Ngày thứ hai của buổi ngoại khóa.
Sau bữa sáng, mọi người chia ra từng nhóm nhỏ cùng sở thích để tham gia các hoạt động thăm quan ở các địa điểm khác.
Địa điểm được chọn cho chuyến chèo thuyền mà bọn tôi sắp đi là phía thượng nguồn gần nhà khách.
Cả hội lên một con microbus thuê để tới nơi cần đến.
Thơ thẩn nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, bày ra trước mắt là cánh rừng xanh mướt trong khi chiếc xe băng qua con đường đèo.
Bất chấp khí hậu nóng bức, bầu không khí hiện giờ lại mát hơn so với cảnh bên ngoài.
Với một tiếng cạch, cả chiếc xe rung lắc dữ dội, còn hơn cả lần suýt đụng phải nai hôm qua.
Có vẻ là do xe đang lên dốc nên tiếng động cơ rú ồn hơn rõ rệt.
Ngoài ra, hôm nay Aya không qua ngồi kế tôi mà thay vào đó, cổ đang bàn chuyện phiếm với Edato-san (nhớ kĩ cái tên này.), người là giáo viên thể dục trong trường.
Edato-san, một cựu tuyển thủ bóng bầu dục, hiện kiêm cả vai trò cố vấn cho một số câu lạc bộ thể thao của trường, gồm cả câu lạc bộ cầu lông mà Aya đang tham gia.
Qua cách mà Aya nhìn ông thầy, tôi lờ mờ cảm nhận được điều mờ ám giấu trong ánh mắt của ổng.
「Ê Boyan…」
Giọng nói thờ ơ của Tokita vang lên từ ghế bên cạnh.
Khác với tôi ngồi ngay chỗ đẹp để quan sát, Tokita kế bên đây phái ngả sâu tới mức mà mông cậu ta như sắp trượt hẳn khỏi ghế tới nơi.
「Về Aya…」
「Cậu ấy sao?」
Tôi ngay lập tức chuyển sự chú ý qua Tokita.
「Cổ vẫn chưa trả lời tin nhắn của tao mãi từ hôm qua đến giờ… Hình như là còn chưa đọc hay sao đấy.」
Không bất ngờ.
Tôi vẫn cầm điện thoại cậu ấy từ đêm qua. Bảo sao nó cứ rung lên liên hồi sáng giờ.
「Sao không hỏi trực tiếp đi?」
「Nah, có dở hơi không mà tự nhiên đi hỏi「Sao em tránh mặt anh?」hở?」
Bất chấp vẻ thờ ơ của tôi, cậu ta cứ thế nói tiếp.
「Thế, Aya có thảo luận gì với mày không?」
「Về gì?」
「Thì Aya mà, kiểu gì cổ chả xin mày lời khuyên hay đại loại vầy.」
「Nhưng mà sao lại là tao?」
「Cái này mày phải hiểu nhất chứ trời. Chả phải chính ông cu đây là người động viên Aya chấp nhận lời tỏ tình của tao chứ còn ai vào đây nữa.」
Gì cơ…?
Gượm đã nào…
Đúng là Aya đã từng nhờ tôi tư vấn mấy vụ tình cảm song tôi nào có tí kinh nghiệm đâu nên cũng chả biết khuyên sao cho đúng.
Tôi cũng chỉ lờ mờ nhớ là bản thân có nói mấy câu như 「Chưa thử thì sao mà biết được.」hay mấy câu sáo rỗng kiểu thế.
「Aya có bảo là cổ đồng ý hẹn hò là nhờ có mày động viên đấy. Dù là tao cũng không quá tin đâu nhưng mà… cảm ơn mày nhiều nhá, Boyan.」
Thế hoá ra tôi lại là chất xúc tác đưa hai người lại với nhau.
Thế mà tôi đã nghĩ là có nguyên nhân sâu xa hơn thế cơ.
Mà đôi khi kết quả bất ngờ sau cuối lại được hình thành từ mấy nguyên do tầm phào như vậy đấy.
Khi cả hai càng dành nhiều thời gian cho nhau, Aya cũng dần nắm bắt được những điểm tốt của Tokita mà rồi trở nên gắn bó với cậu ta hơn.
「Vì thế nên là…mày có thể nào thuyết phục Aya ràng là tao rất trân trọng cổ hay gì đó được không?」
「Thuyết phục cái kiểu gì cơ?」
「Kiểu…tao đang chăm sóc nhỏ rất tốt chẳng hạn?」
Chiếc xe bỗng rung lắc đột ngột.
「...Mày nên tự nói đi chứ. Tao mà thay mặt mày nói vậy kẻo Aya lại thấy khó xử hơn là được trấn an ấy.」
「Cũng phải ha…Thôi được rồi!! Tao sẽ hẹn Aya vào tối nay để nói chuyện cho rõ ràng. Chắc là nhắn trước thời gian địa điểm là đẹp nhỉ. À mà mày có chiêu gì giúp tao làm lành với cổ không chỉ tao với.」
Nếu là ngày trước, tôi hẳn sẽ trưng ra vẻ không quan tâm mà bảo nó 「Tự mà động não đi.」.
Thậm chí là cả cuộc trò chuyện nãy giờ không đi quá câu thứ hai khi tôi sẽ cố tỏ ra không quan tâm mà chảng để lọt tai bất kì thông tin nào.
Mà đấy chỉ là ngày trước thôi.
Giờ đây, linh tính tôi như được thần linh phổ độ, các cụ dẫn đường, giữ tôi lại mà nghe yêu cầu của Tokita.
「...Nếu chỉ có thế thì cũng ổn thôi.」
「Ngon! Cám ơn bồ trước nhớ.」
Rồi Tokita bắt đầu bấm bấm nhắn nhắn.
Gần như ngay lập tức, chiếc điện thoại của Aya trong túi tôi lại rung lên.
「Phù~ gửi rồi. Chả biết Aya có đọc được không nữa.」
Nói đoạn, cậu ta nghiêng người nhòm ra đằng trước.
「Mé, cổ vẫn đang nói chuyện với Edato kìa.」
Rồi Tokita lại ngồi hẳn hoi lại.
Dù học sinh được mang theo di động xuyên suốt chuyến đi, vì lí do nào đó, nghịch điện thoại trong giờ ăn hay dùng ngoài khách sạn lại bị cấm tiệt.
「Ánh nhìn của ông ta nhìn về Aya cứ đáng ngờ sao ấy… thậm chí Aya còn thấy sợ mà nói nếu tao không bảo vệ cổ thì… mày hiểu mà.」
Thật vậy sao?
Tôi vươn người ra nhìn về phía hai người họ lần nữa.
Đã bị nhắc đến rồi thì không thể làm ngơ được nữa. Edato-sensei dù nói chuyện với Aya với khuôn mặt điềm tĩnh, thực ra lại tia hông và ngực cậu liên tục.
Hẳn đó là lí do cho sự bất an tôi cảm thấy về phía Aya.
「Haiz Aya, dù lúc nào ẻm cũng trông thoải mái với mọi thứ nhưng thật ra nhỏ cảnh giác cao lắm luôn trời. Đợt trước tao định tiến tới một chút mà Aya buồn luôn.」
Ồ…
Dù có là Tokita, thường thì cậu ta đâu có bộc bạch hết mấy suy nghĩ với tôi, bạn thửa của người yêu cậu ta như này đâu.
Hay là do tác động của các vị thần?
「Hầy… Ước gì tao được sở ngực cậu ấy.」
Hẳn là vậy rồi.
Lại do thần linh ảnh hưởng đây mà.
Lời vừa rồi của Tokita khiến ngón tay tôi không tự chủ mà giật nhẹ.
Cảm giác mềm mại từ hôm qua như quay lại trong lòng bàn tay.
Giấu đi nỗi bất an, tôi trả lời Tokita.
「Sao tự dưng dở chứng lên thế?」
「Mày thấy mà đúng không? Bộ đồ hôm nay đúng đỉnh luôn… Dù Aya chỉ mặc mỗi cái áo phông trắng nhưng mà… chúng điên thật, nhể?」Tokita nói với giọng hơi hờn dỗi.
「Chẳng phải mày hứa sẽ trân trọng và chăm sóc cậu ấy à?」
「Ừ thì… ý tao là, tao cũng muốn được cổ chăm sóc theo nghĩa kia mà.」
Tận dụng tiếng động cơ đang ầm ĩ, Tokita chẳng mảy may suy nghĩ mà để lộ sạch suy nghĩ trong đầu ra.
「Yamagishi bên lớp 3 bảo nó với bạn gái đã vượt rào hôm qua đấy. Trong khi đó bọn tao hẹn hò được hơn 4 năm rồi mà cùng lắm cũng chỉ có hôn thôi đấy. Mày nghĩ sao hả Boyan?」
「…Nếu hai đứa mày làm thật, liệu mày có chịu trách nhiệm không?」
「Có chớ, tao bảo tao trận trọng nhỏ mà.」
「Mãi mãi?」
「Hở? Mày nghĩ mọi chuyện theo hướng đó à? Kiểu nếu mày lấy đi trinh tiết cô gái nào đó thì phải cưới cổ ấy? Không không không~, thế thì nặng nề quá anh bạn à… Con gái không thích đàn ông như vậy đâu.」
「Mày chắc không?」
Hẳn là nó không thể nào áp dụng cho Aya được.
「Oài… Boyan à, chú may mắn thật đấy, chẳng phải bận tâm dây dưa mấy vụ tình yêu tình báo gì hết trơn.」Tokita vừa nói vừa vươn vai
「Ờ hờ…」
Chẳng buồn nhìn Tokita, tôi lại thả mình vào cảnh vật ngoài kia.
-------------------
Đứng nơi ven sông đầy đá sỏi, cả bọn nghe dặn dò từ hướng dẫn viên.
Cả tốp khoảng 14 hay 15 đứa học sinh tập trung lắng nghe trong bầu không khí khá mệt mỏi.
Đứng nghe ở hàng đầu, Aya là người xa nhất tính từ chỗ tôi.
「Thế nhé, chèo thuyền xong rồi thì mấy đứa nhớ qua phòng kia mà tráng người với thay đồ rồi hẵng về nghe chưa.」
Chúng tôi được bảo mặc sẵn đồ bơi rồi mặc áo phông, quần đùi hay đại loại vậy bên trên trước khi rời khách sạn.
Vì kiểu gì cũng chẳng tránh được việc quần áo mặc xuống xuồng bị ướt nên lát nữa cả lũ sẽ thay đồ trong phòng giặt.
Nói cách khác, dưới lớp áo quần áo kia của bọn con gái không gì khác ngoài áo tắm.
Bây giờ Aya đang mặc một chiếc áo phông trắng có in hình cùng một chiếc quần soóc hồng, tôn lên cặp đùi khỏe mạnh cùng phần ngực nảy nở.
Có vẻ như cậu ấy đang đổ mồ hôi khiến cho lớp áo dính vào da, làm lộ ra rìa bộ áo tắm. Cùng với đó là sợi dây cố định màu xanh dương lấp ló phía cổ.
Đó hẳn là một bộ bikini dây.
Tôi nhớ rằng bà chị mình từng cho xem một bộ gần tựa vậy.
Đám con trai vừa nghe lời hướng dẫn vừa liên tục đá mắt qua bên nữ.
Ngay cả Tokita đang đứng kế bên tôi đây cũng không phải ngoại lệ. Nó chẳng những soi Aya mà còn cả mấy đứa con gái khác nữa.
Cùng lúc thì Edato-san đang lưu lại mấy khoảnh khắc trong buổi thăm quan qua chiếc máy ảnh chống nước.
Xem chừng ông ta tập trung vào Aya hơi nhiều thì phải.
「Nào mọi người, như đã giải thích từ trước, hãy qua đó và mặc áo phao ạ.」
Sau khi khoác lên mình chiếc áo phao che hết phần thân trên, bọn con trai cuối cùng cũng dừng cái trò địa ngực.
-------------------
Nhận sự huấn luyện cách chèo thuyền xong xuôi, chúng tôi được chia làm hai tốp cùng lái một chiếc thuyền 8 người.
Aya, Tokita và tôi đều cùng được phân vào chung nhóm.
Hướng dẫn viên sẽ đi riêng để dẫn đường cho mọi người.
Edato-sensei, người có chứng chỉ cứu hộ sông nước chung thuyền với bọn tôi, đảm đương việc nhận tín hiệu và điều hướng.
Theo chỉ dẫn của thầy ấy, tôi lên thuyền trước tiên và ngồi ngay vị trí đầu.
Khi ngoảnh mặt lại, tôi gần như va phải ánh mắt của Aya khi cậu đang trèo lên thuyền.
Cậu ngay lập tức lảng mắt đi, tới độ suýt vấp té.
「Whoa!」
Tokita là người nắm được tay cậu ấy.
「Đây nè, Aya.」
Tokita kéo lấy tay Aya, giúp cậu ngồi xuống thuyền.
「Ừm, cảm ơn cậu.」
Aya trưng ra nụ cười có chút sượng tới Tokita.
Cậu nhanh chóng rụt tay lại.
Khi bị nắm lấy, nỗi sợ lại hiện lên trên khuôn mặt Aya, y hệt khi bị tôi đè xuống đêm qua.
「Một! Hai! Một! Hai!」
Chúng tôi cùng lúc chèo theo hiệu lệnh của Edato-sensei.
Dòng sông chảy xiết hơn tôi tưởng, điều đó khiến việc đánh lái quả thực rất gian nan.
Nước bắn tung toé quanh mạn thuyền khiến quần áo chúng tôi ướt gần nửa.
「Một! Hai! Một! Hai! Này cẩn thận kìa!!」
Một cục đá to lớn xuất hiện giữa dòng nước.
Dù vận hết sức bình sinh để lái con thuyền theo hướng khác, va chạm là điều không thể tránh khỏi. Rìa thuyền tông mạnh vào tảng đá.
「Chết dở!」
「Kyaaa!」
Tôi nhanh chóng ngoái lại ngay khi nghe thấy tiếng la.
Chiếc thuyền lúc này vẫn còn lắc lư mạnh trên mặt nước.
Trong khi những người khác đang bấu víu lấy sợi dây bảo hộ hoặc người nào gần đó, chỉ mình Aya là đang văng ra khỏi thuyền.
「Cứu với!!!」
Chẳng cần chờ thần linh ra hiệu, tôi nhảy thẳng xuống nước.
Ngạc nhiên thay, tôi tiếp nước còn trước cả Aya.
Dưới sông, tôi đỡ lấy cơ thể cậu.
Chuyện bơi lội đã luôn là điểm yếu cố hữu của Aya.
Song, không phải cậu ấy không biết bơi - chẳng ai không biết bơi mà được mời ra bể bơi, biển hay sông mà gật đầu cái rụp cả.
Lần này thì… nghĩ lại, hẳn Tokita là người rủ Aya tham gia.
Hẳn ngay cả Tokita cũng phải biết là Aya không thể bơi.
Còn Aya, như mọi khi, nói 「Chắc là ổn thôi vì kiểu gì họ chả có áo phao.」
Để rồi lúc này đây, cậu ấy đang hoảng loạn trong vòng tay tôi.
Chiếc thuyền sau khi lấy lại được thăng bằng, ngược dòng về phía hai đứa tôi.
「Nắm lấy đi!」
Edato-sensei sau đó nắm lấy sợi dây nào đó rồi kéo Aya lại gần thuyền.
Tôi nắm lấy chiếc mái trèo được đưa ra trong khi xốc nách Aya đang cố trèo lên thuyền.
Khi lên được thuyền, cô bạn ngồi kế Aya sà vào ôm cậu.
Người đó là Yukari, cô gái với vẻ nghiêm túc cùng mái tóc đen hơi ngắn. Để Aya cho cậu ấy chăm sóc ắt sẽ ổn cả.
Aya vừa ho vừa sụt sùi, cả gương mặt giờ đây kèm nhèm nào nước mắt nước mũi.
Nhớ lại, lần tôi cứu Aya suýt chết đuối hồi tiểu học, trông cậu ấy khi ấy không khác gì lúc này.
----------------------
Khi tôi trở lại phòng, chẳng có ai trong đó cả.
Xem ra nhóm chèo thuyền là nhóm trở về sớm nhất.
Tôi rời phòng và hướng tới phòng của Yukari mà chẳng chút do dự.
Không ai ngoài Aya trong phòng cậu chọn chèo thuyền làm hoạt động chính của ngày hôm nay cả.
Chỉ có Yukari trong hội bạn của Aya là đi cùng cậu.
Cảm thấy cô đơn khi phải ở trong phòng một mình, Aya qua phòng Yukari.
Chẳng cần thần linh mách bảo hay gì cả, tự tôi có thể dự đoán trước một cách dễ dàng.
Trên hành lang, tôi thấy bóng Yukari rời khỏi cửa.
Sau khi chắc chắn rằng cậu ta đã đi khuất, tôi gõ cửa.
「Đâyyy!」
Tiếng Aya vọng ra từ bên trong và cánh cửa bật mở.
「Ơ Boyan… sao vây?...」
Khuôn mặt Aya ngay lập tức trở nên lo lắng.
「Mình qua trả cậu điện thoại.」
「... Ừm, mình xin.」
「Mình vào được không?」
「Hở, Yukari cũng đang ở đây mà.」
「Mình vừa thấy cổ ra khỏi phòng.」
「... Cậu ấy đi mua nước, sẽ về sớm thôi.」
Cuộc hội thoại thiếu sức sống ấy cứ tiếp diễn trước cửa.
Tất nhiên, chẳng có ai đang ở hành lang để mà chứng kiến cảnh này.
「Cứ tán nhảm cho tới khi cậu ấy về thì cũng ổn mà.」
「Cậu không định làm gì mình chứ.」
「Yukari sẽ quay lại sớm mà phải không?」
Tôi đâu có bảo là 「Không.」đâu ha.
Aya thở dài.
Cậu hẳn chỉ muốn bình thường mà lấy lại đi động.
Nhưng cứ đà này, có thể cậu sẽ phải trải qua điều tệ hại như tối qua.
《Đáng sợ quá…
Ổn thôi mà, Yukari sẽ quay lại sớm thôi.
Mình cũng phải cảm ơn Boyan nữa.》
Tôi thấy được từng dòng suy nghĩ bủa vây Aya.
「Chỉ một lúc thôi đấy.」
Nói vậy, Aya để tôi bước vào trong.
Đó là phòng kiểu Tây giống của tôi.
Bước qua hành lang nhỏ, tôi thấy 4 chiếc giường được nối lại với nhau.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Khi tôi quay lại, Aya vẫn đứng bất động ở đó, nhìn tôi với biểu cảm phức tạp.
Aya mặc một chiếc hoodie đen mỏng ngắn tay cùng quần sooc xám y như lúc thay đồ khi nãy.
Hẳn cậu vẫn ưa mặc kiểu nam tính hơn.
「Của cậu này, mình vẫn chưa táy máy gì bên trong đâu.」
Tôi tiến lại phía cửa rồi đưa điện thoại cho Aya.
「Ừm, cảm ơn nha…」
Aya cầm lấy rồi bắt đầu bấm bấm trên màn hình, im lặng lướt.
「Phải rồi, Tolita bảo mình là muốn nói chuyện với cậu tối nay đấy.」
「Mình cũng đang đọc tin nhắn đó đây.」
「Cậu ấy muốn làm lành với cậu đấy.」
「Đúng là cậu ấy nhắn vậy.」
「Thế nhé, mình về đây.」
「...」
Aya im lặng nhìn tôi.
「Cậu mở cửa dùm mình được không?」
「...Cảm ơn cậu vì đã cứu mình lúc nãy.」
「Mình tự hỏi là Aya có quá bất cẩn khi đi chèo thuyền trong khi cậu còn không thể bơi?」
Tôi mỉm cười với Aya như thường lệ.
Không biết có phải vì vậy hay không nhưng dường như biểu cảm của Aya trở nên thư giãn hơn phần nào.
「Vì mọi người đều sẽ có áo phao mà, vả lại nếu có chuyện gì thì Boyan sẽ…」
「Mình sẽ sao cơ?」
…Boyan sẽ cứu mình, nhỉ?
Đối với Aya, Boyan là người bạn thuở nhỏ đáng tin cậy, dù xảy ra bất kì chuyện gì.
Cậu ta sẽ dang tay giúp đỡ khi cô gặp rắc rối, ngay cả khi cô tỏ ra như một đứa nhóc nhõng nhẽo.
Có vẻ đó là những gì thuộc về tôi trong tâm trí Aya.
Dường như cậu luôn cảm nhận được bầu không khí thư giãn mỗi khi tôi ở bên.
Không nói gì thêm, Aya đặt tay lên nắm cửa.
Trước cả khi cậu có thể vặn tay nắm, tôi nhanh chóng thu hẹp khoảng trống giữa cả hai.
「Không!」
Tôi tóm lấy đôi tay đang vươn ra của Aya, ghì chặt cậu về phía cửa.
「Đau mình, Boyan…」
Hẳn nó phải khiến cậu ấy nhớ về chuyện tối qua.
Aya run rẩy với đôi mắt hướng xuống đất.
「Aya, cậu còn tính gọi mình là 「Boyan」đến bao giờ nữa? Chẳng phải mình đã bảo cậu gọi mình bằng tên mình 「Ryuji」mà, phải không?」
「「Boyan」là 「Boyan」...」
Tiếng khóc lẫn trong giọng Aya.
Cậu vẫn cứng đầu khăng khăng rằng tôi vẫn chỉ luôn là「Boyan」của mọi khi.
Rằng 「Boyan」sẽ không bao giờ làm điều xấu với cậu.
Tôi buông một tay ra khỏi tay Aya rồi nhanh chóng luồn nó vào trong chiếc hoodie đen. Có vẻ Aya cũng đang mặc thêm một lớp áo khác bên trong.
Khi lật nó lên một chút rồi sờ vào bụng, cảm giác lạnh truyền tới tay tôi.
Xem ra cái lạnh từ lúc cậu ấy ngã xuống sông đang dần ngấm vào cơ thể cậu.
「Không, Boyan, đừng mà!」
Aya ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, lắc đầu như thể cầu xin.
Cậu tuyệt vọng cố đẩy tay tôi ra khỏi người.
Vờ như không để ý nỗ lực vùng vẫy từ Aya, tôi tiếp tục khám phá phía dưới lớp áo.
Trong khi mơn trớn vùng bụng dưới láng mịn, tôi đi tay lên trên rồi bị chặn lại bởi chiếc áo ngực cỡ bự.
Có vẻ nó được làm từ loại vải thô hơn cái tối qua.
Y như lần trước, tôi luồn ngón cái xuống dưới áo ngực rồi kéo nó lên trên.
「Ahh, đừng…mình chịu đủ rồi, xin cậu đấy…」
Aya nắm chặt bàn tay trái đang được thả tự do, cố thúc vào ngực với tay tôi.
Trong lúc đó, tôi tiếp tục xoa nắn ngực cậu bằng tay phải.
Như mọi lần, chúng mềm dẻo đến đáng ngạc nhiên, cứ như thể hút tay tôi vào đó.
Cứ theo tiến trình như hôm qua, tôi nhéo đầu ti đang dựng đần lên với ngón trỏ và ngón cái.
Nắm đấm của Aya đột nhiên ghì vào trước ngực tôi.
Chịu đựng từng cú chạm, Aya hướng cơ thể ra đằng trước, cố để không ngã về phía tôi.
Ngay lúc đó, tiếng linh kinh phát ra từ phía kia cánh cửa.
「Èo, thôi nào.」
Tiếng than vãn có phần bực bội kia là của Yukari, có vẻ cô nàng đánh rơi chìa khóa trong khi mở cửa.
Hẳn đây lại là sự may mắn mà thần linh sắp đặt cho tôi.
Aya lại ngước lên nhìn tôi.
「Dừng lại đi… Yukari quay lại rồi mà…」Aya rưng rưng cầu xin.
Tôi thở nhẹ trong khi vẫn nắm lấy tay Aya, đưa cậu đi dọc lối vào.
「Này, đợi đã…」
Tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Aya từ đằng sau.
Vào bên trong, tôi ngay lập tức mở cánh cửa ngay phía trái.
Ở đó có một phòng tắm nhỏ sau chiếc của kéo - gồm bồn rửa, toilet với bồn tắm nhỏ.
Ngay khi tôi kéo Aya vào trong đó, Yukari tiến vào phòng.
Tôi nhanh chóng kéo của lại.
「Yuka–」
Vì Aya cố gọi Yukari nên tôi đành lấy tay bịt miệng cậu lại.
「Để cho Yukari với Tokita phát hiện ra hai đứa mình làm chuyện như vậy trong này thì không hay đâu.」
Tôi thì thầm vào tai Aya.
Ngay khi nhắc đến cái tên 「Tokita」, toàn thân Aya run rẩy.
Tôi nâng nách Aya rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống bồn tắm trống.
Tôi cũng vào đó sau khi mở vòi sen lên.
Nước xả xuống rồi ấm lên nhanh chóng.
Toàn thân sũng nước, Aya trừng mắt nhìn tôi.
「Boyan, cậu là đồ nói đối!」
「Nói đối gì cơ?」
「Cậu đã nói rằng sẽ không làm gì kì lạ với mình kia mà.」
「Mình chưa hề nói thế.」
Trong khi làm ướt người, tôi đặt tay mình lên quần của Aya
Cứ tưởng tượng mấy con xe để tên limousine nước mình ấy. Không biết với không thể bơi ở đây khác nhau là có nguyên do, cứ đọc tiếp thì biết Bruh a zai chắc không :333