Thứ Hai. Đúng như đã hẹn, tôi đến bắt chuyện với Mayama-san để nói về cảm nhận sau khi xem phim thì bị cô ấy lảng tránh. Xem ra cuốn sổ khiêu dâm cấm con gái xem, "Cấm thư", đã bị phát hiện rồi. Tôi đã muốn làm bạn với cô ấy, thật đáng tiếc…
"Tập hợp lại đây nào mấy đứa! Hôm nay lại oẳn tù tì đeo cặp nào!"
"Thắng chắc!"
"Hôm nay nhất định phải bắt Nagao đeo! Phải làm cho nó gầy đi!"
"Không thua đâu! Hôm nay tớ sẽ là người chiến thắ—"
"Hoshimiya."
Ồ? Mayama-san, người đã lảng tránh tôi suốt, lại bắt chuyện với tôi. Cô ấy đang túm lấy quai cặp của tôi và kéo giật giật.
"Có chuyện gì thế? Mayama-san."
"Gì đấy, đừng có phá đám chứ Mayama!"
"Im đi, đồ hói Unabara! Hoshimiya, lại đây."
"Hả?"
"Hả? Gì thế gì thế, hai người có gì với nhau à? Uầy! Ra là thế à!"
"S-sai bét! Mày đúng là đồ trẻ con ranh! Gớm ghiếc!!"
"Hả!? Mày mới là đồ trẻ con!!!"
Trận cãi vã thường lệ lại bắt đầu với tôi đứng ở giữa. Đặc biệt là giọng chói tai của Mayama-san khiến tôi đau cả tai, giá mà hai người họ có thể dịch sang một bên mà cãi nhau.
"Tôi có chuyện muốn phàn nàn với Hoshimiya! Chỉ thế thôi!"
"Phàn nàn? Mày làm gì nó à?"
"Ờ thì… cũng có chút manh mối…"
"Thật á. Cuộc đời Hoshimiya đến đây là hết rồi~ Cảm ơn mày vì tất cả nhé. Tao sẽ không quên mày đâu, bạn thân."
"Unabara-kun…!"
Sau khi tôi cụng tay với Unabara-kun, Mayama-san thở dài một cách chán nản rồi kéo cặp sách của tôi. Cô ấy dẫn tôi đến một góc khuất bên cạnh lối đi trước phòng cấp dưỡng.
"Cái ‘Cấm thư’ đó, là gì vậy?"
"Quả nhiên là bị cậu thấy rồi à..."
"Đương nhiên. Này, cái đó là gì thế? Có cả... tranh khoả thân nữa."
"À, ờm... có thể nói đó cũng là một loại hình nghệ thuật."
"Đồ dâm dê chứ gì."
"..."
"Cậu cũng thích mấy thứ như vậy à?"
"K-không thích đâu! Hoàn toàn không! Đó chỉ là một phần của việc học hỏi thôi!"
"Thật không?"
"Thật mà!"
"..."
Mayama-san lườm tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ. Mất hết uy tín rồi, nhưng cũng phải thôi. Cuốn sổ đó toàn là tranh nhạy cảm mà.
"...Tớ xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi?"
"Vì... không nên để con gái xem những thứ như vậy."
"Chẳng phải cậu rất tự hào về sở thích của mình sao?"
"C-chuyện đó thì..."
Mấy lời đó mà cứ bị nói đi nói lại thì phiền thật đấy. Càng tự tin bao nhiêu thì tổn thương giờ càng lớn bấy nhiêu...
"...Cậu xem phim chưa?"
"X-xem rồi! Tớ chưa xem hết được tất cả, nhưng bộ này với bộ này thì tớ xem hết rồi!"
"Thật sao?! Cậu thích tập nào nhất!?"
"Tớ thì... bộ bên này tớ thích nhất tập 4! Cái cảnh mà người bạn thân được giải thoát khỏi bóng tối hay lắm! Còn bộ này là tập 8, bộ kia thì là..."
Khi được hỏi về cảm nhận, tôi đã tha hồ nói về những điểm mình thích, những chi tiết buồn bã, những phân cảnh cảm động. Bầu không khí căng thẳng như sắp bị giết đến nơi lúc nãy bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một cuộc trò chuyện vui vẻ và hòa nhã với Mayama-san.
Có lẽ sở thích của tôi và Mayama-san thực sự rất giống nhau. Chúng tôi cùng hào hứng về một cảnh phim, cùng chia sẻ sự tiếc nuối và nỗi buồn ở một phân đoạn khác. Cuộc trò chuyện vui đến nỗi tôi quên cả thời gian, lúc nhận ra thì bên ngoài trời đã nhuộm màu cam của hoàng hôn.
"Hôm nay tớ sẽ xem tiếp bộ phim này đó! Nếu có tác phẩm nào hay thì giới thiệu cho tớ nữa nhé, chắc trong tuần này tớ sẽ xem xong thôi!"
"Ừ-ừ nhỉ! Để xem nào... Ơ, đã muộn thế này rồi."
"Thời gian trôi nhanh thật đấy! Nói chuyện với Mayama-san chẳng bao giờ thấy đủ cả!"
"V-vậy à...?"
"Ừ! Tớ muốn nói chuyện nhiều, nhiều hơn nữa!"
"...Này, Hoshimiya."
"Hửm?"
Mayama-san khẽ rút điện thoại từ trong túi ra, đưa cho tôi xem màn hình QR của LINE.
"N-nếu được thì, tụi mình trao đổi LINE đi. Bọn mình chưa có của nhau đúng không?"
"Đúng là chưa thật! Ra vậy, nhưng mà điện thoại tớ để ở nhà rồi. Bố mẹ bảo tớ không được mang đến trường."
"...Thế à."
"Tớ sẽ thêm cậu từ nhóm lớp nhé! À, nếu tối nay cậu rảnh thì... chúng ta nói chuyện tiếp về bộ phim nhé!?"
"Được! Nói chuyện tiếp! Nhớ đấy nhé!"
"Tớ không quên đâu! Về nhà tớ sẽ thêm bạn ngay rồi nhắn gì đó cho cậu!"
"Chắc chắn đấy nhé!? Thôi, để tôi gửi gì đó trước cho!"
"Rõ rồi!"
Chúng tôi hẹn nhau như vậy. Dĩ nhiên Unabara-kun và các bạn khác đã về hết nên tôi cùng Mayama-san đi bộ về tiệm bánh kẹo. Quả thật, nói chuyện với Mayama-san làm thời gian trôi nhanh vùn vụt. Cảm giác như hôm nay tôi đến tiệm bánh kẹo nhanh hơn mọi khi.
"Tiếc thật, nhưng đành phải chia tay ở đây thôi..."
"V-về nhà còn nói chuyện nữa mà!"
"Ừ nhỉ? Vậy, hẹn gặp lại sau nhé!"
"Ừm. Lát nữa nhé... Tuyệt đối không được quên đâu đấy!"
"Ha ha, tớ không quên đâu mà!"
Tôi vẫy tay chào Mayama-san rồi chạy về nhà. Con bé đó lúc cười trông đáng yêu thật, bảo sao lại nổi tiếng đến vậy. Chắc là có nhiều bạn nam thích lắm đây? Đã thế lại còn thích xem phim tình cảm nữa, chắc sẽ sớm có bạn trai thôi. Lên cấp hai thể nào cũng sẽ nổi như cồn cho xem.
Về đến nhà, tôi đá bay giày với tất, rửa tay qua loa rồi chộp ngay lấy điện thoại. Vừa mở lên, tôi thấy một tin nhắn từ Mayama-san chỉ có mỗi chữ "a".
[a, có mỗi thế thôi à?]
[Về rồi à]
[Tớ về rồi!]
Tin nhắn vừa gửi đi đã có hồi âm ngay lập tức. Chắc cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt à? Đúng là con nít thời nay.
Chúng tôi trò chuyện phiếm vài câu rồi lại bàn luận về bộ phim. Ngay cả qua tin nhắn, nói chuyện với Mayama-san vẫn rất vui. Đây là lần đầu tiên tôi nằm ườn trên giường nói chuyện điện thoại hàng giờ liền. Chỉ đến khi mẹ gọi, tôi mới nhận ra thời gian đã trôi qua bao lâu.
[Mayama-san, tớ đi ăn cơm đây]
[Đi đi]
[Tớ sẽ quay lại ngay!]
[Cứ từ từ cũng được. Tôi đi tắm đây]
[Rõ!]
Mayama-san sắp đi tắm à. Cậu ấy ăn tối chưa nhỉ? Hay là vừa ăn vừa nhắn tin, tôi có thể hình dung ra cảnh đó. Vừa ăn vừa nghịch điện thoại rồi bị cô chủ tiệm mắng. Về điểm này thì cậu ấy giống hệt Unabara-kun.
Mà công nhận, văn phong của Mayama-san khi nhắn tin lại ngắn gọn và có vẻ lạnh lùng ghê. Tôi chỉ toàn có ấn tượng về một Mayama-san đang nổi khùng cãi nhau với con trai hoặc đang vui vẻ cười đùa với hội con gái, nên cảm giác qua tin nhắn này thật mới mẻ. Thỉnh thoảng cậu ấy chỉ gửi mỗi một sticker hình con thỏ, còn lại toàn là những câu ngắn gọn đơn giản.
Ăn cơm xong, vì Mayama-san đã bảo cứ từ từ nên tôi cũng quyết định đi tắm luôn. Mẹ đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi đi tắm sớm thế này, bà bảo bình thường có giục mãi tôi cũng chẳng chịu đi. Thì cũng tại tôi luôn ưu tiên việc vẽ vời trước mà. Chuyện tắm rửa cứ để sau cũng được.
À. Quên lấy lại cuốn sổ ở nhà Mayama-san mất rồi. Chuyện đã bị xem thì đành chịu, nhưng hôm nay không được luyện vẽ thì chán quá...
Thôi đành vậy. Lấy cuốn vở dự phòng ghi bài ra tập vẽ tạm vậy. Tắm xong mình sẽ vẽ gì đây, à mà chắc phải liên lạc với Mayama-san trước đã. Cứ im lặng lặn mất tăm thì bất lịch sự quá.
Sấy tóc xong, tôi quay về phòng và nhảy lên giường. Nhìn vào điện thoại, tôi thấy Mayama-san đã nhắn "Tôi về rồi đây" từ khoảng một tiếng trước.
[Tớ cũng về rồi đây!]
[Chậm thế]
[Chẳng phải cậu bảo cứ từ từ cũng được sao!]
[Cậu làm gì thế? Hoshimiya ăn cơm đâu có chậm vậy nhỉ]
[Tớ đi tắm!]
[Vậy à]
Lại trả lời ngay tắp lự. Có vẻ như cậu ấy đang thư giãn với chiếc điện thoại ngay bên cạnh, hoặc có thể đang làm bài tập. Nhưng nếu để điện thoại gần thế thì chắc khó mà tập trung làm bài được. Mà tôi thì vốn chẳng bao giờ làm nên còn chẳng đến mức đó.
[Này Hoshimiya]
[Hửm?]
[Cậu nghĩ tôi có thể vẽ được không?]
Ồ? Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ tiếp tục bàn về phim, ai ngờ lại là một chủ đề bất ngờ thế này. Vẽ ư? Mayama-san cũng có hứng thú với hội họa à? Sao vậy nhỉ?
[Được chứ! Ai cũng có thể vẽ được nếu chịu khó luyện tập!]
[Nói thế thì hơi quá. Phải có năng khiếu các kiểu chứ]
[Nếu muốn được người khác công nhận thì có lẽ cần, nhưng tớ nghĩ ai cũng có thể vẽ được những bức tranh mà bản thân thấy đẹp!]
[Vẽ xấu thì làm sao mà thấy đẹp được]
[Vậy thì phải luyện tập thôi!]
Mayama-san không trả lời nữa. Vì nãy giờ cậu ấy đều trả lời rất nhanh nên tôi có chút lo lắng. Không lẽ mình vừa nói điều gì thất lễ à?
[Tôi không biết vẽ]
[? Chỉ cần vẽ được đường nét và tô được màu thì đó là một bức tranh rồi còn gì]
[Không phải. Ý tôi là họa pháp? Mấy cái kiểu đó ấy. Tôi không biết gì hết]
[Tớ cũng không rành mấy cái đó đâu!]
[Không rành ư? Hoshimiya vẽ đẹp mà]
[Cảm ơn cậu, tớ vui lắm! Nhưng tớ vẽ cũng không đẹp đến thế đâu]
[Tôi cũng muốn vẽ được những bức tranh như của Hoshimiya]
[Như của tớ?]
[Dạy tôi vẽ đi]
Dạy ư?! Tôi đâu có đủ trình độ để dạy người khác chứ!? Tôi chỉ vẽ cho bản thân thỏa mãn thôi mà...
[Thay vì học từ một người như tớ, bây giờ trên mạng có rất nhiều nơi dạy vẽ đó, học ở đó chắc sẽ tiến bộ nhanh hơn đấy]
[Hoshimiya dạy cơ]
[Tớ dạy có được không?]
[Tôi đã nói là muốn vẽ tranh giống Hoshimiya mà. Tranh của Hoshimiya thì chỉ có thể học từ Hoshimiya thôi chứ]
Tranh giống tôi, tức là cậu ấy muốn bắt chước phong cách vẽ của tôi ư? Lạ thật, bắt chước người vẽ giỏi hơn thì chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn mà.
Trong lúc tôi đang phân vân không biết trả lời thế nào, Mayama-san đột nhiên gọi điện tới. Vì đây là lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với cậu ấy nên tôi hơi căng thẳng, không dám nhấn nút trả lời ngay. Nhưng rồi tôi lấy hết can đảm, nhấn vào nút màu xanh lá cây để nhận cuộc gọi.
"A-lô."
[Ư-ừm. Chào buổi tối.]
Giọng của Mayama-san nghe có vẻ trầm hơn bình thường, hay là cậu ấy đang căng thẳng nhỉ? Mà chính cậu ấy là người gọi trước cơ mà, chắc không phải đâu. Chắc do chất lượng âm thanh qua điện thoại nên mới nghe vậy thôi.
Dù bất ngờ vì cuộc gọi đột ngột, nhưng nhờ vậy mà tôi không cần phải gõ chữ nữa, có thể đặt điện thoại xuống. Tôi đặt điện thoại lên bàn, mở sổ ra và bắt đầu vẽ lại một chiếc cốc. Bụng đói cồn cào, ăn Jagariko thôi.
[...Cậu đang ăn gì à?]
"Ựm. À, xin lỗi. Tiếng ăn có ồn quá không?"
[Không ồn, nhưng mà cậu đang ăn gì thế?]
"Tớ đang ăn Jagariko."
[Hừm... Bây giờ cậu cũng đang vẽ à?]
"Hả, sao cậu biết?! Siêu thật!"
[Nghe thấy tiếng bút vẽ.]
"Tiếng cũng lọt vào được à."
[Ừ. Trở lại chuyện lúc nãy, dạy tôi vẽ đi.]
"Về chuyện đó, có được không? Học vẽ từ một người như tớ thì..."
[Không sao đâu mà. Tôi chẳng nghĩ mình có thể nghiêm túc học nếu xem mấy trang web đâu. Với lại tôi thuộc dạng phải có người vẽ cùng thì mới tập trung được.]
"Ra vậy. Nhưng sao đột ngột thế. Tớ cứ tưởng Mayama-san không hứng thú với vẽ vời lắm."
[...Nhìn tranh của Hoshimiya, tôi thấy cũng hay hay.]
"Ha ha, được cậu nói vậy tớ vui lắm."
[Ngày mai đến nhà tôi đi. Sau giờ học.]
"Ngày mai ư?"
[Nếu cậu có hẹn với Unabara hay ai khác thì để hôm sau cũng được, hôm nào rảnh thì đến.]
"Cũng được thôi... à, mà tớ phải lấy lại cuốn sổ nữa chứ nhỉ!"
[...Cuốn đó, cậu cho tôi mượn một quyển được không?]
"Hả, sổ của tớ á?"
[Ừ. Sau khi Hoshimiya về, tôi muốn dùng nó để luyện tập.]
"Ra là vậy. Được thôi! Nếu thế thì tớ cho cậu mượn cả mấy cuốn cũ luôn nhé? Mấy cuốn đã vẽ kín trang ấy."
[Thật hả?! Cho tôi mượn đi!]
"Okie!"
Tôi vừa lia bút sột soạt vừa nói chuyện với Mayama-san. Chưa bao giờ vừa vẽ vừa nói chuyện với ai thế này, cảm giác thật mới mẻ.
[...Sắp đến giờ đi ngủ rồi, tôi cúp máy đây.]
"À, ừm. Chúc ngủ ngon nhé."
[Ngày mai, cậu đến nhà tôi được không?]
"Ngày mai tớ đến được! Mà thực ra tớ ít khi lên kế hoạch đi chơi từ trước lắm nên hầu như lúc nào cũng rảnh."
[Thế à... V-vậy thì, nếu từ giờ trở đi tôi bảo cậu đến nhà tôi sau giờ học thì sao?]
"Được thôi!"
[Thật nhé! Cậu đã nói rồi đấy! Kể cả tôi có học chậm hay vẽ xấu thì cũng không được bỏ đấy nhé!]
"Tớ không làm chuyện tệ bạc vậy đâu! Nhưng thỉnh thoảng chắc tớ vẫn sẽ đi chơi với Unabara-kun và các bạn. Tớ cũng muốn chơi game và chơi ngoài trời nữa."
[Thật không đó? Con trai toàn ưu tiên đi chơi với nhau hơn là lời mời của con gái mà. Đáng nghi quá đi.]
"Thật mà! Tớ thích nói chuyện với Mayama-san lắm."
[Hả!? À, mà này! Cậu đã nói gì lạ với mẹ tôi đúng không!]
"Chuyện lạ? Tớ có nói gì à?"
[C-chuyện về tôi... kiểu như th-thích. Rồi còn cả muốn thân thiết hơn nữa.]
"À, chuyện đó à. Tớ có nói!"
[!!?!? T-thế à! Ra là vậy. Cậu muốn thân với tôi à?]
"Tất nhiên rồi! Tớ muốn làm bạn!"
[............Được thôi. Làm bạn đi.]
"Thật không!? Tuyệt vời!"
[Mà này, bạn bè đâu cần phải trịnh trọng quyết định sẽ làm bạn với nhau chứ? Chỉ cần cùng đi chơi là thành bạn rồi còn gì?]
"Vậy sao? Tớ chưa bao giờ nghĩ kỹ về chuyện đó nên cũng không biết nữa."
[Lạ thật đấy... Thôi, mai nhớ đến nhà tôi nhé! Cả sổ vẽ nữa! Đừng quên đấy?]
"Tớ ghi lại rồi!"
[Ngoan lắm. Vậy, chúc ngủ ngon.]
"Chúc ngủ ngon! Mơ đẹp nhé!"
[Ự... Ừ-ừm... Hoshimiya cũng đừng thức khuya quá nhé?]
"Cảm ơn cậu! Ừ nhỉ, muộn rồi, chắc tớ cũng đi ngủ thôi."
[............V-vậy, tôi cúp máy đây.]
"Ừm!"
Sau một lúc chờ đợi, cuộc gọi với Mayama-san kết thúc. Tôi cắm sạc điện thoại, chuẩn bị đồ cho ngày mai, và chọn đại một cuốn sổ như lời Mayama-san dặn rồi nhét vào cặp sách, sau đó leo lên giường.
Thật tốt khi được làm bạn với Mayama-san. Tôi vừa bất ngờ vừa vui khi cậu ấy có hứng thú với hội họa. Hơn nữa, sau này chúng tôi lại có thể cùng nhau bàn luận về phim, nếu cậu ấy thích thì tôi có thể giới thiệu cả anime và manga nữa