Tôi trở về nhà sau khi hoàn thành công việc.
Ăn tối, tắm rửa và nằm lên giường.
Giờ là lúc để chơi VR.
Tôi đội chiếc mũ vào và đăng nhập.
Dòng chữ [ Chào mừng đến Earth World Online! ] xuất hiện trước mắt.
Và nhân vật của tôi, Kentaro, đã quay lại ‘Thị trấn Tân thủ’.
Sau cùng, thị trấn trở nên náo nhiệt hơn khi về đêm.
Hầu hết mọi người đều có thời gian rảnh để giải trí vào ban đêm.
Tôi đã quyết định con đường của mình. Tôi sẽ tiếp tục đi săn quái vật để tích lũy thêm điểm kỹ năng và vàng.
Đồng thời, tôi cũng sẽ tiếp tục đi PK để kiếm vật phẩm.
Nó sẽ rất vui nếu tôi chỉ đi PK nhưng nhân vật của tôi sẽ không thể lên cấp và sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ hết tiền.
Cho nên cả hai đều cần thiết.
Đó là lí do tôi quay lại chỗ tiệm thuốc.
Tôi cần bổ sung thêm thuốc tăng tốc độ di chuyển.
“Chào mừng quý khách.”
Chị gái NPC xinh đẹp thường ngày sẽ ra chào đón bạn.
…Hử?
Hôm nay cô ấy không cười như mọi khi nhỉ?
Cô ấy có một biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt.
Những NPC có thể thay đổi biểu cảm của mình à?
Chà, tôi cũng không quan tâm về điều đó lắm nên tôi sẽ mua vài bình thuốc tăng tốc độ di chuyển từ quầy trưng bày sản phẩm.
“Khánh hàng đã giết một người chơi. Bạn không thể mua đồ trong một thời gian.”
…Hở?
Gì cơ? Chuyện gì thế này?
Tôi vội vàng chọn lại lọ thuốc tăng tốc độ di chuyển.
“Khánh hàng đã giết một người chơi. Bạn không thể mua đồ trong một thời gian.”
Một dòng chữ y hệt được trả lại.
Đây là…
Tôi cũng thử chọn bình thuốc HP và bình thuốc MP. Nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Tôi không thể mua chúng.
Hiểu rồi…Vậy đây là chuyện sẽ xảy ra.
Tôi đã nghĩ là không có hình phạt nào cho việc PK, nhưng không phải vậy.
Vậy, đây là hệ thống hình phạt…
Không thể ngờ được là các NPC sẽ không bán vật phẩm tại cửa hàng.
Tôi chỉ dùng mỗi thuốc tăng tốc độ, nên tôi ổn với việc này nhưng chắc chắn đây sẽ là vấn đề lớn với việc đối phó với những người chơi sử dụng bình HP trong cùng thời điểm.
Có phải vì những hạn chế đó mà việc PK không trở nên tràn lan ở thế giới này?
Nhưng NPC nói rằng tôi không thể mua đồ trong một thời gian.
‘Trong một thời gian’, điều này nghĩa là hình phạt sẽ mất dần theo thời gian.
Mếu mua mãi không được thì game có vẻ khắt khe quá.
Nhưng…một thời gian là bao lâu?
Một ngày? Ba ngày? Một tuần?
Tôi không biết được.
Điều này thật rắc rối, tôi đoán là mình phải ghé thăm NPC mỗi ngày để kiểm tra.
Tôi cũng thử đến cửa hàng vũ khí, cho chắc ăn. Kết quả vẫn như vậy và lần này còn là một ông già NPC thô kệch quát tháo: "Tôi không có vũ khí nào để bán cho cậu."
Chết tiệt!
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi thị trấn mà không mua được gì.
Cũng không còn nhiều thuốc tăng tốc độ di chuyển nữa nên có lẽ tôi sẽ tiết kiệm lại.
Tôi bước qua cổng của thị trấn và đi ra khu vực bên ngoài.
Đó là một cánh đồng lớn và lộng lẫy như chốn thần tiên.
Hmm…
Tôi bỗng cảm thấy khó chịu và quay đầu lại.
Mỗi khi tôi ra khỏi cổng thì những người lính gác ở hai bên cổng sẽ nói “Chào mừng” với một giọng nói nghiêm túc nhưng ấm áp.
Nhưng hôm nay tôi cảm thấy nó có chút gai góc.
Để ý kỹ thì sắc mặt của những lính gác có vẻ lạnh nhạt.
…
Tôi có cảm giác xấu.
Liệu có ổn không nếu tôi tiếp tục PK như hiện tại?
Kệ vậy, tôi vẫn sẽ tiếp tục…