Câu chuyện về việc mang nàng Gyaru cô đơn cùng lớp về nhà và biến cô thành một mỹ nữ trong sáng

Truyện tương tự

A Sweet Girl Won’t Be Fooled By The Villainess

(Đang ra)

A Sweet Girl Won’t Be Fooled By The Villainess

终点之后

So với trách nhiệm nặng nề mang tên giải cứu thế giới thì nhân vật phản diện Amelia làm một người phụ nữ tuyệt đẹp với mái tóc trắng tô điểm với cặp mắt tím. Chỉ cần Ifia có thể làm bạn với người phụ

4 21

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

(Đang ra)

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

※ Đây là 1 câu chuyện đi cắm sừng

23 222

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

(Đang ra)

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Sinnoa (신노아)

Đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là chuyện kể về những thất bại. Cuốn tự sự của một người đàn ông đã trải qua 1183 vòng lặp, xin được phép bắt đầu.

18 138

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

55 2316

Amalgam Hound

(Đang ra)

Amalgam Hound

Midori Komai

Một con chó trung thành hay một cỗ máy tàn bạo? Amalgam: những vũ khí chiến lược đáng sợ được phái tới tiền tuyến của các cuộc chiến. Là chỉ huy của một đơn vị điều tra đặc biệt với nhiệm vụ săn lùng

2 25

Tập 01 - Chương 01: Sống chung với nàng Gyaru cô đơn

Bất kỳ thằng nam sinh cao trung khoẻ mạnh nào cũng ít nhất một lần tưởng tượng tới cảnh được sống chung với một cô gái. Sống chung với crush, với cô gái dễ thương nhất trường, với cô em gái kế không cùng huyết thống, hoặc với chị hàng xóm xinh đẹp giàu có cạnh nhà chẳng hạn.

Một mơ ước nhỏ nhoi của tuổi trẻ, như được sống trong mấy bộ phim drama tình cảm Hàn Quốc hay manga. Chẳng có gì là sai trái cả. Mấy thằng con trai tuổi ăn tuổi lớn nghĩ về những thứ đó âu cũng là chuyện thường tình.

Tất nhiên, nếu bạn hỏi tôi có mấy mộng tưởng kiểu đấy chưa, câu trả lời đương nhiên là rồi. Đếm hết mười ngón tay và mười ngón chân cũng không xuể những lần mấy cái tưởng tượng ấy làm tôi thao thức suốt đêm, để rồi phải đón ánh nắng ban mai cùng tiếng chim hót líu lo với tâm hồn trống rỗng nữa kìa.

Thằng nam sinh nào cũng biết cái cảm giác trống rỗng ấy khiến con người ta muốn chết quách đi tới mức nào.

Bỏ mấy cái kí ức đáng quên đó qua một bên… Ngoài kia vẫn có những thằng được sống chung với người mà họ mong muốn. Ngoài việc chúc phúc ra thì tôi cũng muốn ship cho chúng nó mỗi đứa một quả bom. Chết hết đi, lũ khốn số hưởng!

Ghen tị là thế, nhưng tôi biết rõ rằng việc được sống chung với những cô nàng xinh đẹp, giàu có và quyến rũ đối với một thằng nam sinh bình thường như tôi mãi chỉ là giấc mơ viễn vông. Muốn được vậy thì chỉ có cách lớn cho nhanh rồi kiếm người yêu thôi. Ít nhất thì tôi đã từng nghĩ thế—

“Đây là nhà tớ. Vô đi, đừng ngại!”

“Xin lỗi vì đã làm phiền…”

—Không ngờ giờ đây tôi lại ở vào thế của “kẻ bị ghen tỵ”.

“Trước hết là đi tắm đã. Ừm, khăn tắm đây và… không phiền thì cậu mặc tạm quần áo của tớ nhé. Phòng tắm nằm phía cuối hành lang bên trái. Dầu gội hay mấy thứ cậu cần thì cứ xài thoải mái nhé.”

Không thể cứ để cô ướt sũng như thế này. Tôi đề nghị Sotome-san đi tắm trước rồi đưa những gì cổ cần.

“Cảm ơn…”

“Không có gì đâu, cậu cứ thư thả đi.”

Với giọng điệu thoải mái, tôi nói trong khi nhìn Sotome-san đi về phía phòng tắm.”

“Trời ơi… Mình vừa làm cái vẹo gì thế này?”

Tiếng hét của tôi vang vọng khắp phòng khách. Đưa một cô bạn cùng lớp mà mình còn chẳng hay nói chuyện về nhà thiệt là quá điên rồi. Tôi không thể cứ để cô ấy ở đó được, nhưng cái câu “Cậu có muốn tới nhà tớ không?” thật sự vô thức thoát ra khỏi miệng tôi.

…Sự táo bạo đó còn khiến chính tôi bất ngờ đấy

“Không ngờ cổ thật sự theo mình về nhà.”

Chẳng hiểu bằng cách nào, nhưng tuỳ vào cách mọi người nhìn nhận, mọi việc diễn ra hết sức suôn sẻ. Hình như tôi đã đọc trên một quyển tạp chí nào đó, nó bảo rằng: “Khi một cô gái đồng ý đến nhà bạn, đồng nghĩa với việc cô ấy còn đồng ý với cả những chuyện ‘người lớn.’”

“...Không, không, không phải! Chắc chắn là không!”

Kể cả nếu có thì đó ắt hẳn là một cái bẫy. Trên mạng đầy rẫy những câu chuyện về mấy ông thần, người thực sự tin vào câu nói “Lời từ chối của đàn ông là sự xúc phạm đối với phụ nữ.”, để rồi bị cáo buộc vì tội quấy rối tình dục và ngồi tù mọt gông.

Nếu không cẩn thận, tôi có khả năng sẽ trở thành nhân vật chính của mấy bài báo đó. Tưởng tượng cảnh mình bị mấy chú cán bộ đưa về đồn để thẩm vấn cũng đã khiến tôi lạnh sống lưng rồi.

“Dẫn một nữ sinh về nhà cơ à.”

“Không, cháu thề là cháu không có mấy ý nghĩ đó.”

“Bớt xạo.”

“Có lẽ là một chút…”

“6 tháng lao động công ích nhé.”

Nghĩ thôi đã thấy sợ. Ở xã hội hiện đại, nói chuyện với đứa nhỏ bị lạc còn có khả năng được nhà nước bao nuôi ấy chứ. Thế giới này thật nguy hiểm… ngay cả có ý tốt, bạn vẫn có thể vướng vào rắc rối. Tôi sẽ không phủ nhận rằng mình đã có những ý nghĩ ‘đen tối’, nên không có lời nào để bào chữa nếu tôi thực sự bị bắt. Lúc đó chắc chỉ còn cách: “Tạm biệt nhé, thanh xuân tươi đẹp của tôi ơi! Hi vọng kiếp sau cậu sẽ làm tốt hơn.”

“...Thay vì nghĩ vớ vẩn, đi nấu bữa tối nào!”

Đắm chìm trong ảo tưởng, tôi đã phần nào bình tĩnh lại. Với một tiếng thở dài, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối trong khi suy nghĩ.

Vốn dĩ, gu của tôi không phải là mấy cô nàng tóc vàng lạnh lùng kiểu Sotome-san. Thay vào đó là những cô nàng dịu dàng và thanh lịch cơ…

Không, trước hết phải nói chuyện rõ ràng với cổ đã

Khi vừa làm xong đồ ăn tối, tôi thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bật mở. Tiếp đó là tiếng máy sấy tóc trong khi đang sửa soạn đồ ăn.

Tôi không biết rõ, nhưng người ta nói rằng con người khi đói có khả năng sẽ làm những chuyện dại dột. Nếu cô ấy no bụng và bình tĩnh lại, cổ có thể kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, và đương nhiên chuyện tôi giúp được không sẽ là một phạm trù hoàn toàn khác.

Khi vừa chốt xong ý định. Một lúc sau, Sotome-san quay lại phòng khách.

“Cảm ơn vì đã cho tôi tắm nhờ.”

“À, ừ.”

Nhìn Sotome-san vừa tắm xong khiến tim tôi lỡ mất mấy nhịp. Mái tóc vẫn còn hơi chút ẩm ướt, gò má ửng hồng, và hình ảnh cô nàng mặc chiếc áo phông của tôi thì quyến rũ không tả nổi. Biết thế tôi đưa cho cổ cái áo sơ mi nào mỏng mỏng nhỉ…

“Có chuyện gì sao?”

“À không, không có gì.”

Tôi nhanh chóng né ánh mắt của mình đi, che giấu cái ý nghĩ vừa loé lên trong đầu và tỏ ra bình tĩnh. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười.

“Bữa tối đã sẵn sàng rồi, chúng ta ăn thôi nhỉ!”

“Cảm ơn cậu rất nhiều…”

“Đừng lo về việc đó.”

Chúng tôi ngồi đối diện nhau và bắt đầu dùng bữa. Tôi chăm chú nhìn theo tay Sotome-san từ từ đưa thìa đồ ăn vào trong miệng.

“Ngon quá…” Cô lẩm bẩm. Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy chút sức sống hiện lên trên mặt cổ.

“Akamori-kun, ngon lắm, cậu nấu ngon thật đấy!”

“Cơm chiên trứng thôi ấy mà, chẳng có gì to tát đâu.”

 Khi đang nói chuyện, tôi chợt nhận ra. Dù không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi tưởng cô nàng thuộc dạng lạnh lùng khó gần cơ, thì cũng bởi cổ có nói chuyện với ai bao giờ đâu. Nhưng khá bất ngờ, chúng tôi nói chuyện hết sức bình thường. Chắc do được tắm và ăn tối nên cổ thoải mái hơn chăng?

Dù không biết Sotome-san có kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của cổ không, nhưng ít ra bây giờ tôi đã an tâm được phần nào. Mà, trước khi hỏi thì phải kể hoàn cảnh của tôi cho cô nàng nghe đã nhỉ.

“Trình tớ bắt đầu lên kể từ khi dọn ra sống một mình.”

“Cậu sống một mình á?”

Sotome-san ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong nhà chỉ có vài đồ dùng thiết yếu, không có biểu hiện gì của một nơi nhiều người ở. Nhận thấy việc đó, Sotome-san nhìn về hướng tôi.

“À, tạm thời tớ đang sống một mình. Hồi mới nhập học, vì tính chất công việc nên bố tớ phải chuyển công tác. Gia đình tớ dọn đi trước, còn tớ thì không thể chuyển trường ngay lập tức được nên sang năm 2 tớ mới đi.”

“Ra là vậy…”

“Vậy nên, nếu được, tớ muốn biết hoàn cảnh của cậu hiện tại.”

Đoạn này tôi chế tý, do ko hiểu rõ luật pháp lắm nên tôi lấy mức án nhẹ nhất. Các bác thấy có gì ko đúng cứ chỉ để tôi sửa ạ