Câu chuyện về chàng trai được học sinh chuyển trường Yandere tự xưng là vợ tương lai và bắt cậu phải chịu trách nhiệm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

6 3

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

2 7

Tuyệt đối người lớn

(Đang ra)

Tuyệt đối người lớn

Tôi sử dụng “Perfect Sex” để ngủ với mọi người phụ nữ xinh đẹp mà tôi có thể tìm thấy, và hiệu suất bán hàng của tôi tăng lên hàng đầu công ty.

1 10

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

31 442

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

51 160

Stealing The Protagonist’s Yandere Lovers

(Đang ra)

Stealing The Protagonist’s Yandere Lovers

Sheizzcoldasice

Liệu anh ấy có thể tìm ra câu trả lời mình đang tìm kiếm trong khi bắt đầu cuộc hành trình đầy rẫy những điều bất ngờ không?

5 79

Tập 04 - Chương 22

Vài ngày đã trôi qua kể từ ngày lớp học ngoại khóa kết thúc, cuối cùng thì cũng đến ngày mà chúng tôi đi chơi hai ngày một đêm ở Universeland tại Osaka.

Chúng tôi thức dậy sau tiếng chuông báo thức, ra khỏi giường, chuẩn bị mọi thứ, chỉnh lại đầu tóc và rời khỏi nhà với cái túi mà chúng tôi đã soạn sẵn đồ vào ngày hôm qua.

Tiếp theo, chúng tôi lên chuyến tàu ở ga gần nhất, sau một hồi ngồi trên tàu thì chúng tôi đã tới ga Tokyo.

"Ga Tokyo vẫn đông như mọi khi nhỉ."

"Đang là giữa kỳ nghỉ hè mà. Cũng như chúng ta thôi, có rất nhiều người muốn đi chơi đâu đó, cũng có người đến Tokyo chơi nữa."

Chúng tôi tránh đi vào lễ Obon bởi vì khi ấy rất đông, nhưng có vẻ như bây giờ cũng không khá hơn là bao.

"Nếu thế này thì không còn bao nhiêu chỗ trống trên tàu Shinkansen nữa đâu."

"Ừm, vậy nên đặt trước chỗ ngồi là một lựa chọn sáng suốt."

Phải, chúng tôi đã đoán trước được điều này nên đã đặt vé từ trước. Vậy nên chúng tôi không cần phải lo lắng về vấn đề chỗ ngồi cho chuyến đi đến ga Shin-Osaka. Chúng tôi đi qua cửa soát vé và hướng đến sân ga Shinkansen.

"Chúng ta chưa ăn sáng. Nên, hãy cùng đi mua đồ ăn ở một cửa hàng tiện lợi gần đây đi."

"Tuyệt, cùng nhau ăn sáng ở ga Shinkansen."

"Cô muốn ăn gì?"

Chúng tôi đến một cửa hàng tiện lợi ở sân ga Shinkansen, và mua cơm nắm, bánh sandwich, đồ uống, ... Sau đó chúng tôi ngồi lên ghế chờ ở sân ga và đợi tàu đến. Đúng như dự đoán, sân ga Shinkansen khá đông.

"Tôi cảm thấy lâu lắm rồi mới ngồi trên tàu Shinkansen. Lần gần nhất tôi đi tàu Shinkansen là khi tôi còn đang ở năm ba sơ trung trong một chuyến đi dã ngoại với trường."

"Em thì sống ở tận nước ngoài nên em chẳng mấy khi được đi tàu Shinkansen."

"Tôi biết, ở nước ngoài thì chẳng có tàu Shinkansen nào để đi cả."

Có một số nước có tàu cao tốc khá là giống Shinkansen nhưng theo như tôi biết thì nó vẫn khác một chút so với Shinkansen ở Nhật.

"Đây mới là lần thứ hai em đi tàu Shinkansen thôi, nên em khá là mong chờ đấy, Takuma."

"Nó chẳng khác tàu bình thường là bao cả, nên tôi nghĩ chả có gì đáng mong chờ đâu."

Trong khi chúng tôi nói chuyện, tàu đến ga nên chúng tôi phải lên tàu. Chúng tôi nói chuyện và chơi game với nhau cho đến khi tàu đến Osaka.

"Đúng thật, mọi người ai cũng nói giọng Kansai."

"Ngay khi vửa rời Shinkansen, cách mọi người nói chuyện thay đổi hoàn toàn."

Chúng tôi đã tới ga Shin-Osaka, và việc tiếp theo chúng tôi làm là đi bộ ra sân ga để đi chuyến tàu tiếp theo nhưng xung quanh tôi, giọng điệu của mọi người khác hoàn toàn với khi ở Tokyo. Có vẻ mọi người đều là dân địa phương.

"Chúng ta còn phải đi bao nhiêu chuyến nữa?"

"Sau khi rời ga Osaka chúng ta phải chuyển sang chuyến tàu đến Universe City, nên chỉ còn một chuyến tàu nữa thôi."

Nhận tiện, ga Universe City nối liền với Universeland nên ngay khi chúng tôi ra khỏi tàu là chúng tôi đã đến nơi.

"Wow, có nhiều tàu quá!"

"Osaka là một thành phố lớn nên phải có nhiều chuyến tàu để đi đến mọi khu vực trong thành phố."

Tôi trả lời Alice, người đang bận nhìn vào thời gian biểu trên điện thoại. Tôi đã từng sống ở nông thôn do bố tôi phải chuyển công tác, ở đó bình thường thì phải đến 30 phút mới có một chuyến tàu. Nên, các chuyến tàu của Osaka là khá nhanh khi chỉ mất vài phút là lại có một chuyến.

"Em biết, Takuma từng sống ở Takamatsu trước khi chuyển đến Tokyo. Nên anh biết khá nhiều về cả vùng nông thôn nữa nhỉ."

"Hở? Sao Alice biết tôi từng sống ở Takamatsu?..."

Theo như tôi nhớ, tôi chưa bao giờ kể về việc này cho Alice cả. Alice mang vẻ mặt khó tả và im lăng một hồi, rồi bỗng dưng lên tiếng.

"...Em nghe chuyện này từ mẹ chồng rằng bố chồng từng phải di chuyển khá nhiều do phải chuyển công tác."

"Tôi hiểu, vậy đó là lý do cô biết chuyện này."

Bởi vì mẹ tôi và Alice khá thân nhau, nên không quá bất ngờ khi mẹ lại kể về những chuyện như vậy cho cô ấy.

"Ô, phải rồi. Em còn nghe được từ mẹ chồng rằng do anh phải chuyển trường liên tục nên anh đã gặp khó khăn trong việc kết bạn."

"Ồ, mẹ lại kể về những thứ không cần thiết nữa à?"

Phải, lý do mà tôi vẫn luôn cô độc đến tận bây giờ phần lớn là do bố tôi, làm việc ở ngân hàng và chuyển công tác liên tục.

Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi khó mà xây dưng một mối quan hệ trong khi tôi còn không có lấy một người bạn để bắt đầu, và việc chuyển trường liên tục khiến mối quan hệ của tôi với mọi người cứ thế trở lại con số không.

"Ờm, em đã an ủi mẹ chồng rằng bà không cần phải lo gì cả, bởi vì đã có em ở đây rồi."

"... Nhưng tôi nghĩ chính sự xuất hiện của Alice mới khiến tôi phải lo lắng."

"Ôi, thật tàn nhẫn khi Takuma lại nói những lời như vậy với em."

Khi Alice nghe xong câu nói của tôi, cô phồng má lên phản đối. Nói thật thì nó không có gì đáng sợ cả, thậm chí trông cô còn có chút dễ thương.

"Xin lỗi, xin lỗi mà, tha cho tôi đi. Mặc dù sự thật là như vậy."

"Lần này là ngoại lệ duy nhất đấy."

Một lúc sau, chúng tôi đến sân ga và bước lên chuyên tàu đang dừng ở đó.