Câu chuyện về cuộc thử nghiệm: Gán cho một cô gái sở thích dâm dục bằng『Ứng dụng sửa đổi sở thích』sẽ ra sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 5

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 141

Căn bệnh tình yêu

(Đang ra)

Căn bệnh tình yêu

斜線堂 有紀

Bất chấp tất cả, Miyamine vẫn không ngừng yêu thương cô. Cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào?

2 6

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

Rifujin na Magonote

Một tên NEET Nhật Bản 34 tuổi vô danh bị đuổi khỏi nhà sau cái chết của cha mẹ. Sau khi tự vấn, anh kết luận rằng cuộc sống của mình là vô nghĩa.

5 4

Slayers Spirit

(Đang ra)

Slayers Spirit

Hajime Kanzaka

Ấn phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt của loạt truyện Slayers.

2 2

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

(Đang ra)

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

ユニコーン

Ngày hôm sau, khi Souta quyết định chia tay với Chiharu, Kanae bất ngờ thể hiện tình cảm ngọt ngào và quan tâm đến cậu vì một lí do nào đó. Chiharu sau đó nhận ra sự quan trọng của Souta và hối hận về

1 4

WN - Chap 24 - Ngày 10: Sato Suzune 2

Âm thanh điện tử “bíp bíp bíp” vang lên.

Vẫn mặc nguyên bộ đồng phục, không thay đồ, tôi ngồi trên giường trong phòng mình, cầm chiếc nhiệt kế kẹp ở nách lên.

36.3 độ. Nói cách khác, là bình thường.

Dù có đo bao nhiêu lần, con số hiển thị vẫn không đổi.

Dù tôi đang cảm thấy nóng ran thế này.

“Ha…”

Tôi vô thức thở dài.

Dù trái tim tôi đang đập liên hồi, dù chỉ nghĩ thôi cũng khiến sâu thẳm trong cơ thể như tan chảy, nhưng nhiệt độ vẫn bình thường.

…Hay là nhiệt kế này hỏng rồi?

Tôi bất giác nhìn chiếc nhiệt kế với ánh mắt oán trách.

Nhìn chằm chằm nó như nhìn kẻ thù truyền kiếp, rồi cuối cùng, tôi thở ra một hơi dài hơn cả lúc trước.

“Haaaaaa…”

Tôi biết rõ hơn ai hết rằng nhiệt kế không hề hỏng.

Tôi đã thử nhờ mẹ đo giúp để kiểm tra mà.

Dạo gần đây, tôi cứ ở trong trạng thái này mãi.

Dù ngủ hay thức, tôi không thể ngừng nghĩ. Dù cố thế nào cũng không thể ngừng nghĩ.

Vì ở chung một nhà, sáng tối đều gặp nhau, mỗi lần gặp, cảm xúc trong tôi dành cho onii-chan lại càng mãnh liệt hơn, làm sao tôi có thể không nghĩ về anh ấy được chứ?

Bất chợt nhận ra, tôi lại đang nghĩ về anh ấy mất rồi.

Về người đó. —Về onii-chan.

Một khi bắt đầu nghĩ về anh ấy, tôi không thể dừng lại.

Hình dáng của onii-chan.

Giọng nói của onii-chan.

—Mùi hương của onii-chan.

Không chịu nổi, tôi nhìn xuống ngăn kéo thứ hai dưới gầm bàn.

Ở đó, kẹp trong một tệp trong suốt, là thứ tuyệt đối không thể nói với ai.

Thứ mà gần đây tôi mới có được, thứ tuyệt đối không thể nói ra, nhưng lại vô cùng quý giá.

Chỉ cần cầm nó, ôm nó, —chỉ cần ngửi mùi của nó, tôi đã cảm thấy hạnh phúc.

Hơi thở tôi trở nên gấp gáp, nhịp tim cũng tăng tốc.

…Anh ấy vẫn chưa về đâu nhỉ?

Nếu vậy, vẫn còn cách để tôi được hạnh phúc.

Chẳng rõ từ khi nào, tôi đã lảo đảo rời khỏi phòng mình, đi đến phòng anh trai.

-

—Aa, hạnh phúc quá…

Trên giường trong phòng onii-chan, tôi ôm chặt chiếc gối của anh, trùm chăn của anh kín đầu, quấn chặt lấy mình.

Mấy ngày nay, tôi thường tranh thủ lúc onii-chan không có nhà để lẻn vào.

Ngày trước, chỉ cần hít thở không khí trong phòng onii-chan đã đủ khiến tôi thỏa mãn, nhưng giờ mấy điều đó chỉ như là dĩ vãng.

Tôi biết tự ý vào phòng là sai, nhưng tôi nghĩ đây là điều không thể tránh khỏi.

Thử nghĩ xem, nếu có việc cần, người trong gia đình được phép tự ý vào phòng nhau còn gì.

Chẳng hạn, chuyện gia đình mượn manga và tự ý vào phòng nhau là chuyện thường thấy mà.

Nếu có việc cần, người trong gia đình sẽ được bỏ qua.

Nói cách khác, với tư cách là em gái và có việc cần trong phòng này, tôi hoàn toàn đáng được tha thứ.

Hơn nữa, onii-chan còn không khóa cửa phòng.

Nghĩa là tôi không bị từ chối, nên nếu có lỡ vào thì cũng là chuyện chẳng đặng đừng.

Mà nếu đã vào rồi, cảm thấy buồn ngủ và ngủ quên trên giường cũng là chuyện bình thường nhỉ.

Vì thế, chuyện này không thể tránh được.

“Híttttttt…….”

Tôi hít mùi hương trên chiếc gối đang ôm.

Khoảnh khắc mũi tôi nhận ra mùi của onii-chan, cơ thể tôi giật nảy lên.

Cảnh vật trước mắt như bị bóp méo, cảm giác như cả thế giới trở nên méo mó.

Cảm giác đê mê dữ dội khiến tôi bám chặt vào chiếc gối của onii-chan.

Tôi áp môi lên gối, cắn chặt răng, thở ra.

“Fuuuu…♡”

Tôi cảm nhận được phần dưới cơ thể đang ngọt ngào tê dại.

Bất giác, tôi cọ hai đùi vào nhau.

Từ phần dưới, âm thanh của vải váy đồng phục bị đùi tôi cọ vào vang lên, xen lẫn tiếng “nhóp nhép” khe khẽ.

…Chắc là mùi của tôi sẽ bám vào mất.

Nhưng đây không phải lần đầu tôi làm chuyện này.

Vì onii-chan chẳng nói gì, nên chắc hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Hay là, onii-chan cũng ngửi mùi hương còn sót lại của tôi và cảm thấy phấn khích?

“…Phấn khích vì mùi của em gái, biến thái… thật sự là đồ biến thái…♡”

Cùng với lời nói, tôi ôm chặt chiếc gối của onii-chan.

Mùi hương của anh kích thích khứu giác tôi.

Chỉ như thế thôi, não tôi như tê dại, trong lồng ngực như có một ngọn lửa ấm áp bùng lên.

—Hạnh phúc…

Tôi vùi mặt vào chiếc gối của onii-chan, cọ qua cọ lại.

Cảm giác hạnh phúc này không hề thua kém lúc tôi ngửi những thứ gần đây tôi thu thập được.

Hay là cứ đổi luôn cái gối này với của mình nhỉ?

Trong đầu tôi hiện lên thứ tuyệt đối không được để lộ trong ngăn kéo thứ hai bên dưới bàn học.

Thứ tôi tìm thấy trong phòng tắm, thứ thỏa mãn ham muốn thấp hèn nhất, biến thái nhất, không thể cứu vãn nhất của tôi. —Quần lót của anh.

Không còn cách nào khác. Vì nó bị bỏ bừa bãi mà. Nó rơi trên sàn mà.

Hơn nữa, chính anh cũng bất cẩn.

Chẳng lẽ anh không nghĩ rằng quần lót của mình có thể bị nhắm đến sao?

Cùng sống trong một nhà, một nam một nữ cùng lứa tuổi, chuyện xảy ra cũng chẳng có gì lạ.

Anh trai hay em gái thì có liên quan gì? Nếu nghĩ theo kiểu một con đực và một con cái, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Vậy nên, nếu em gái lấy quần lót của anh trai cũng đâu có gì lạ đâu. 

Không, tôi không ăn cắp.

Tôi chỉ chuẩn bị một chiếc quần lót cùng nhãn hiệu với của onii-chan, rồi đổi với cái mới thôi.

Cái cũ còn bị sứt chỉ ở vài chỗ, nên đổi như thế là vừa vặn rồi còn gì.

Tôi nghĩ đó là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Thậm chí giờ tôi vẫn tiếp tục làm thế.

Hơn nữa, sau khi bị khiêu khích như vậy, làm sao mà tôi lại không lấy được?

Sau cái ngày tôi bắt đầu ngửi mùi quần lót của onii-chan, tôi phát hiện ra một chút tinh dịch trên đó.

Chỉ cần ngửi gần thôi, tôi đã chóng mặt, dâm thủy không ngừng chảy ra.

Để thứ như thế vô tư trong máy giặt, nếu nó hòa vào nước và lẫn vào quần lót khác, rồi ai đó mặc vào và có thai thì sao? Không, rốt cuộc onii-chan định làm ai mang thai chứ? Tôi vừa ngửi quần lót của anh, vừa liếm chỗ dính tinh dịch.

Tôi nhớ bản thân đã vô liêm sỉ thủ dâm trong phòng tắm, nghĩ rằng người đó có thể là tôi, không, chắc chắn onii-chan muốn tôi mang thai.

Giờ tôi vẫn cẩn thận giữ đóng gói nó trong túi hút chân không, nhưng lúc đó tôi thật sự cảm thấy như tìm được báu vật.

Vì thế, không còn cách nào khác. Một mâm cỗ bày ngay trước mặt như thế. Khiêu khích như thế mà không lấy thì lại quá vô lễ.

Tôi lại ôm chặt chiếc gối của onii-chan một lần nữa.

…Muốn lấy quá. Nhưng chắc sẽ bị phát hiện nhỉ?

Tôi áp mặt vào gối, cọ qua cọ lại.

Càng làm thế, tôi càng được bao bọc trong mùi hương của onii-chan.

Tôi ghét đàn ông.

Tôi ghét mùi của đàn ông.

Nhưng, nhưng—tôi ôm chặt gối, hít một hơi thật sâu.

“Hítttttt…..”

Mùi này, mùi của onii-chan…

Tôi thở ra như thể thổi toàn bộ hơi nóng trong người vào gối.

“Hafuuuu… em yêu onii-chan lắm…♡”

Tôi biết mặt mình đang tan chảy.

Bất giác, một tay đang ôm gối buông ra, trượt xuống phần thân dưới.

Vén váy lên, luồn tay vào giữa hai đùi, hướng đến nơi cần đến.

Không biết là mồ hôi hay dâm thủy, nhưng đùi tôi đã ướt át, trơn nhẫy rồi.

Tôi nhẹ dùng ngón tay vuốt lên, thu lấy thứ chất lỏng trơn nhẫy đó, trượt dọc theo đùi mình.

“Ha… ha…”

Hơi thở gấp gáp tự nhiên bật ra. Mỗi lần thở, tôi cảm thấy nhiệt độ trong chăn tăng lên từng chút, từng chút một.

Tóc mái dính vào trán vì mồ hôi, thật phiền phức.

Tôi đang hưng phấn. Nhiệt độ khiến mồ hôi túa ra, độ ẩm nóng nực khiến đồng phục dính chặt vào người, tất cả đều nói với tôi rằng tôi đang hưng phấn không thể kiềm chế.

Chăn của onii-chan, gối của onii-chan, mọi cảm giác bao bọc lấy tôi đều nhắc tôi rằng tôi đang được người mình yêu ôm lấy.

—Bàn tay tôi chạm vào nguồn nhiệt ở phần dưới.

“Fugyuu…♡”

Trong một khắc, hơi thở tôi nghẹn lại, cơ thể cứng đờ.

Tôi bám chặt vào chiếc gối.

Vừa áp mặt vào gối, tôi vừa mím môi, mút lấy lớp vải gối mang theo hơi ấm của anh.

Mỗi lần mút, ngón tay chạm vào nguồn nhiệt lại cong vào trong, khiến nó lại càng nóng hơn.

Cảm giác trơn nhầy dưới đầu ngón tay.

“Nnhaa…♡”

Khoái cảm như điện giật khiến đầu óc tôi cháy bỏng.

Bất giác, để chịu đựng khoái cảm, các ngón chân tôi co chặt lại.

“Onii-chan… onii-chan…♡♡”

Vẫn áp môi vào gối, tôi không ngừng gọi tên người tôi yêu.

Càng gọi, hơi nóng từ sâu trong cơ thể càng trào ra.

Tôi ôm gối chặt hơn nữa.

Ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Onii-chan không cho tôi thở.

Nghĩ thế, bàn tay đang nghịch ngợm dưới háng không còn là của tôi nữa, càng mạnh mẽ hơn.

Guchu, nucha!

Mỗi lần tay di chuyển, những âm thanh dâm đãng vang lên trong chăn.

Khó chịu, khó chịu, không chịu nổi nữa, nhưng lại khoái lạc không thể kháng cự.

Tôi không còn hiểu gì nữa.

Không còn hiểu gì, tôi dùng ngón tay mạnh mẽ cọ xát khe kín, khiến hông tôi nhấc lên.

“—!”

Khoảnh khắc đó, mắt tôi lộn ngược. Đầu óc trắng xóa, cảm giác lâng lâng ngập tràn.

Cằm tôi bật lên.

Tôi ôm gối chặt hết sức, áp mặt vào gối đến đau đớn.

“Nfuuuuu…!!”

Cả người tôi run lên từng đợt, cảm giác như một dòng điện chạy dọc sống lưng.

Trong quần lót, chất lỏng đáng xấu hổ phun ra từng đợt.

Tôi ép cơ thể run rẩy vào gối, cố chịu đựng khoái cảm.

-

“—Ha… ha…”

Tôi thò mặt ra khỏi chăn, thở hổn hển.

Nóng quá. Muốn chết mất. Người tôi ướt đẫm mồ hôi.

…Làm chuyện này trong lúc vẫn mặc đồng phục đúng là sai lầm…

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng onii-chan.

Giờ này chắc anh ấy sắp về rồi.

Tiếc thật, nhưng tiếp tục nữa thì nguy hiểm.

-

Tôi vừa thông gió căn phòng, kiểm tra kỹ lưỡng để xóa sạch dấu vết, rồi rời khỏi phòng onii-chan. Đúng lúc đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở cửa ra vào.

Nghĩ rằng có lẽ onii-chan đã về, tôi bước xuống tầng dưới.

Ở cửa ra vào, tôi thấy hai bóng người.

Một người là onii-chan. Người còn lại là… chị hàng xóm mới chuyển đến gần đây?

Mái tóc đen óng ả, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút người đối diện.

Và gương mặt hoàn mỹ khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi.

Tại sao lại thấy sợ? Nghĩ kỹ thì, người này dường như rất ít biểu lộ cảm xúc.

Đang nghĩ những điều bất lịch sự như vậy, chị hàng xóm bất chợt nhìn về phía tôi.

Đôi mắt đen vô cảm.

Nhìn chằm chằm vào tôi.

—G-gì vậy?

Đang cảm thấy bối rối thì gương mặt chị hàng xóm bỗng nở nụ cười.

…Cô ấy cười với tôi?

Nhưng không hiểu sao, nhìn nụ cười ấy, tôi lại cảm thấy bất an.

“…Đừng bắt nạt em gái người ta quá thế chứ?”

Onii-chan lên tiếng nói với người hàng xóm, và ngay lập tức, cô ấy trở lại vẻ mặt vô cảm như ban đầu.

“…Xin lỗi.”

Không hiểu sao cô ấy lại xin lỗi tôi.

Nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn là khoảng cách giữa cô ấy và onii-chan.

Lúc này, chị hàng xóm đang khoác tay anh trai.

Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi cau mày.

Có lẽ nhận ra biểu cảm của tôi, chị hàng xóm lại mỉm cười với tôi một lần nữa.

Tôi vẫn đang nghi hoặc thì cô ấy rời mắt khỏi tôi, nhìn sang onii-chan, kề sát người vào anh, và—hôn anh.

“Eh!?”

Tôi giật mình trước cảnh tượng đó, sững sờ đến ngây người.

Nhưng dường như chỉ mình tôi là ngạc nhiên.

Cả hai người họ đều không tỏ ra bận tâm.

“Ha… vậy nhé, Yukishiro.”

Onii-chan bình thản chào tạm biệt, còn chị hàng xóm thì mang vẻ mặt hài lòng.

“…Tạm biệt, Keisuke-kun.”

Sau đó, không thèm nhìn tôi lấy một cái, cô ấy rời đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tôi sững sờ, rồi đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy đến chỗ onii-chan.

“…O-onii-chan thân với chị hàng xóm đó lắm à? Hai người khoác tay nhau, và vừa nãy, là… là hôn, đúng không?”

“Cô ấy du học ở Mỹ về, tính cách khá cởi mở.”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi dồn dập của tôi, onii-chan trả lời mà không chút do dự.

“…”

Trong đầu tôi hiện lên cảnh nụ hôn vừa nãy.

Chỉ nghĩ lại thôi, tim tôi đã thắt lại.

Cả hai chúng tôi im lặng, đứng đối diện nhau một lúc.

Rồi, như thể nhớ ra việc gì đó, onii-chan bắt đầu nghịch điện thoại.

Muu, đang nói chuyện giữa chừng mà!

“…Vậy ạ. Bầu không khí giữa hai người có vẻ… hơi đặc biệt…”

Tôi nói tiếp, nhưng onii-chan vẫn mải mê với điện thoại.

Mấy chục giây sau, anh mới ngừng lại và nhìn tôi.

“Bạn gái hả? Không, không có đâu. Cô ấy xinh đẹp thật, nên anh cũng muốn thân hơn chút. Đàn ông đúng là lũ tầm thường, nhỉ? Suzune, em cũng cẩn thận đấy nhé.”

Onii-chan dịu dàng nói, rồi đặt tay lên đầu tôi, xoa nhẹ.

Tôi ngẩng lên nhìn anh.

Đôi môi của onii-chan hiện rõ trước mắt.

Tôi nuốt nước bọt.

Nhìn đôi môi ấy, tôi chợt nhớ lại những gì mình đã làm trên gối của onii-chan lúc nãy.

Cuối cùng, tôi cứ nhìn chằm chằm vào môi anh cho đến khi onii-chan đi về phòng mình.

Tôi nhận ra mình đang ở trong phòng anh trai, giữa đêm khuya, trong bóng tối.

Không ngủ được, cứ nghĩ về chuyện đó khiến tôi muốn khóc, cảm giác ngực đau thắt, và khi nhận ra, tôi đã ở đây.

Kể từ khi chứng kiến nụ hôn giữa onii-chan và người hàng xóm, trong lòng tôi luôn trĩu nặng một cảm giác bất an.

Tôi tiến lại gần giường onii-chan, nơi anh đang ngủ.

Dựa vào ánh trăng lọt qua rèm cửa, tôi nhẹ nhàng đến bên onii-chan, không gây ra tiếng động, rồi cúi xuống nhìn khuôn mặt anh.

…Ừ, onii-chan đang ngủ.

Trong khoảnh khắc, tôi thoáng nghĩ rằng anh chẳng biết gì về cảm xúc của tôi. Nhưng nhìn khuôn mặt anh, mọi thứ dường như chẳng còn quan trọng.

Cứ mãi phiền muộn như thế chỉ tổ lãng phí thời gian.

Tim tôi đập thình thịch, như vang vọng ngay bên tai.

Dù biết mình đang làm điều sai trái, dù vừa nãy còn trăn trở đến mất ngủ, tất cả đều bị cảm giác hạnh phúc mãnh liệt này xóa tan.

Tôi chỉ nhìn vào khuôn mặt onii-chan đang ngủ.

Càng nhìn, càng ngắm onii-chan ở cự ly gần, những lý do khiến tôi yêu onii-chan lại ùa vào trái tim tôi, hết lý do này tới lý do khác.

Chẳng biết tôi đã nhìn bao lâu nữa.

Càng nhìn, tôi càng bị cuốn hút, khuôn mặt anh càng gần hơn.

…Yêu anh. Em yêu onii-chan rất nhiều.

Khoảnh khắc tôi khẳng định lại tình cảm của mình, tôi nhận ra mình đang hôn onii-chan, môi chạm môi.

Tôi giật mình nhận ra thì đã quá muộn. Nhưng cảm giác từ đôi môi truyền đến rõ ràng là hạnh phúc, đầu óc tôi rối bời, và cứ thế, tôi hạnh phúc không thể chịu đựng nổi—

Không còn hiểu gì nữa, tôi nhắm mắt, lặng lẽ áp môi vào môi anh.

-

Tôi trở về phòng mình trong cảm giác đê mê.

Mắt tôi vẫn mở, nhưng tôi không biết mình đang thấy gì.

Hình ảnh nụ hôn đầu tiên vừa nãy là thứ duy nhất hiện hữu trong tâm trí tôi.

Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã ở trong phòng mình, cuộn mình trong chăn trên giường. Tôi còn chẳng nhớ mình đã về bằng cách nào.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ cảm giác còn đọng lại trên môi.

Tôi khẽ chạm vào môi bằng đầu ngón tay.

Tôi biết khuôn mặt mình đang tan chảy.

…Tôi đã hôn onii-chan…

Chạm vào môi, chỉ còn biết đắm mình trong hạnh phúc.