đi gần hết, lớp học dần yên tĩnh lại. Tiếng ghế của vài học sinh còn nán lại va vào nhau kêu loảng xoảng.
Một nam sinh và hai nữ sinh vẫn còn ở lại. Một trong hai nữ sinh ngồi ở cuối lớp, đầu gục xuống.
Thế là ngoài tôi ra thì còn ba người còn trong lớp.
Tôi vẫn cứ ngồi đó, cũng chẳng thể làm gì.
Có một cô giáo trẻ từ hành lang đã ghé qua khi thấy chúng tôi vẫn còn ở trong lớp.
“Sao mấy đứa còn chưa ra ngoài đi?”
“......”
Tôi lười nhác nhét giày vào túi, những học sinh còn nán lại cũng lục tục thu dọn rồi kéo nhau ra ngoài.
***
“À, gửi đến những học sinh thân yêu vừa được tuyển vào trường Cao trung Nakseong, thầy chào mừng các em. Trước hết, thầy chúc mừng tất cả các em đã trúng tuyển vào trường. Thầy là Hiệu trưởng của trường… ”
Cùng với những lời nói đó, đầu ông ta lại nổ tung.
“Mẹ nó!”
Mẹ nó. Mẹ nó.
Tôi chửi thầm và bắt đầu chạy cắm đầu cắm cổ về phía cổng trường.
Những học sinh khác vẫn chỉ đứng đó lẩm bẩm hay la hét trước cảnh tượng cái xác không đầu của hiệu trưởng đang lảo đảo, không ai trong số họ cố chạy như tôi.
“Lần này mình dẫn đầu.”
Giờ tôi đang dẫn đầu đám đông.
Sau đó, đầu của những người xung quanh cũng bắt đầu nổ theo. Khi sân trường bắt đầu vang vọng tiếng la hét, đám học sinh cuối cùng cũng bắt đầu bỏ chạy.
Hộc, hộc.
Do thể lực kém, ban đầu tôi vẫn còn đang dẫn đầu giờ dần cảm nhận rõ hơn được đám người phía sau dần đuổi kịp.
Rầm, rầm, rầm, rầm.
“Hộc, hộc… Chết tiệt…”
Tôi bắt đầu lặng lẽ chửi thầm.
Kể cả khi tôi cứ chạy như thế này, cũng không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ sống sót. Đầu tôi vẫn có thể nổ tung ngay cả sau khi tôi thoát khỏi sân trường, giống như lần trước.
Nhưng tôi cần phải lo lắng về điều đó sau khi ra khỏi đây. Phía xa đằng trước, tôi có thể thấy chú bảo vệ đang chặn học sinh và la hét bắt họ quay lại.
“Hộc, hộc… Làm ơn, chỉ cần…”
Lần trước khi tôi bỏ chạy, đã có một sự hỗn loạn vì có rất nhiều học sinh. Lúc đó, tôi đã thành công lẻn qua cổng chính.
Nhưng lần này, tôi nằm trong những tụi đi trước, do thể chất yếu kém nên chắc chắn chú bảo vệ chắc chắn nhắm vào tôi. Chạy như vậy lại khiến tôi bất lợi không ít.
“Làm gì bây giờ? Đệt! Hộc, hộc…”
“Làm gì giờ? Làm gì giờ?”
Với mối đe dọa tử thần lơ lửng, não tôi hoạt động hết công suất để tìm ra cách.
“Phải kích động tất cả tụi học sinh.”
Tôi dần chạy chậm lại và hét lên để mọi người có thể nghe thấy.
“Cổng chính bị khóa chặt rồi!”
Tôi hét lên một lần nữa, đến mức giọng tôi khản đặc.
“Cổng chính bị khóa! Chú bảo vệ giữ chìa khóa đấy!”
“Uaaaahhh!”
“Chú ơi! Mở cổng! Nhanh lên!”
“Mở cổng nhanh lên! Áaa!”
Khi những cái đầu nổ tung xung quanh, đám học sinh đã mất hết lý trí. Bản năng sinh tồn của họ đã trỗi dậy, vì vậy tất cả đều gào lên rằng họ phải xử lý chú bảo vệ trước.
“Chú bảo vệ có chìa khóa! Chúng ta phải tóm lấy ông ta trước!”
Ban đầu, đám học sinh đã cố gắng phớt lờ chú bảo vệ hết mức có thể trong khi loay hoay, cố gắng trèo qua cổng.
Nhưng giờ do tôi đã gieo vào đầu họ ý nghĩa “Cánh cổng đã bị khóa” trước tiên. Do đó đám học sinh đã coi cánh cổng không phải là một lối thoát, mà là một ‘chướng ngại vật’ cần phải được mở ra.
“Chú bảo vệ! Mở cổng! Nhanh lên!”
Những học sinh đã đi đầu cùng tôi bắt đầu vội vã vây quanh chú bảo vệ. Chú bảo vệ vẫn còn khỏe so với tuổi của mình, khi ông ta đánh văng một vài học sinh trong khi la hét, nhưng điều đó sẽ không có nhiều ý nghĩa trước số lượng học sinh đông đảo hơn.
“Tụi bây đang làm gì vậy, lũ điên? Sao lại tụ tập lại gây rối? Đi gọi giáo viên đi, giáo viên!”
“Lão bảo vệ khốn kiếp! Mở cổng ra!”
“Chết tiệt! Mở cổng! Mở cổng ra, đồ điên!”
Lợi dụng khoảng trống mà tôi tạo ra bằng cách kích động cuộc ẩu đả giữa học sinh và bảo vệ, tôi đã có thể trèo qua cổng chính ngay sau mấy đứa dân thể thao.
Cẩn thận để quần không bị vướng vào những thanh sắt trên đỉnh cổng khi tôi vắt chân qua, tôi có thể thấy làn sóng nổ đầu mới chỉ lan đến khoảng nửa sân trường.
Cùng lúc đó, tôi thấy mặt chú bảo vệ bị móng tay của mấy đứa con gái cào cho tóe máu.
“Mình thoát ra nhanh hơn lần trước rất nhiều”
Không còn gì để xem nữa, tôi nhảy khỏi cổng ra phía ngoài. Xa xa, tôi thấy mấy đứa dân thể thao đã ra đến đường, túm lấy vài người qua lại để thở dốc.
“Cảnh sát, làm ơn gọi cảnh sát, cảnh sát…”
“Có chuyện gì vậy? Em học sinh, em có sao không? Bình tĩnh lại nào, em ơi!”
“Cảnh sát… Cảnh… sát…”
Cảnh tượng cuối cùng tôi thấy trước khi ngã quỵ là một người đàn ông vội vã rút điện thoại di động ra để gọi cảnh sát và bóng dáng của vài người qua đường bắt đầu tụ tập lại.
“À, lẽ ra mình nên bảo ông ấy gọi xe cứu thương nhỉ…? Không. Xe cứu thương thì làm được gì khi đầu họ đã nổ banh xác rồi…”
Có vẻ như khi một người quá hoảng loạn, họ lại đi lo lắng về những điều vớ vẩn.
Đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi ngất đi.
***
Khi tỉnh dây, tôi đang mặc đồ bệnh nhân.
Nhìn thấy trần nhà trắng toát và mọi người đi lại xung quanh, tôi biết mình đang ở đâu. Bệnh viện
Bố mẹ tôi đang ngồi đó với gương mặt hốc hác cho đến khi thấy tôi tỉnh lại. Thấy tôi mở mắt, họ bắt đầu khóc và ôm chầm lấy tôi.
“Ôi, con trai của mẹ… sao lại ra nông nỗi này…?”
“Bố mẹ đã lo con sẽ không bao giờ tỉnh lại… Con thấy trong người thế nào rồi?”
“Bố, mẹ… Giờ này bố mẹ phải ở chỗ làm chứ, sao lại ở đây…?”
“Ôi, thằng bé tội nghiệp này. Bây giờ mà còn lo chuyện đó à? Con đã ngất đi đấy…”
Không lâu sau, bác sĩ đến và giải thích rằng lý do tôi ngã quỵ và bất tỉnh là do sốc tâm lý cực độ.
Ngoài ra, cơ thể tôi không có dấu hiệu gì bất thường.
“... Mình sống rồi sao?”
Đột nhiên, những ký ức kinh hoàng bắt đầu ùa về.
Khi tôi cố gắng giải thích với bố mẹ rằng ‘Đầu của họ tự nhiên nổ tung, và…’, họ nói rằng họ đã biết cả rồi. Chuyện này đã tràn lan trên tin tức, và mọi người đều hoảng loạn vì vụ việc. Chính phủ sẽ sớm có một cuộc họp báo.
Trong lúc hồi phục tại bệnh viện, tôi xem ti vi và tình hình dần trở nên rõ ràng hơn.
[Vụ Nổ Đầu Hàng Loạt tại Trường Nakseong: Hơn 300 Người Thiệt Mạng!]
“... Ba trăm người.”
Số học sinh mới nhập học tại lễ khai giảng phải hơn ba trăm một chút. Ngoại trừ một vài người trốn thoát, tất cả đều đã chết?
“......”
Dù tôi chuyển kênh nào, tin tức cũng chỉ toàn về vụ này. Trong lúc tôi mất ý thức, cả đất nước chắc hẳn đã xôn xao về những gì đã xảy ra.
Các biên tập viên trên mỗi kênh đều trông bàng hoàng khi đọc những kịch bản đã được chuẩn bị sẵn.
[Vào ngày 4 tháng này, vào khoảng 9:30 sáng, một thảm họa đã xảy ra tại Quận Gwanak, Seoul, tại Trường Trung học Nakseong. Hơn ba trăm người đã thiệt mạng trong thảm họa này, không có nguyên nhân tử vong rõ ràng. Được biết, tất cả các thi thể được tìm thấy tại hiện trường đều mất đầu.]
[Theo điều tra của cảnh sát, Hiệu trưởng Shin—59 tuổi—cùng với 14 nhân viên nhà trường và 293 học sinh mới nhập học đã thiệt mạng. May mắn thay, khoảng một chục học sinh đã sống sót và đang…]
Các kênh khác cũng tương tự.
Tin tức chiếu cảnh cảnh sát di chuyển những thi thể được phủ khăn trắng khỏi hiện trường. Các kênh khác mời chuyên gia lên sóng, đưa ra ý kiến và giả thuyết của họ về những gì đã xảy ra.
[Không có chất nổ, súng ống hay hóa chất nào được phát hiện tại hiện trường. Xem xét thực tế này, chúng tôi nghi ngờ một hành động khủng bố liên quan đến virus hoặc một loại tác nhân sinh học nào đó đã gây ra vụ việc này.]
[Vậy điểm khác biệt giữa những người sống sót và các nạn nhân là gì? Được biết những người sống sót cũng có mặt tại hiện trường vào thời điểm diễn ra lễ khai giảng.]
[Vâng, điểm đó khá là bí ẩn. Ban đầu, người ta cho rằng tốc độ thoát ra là rất quan trọng, vì hầu hết những học sinh thoát khỏi sân trường đều sống sót. Tuy nhiên, đã có báo cáo về một số học sinh đã thoát ra nhưng vẫn tử vong.]
[Chắc hẳn phải có một điều kiện nào đó khác ngoài việc chỉ đơn giản là thoát khỏi hiện trường một cách nhanh chóng.]
[Có vẻ là như vậy.]
Tôi bị cách ly tại bệnh viện trong vài tháng sau đó. Từ xét nghiệm ký sinh trùng đến xét nghiệm máu, nước tiểu, phân, nội soi và chụp MRI…
Chỉ sau khi trải qua đủ mọi loại xét nghiệm và vài cuộc thẩm vấn từ một điều tra viên trông như gấu, tôi mới được xuất viện.
Các chủ đề trong cuộc thẩm vấn thường xoay quanh những gì đã xảy ra trong vụ việc, cũng như bất kỳ điểm đáng ngờ nào mà tôi có thể đã nhận thấy. Tuy nhiên, qua thái độ của họ, tôi có thể nói rằng ngay cả chính phủ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu với vụ việc kỳ quái này.
***
Ba năm sau.
Tôi nằm yên trên giường khi ngày tốt nghiệp đang đến gần.
Cuối cùng, chính phủ đã không bao giờ tìm ra được nguyên nhân của vụ việc. Họ quyết định rằng một loại virus có thể vẫn còn tồn tại trong toàn bộ khu phố ShinLim, vì vậy họ quyết định phong tỏa toàn bộ khu vực.
Gia đình tôi thậm chí còn không được phép thu dọn hết đồ đạc trước khi bị buộc phải rời đi. Chính phủ đã cung cấp cho chúng tôi một căn hộ chung cư bên kia sông và cũng bồi thường một khoản.
“Trong phim, chính phủ thường được miêu tả là rất vô dụng trong những tình huống này.”
Thay vào đó, họ lại quá chu đáo trong việc giúp đỡ chuyển nhà cũng như chuyển trường đến mức tôi có chút cảm động.
Mặc dù tôi suýt phải ở lại lớp một năm vì những tháng nằm viện, nhưng sở giáo dục đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi đã có thể chuyển trường một cách suôn sẻ, không gặp trở ngại gì.
Dù thỉnh thoảng tôi vẫn gặp ác mộng về việc đầu của gia đình mình nổ tung, tôi đã có thể tập trung vào việc học trong ba năm qua và được nhận vào một trường đại học khá tốt.
Đó là đêm trước lễ tốt nghiệp của tôi.
Đã một thời gian kể từ khi tôi đọc lại dòng tin nhắn xuất hiện trước mắt mình vào ngày hôm đó.
[Hướng Dẫn - Lễ Khai Giảng]
“Là một học sinh nhạt nhẽo và tầm thường, bạn không có gì đặc biệt giỏi giang, cũng chẳng có gì thu hút. Suốt những năm tháng đi học, cuộc sống của bạn trôi qua một cách tẻ nhạt. Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm học cấp ba. Các học sinh khác có thể phấn khích hoặc hồi hộp, nhưng bạn thì chẳng hề kỳ vọng gì …”
[Nhiệm vụ - Hướng dẫn
Kết bạn với ba người để thành lập một câu lạc bộ. (Hiện tại 0/3)
Phần thưởng: 10 Điểm Chuyện Ma, mở khóa Bảng Trạng Thái]
Tôi bắt đầu suy nghĩ khi nằm trên giường, vẫy tay vào dòng tin nhắn lơ lửng trong không trung.
“... Không biết tin nhắn này là về cái gì.”
Tin nhắn có thể xuất hiện và biến mất theo ý muốn của tôi, mặc dù tôi đã giữ nó ẩn đi để cố gắng quên đi vụ việc kinh hoàng xảy ra vào ngày hôm đó.
Bây giờ xem lại, vào đêm trước ngày tốt nghiệp, nó thật khó hiểu.
Ở trường mới, mặc dù tôi không thể nói rằng mình kết bạn được nhiều, nhưng tôi vẫn có vài người bạn thân. Tôi đã tham gia câu lạc bộ sách và kết bạn, nhưng yêu cầu nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành. Tin nhắn này là gì vậy?
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi thiếp đi.
[Đã đến ngày Tốt nghiệp.]
[Ma Vương đã hồi sinh.]
Bípppppppp!
Giữa đêm, không lâu sau khi tôi thiếp đi, điện thoại của tôi vang lên với một tin nhắn cảnh báo khẩn cấp.
[2:30 Sáng - Tin Nhắn An Ninh: Tình trạng khẩn cấp đã được ban bố tại các khu vực Seoul, Incheon và GyeongGi. Các công dân được yêu cầu chuẩn bị đồ dùng và sơ tán khỏi các thành phố càng sớm càng tốt.]
Một tin nhắn với giọng điệu khô khốc hiện lên từ màn hình điện thoại đang nhấp nháy.
Cái gì đây?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Là động đất ư?
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Mặc dù những cảnh báo này thường xảy ra trong các thảm họa thiên nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một tình huống tồi tệ đến thế này. Tôi chộp lấy điện thoại và nhanh chóng lên mạng.
Khi tôi kiểm tra thanh tìm kiếm phổ biến theo thời gian thực, điều đầu tiên tôi thấy là:
1. Vật Thể Quái Dị Không Xác Định ở Seoul.
2. Quái Vật Xuất Hiện ở Seoul.
3. Sinh Vật Lạ ở Seoul.
Đó là giữa đêm, trong một ngôi nhà tối tăm và yên tĩnh.
Trái ngược với cảm giác sợ hãi đang âm thầm lan tỏa, internet đang ồn ào lan truyền những tin tức khẩn cấp. Vội vàng, tôi cố gắng đăng nhập vào trang mạng xã hội mà tôi thường xuyên sử dụng.
[Cảnh báo cho mấy đứa đáng thương sống ở Seoul đây. Tuyệt đối đừng ra khỏi nhà.]
[Tôi hiện đang di chuyển gần khu vực ShinLim bị phong tỏa. Nó to lắm. Thật sự rất to. Kiểu, to hơn một tòa chung cư nhiều.]
[Gửi những ai sống ở thủ đô, an nghỉ nhé…]
Những bình luận ồn ào của mọi người trên mạng vẫn tiếp tục. Càng đọc nhiều bình luận, hơi thở của tôi càng trở nên nặng nề.
“Hùuu… Hùuu…”
“Chuyện gì đang xài ra vậy? Mình có nên đánh thức bố mẹ không? Chết tiệt, nên làm gì đây……?”
Tôi có thể nghe thấy tiếng la hét. Ngay cả khi không đánh thức bố mẹ, khu chung cư cũng bắt đầu trở nên ồn ào. Những người khác đã thức dậy vì tình hình.
Bố tôi mở cửa sau khi bị tất cả tiếng ồn ào đánh thức.
“Joon, có chuyện gì vậy…?”
“Con không biết. Con cũng vừa mới thức dậy.”
Gia đình tôi ra ngoài ban công để xem nguồn gốc của sự ồn ào.
“C-cái quái gì thế…?”
“Cái đéo gì vậy…?”
Họ đang nói về cái gì vậy?
Tôi nhìn theo ngón tay của bà chị hàng xóm và cố gắng nhìn sang bên kia sông, nơi có rừng tòa nhà. Bên kia dòng sông Hàn đen kịt là những biển hiệu neon của rừng tòa nhà.
Ở giữa đó, người ta có thể thấy một cái bóng khổng lồ di chuyển.
Tôi không thể nhìn rõ nó chính xác là gì vì một số ánh đèn lạc lõng. Tất cả những gì tôi có thể thấy là thứ gì đó đi bằng hai chân.
Cái bóng đen di chuyển giữa những ánh đèn thành phố.
Nó khổng lồ.
Thực sự khổng lồ.
Khi sinh vật không xác định đó đang di chuyển chậm chạp, tôi chợt nhớ ra khu vực đó là ở đâu.
Nó ở bên kia sông, và cảm giác về khoảng cách của tôi không hoàn hảo. Nhưng chắc chắn là ở hướng đó. Giác quan thứ sáu của tôi đang mách bảo rằng tôi hoàn toàn đúng.
Nơi mà sinh vật khổng lồ không xác định đó đang đứng chính là Trường Trung học Nakseong, nơi tôi đã học ba năm trước.
Và rồi tôi đột ngột chết, theo một cách mà tôi không thể hiểu nổi.
[Kết Cục Tồi Tệ - Cái Giá Của Sự Thờ Ơ]
[Điều kiện
1. Bỏ chạy mà không hoàn thành phần hướng dẫn.
2. Không làm gì cho đến khi Ma Vương hồi sinh.]
[Bắt đầu Hồi quy]
[Đang tải…]
***
“Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào Trường Cao trung Nakseong - ngôi trường của những điều bí ẩn và huyền bí. Hãy khám phá những bí mật ẩn giấu bên trong ngôi trường, chiến đấu với những huyền thoại và chuyện ma trong khuôn viên trường để nhận những điểm mở khóa các năng lực đặc biệt. Ngoài ra, bạn phải tập hợp những đồng đội để ngăn chặn sự phục sinh của Ma Vương trước khi tốt nghiệp. Thế giới đang nằm trong tay bạn.”
Nhấp để xem trang tiếp theo.
Ngay trước mắt tôi là một tin nhắn rất quen thuộc, và một nơi mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến nữa. Tôi vừa mới tỉnh dậy sau một cái chết bí ẩn, sau khi nhìn thấy hình thù quái dị ngay trước khi tốt nghiệp.
Tôi đã trở lại lớp học của Trường Nakseong, chờ đợi lễ khai giảng… giống hệt như ba năm trước.
Rè.
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh, hiện tại trường đang bị mất điện, nên hiện tại hệ thống điện đã ngừng hoạt động. Vì không thể phát truyền hình trực tiếp, lễ khai giảng sẽ tổ chức tại sân trường. Mời các tân học sinh tập trung ở sân trường. Xin nhắc lại, phòng phát thanh xin thông báo… ]