Câu chuyện về việc mang nàng gal cô đơn cùng lớp về nhà và biến cô thành một mỹ nữ trong sáng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 01 - Chap 3.1

Vào ngày thứ Hai tuần sau, mọi người đều choáng váng trước sự xuất hiện của Aoi trong lớp.

Một cô gái tóc đen xinh đẹp, hoàn toàn xa lạ đột nhiên bước vào lớp, phản ứng như vậy cũng là hiển nhiên.

Tuy nhiên, ngay khi Izumi gọi tên và hào hứng tiến tới ôm cô, các bạn cùng lớp đã ngay lập tức nhận ra cô gái đó chính là Aoi.

Kể từ ngày đầu tiên đến trường khi Izumi nói: "Em yêu anh!" đối với Eishi trong lớp học, sự náo động như vậy chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa.

Nhưng hãy để điều đó sang một bên; mọi người bất ngờ cũng là lẽ tự nhiên.

Không ai có thể nghĩ rằng cô gái tóc đen xinh đẹp trước mặt họ lại chính là cô nàng gal với mái tóc vàng nổi bật trước đây.

Nhìn thấy diện mạo mới toanh của Aoi, mọi người trong lớp có những phản ứng trái chiều.

Một số học sinh đến bắt chuyện với Aoi, giống như Izumi đã làm. Một vài nam sinh nhìn Aoi từ xa với vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút tiếc nuối, thì thầm to nhỏ với nhau. Cũng có những người tỏ ra không hề hứng thú đến cô.

Izumi, người được các bạn cùng lớp rất tin tưởng, đã chủ động bắt chuyện với Aoi, khiến một số học sinh thay đổi thái độ của họ. Tuy nhiên, hầu hết học sinh vẫn đối xử với cô một cách thờ ơ.

Đúng là chỉ đổi màu tóc cũng không thể thay đổi được quan điểm của mọi người.

Ngay cả khi họ biết về tình hình đi nữa, việc cải thiện quan điểm cũng cần thời gian.

Đó là những gì tôi nghĩ trong lòng. Vài ngày sau, sau khi kết thúc giờ học…

"Hai cậu muốn uống gì?"

"Tớ sẽ uống cà phê."

"Tớ muốn trà được pha trong ấm♪"

"Nhà bọn này không có ấm trà cô nương ạ..."

“Vậy thì, loại trà nào cũng được.”

Tôi mời Eishi và Izumi đến nhà tôi.

"Tới ngay, cậu đợi một chút đi."

"Akira, tôi cũng sẽ giúp."

"Cảm ơn nhiều."

Tôi lấy vài chiếc cốc trong bếp và rót đồ uống cho bốn người.

Cùng với Aoi, chúng tôi bưng cốc ra phòng khách và ngồi quanh bàn.

"Vậy, cậu muốn nói về chuyện gì?"

Izumi hỏi khi cô ấy cầm cốc của mình bằng cả hai tay.

"Tớ muốn thảo luận về tình hình của Aoi với cả hai người."

Tất nhiên là tôi đã nhận được sự đồng thuận của Aoi từ trước.

Trước đó tôi đã đề cập ở trung tâm mua sắm rằng bản thân "hy vọng tìm được cách cải thiện tình hình hiện tại của Aoi", điều này khiến cô ấy hoàn toàn ngạc nhiên.

Trước khi thảo luận với hai người này, tôi cần nói lại với Aoi về chuyện đó.

- Nếu làm phiền Aoi thì tôi sẽ không xen vào thêm nữa.

- Nếu cô ấy không thấy rắc rối gì, tôi hy vọng có thể thảo luận mọi việc với hai người họ.

Khi nghe tôi nói, Aoi gật đầu.

Như Eishi đã nói trước đây, tớ không hiểu được suy nghĩ thực sự của Aoi. Tớ không thể nhìn được thế giới nội tâm của cô ấy, cũng như không có khả năng hỏi cảm xúc thật lòng của Aoi mà không làm cô ấy tổn thương.

Dù vậy, tôi vẫn muốn giao tiếp với Aoi theo cách riêng của mình.

Nếu cô ấy có thể chấp nhận thì tôi nghĩ đây là cách tiếp cận tốt nhất.

"Như đã đề cập trước đó, tớ muốn cải thiện tình hình của Aoi. Để làm được điều đó, tớ cũng đã nghĩ về những gì chúng ta có thể làm và tớ muốn nghe ý kiến của các cậu."

"Hiểu rồi, nói tiếp đi."

Eishi sẵn sàng chấp nhận. Được cậu nhắc nhở, tôi nói tiếp:

"Tớ tin rằng có hai vấn đề chính. Đầu tiên, cả học sinh và giáo viên đều có ấn tượng tiêu cực về Aoi. Xét về cuộc sống học đường của cô ấy cho đến bây giờ, điều đó là không thể tránh khỏi... nhưng tớ muốn mọi người biết rằng cô ấy không phải là một cô nàng gal nổi loạn hay gì cả ; mà chỉ là một cô gái bình thường."

Tớ tin rằng nếu có thể xóa tan những hiểu lầm thì ta có thể mang Aoi đến gần hơn với các bạn cùng lớp.

Tất nhiên, không thể khiến tất cả mọi người chấp nhận được. Dù chúng ta có làm gì đi nữa thì vẫn sẽ có người không thích cô ấy, nhưng nếu có thể tăng số lượng người thấu hiểu Aoi lên cũng là quá đủ rồi.

“Tớ hiểu rồi, Aoi cũng cần được tận hưởng tuổi trẻ như bao học sinh khác.”

"Chính xác, vậy làm thế nào chúng ta có thể xóa tan hiểu lầm là điều tớ muốn bàn với cả hai cậu."

"Ừm, đó chính là vấn đề nhỉ."

Izumi tỏ vẻ cay đắng.

"Tớ có một ý tưởng và hy vọng Izumi có thể giúp đỡ."

"Tớ ư? Chuyện gì vậy?"

"Izumi là lớp trưởng, được các bạn trong lớp rất tin tưởng phải không? Nếu cậu có thể hòa thuận với Aoi, có lẽ có thể phần nào thay đổi ấn tượng của các học sinh khác về cô ấy. Mặc dù hai cậu đã và đang thân thiết với nhau rồi, tớ hy vọng cậu sẽ nhận thức được việc trở thành cầu nối giữa Aoi và những người khác. Nhưng..."

"Nhưng?"

"Cách tiếp cận này cũng mang lại một số rủi ro cho cậu, Izumi. Có người có thể hiểu lầm và cho rằng lớp trưởng đang trở nên quá thân thiện với một học sinh nổi loạn. Vì vậy, tớ không thể chắc liệu điều này có ảnh hưởng tiêu cực nào đến cậu hay không."

Izumi sẽ không bao giờ bận tâm đến điều đó, và những hành động của cô cho đến nay đã cho thấy cô không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì.

Nhưng vì tôi đang nhờ cô ấy giúp đỡ nên tôi nghĩ việc quan trọng là phải giải thích một cách cẩn thận.

"Gì vậy chứ? Đó chẳng phải là vấn đề gì hết."

Izumi ngay lập tức gật đầu với giọng điệu "cậu đang nghĩ quá rồi".

"Tớ không quan tâm người khác nói gì, tớ chỉ làm những gì mình muốn. Tớ nói chuyện với Aoi vì muốn làm bạn tốt với cậu ấy. Tớ không muốn liên quan gì những người chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để đánh giá mà thậm chí không cố gắng hiểu chuyện. Hơn nữa..."

Izumi mỉm cười với Aoi.

"Chúng ta đã là bạn tốt được một thời gian rồi phải không Aoi?♪"

Được nói thẳng rằng là bạn tốt khiến Aoi đang nghịch tóc mình có chút xấu hổ.

"Ừm, chúng ta là bạn tốt. Cảm ơn cậu."

"Hehehe♪"

Dù vậy, Aoi vẫn đáp lại Izumi bằng nụ cười chắc chắn.

Tuyệt quá, Aoi... Giờ thì không cần phải lo lắng nữa rồi.

"Nhưng thành thật mà nói, tớ không nghĩ chỉ điều này là đủ để xóa tan những hiểu lầm về Aoi. Đặc biệt là với các giáo viên,tớ không chắc cách tiếp cận tương tự như với học sinh sẽ có hiệu quả. Vì vậy, tớ vẫn đang suy nghĩ rằng liệu có ý tưởng nào khác tốt hơn không..."

Mọi người trong phòng đều chìm vào suy nghĩ.

“Có vẻ như chúng ta sẽ phải dựa vào điểm số.”

Một lúc sau, Eishi gật đầu.

"Việc cải thiện ấn tượng bản thân trong học sinh, như Akira và Izumi đã đề cập, có thể cần thời gian và sự hợp tác. Tuy nhiên, nếu chúng ta muốn thay đổi ấn tượng của giáo viên, cải thiện điểm số là cách đơn giản nhất."

Tôi hiểu rồi. Đó có thể là một đầu mối tốt.

Đối với giáo viên, kết quả thi không phải là tất cả nhưng lại là yếu tố quan trọng trong việc đánh giá học sinh.

Dù hạnh kiểm của bạn có tốt đến đâu nhưng nếu điểm kém, bạn sẽ không được coi là học sinh giỏi và ngược lại. Ngay cả khi hạnh kiểm của bạn tốt, nhưng nếu điểm số của bạn không cao, theo một nghĩa nào đó, bạn vẫn sẽ bị coi là một học sinh có vấn đề.

Từ góc độ này, Aoi cần phải cải thiện cả hạnh kiểm và điểm số của mình.

"Tôi muốn hỏi, điểm số của Aoi trong bài kiểm tra giữa kỳ là bao nhiêu?"

"Ừm..."

Đáp lại câu hỏi của tôi, Aoi có vẻ hơi xấu hổ và do dự khi trả lời.

Từ phản ứng của cô ấy, tôi có thể đoán được...

"Ngoại trừ một môn, tất cả các môn khác đều trượt. Các lớp học bổ túc lúc đó thực sự rất khó khăn..."

"Ngoại trừ một môn..."

Trong phòng khách, cả ba chúng tôi—tôi, Eishi và Izumi—đồng thanh kêu lên.

Aoi lấy cả hai tay che mặt, xấu hổ đến mức muốn trốn đi.

Tôi hiểu rồi. Giống như khi cô ấy bị hiểu nhầm là bạn gái của tôi ở tiệm làm tóc hay trong sự cố với chiếc áo ngực cách đây vài ngày trước, có vẻ thói quen khi cô ấy cảm thấy xấu hổ là dùng hai tay che mặt.

"Không sao đâu. Khó khăn trong học tập không là vấn đề gì hết. Để tớ dạy cậu nhé!"

Izumi, thực hiện một tình huống hỗ trợ ấn tượng, tự tin nói để phá vỡ bầu không khí khó xử vây quanh.

Đúng vậy, điểm mạnh của Izumi không chỉ có mỗi tính cách năng động; cô ấy thực sự khá thông minh.

Hồi sơ trung, cô luôn đứng đầu lớp trong các kỳ thi. Dù sao thì bạn không thể trở thành lớp trưởng dễ dàng như vậy được.

"Không chỉ có Izumi và Aoi đâu; mọi người có thể học cùng nhau thì tốt quá. Chỗ của Akira là nơi hoàn hảo cho một buổi học và tớ nghĩ tổ chức một buổi học sẽ rất vui."

"Đó là một ý tưởng hay! Trại học thêm tại gia có vẻ rất thú vị!"

Izumi nhiệt tình ủng hộ đề xuất của Eishi.

"Nếu ổn thì, chúng ta có thể tổ chức tại nhà tôi."

“À, còn một điều nữa…”

Izumi lập tức vỗ tay như thể nghĩ ra điều gì đó.

“Tham gia các hoạt động phục vụ cộng đồng để tạo ấn tượng tốt với thầy cô thì thế nào?”

“Hoạt động phục vụ cộng đồng?”

Đó là một đề nghị bất ngờ.

 "Đúng rồi. Thực ra tớ cũng có tham gia các hoạt động tình nguyện do trường khởi xướng, nhưng luôn gặp khó khăn trong việc tìm đủ người giúp đỡ nên cũng khá là rắc rối. Tham gia các hoạt động này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt với các thầy cô."

Ồ, tôi nhớ các giáo viên đã nhắc đến điều này trong buổi họp lớp khi tôi mới nhập học.

Vì không có hứng thú nên tôi chỉ nghe nửa chừng, nhưng tôi không ngờ rằng Izumi thực sự có liên quan đến việc đó.

Từ rất lâu rồi, tôi luôn nghĩ rằng Izumi rất hữu ích và có vẻ như lòng tốt của cô ấy không chỉ dành cho mỗi gia đình. Không biết liệu kiếp trước cô ấy có phải là Florence Nightingale hay Mẹ Teresa không?

“Có những hoạt động tình nguyện nào?”

"Có rất nhiều hoạt động như sự kiện dọn dẹp cộng đồng, thăm viện dưỡng lão hoặc dành thời gian cho trẻ em ở trại trẻ mồ côi để giúp đỡ việc học của chúng, và nhiều hoạt động khác nữa. Có các hoạt động vào Chủ nhật hàng tuần nhưng đó là tùy chọn, vì vậy cậu có thể tham gia bất cứ khi nào rảnh.”

Tôi nghĩ việc tham gia các hoạt động phục vụ cộng đồng do nhà trường khởi xướng thực sự là một ý tưởng hay.

Đây là những hoạt động mà những học sinh đứng đầu thường xuyên tham gia, nên nếu Aoi tham gia, điều đó có thể khiến các giáo viên thực sự ngạc nhiên. Nhưng nếu cô ấy có thể tương tác với các giáo viên bên ngoài lớp học, đó chắc hẳn sẽ là cách nhanh hơn để họ hiểu được tính cách của cô ấy.

"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là Aoi có hứng thú với nó, nên tôi sẽ không ép cậu phải tham gia."

"Tôi không bận tâm đâu. Cuối tuần tôi không phải làm việc nên sẽ ổn thôi. Hơn nữa... Tôi chắc chắn sẽ rất vui khi được ở cùng mọi người và tôi muốn tham gia."

"Tuyệt! Vậy lần sau hãy cùng nhau tham gia nhé!"

Izumi vui vẻ nắm lấy tay Aoi và lắc khi cô nói vậy.

Chắc hẳn cô ấy đang cảm thấy vui mừng khi nghĩ đến việc có thêm nhiều người bạn đồng hành.

"Vì vậy, bây giờ hãy tập trung vào việc giúp xóa tan những hiểu lầm giữa các bạn trong lớp, chuẩn bị cho kỳ thi và tham gia các hoạt động phục vụ cộng đồng của trường để thay đổi ấn tượng của giáo viên. Theo cách tiếp cận này có được không?"

“Không thành vấn đề, chúng ta hãy tiến hành theo kế hoạch này.”

Thành thật mà nói, khi tự mình suy nghĩ, tôi cảm thấy lạc lõng và không biết phải làm gì, nhưng bây giờ tôi cảm thấy bốn người chúng tôi cùng nhau hợp tác, nhất định có thể tìm ra giải pháp. Nó thực sự đáng kinh ngạc.

Có những người bạn đáng tin cậy thực sự rất quan trọng.

“Bây giờ, vấn đề còn lại là gì?”

Câu hỏi của Eishi đưa chúng tôi trở lại hiện thực.

Đúng, có một vấn đề lớn khác. Trên thực tế, vấn đề này còn rắc rối hơn.

“Vấn đề còn lại là nơi ở của Aoi.”

Nói cách khác, nơi Aoi sẽ sống sau khi tôi chuyển sang trường khác.

"Nhà tớ chỉ ở đây cho đến tháng Ba năm sau nên ta cần đảm bảo rằng Aoi tìm được nơi ở an toàn trước thời điểm đó. Thành thật mà nói, tớ nghĩ vấn đề này khá nghiêm trọng".

"Đúng vậy. Ngay cả khi chúng tôi có đủ tiền đi nữa, vì vẫn còn là trẻ vị thành niên nên chúng tôi cũng không thể thuê nhà. Dạo gần đây, những nơi như net cafe cũng có quy định nghiêm ngặt về độ tuổi."

“Ngay cả khi có kết thêm bạn, tìm được người sống một mình như tớ là rất hiếm. Gia đình của Izumi và Eishi có lẽ cũng không phải là nơi thuận tiện. Hơn nữa, nếu như sống với ai đó, cô ấy có thể cảm thấy do dự vì bố mẹ mình. Vì vậy, tớ nghĩ chúng ta cần tìm một nơi mà cô ấy có thể ổn định."

"Cậu nói đúng~" Izumi đáp lại với vẻ mặt bối rối, và tất cả chúng tôi đều cảm thấy choáng ngợp.

Một lần nữa, tôi sâu sắc nhận ra nhược điểm của việc trở thành học sinh mà không có phụ huynh bên cạnh.

Môi trường mà tôi, Eishi và tất cả cho là tự nhiên, sẽ trở thành một rào cản nghiêm trọng một khi mất đi. Nếu không gặp Aoi thì chắc tôi đã không thể nghĩ đến những điều như vậy rồi.

Bây giờ Aoi phải cảm thấy lo lắng đến mức nào đây khi thấy mình bị cuốn vào mớ hỗn độn này? Chúng ta khó có thể tưởng tượng được.

Có lẽ… nụ cười trên mặt cô lúc này có thể coi như một phép màu.

"Điều quan trọng nhất là Aoi cần sự chăm sóc của gia đình."

“Đó là vì cô ấy không có gia đình bên cạnh.”

Tôi đáp lại lời đề nghị của Eishi theo phản xạ, nhưng cậu ấy đưa tay ra ngăn tôi và tiếp tục.

“Gia đình không nhất thiết chỉ có bố mẹ thôi đúng chứ? Aoi, cậu có họ hàng hay ông bà không?”

Eishi nói đúng.

Có lẽ tôi đã quá phức tạp hóa mọi chuyện và không nghĩ tới khả năng này.

Tôi quay sang nhìn Aoi, hy vọng nghe được câu trả lời. Tuy nhiên, cô ấy trông có vẻ u ám.

“Tôi nghĩ là mình có, nhưng đã rất lâu rồi chưa liên lạc với họ… Trước đây tôi đã từng gặp bà, nhưng khi đó tôi còn rất nhỏ nên không biết nhà bà cụ thể ở đâu”.

“Cậu thậm chí còn không biết bà ấy sống ở thành phố nào à?”

Aoi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ít nhất tôi biết là không phải thành phố này.”

"Tôi hiểu rồi..."

Mọi hy vọng trong tôi đã tan biến trong giây lát.

Trong tương lai, Aoi sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề khác nhau. Cho dù cô không có cha mẹ bên cạnh, chỉ cần có người thân để dựa vào, họ có thể đóng vai trò là người giám hộ cho cô. Ban đầu tôi nghĩ nếu cô ấy có điều đó chắc sẽ có giải pháp nào đó không chừng...

Không, nhưng mà...

"Chỉ cần biết rằng cậu vẫn còn người thân đã là một bước tiến rồi. Ngay cả khi bây giờ không thể nhớ ra nơi bà của cậu sống đi nữa, một ngày nào đó nhỡ đâu cậu sẽ nhớ lại thì sao, đến lúc đó tìm kiếm vẫn chưa muộn mà.”

Tôi nói điều này không chỉ với Aoi mà còn để trấn an chính mình.

Đúng vậy, vẫn tốt hơn là không có manh mối nào cả.

"Vậy thì mọi chuyện đã ổn thỏa. Trước tiên chúng ta hãy bắt đầu với các hoạt động nhằm xóa bỏ hiểu lầm của mọi người trong lớp về Aoi."

"Hiểu rồi."

"Okii♪"

"Cảm ơn các cậu."

Aoi bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng một nụ cười.

So với lần đầu đến đây, biểu cảm của cô bây giờ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.