Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mobile Suit Gundam Seed Freedom

(Đang ra)

Mobile Suit Gundam Seed Freedom

Mitsuo Fukuda, Liu Goto, Chiaki Morosawa

Vào năm C.E 75 , trận chiến vẫn tiếp diễn.

3 37

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

79 772

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

4 35

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

33 373

Bông tuyết nhỏ Etheria - Chương 188 Trong trường hợp của Tarzia

Vì vậy, hôm nay ta quyết định bắt đầu bằng việc đối xử tử tế với Tarzia.

"Chị gọt táo. Em có muốn ăn không ?"

Zeal tỉnh lặng. Cô ấy đưa cho cô ấy một quả táo trong khi đang lặng lẽ ăn món salad buổi sáng một mình.

Sau khi sửng sốt một lúc, cô ấy nói nhỏ: "Ừ, ừ, cảm ơn..."

“Rush-san, anh thật tốt bụng…”

Eig nói rằng trong trường hợp của ta, ta quá thiếu sự dịu dàng.

Ta nghĩ ta có thể sống sót dù không cần nó, nhưng nghĩ lại đó là một sai lầm lớn.

"Nhưng anh không thể quá tử tế. Phụ nữ khó có thể hòa vào với điều đó."

Mặc dù ta có thể học được từ những gì Eig nói nhưng thật khó để áp dụng nó vào thực tế...

"À, ừm, Rush-san... anh có thể ngồi cạnh tôi được không?"

Ngay khi Tarzia bảo ta làm vậy, ta đi đến chỗ ngồi cạnh cô ấy.

Đúng như dự đoán… ngay khi ta ngồi xuống, cô ấy đã dựa vào ta. Cái quái gì thế này ?

"Đứng trước mặt anh, tôi cảm thấy lo lắng..."

Ta chỉ nhìn cô ấy ăn quả táo mà không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.

“Tôi vẫn chưa nói về tôi”

"À...nhưng ta không thực sự quan tâm nếu cô không muốn nói điều đó. Ta cũng sợ trở nên giống Matie."

Cô cười khúc khích. Thật sự rất khó để bình tĩnh lại...

“Zeal-san nói về việc bị ngược đãi, nhưng tôi… tôi là nô lệ.”

“Ơ…!?”

"Gia đình chúng tôi từng sống ở Selkuna, một đất nước rất nhỏ nằm xa về phía tây nơi đây. Nhưng do cuộc xâm lược của Oconido..."

“Điều đó có nghĩa là đất nước này đã biến mất ?”

Tarzia khẽ gật đầu.

''May mắn thay, tôi đã có thể sống sót, nhưng người đã đón tôi lại là một thương nhân nô lệ. Tuy nhiên, ông ấy rất tốt với tôi và lúc đó tôi đã được tặng chiếc kính này.''

Ủa, chẳng phải thị lực của cô kém hay gì đó sao...? Thế thì tại sao ?

Cô từ từ tháo kính ra...Ta không khỏi cao giọng khi nhìn vào mắt cô ấy.

Một viên ngọc... nó cũng tỏa sáng với màu xanh đậm.

"Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng để mắt chạm tới người khác."

Tarzia nói rằng đây là [đôi mắt xanh của thực sự] chỉ có ở người Selkuna. Tuy nhiên, cô không biết tại sao đôi mắt hiếm hoi của mình lại bị mọi người nhắm tới... bởi vì gia đình cô đã qua đời.

"Điều tôi đã học được, dù chỉ một chút, là đôi mắt này có khả năng phân biệt giữa các màu xanh lục...chỉ vậy thôi."

Ta hiểu rồi, hoàng tử đã nói chuyện với cô nàng này trước đây. Điều đó có nghĩa là cô có sức mạnh đặc biệt...?

"Sau đó tôi bị bán đi nhiều nơi... và có lúc tôi phải đối mặt với những điều khủng khiếp. Nhưng tôi không muốn từ bỏ hy vọng. Nếu tôi còn sống, tôi chắc chắn..."

“Vậy đó là cách cô gặp Ruth à?”

"Đúng vậy, Yuno-sama, giống như hoàng tử, đã nhận ra tôi là Selkuna ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhận tôi làm trợ lý của ngài ấy… ngài ấy là cứu tinh của tôi."

Nhưng... cô ấy nói thêm. “Khi biết ngài ấy có vợ sắp cưới tên là Matie, tôi hơi ghen tị. Vì vậy, một ngày nọ, chúng tôi đã cãi nhau lớn và quyết định bỏ cuộc.”

Ghen tuông... hả ? Tarzia có phải ít nhất cũng thích Ruth một chút à ?

"Tôi vẫn sợ mọi người nhìn mình và tôi có nỗi ám ảnh về Loài người... nhưng một ngày nào đó, khi tôi vượt qua được nó, tôi muốn thực hiện hành trình tìm kiếm những người đồng hương Selkuna của mình đang rải rác trên khắp thế giới !"

Tarzia nhấn mạnh trong khi nắm lấy sợi lông trên cánh tay ta cho đến khi nó đau nhức.

Ta hiểu rồi, cô nàng này cũng có lý do muốn ra đi.

Cho dù đó là Ezar hay Razat, ta đoán mọi người đều có nhu cầu đi du hành.

"Vậy...nếu anh có thể giúp tôi vượt qua điều đó..."

"Ơ, tại sao lại là ta ?"

“Ước gì tôi có thể mượn con trai của Rush-san…”

Vâng, ta không còn cách nào khác.