Câu chuyện của một lính đánh thuê thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 4

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 13

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 59

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 8

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4308

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11343

Lính đánh thuê Rush và Thánh sói Dinare - Chương 41: Sơ Lorenta

Ngay cả khi ta hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, cô ấy vẫn bất động như thể bị sét đánh vậy.

Tuy nhiên, cô ta chỉ nhàn nhạt tự nhủ: “Không thể nào, chuyện đó…”.

Không còn cách nào khác… và nhẹ nhàng kéo cánh tay gầy gò của cô ấy ra.

Đủ rồi, ta phải về sớm. Nghe được những lời đó, cô ấy dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Điều kỳ lạ là vết sẹo đó thậm chí còn không có dấu hiệu mở ra.

…Vậy đó là cái gì ? Ta tự hỏi liệu có ai đó đang trốn trên gác mái không... Không, ta không biết.

“Ừm, có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở đây nhờ sự hướng dẫn của Dinare-sama, ngài sẽ đến gần đây lần nữa không?”

Cô ta đột nhiên nói gì khi chúng ta chia tay vậy ?

Ta không hề có hứng thú với loại tôn giáo này, và ta lại bận rộn với nhiều công việc khác nhau nên ta đã đưa ra một lý do chính đáng.

 Ngoài ra……

“Ta đang để một đứa nhỏ đợi ở bên ngoài, ta không muốn cứ để nó một mình mãi như vậy."

"Ơ, ngài có con ?"

 Ah. Đó là tất cả những gì ta trả lời, và ta cố gắng rời khỏi nhà thờ... nhưng.

"Xin lỗi, một điều cuối cùng, ừm, ngài chỉ cần để lại tên thôi."

"Không được." Với một tiếng thở dài, "Rush. Đó là cách mọi người gọi ta."

Cô mỉm cười nhẹ rồi khoanh tay và ngón tay trước ngực. Nó có tư thế giống như bức tượng Dinare.

“Cảm ơn ngài… tôi quên nói tên mình!”

Cô ấy nói với tôi tên của mình trong khi cúi đầu xuống.

"Lorenta."

"Rush-sama. Tôi hy vọng ngài tiếp tục nhận được sự hướng dẫn sáng suốt từ Dinare-sama."

……Ngay khi rời khỏi nhà thờ, ta đã cảm thấy mệt mỏi.

Làm cái quái gi thế này ? Gặp một người phụ nữ xa lạ, người mình đầy máu... Ta sẽ không bao giờ đến đây nữa!

...và rồi tôi nhận ra rằng không thấy Chibi. Lẽ ra ta phải để nó trước cửa!

Lẽ vào rồi ra không nên đến đây lâu như vậy. Nhưng nó đã biến mất.

"Này Chibi! Con trốn ở đâu rồi ? Đừng giận ta, nhanh ra ngoài đi!"

Nhưng dù có lắng nghe cẩn thận, ta cũng không thể nghe thấy gì. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc lá cây.

Ngoài tòa nhà này ra, không có gì để che giấu ngoài những hàng cây dọc hai bên đường, và tóm lại, đó là một con đường buồn tẻ.

Không thể nào, hay là bắt cóc…!? Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng ta.

Những lúc như thế này, nếu ta có cái mũi thính thì ta sẽ theo mùi hương còn sót lại của Chibi… nhưng đáng tiếc, cái mũi của ta lại vô dụng.

Một cảm giác hối hận chạy qua đầu ta ngay lập tức. Ta đã làm một điều ngu ngốc ! Lỡ như nó có chuyện gì thì sao!

Vội vàng trở lại vườn táo cũng vô ích. Cũng không về với ông già đó. Nó không thể tự mình xách một giỏ đầy táo được.

Ta đã nghĩ đến việc hỏi người khác, nhưng ta thậm chí còn không có loại bạn đồng hành đó...hiện tại, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc về nhà và nói chuyện với Togari về tình hình.

Nó nặng như thể có một cục sắt trên lưng. Ta cầu nguyện trong lòng mỗi khi bước đi. Chibi ơi, hãy ổn nhé. Lúc đó lẽ ra ta nên đặt quả táo xuống và nhanh chóng quay lại. Ta không đủ tiêu chuẩn làm một sư phụ. Đó là lý do tại sao ta không muốn dựa vào điều gì mà ta không hiểu, dù đó là tôn giáo hay không.

Ta không biết mình đã đi được bao lâu. Khi ta về đến nhà thì trời đã tối.

Ta nên giải thích điều gì với Togari đây…

Ta bước vào nhà với thân hình nặng trĩu.