Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

132 2909

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47817

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 264

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 7

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10601

WN - Chương 01: Chị Gái Xinh Đẹp Và Hộp Thuốc Lá

Làm ở cửa hàng tiện lợi được một khoảng thời gian thì tôi bắt đầu nhớ mặt khách quen, nhất là những khách để lại nhiều ấn tượng. 

Những thành viên câu lạc bộ bóng chày với bộ mặt đầy mụn, cứ hết giờ sinh hoạt là đến đây cuỗm đi mấy cây xiên que nóng hổi. Một anh trai mặc áo caro trắng xanh, cứ đến ngày mở bán phụ kiện anime là tới mua mà không cần biết cái bộ anime ấy hay dở ra sao. Một ông già đội mũ có chữ X to tướng viết bằng bút dầu đè thẳng lên logo của Tokyo Giants, cứ sau trận thắng của Hanshin là hôm sau lại ghé lấy tờ báo thể thao.

Tất cả đều để lại nhiều ấn tượng, nhưng không sao bằng được cái người lúc nào cũng tới cửa hàng tiện lợi khi sắp hết ca làm của tôi.

Ngày hôm ấy cũng vậy. Gần mười giờ tối, ngay khi tôi chuẩn bị tan ca thì cánh cửa tự động mở ra, phá tan sự tĩnh lặng của một cửa hàng vắng khách.

Đằng ấy là một cô gái tóc đen vận bộ đồ đen hở vai. Trông chị lớn hơn tôi một chút, có lẽ là sinh viên đại học. Ngoại hình cân đối, dáng vẻ nhã nhặn, chắc đang làm người mẫu cũng nên. Vừa bước chân vào cửa hàng, chị không ngó ngàng gì đến những món đồ khác mà đến thẳng cái quầy tôi đang đứng. 

Chị gái dừng lại rồi nhìn vào mắt tôi, miệng nở nụ cười nhạt kèm câu nói như mọi khi.

“Chào buổi tối. Cho tôi hộp hai lăm nha.”

Hai lăm.

Tôi quay ra sau, tay cầm lên một hộp thuốc lá trong hàng tá hộp thuốc lá đang nằm trên kệ. Không nhìn tôi cũng lấy được nó, bởi chị gái lúc nào cũng chỉ mua một loại duy nhất.

Phụ nữ thường hút những điếu vừa mỏng vừa nhẹ. Nhưng chị gái này lại chọn hút loại nặng, đáng hút hơn nhiều. Chắc vậy. Vì tôi đã hút bao giờ đâu. Làm sao một thằng học sinh có thể hút thuốc lá được. Nói là nặng, là đáng hút thì tôi cũng chỉ biết tưởng tượng trong đầu mà thôi.

Tôi đưa hộp thuốc qua máy quét mã vạch. Bíp. Màn hình vang lên tiếng thông báo, còn tôi thì nói câu quen thuộc.

“Chị hãy chạm nút xác nhận độ tuổi.”

“Ừa.”

Chị gái đáp lời vui vẻ, tay nhấn nút xác nhận độ tuổi hiển thị trên màn hình. Trong đầu tôi liên tưởng đến hình ảnh những ngón tay trắng mảnh kẹp lấy điếu thuốc lá. Sau khi tôi nói to giá tiền, chị gái lấy từ ví một vài đồng xu rồi cho chúng vào máy tính tiền, vừa cho vừa cười tươi rói như mọi khi. Thật là một hình ảnh hiếm gặp trong cái xã hội chẳng còn ai trả bằng tiền mặt.

Máy tính tiền nhả tờ hóa đơn báo hiệu thanh toán thành công. Không đoái hoài gì đến nó, chị gái lấy hộp thuốc lá rồi đưa lên cao như thể đang che giấu điều gì đấy nơi khóe miệng.

Thế rồi chị cất giọng, đôi mắt nhíu lại nom cười thích thú.

“Đa tạ em.”

Lần nào cũng vậy, thanh toán xong chị gái đều buông một câu cảm ơn. Nhưng mỗi lần là một câu khác nhau.

“Cảm ơn em nha” “Đội ơn em lắm” “Biết ơn em ghê” “May nhờ em á” “Không biết cảm ơn sao cho đủ luôn”

Tôi chẳng biết mình đã làm gì mà được nhận đủ loại câu cảm ơn như vậy. Chắc chúng không có ý nghĩa gì nhiều, bắt nguồn từ cách chị hay trêu chọc người khác cũng nên. Tuy vậy, lần nào tôi cũng chỉ biết nói câu “dạ cảm ơn chị”. Thì tôi đang làm thêm mà. Tôi là nhân viên, còn chị ấy là khách hàng, làm sao tôi có thể nói mấy câu bạn bè hay nói với nhau. Vốn dĩ tôi chẳng có bạn bè để mà biết phải đùa lại thế nào.

Mỗi lần nói lời cảm ơn, chị gái đều hé miệng hơi lâu, làm lóe lên ánh sáng màu bạc nơi đầu lưỡi. Một chiếc khuyên găm thẳng vào giữa cái lưỡi màu đỏ. Đôi mắt tôi dán chặt vào thứ kim loại lấp lánh, không khác gì một con côn trùng bị ánh sáng hớp hồn. 

Chị gái này thường tới đây vào những lúc tôi có ca. Không, nói cho chính xác thì chị ấy luôn xuất hiện trong hầu hết các ca làm của tôi, và lần nào cũng chỉ mua một loại thuốc lá duy nhất.

Hai-Lăm. Đó là cách tôi gọi chị trong lòng mình. Những cảm xúc tưởng như đã chết đột nhiên vùng dậy, chọn đúng cái lúc chị ấy đặt chân đến đây.

 

Thần tượng. Đúng vậy, chị là thần tượng của tôi.

 

Họ tên? Địa chỉ? Không, tôi không biết gì về chị ấy cả, có chăng chỉ là cái nhãn hiệu của điếu thuốc chị hay hút. Muốn biết thì có nhiều cách lắm. Thật ra tôi từng định thử rồi. Cứ bảo mình muốn kiểm tra tuổi, rồi bắt người ta cho xem giấy tờ tùy thân. Bằng lái cũng được mà thẻ bảo hiểm cũng được, trên đó chắc chắn có ghi cả họ tên lẫn địa chỉ. Chỉ cần vờ kiểm tra tuổi mà lén nhìn mấy dòng còn lại là được.

Nhưng tôi không làm vậy. Đến giờ còn lôi ra chuyện tuổi tác thì thật kỳ cục, và lòng tự trọng không cho phép tôi dùng đến mấy thủ đoạn khôn lỏi như vậy. Tôi biết nếu mình có dũng khí, nếu mình là một thằng ngu liều lĩnh thì có khi đã tận dụng được cơ hội bắt chuyện với chị ấy cũng nên. Nhưng tôi không có dũng khí, cũng chẳng phải là một thằng ngu liều lĩnh. Trong tay tôi có sự khôn lỏi, nhưng chỉ là khôn lỏi nửa mùa vô dụng, mãi mãi không thể bắt chuyện với thần tượng của mình.

Vì vậy, tôi không cần biết cả họ tên lẫn địa chỉ. Thần tượng chỉ cần một người hâm mộ lặng lẽ. Chị hãy chạm nút xác nhận độ tuổi. Dạ cảm ơn chị. Tôi chỉ cần nói ra hai câu đấy là được. Tôi chỉ cần biết nhãn hiệu thuốc lá chị lúc nào cũng mua là được. Tôi chỉ cần tưởng tượng thỏa thích cảnh chị cầm hút những điếu thuốc là được.

Vậy là được. Chỉ cần tôi vẫn là nhân viên của chị còn chị vẫn là khách hàng của tôi thì vậy là được.

Khi ấy tôi đã nghĩ như thế.