Thôi nào, hắn nói và di chuyển như một Loài người khi ngồi xuống đất. Ta nghĩ thế này sẽ bắt mắt hơn.
"Cậu nghĩ tôi có nét Loài người. Tất nhiên, tôi đã như vậy từ lâu rồi."
“Ơ, ngươi vốn là Loài người sao!?”
"Chà, cậu có thể nói chuyện đó sau. Cậu đến gặp tôi phải không?"
Đôi mắt của Ruth mở to ngạc nhiên, và Zanpatu dùng tay ngăn hắn để bình tĩnh lại.
"Nhưng... càng nhìn càng thấy đẹp. Thật khó tin rằng đây là một trong những Hắc y hung hãn trên chiến trường."
Khuôn mặt vô hồn lại hướng về phía ta. Ta hiểu rồi, hắn nhìn chằm chằm vào ta với một sự tò mò kỳ lạ.
“Và đứa trẻ này…ừ. Không phải ý thức của Mashambar vẫn đang bị can thiệp sao?”
"Nó có nghĩa là gì?"
"Cậu đã hỏi công chúa phải không ? Đứa trẻ này được sinh ra giữa Loài người và Mashambar. Ban đầu, đứa bé được cho là ở đất nước đó, giống như cậu Hắc y."
“Điều đó có nghĩa là ai đó đã cướp nó đi phải không?”
“Đúng, đó là nguyên nhân bắt đầu mọi chuyện, và đó là một tính toán sai lầm.” Hắn nở một nụ cười trống rỗng, vô cảm, thực sự rất rùng rợn.
“Rush, anh biết hết à?” Lần này, Ruth nhìn ta với vẻ nghi ngờ. Tuy nhiên, ta chỉ nghe được vài thông tin nhỏ từ Nenel, để đề phòng thôi. Ta trả lời một cách mơ hồ.
“Chà, hiện tại, ta có quyền đưa ra quyết định. Đó là lý do tại sao ta là một người tự do như thế này…”
Zanpatu ôm đầu ta bằng cả hai lòng bàn tay.
Cảm giác lạnh lẽo như có một khối băng áp vào má ta.
"Hắc y... không, tên là Rush. Về phần cậu bây giờ."
"Ngươi định làm gì?"
Trong khoảnh khắc, đầu ta tràn ngập một cảm giác ớn lạnh lạ lùng.
Cảm giác như nó sắp bị nghiền nát trong tay tên này, cảm giác như sắp bị xé toạc.
Đó là những gì ta nghĩ, nhưng dần dần sức nắm của hắn trở nên đáng kinh ngạc! Không, tên này đang cố giết ta thật à?
"A...cậu đã sống một cuộc đời thật tuyệt vời. Cuộc đời của cậu tuy ngắn, thậm chí chưa dài bằng tóc của tôi nhưng cậu đã sống một cuộc đời mãnh liệt như vậy ! Thật sự là tuyệt vời !"
Khoảnh khắc vầng trán nhợt nhạt của ta và hắn chạm vào nhau, một cảm giác kỳ lạ, giống như sấm sét, bùng phát từ cái đầu bị tóm đến toàn bộ cơ thể ta.
Nếu so sánh cho đúng, nó sẽ giống như bị vô số bàn tay cù lét…hoặc có lẽ điều đó không giống nhau. Dù sao đi nữa, nhiều bàn tay của hắn vươn ra từ cơ thể và chạm vào đầu ta, và chúng...
"Hôm nay được gặp cậu, tôi vô cùng vui mừng. Rush Hắc y. Không, cậu là hậu duệ của Orzan và là đồng hương của tôi. Ước gì cậu có thể chặt đầu tôi bằng vũ khí đó, tôi có thể chết ngay bây giờ."
"...Điều đó là không thể... Nenel sẽ không cho ta chiến đấu...!"
"Tôi hiểu, công chúa sẽ ngăn cả. Điều đó thực sự rất đáng buồn, nên...!"
Đó không phải là tay, đó là rễ ! Hàng ngàn rễ cây đang cắm sâu dưới da ta, chúng đang cắm sâu vào đầu ta.
“Guaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Ta cố gắng ngăn ý thức của mình biến mất. Tuy nhiên, tình trạng xâm thực bởi rễ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
"Cậu không cần sợ hãi, tôi một chút trên cậu cũng sẽ không làm tổn thương, tôi chỉ là muốn biết rõ ràng về máu của cậu! Tôi muốn biết!"
Ta không muốn nghe những bài giảng kinh tởm của tên này. Nhưng ngay cả khi ta cố gắng di chuyển, cơ thể ta sẽ không di chuyển, chết tiệt!
"Vì vậy, Rush! Tôi sẽ lắng nghe mọi mong muốn của cậu và sẽ biến chúng thành hiện thực! Nhưng xin hãy lắng nghe cả mong muốn của tôi nữa!"
Giọng nói của hắn dần vang xa và trầm lắng, vang vọng như đang hét trong hang động.
"Đúng rồi, hãy cho tôi xem tương lai của cậu ! Có rất nhiều tương lai dành cho cậu ! Đúng vậy... Cậu thích kiểu cậu nào ? Dành cả ngày trong trận chiến ? Hay muốn được một công chúa từ một quốc gia nào đó cầu hôn? Hay...…”
Đột nhiên, miệng Zanpatu dừng lại.
"Tôi hiểu rồi... làm vua ? Vậy thì...!"
Đột nhiên, một lượng lớn nước bắt đầu bao phủ cơ thể ta.
Nước chảy vào mũi và miệng ta không ngừng nghỉ. Chết chìm mất !
Như thường lệ, ta thậm chí không thể cử động tay chân của mình, và lần này ý thức của ta đột nhiên trở nên... xa...
……………
…………
…………
……
Zanpatu và ta ở một mình trong nước, không thể cảm nhận được cảm giác lên hay xuống.
Cơ thể hắn ta dường như tan trong nước, và chỉ có khuôn mặt đáng sợ đó hiện ra trước mắt ta.
“Cậu sẽ đấu với tôi chứ, Rush?”
Đấu……? Ở một nơi kỳ lạ như thế này?
"Không, tôi sẽ đưa cậu đến tương lai của cậu."
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì..."
"Đừng sợ, cậu chỉ là hôn mê một lát, khi tỉnh lại cậu sẽ ở đó..."
"Đi đâu...?"
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao ? Cậu có một tương lai tuyệt vời. Tôi tự hỏi liệu cậu có thể đánh bại tôi ở đó không. Tất nhiên, tôi sẽ chiến đấu với cậu bằng tất cả sức lực của mình."
Trong giây lát, một nụ cười nở ra từ miệng hắn. Và……
Ngay sau đó ta cảm thấy hơi đau ở gáy, như thể cổ ta đang bị tóm lấy, cơ thể ta bị ném thẳng lên trên.
Không, cơ thể ta ở bên dưới.
Vậy đâu là ta...?
Ta đang ở đâu?