Năm mới đã trôi qua được hai tuần.
Chiều hôm ấy, trong căn phòng được sưởi ấm bằng máy sưởi dầu, Yuto đang miệt mài làm bài tập cần để tốt nghiệp.
Tuyết đã rơi từ sáng sớm, phủ trắng cả khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Suốt ba năm qua, kể từ khi cậu đặt chân đến thị trấn này, đây là lần đầu cậu thấy tuyết dày đến vậy. Ngay cả những con đường nhựa cũng bị tuyết vùi lấp, và dường như tuyết vẫn chưa có ý định ngừng rơi.
Về cuốn tiểu thuyết, cậu đã hoàn tất việc kiểm tra bản in thử đầu tiên vào tuần trước và gửi cho Inamura. Và sớm thôi, bản in thử thứ hai để cậu kiểm tra sẽ được gửi đến. Mọi thứ vẫn đang tiến triển thuận lợi.
Còn chuyện thi cử, cậu vừa hoàn thành kỳ thi đánh giá năng lực hôm qua. Cậu chỉ nhắm tới những trường xét tuyển điểm thi này, nên cậu không cần ôn thi nữa. Việc còn lại là xử lý đống bài tập bổ sung—một nhiệm vụ khó nhằn bởi cậu đã nghỉ học cả hai tháng trời.
“Làm sao bây giờ…?”
Vì kỳ thi không có một số môn, nên Yuto phải chật vật nhớ lại kiến thức để làm bài tập. Cậu lục lọi trong chiếc hộp ở góc phòng để tìm lại những tệp tài liệu cũ. Khi lôi tài liệu ra, cậu phát hiện một chiếc hộp đen nằm bên trong. Do cậu quá vội nên nắp hộp bật mở.
Bên trong là một gói hàng nhỏ.
Cậu tò mò không biết đó là gì và nhấc nó lên.
Nhìn thấy tên nhà xuất bản trên phiếu giao hàng, cậu chợt nhớ ra.
“Inamura-san đã gửi cái này…”
Đây là gói hàng mà Inamura đã gửi cách đây mấy tháng trước, cô nói bên trong là lá thư từ người hâm mộ.
Thường thì thư của người hâm mộ sẽ được kiểm tra bởi biên tập viên trước khi gửi cho tác giả. Nhưng từ sau sự cố của em gái cậu ba năm trước, cậu không còn nhận thư nữa, khiến nhiều bức thư bị dồn lại ở chỗ Inamura.
Vài tháng trước, cậu chẳng có tâm trạng để kiểm tra gói hàng. Còn chưa mở niêm phong, cậu đã ném gói hàng vào trong hộp.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
Cậu mở gói hàng—và hàng tá phong bì rơi ra.
“Ấy chết…”
Cậu cúi xuống để nhặt những chiếc phong bì vương vãi trên chiếu tatami,
“…Hửm?”
Cậu sững người, bàng hoàng trước những gì đang xảy ra.
Một cơn tê buốt lan khắp đầu cậu khi cậu phát hiện một loạt bức thư mà cậu không ngờ tới.
Tiếng rung bất chợt vang lên, khiến cậu giật mình.
Chiếc điện thoại cậu để trên bàn đang reo.
Yuto mơ màng cầm điện thoại lên.
“Xin chào?”
“A, Nii-san?”
“…Haruka?”
“Anh tồi lắm nha~”
“À, anh xin lỗi. Anh không ngờ là em gọi. Có chuyện gì thế?”
“Em nghĩ anh thi xong rồi nên gọi để chúc mừng nè.”
Vì thường xuyên nhắn tin với nhau, Haruka khá rõ lịch trình của Yuto. Có lẽ em ấy chọn thời điểm này để gọi vì biết cậu vừa thi xong kỳ thi đánh giá năng lực.
“Ừm… Cảm ơn em. Anh thi xong hết rồi.”
“…Có chuyện gì à? Giọng anh nghe run quá đó.”
“…Không có gì đâu, hơi lạnh chút ấy mà.”
“À, em nghe nói ở Gifu tuyết rơi dày lắm. Bên này cũng có tuyết rơi lất phất. Nhớ giữ ấm nhé.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Sau khi trả lời, cả hai im lặng trong chốc lát. Yuto vẫn đang nhìn chằm chằm vào những chiếc phong bì nằm rải rác dưới sàn, có khoảng chừng mười cái.
“Về Kotoha-san…”
Haruka mở lời, khiến Yuto giật mình đáp lại, “Hả?”
“Sao thế?”
“Không, không có gì đâu. Mà Natsume sao rồi?”
“Dạo gần đây anh còn liên lạc với chị ấy không?”
“Không, anh không còn liên lạc nữa. Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à? Có phải tình trạng của em ấy—”
“Không, không phải thế! Em chỉ hỏi vậy thôi! Nếu anh lo đến vậy thì có thể nhắn tin mà, nếu không thể đến thăm.”
“…Cuốn sách sẽ được phát hành trong hai tháng nữa. Lúc đó anh sẽ đến thăm em ấy.”
“Rồi rồi. Anh cứng đầu ghê luôn á.”
“Vậy, có chuyện gì không? Em không gọi chỉ để chúc mừng anh thi xong thôi đấy chứ?”
“À, phải rồi. Lúc tổng vệ sinh đầu năm, em tìm thấy cuốn nhật ký đọc sách hồi sơ trung của anh. Bố bảo hỏi xem anh có muốn lấy không thì gửi qua cho.”
“À, cái đó hả. Ừm, chắc là cứ gửi qua đây đi, để đó cũng chả để làm gì.”
“Hiểu rồi. Mà nè, chẳng phải Kotoha-san đã tìm thấy anh nhờ cuốn nhật ký đó à?”
“Hửm? À, ừ, đúng vậy. Sao thế?”
“Giờ em mới để ý… sao Kotoha-san lại đi tìm một nhà văn ở trường để hợp tác nhỉ?”
“Hả? Ý em là sao…?”
“Giờ có internet, mạng xã hội, rồi cả mấy trang đăng tiểu thuyết nữa mà.”
“À…”
Haruka nói đúng. Nếu Kotoha muốn làm biên tập viên, thì tìm một nhà văn ở trong trường cũng là một ý kiến hay. Nhưng nếu em ấy biết bản thân không còn nhiều thời gian, liệu em ấy có sẵn sàng dành thời gian để tìm một nhà văn ở trong trường mà còn chưa chắc có ai thực sự giỏi không?
Đối với em ấy, thời gian rất quý giá. Nếu vậy, em ấy đã chọn cách hiệu quả hơn rồi, như là tìm một nhà văn tài giỏi từ một nhóm lớn. Việc tìm kiếm qua nhật ký đọc sách có vẻ không hiệu quả lắm.
“Với lại, sao Kotoha-san lại chọn một trường cao trung ở tận Gifu, rất xa nhà chị ấy? Nếu chị ấy muốn tìm một nhà văn ở trường, sao chị ấy không chọn một ngôi trường ở trong thành phố lớn…?”
“Chuyện đó…”
Lý trí mách bảo Yuto rằng có gì đó không đúng.
Nhưng cậu vẫn còn bối rối bởi đống thư từ người hâm mộ, khiến cậu không nghĩ thông suốt được.
Và rồi, chính Haruka đã giúp cậu tìm ra câu trả lời cho những thắc mắc của mình.
“Có lẽ Kotoha-san ngay từ đầu đã biết Fuyutsuki Haruhiko đang học ở Gifu.”
“Em ấy biết…anh học ở đây?”
Yuto lẩm bẩm, không thể tin. Chuyện này quá đỗi bất ngờ, khiến cậu rối trí, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng suy luận của Haruka rất có lý. Cậu hiểu điều đó, nhưng—
“Nếu đúng như vậy thì sao em ấy biết được? Có ai đăng lên mạng à?”
Nhưng khó có chuyện đó. Nếu thông tin bị tiết lộ lên mạng, chắc hẳn nhà trường đã bị các nhà báo hoặc email rác làm phiền.
“Hay chỉ là trùng hợp thôi? Ngoài em và bố thì đâu ai biết danh tính của Fuyutsuki Haruhiko và trường mà anh theo học đâu.”
Nghe Haruka nói, suy nghĩ của Yuto dần sáng tỏ.
“Em xin lỗi, nghe vô lý quá ha. Quên những gì em vừa nói đi—”
“Có một người đấy.”
“Hửm?”
“Có một người biết cả danh tính và trường của anh.”
“Là ai thế…?”
“Là Inamura-san. Một biên tập viên”
Yuto thở dài.
Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ.
Cậu không hề ngạc nhiên, mà trái lại, cậu cảm thấy như được xác nhận suy nghĩ của mình.
“Nii-san?”
“Thật ra, vài tháng trước, Inamura-san có gửi cho anh mấy lá thư từ người hâm mộ. Giờ anh mới mở ra xem.”
Yuto cúi xuống gom những chiếc phong bì vương vãi trên sàn rồi đặt chúng lên bàn.
Tất cả các bức thư đều có chung một nét chữ, và tên người gửi cũng y hệt nhau. Dấu bưu điện cho thấy chúng được gửi từ khoảng bốn đến một năm trước.
“Tất cả đều do Natsume gửi.”
Haruka sửng sốt đến mức nhận thấy rõ qua loa.
Thật khó để tin rằng cuộc gặp gỡ giữa Kotoha và Yuto xảy ra ngay sau khi Inamura gửi thư từ người hâm mộ là trùng hợp. Chắn hẳn chuyện này đã có sự sắp đặt từ trước.
“Anh đọc mấy bức thư đó chưa?”
“Chưa, anh đang định đọc thì em gọi…”
“Đọc nhanh đi!”
“Haruka?”
Yuto có chút hoảng sợ trước sự vội vã của em ấy.
“Em xin lỗi. Nhưng đây là chuyện của anh mà… Anh cứ đọc đi. Em nghĩ sẽ có thứ quan trọng với anh trong đó.”
“Haruka…”
“Em cúp máy đây. Tí nói cho em biết anh đọc được gì nhé.”
“Được rồi.”
Nói xong, cuộc gọi kết thúc.
Yuto ngồi ngay ngắn vào bàn.
Trước mặt cậu là bức thư từ Kotoha.
Yuto hít một hơi thật sâu, nhận ra mình còn hồi hộp hơn cả lúc đi thi.
Cậu lau mồ hôi trên tay vào quần áo, rồi lấy ra vài tờ giấy viết thư từ chiếc phong bì cũ nhất. Đó là những tờ giấy dễ thương in hình một chú chó nhỏ, cùng nét chữ tròn trịa hơn nét chữ hiện tại của Kotoha.
“Gửi Fuyutsuki Haruhiko-sensei,”
***
Inamura Kaho vẫn không biết liệu quyết định của mình ngày ấy có đúng đắn hay không.
Cô đứng trước cánh cửa phòng bệnh tại một bệnh viện đại học Tokyo, trên tay cầm quà thăm bệnh, trong lòng đầy bất an. Nỗi băn khoăn từ ngày ấy vẫn đeo bám cô.
Từ hành lang, có thể thấy những tòa nhà Tokyo được bao phủ bởi ánh hoàng hôn đỏ rực.
Inamura lấy hết quyết tâm và gõ cửa. Một lúc sau, giọng nói của một cô gái vang lên, “Mời vào.”
Khi cô mở cửa, một cô gái ngồi trên giường nhìn cô.
Vào khoảnh khắc cô gái ấy nhận ra cô, Inamura nghĩ mình đã cảm nhận được sự ghen tị cùng đố kỵ trong mắt cô ấy. Inamura chững lại một chút, nhưng rồi vẫn bước vào phòng, giấu đi sự bất an trong lòng.
“Lâu rồi không gặp, Natsume Kotoha.”
“Vâng, được một thời gian rồi nhỉ. Inamura-san.”
“Chị mang quà cho em nè.”
“Cảm ơn chị.”
Inamura đưa hộp kẹo mà cô đã mua gần công ty cho Kotoha. Nhìn đôi tay run rẩy cùng chiếc xe lăn bên giường của em ấy, Inamura khẽ hít một hơi.
Đã gần một năm cô chưa gặp Natsume Kotoha.
Cô sẽ không bao giờ quên—vào ngày tuyết rơi trắng xóa ấy, một cô gái trong bộ đồng phục sơ trung cùng một chiếc áo khoác, đứng trước nhà xuất bản với ánh mắt kiên quyết.
Kể từ ngày hôm ấy, cô và Kotoha đã trở thành đồng minh.
“Senpai dạo này thế nào rồi?”
Ngay khi Inamura ngồi xuống, Kotoha liền hỏi.
Inamura đáp lại với giọng điệu đầy ẩn ý, “Ô?”
“…Sao thế?”
“Không phải ‘Fuyutsuki-sensei’ hay ‘bản thảo,’ mà là ‘Senpai,' à.”
Kotoha nhíu mày.
“Như nhau cả mà.”
“Hai người họ hoàn toàn khác nhau. Em cũng thừa biết mà.”
“Chị đừng có suy diễn lung tung nữa.”
Inamura bật cười trước lời phản bác có phần sắc bén.
“Vậy anh ấy ổn chứ?”
“Em ấy ổn. Mọi thứ đang rất thuận lợi.”
Vài tháng trước, Kotoha đã gọi cho Inamura, nói rằng sức khỏe của em ấy đang ngày càng tệ hơn, buộc phải chuyển viện và không thể ở cạnh Fuyutsuki-sensei được nữa. Em ấy cũng nói rằng có lẽ Yuto sẽ sớm gửi bản thảo cho Inamura.
Nhờ lời thông báo đó, Inamura mới có thể sắp xếp lịch trình từ sớm và đưa ra sự hỗ trợ tốt nhất khi nhận được bản thảo. Hơn nữa, chất lượng xuất sắc của bản thảo khiến cho việc thuyết phục các biên tập viên trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Chị bất ngờ lắm đấy. Chị không nghĩ kịch bản đó lại có thể tiến xa đến mức này.”
“Đương nhiên rồi. anh ấy là Fuyutsuki-sensei mà.”
Kotoha mỉm cười đầy mãn nguyện, nhưng Inamura dứt khoát phủ nhận.
“Không chỉ có thế thôi đâu, chính là nhờ có em. Em đã dẫn lối và tiếp thêm động lực cho em ấy. Em đã cho em ấy thấy một thế giới rộng lớn hơn. Chắc chắn em sinh ra để làm biên tập viên.”
Kotoha ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn Inamura.
Inamura nhớ lại ngày mà cô lần đầu gặp Kotoha.
“Chị là Inamura-san đúng không?”
Kotoha đã đứng chờ trước nhà xuất bản hàng tiếng đồng hồ trong cơn lạnh giá. Sau này, cô mới biết Kotoha tìm thông tin về mình qua những bức ảnh và bài báo về lễ trao giải của Fuyutsuki Haruhiko. Lần đầu gặp mặt, Inamura có hơi bối rối. Nhưng,
“Em là Natsume Kotoha.”
Ah, vậy là cuối cùng em ấy cũng đến, Inamura nghĩ.
Inamura biết em ấy.
Những lá thư đầy cảm xúc của em ấy thật khó để quên.
Một cô gái có khả năng truyền tải suy nghĩ của mình một cách tinh tế và phân tích rất chính xác điểm cuốn hút của câu chuyện. Ban đầu, Inamura nghĩ em ấy là một học sinh sơ trung trưởng thành sớm. Nhưng qua vài bức thư, cô dần nhận ra lý do đằng sau sự trưởng thành ấy là một nỗi buồn sâu sắc.
“Nói cho em biết đi. Chuyện gì đã xảy ra với Fuyutsuki-sensei? Sao anh ấy không xuất bản sách nữa?”
Chị không thể tiết lộ chuyện đó—Inamura đáp.
Kotoha nhìn cô chằm chằm.
“Nếu chị không thể làm, em sẽ làm. Xin hãy để em”
Phải một lúc sau, Inamura mới hiểu ý nghĩa của những lời đó.
Nếu chị không thể khiến Fuyutsuki Haruhiko viết lại, em sẽ làm—đó là ý của em ấy, và điều đó khiến Inamura sôi máu. Cô suýt thì bỏ đi, nhưng đôi chân lại chẳng thể động đậy.
Inamura cảm thấy đồng cảm với em ấy. Cô đã đọc những bức thư của Kotoha nên hiểu rõ mong muốn của em ấy khi đến đây tha thiết đến nhường nào. Cô không thể quay lưng trước lời khẩn cầu ấy, bởi cô cũng say mê tiểu thuyết của Fuyutsuki Haruhiko.
Đồng thời, cô cũng đang đắn đo. Bất chấp mọi nỗ lực thuyết phục, Fuyutsuki Haruhiko vẫn không chịu cầm bút. Inamura không biết Kotoha định làm thế nào, nhưng cô có linh cảm rằng Kotoha sẽ làm được.
Và dĩ nhiên, còn có cả sự day dứt. Chấp nhận đề nghị của Kotoha đồng nghĩa với việc chứng kiến em ấy đánh đổi khoảng thời gian ít ỏi của mình. Làm vậy cũng có nghĩa là tiết lộ thông tin cá nhân của tác giả, phá vỡ lòng tin—một điều không thể tha thứ đối với biên tập viên.
(Dù vậy, tôi vẫn quyết định hợp tác với em ấy.)
Trước hết, Inamura giải thích rằng Fuyutsuki Haruhiko đã chịu một cú sốc tinh thần từ sự kiện ba năm trước và hiện đang học ở Gifu. Nghe đến đó, Kotoha liền ngăn cô lại.
“Em chỉ cần biết anh ấy ở đâu thôi, em sẽ tự đi gặp và hỏi anh ấy trực tiếp.”
Em ấy không hỏi chi tiết về sự kiện đó hay tên thật của anh ấy.
Biết hết mọi chuyện sẽ tốt hơn mà? Khi Inamura hỏi, Kotoha lắc đầu.
“Như vậy sẽ không công bằng với cả Fuyutsuki-sensei và chị.”
Kotoha vốn sống ở Nagoya, nhanh chóng chuyển đến Gifu và nhập học tại ngôi trường mà Inamura đã đề cập. Cha mẹ em ấy vì muốn thực hiện mong ước của đứa con đang bệnh, nên không hề ngăn cản.
Sau đó, Kotoha từng bước tạo dựng mối quan hệ với câu lạc bộ kịch, tìm ra Yuto, khiến cậu viết kịch bản, và cuối cùng giúp cậu viết tiểu thuyết.
Sau cùng, em ấy đã tự mình làm được tất cả tại một nơi xa lạ, giữa những con người không quen biết, đồng thời phải đấu tranh với căn bệnh của mình.
Những nỗ lực của em ấy xứng đáng được công nhận. Inamura nghĩ rằng, với tư cách là người trong nghề và là đồng minh, cô có nghĩa vụ phải làm điều đó.
“Tự hào lên đi. Với tư cách là biên tập viên của Fuyutsuki Haruhiko, em đã làm được điều mà chị và các biên tập viên khác đều không thể.”
Inamura đặt tay lên vai Kotoha và nói một cách dứt khoát,
“Cuốn sách sẽ ra mắt vào cuối tháng ba.”
Kotoha, vẫn còn ngơ ngác, mất một lúc mới nắm bắt được câu nói ấy.
Tác phẩm mới của Fuyutsuki Haruhiko sẽ được phát hành.
Em ấy như chìm đắm trong hiện thực ấy.
Em ấy chắp tay trước ngực như đang cầu nguyện rồi nhắm mắt lại.
Từng giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt khép chặt, lăn dài trên má.
“Cảm ơn chị…”
Giọng Kotoha nghẹn lại vì nước mắt, Inamura nhẹ nhàng vỗ về em ấy.
“Trước khi xuất bản, bọn chị vẫn phải thiết kế bìa và sắp xếp kế hoạch quảng cáo. Nhưng bản in thử cuối của nội dung chính gần như đã hoàn chỉnh, nên quá trình xuất bản sẽ không bị chậm trễ.”
“Như vậy là đủ rồi…Em sẽ cố gắng sống đến lúc đó.”
Inamura sững người, không biết đáp lại thế nào, còn Kotoha thì ngước lên cười. Nhận ra Kotoha đang nói đùa, cô bất lực chùng vai xuống.
“Đùa gì mà nặng nề quá vậy…”
“Hehe, em xin lỗi. Chỉ là em muốn gây chút áp lực cho chị thôi.”
“Không vui đâu… Nhưng chị hiểu ý của em rồi.”
Inamura cười gượng. Cô sẵn lòng đẩy bản thân đến giới hạn để cuốn cách được ra mắt.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nghĩ mình nên từ bỏ làm biên tập viên. Việc gián tiếp giúp một cô gái đốt cháy sinh mạng của mình và phản bội lòng tin của tác giả là điều cô cần phải nhận lấy trách nhiệm.
“Chị không được làm vậy.”
Lời của Kotoha như thể đã nhìn thấu mọi thứ, vang lên bên tai Inamura.
“Inamura-san, chị cần phải gánh vác tất cả và tiếp tục đồng hành cùng Fuyutsuki Haruhiko.”
Nụ cười của Kotoha mang theo một sức ép mãnh liệt khiến Inamura khẽ thở dài.
“…Nghe như lời nguyền thế.”
“Em đang chúc phúc mà.”
Khi nhận ra Kotoha hoàn toàn nghiêm túc, Inamura mỉm cười.
“Cảm ơn chị vì đã giữ bí mật giúp em.”
“…Chị đã hứa rồi. Không nói cho em ấy biết về em. Nhưng chị đã gửi thư của em cho em ấy như đã nói.”
Đó là thỏa thuận mà Inamura đã đưa ra khi lần đầu gặp Kotoha.
Inamura muốn Yuto sáng tác khi đã hiểu rõ tình trạng của Kotota. Cô tin điều đó sẽ mạng lại kết quả tốt hơn, đặc biệt là trong hoàn cảnh của Kotoha. Tuy nhiên, cô không chắc liệu tinh thần của Yuto đã đủ vững vàng để vừa chấp nhận sự thật về Kotoha vừa tiếp tục sáng tác hay chưa.
Cuối cùng. Inamura quyết định chọn phương án chuyển tiếp những bức thư của Kotoha. Nếu Yuto đọc, điều đó chứng tỏ cậu đã hồi phục phần nào và sẽ hiểu tình trạng của Kotoha. Nếu cậu không đọc, họ sẽ tiếp tục mà không tiết lộ về Kotoha.
“…Ừ. Nhưng sau khi gặp nhau, Senpai chưa từng nhắc đến mấy bức thư, nên em khá chắc là anh ấy chưa đọc. Có lẽ anh ấy cất chúng đi rồi. Mà nếu anh ấy đọc thật, em sẽ xấu hổ chết mất.”
Inamura gật đầu, cười gượng.
Lúc ấy, có lẽ Yuto không có tâm trạng để đọc thư từ người hâm mộ. Nhưng giờ có thể đã khác.
“Em có muốn đọc bản in thử không?”
Khi Inamura hỏi, Kotoha lắc đầu.
“Em đã hứa với Senpai rồi, em sẽ chờ đến khi cuốn sách ra mắt.”
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại bên giường của Kotoha rung lên, thông báo có tin nhắn đến.
“Cứ xem đi,” Inamura nói. Kotoha gật đầu và mở tin nhắn ra đọc, đôi má em ấy ửng lên, phản chiếu niềm hạnh phúc.
“Là bạn em từ câu lạc bộ kịch ở Gifu. Ngày mai họ sẽ đến thăm em.”
“Tốt quá rồi.”
Thấy nụ cười ngây thơ nên có ở tuổi của Kotoha, Inamura cảm thấy tim mình như thắt lại.
Cô cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng Kotoha sẽ có đủ thời gian.