Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

23 248

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

(Đang ra)

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

Aisaka Touma

Cô được tham gia vào hàng ngũ của Hồng quân Xô Viết, được Irina trực tiếp huấn luyện trong đơn vị của các nữ xạ thủ bắn tỉa. Với mục tiêu sống còn: Quét sạch bóng dáng bè lũ xâm lăng ra khỏi đất nước

1 0

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

(Đang ra)

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Hibariyu(雲雀湯)

Ngày xưa, tôi từng cùng cô bạn thân chơi đùa dưới bùn ở vùng quê. Nhưng khi gặp lại, không còn chút dấu vết nào của cậu nhóc lém lỉnh mà tôi từng biết.

4 126

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

41 3165

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Đang ra)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 2

Tái sinh - Chương 514: Sợ độ cao

"Được rồi, tiếp theo là Tamp. Hãy kể cho tôi nghe về ngôi làng cô đã ở."

Có vẻ như Zeal, người đang có tâm trạng vui vẻ, đang cổ vũ tâm trạng vốn có xu hướng chán nản của bọn ta.

Hay là sàng lọc nó lên?

Nếu bước nhầm dù chỉ một chút, khu vực bên dưới vách đá sẽ bị bao phủ bởi mây hoặc sương mù dày đặc, khiến ta không thể nhìn xuống được. Tất nhiên, bây giờ ta không thể nhìn xuống được.

Chà, cuối cùng thì cả ba bọn ta đều nói những điều vô nghĩa, và chẳng bao lâu sau bọn ta đã lên được nửa đường lên núi. Tuy nhiên, cho đến thời điểm này, con đường rải sỏi thoai thoải vẫn tiếp tục kéo dài. Ta tự hỏi mình đã đi bao xa.

"Tamp, có nghe thấy gì không?"

“Ơ, à… vâng.”

Ta tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy, Tamp đã hành động kỳ lạ được một lúc rồi.

Cô ấy luôn là người ít nói, nhưng ngay cả khi Zeal nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không đáp lại và lơ đãng, tạo ấn tượng rằng trái tim cô ấy không thực sự ở trong trái tim mình.

Hơn nữa, bước đi của ta đã trở nên khá nặng nề. Có phải vì trời lạnh không? Hoặc có thể là do khó thở…?

Sau đó, đột nhiên ngã xuống tại chỗ!

"Tôi-tôi xin lỗi...đầu tôi hơi nặng."

Zeal hoảng sợ đưa tay lên má Tump. Nhưng có vẻ như cô ấy không bị sốt.

Tuy nhiên, hơi thở lại ngắn và thô.

“Điều này thật nguy hiểm,” Zeal nói với vẻ mặt nghiêm túc trong khi lau mồ hôi trên trán Tamp.

Cô nói nhỏ để cô ấy không nghe thấy.

''Em nghe nói leo núi cao có thể gây đau đầu dữ dội.''

"Thật sao? Ta chưa từng nghe qua."

Đó là tất cả về sự khác biệt cá nhân. Ta cũng vậy. Cô ấy đó bắt đầu bằng một tiếng thở dài.

Vậy chính xác thì nguyên nhân là gì?

"Em nghe người khác kể lại nên không biết chi tiết. Dù sao, em nghe nói tình trạng khó thở này không tốt cho cơ thể."

“Có thuốc nào chữa khỏi bệnh không?” Ta hỏi, nhưng tất nhiên là ta không có.

“Nếu tình hình tệ hơn, cô ấy cứ ngủ đi như thế này…và chết.”

Ta hướng sự chú ý của mình về phía Tamp vẫn nằm phía sau ta. Hình như cô ấy sắp ngưng thở rồi...

“Đáng lẽ em phải nhận ra sớm hơn…” Zeal trông như sắp bật khóc.

"Ta sẽ cõng cô xuống núi. Nếu đi đến nơi nào đó mà không cảm thấy ngột ngạt, cô sẽ bình phục trở lại phải không?"

Hiện tại, có một chiếc xe ngựa nếu đi xuống núi, và đưa cô ta đi kiểm tra ở một ngôi làng gần đó, có thể sẽ hữu ích.

“Những người Sargo đi trước sẽ làm gì?”

Ta phải để Zeal tiếp tục như thế này. Ta không muốn những người đó nghĩ rằng ta mất kiểm soát.

Thật tốt khi miễn cưỡng đồng ý, nhưng vấn đề là làm thế nào để xuống được khi đang mang thân hình to lớn này.

Cho đến bây giờ, ba người bọn ta đã leo lên núi trong khi trò chuyện. Đúng, ta có thể đạt được điều này là nhờ bằng cách nào đó ta đã cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm giác sợ độ cao.

Ngay cả khi phải đi trên con đường hẹp hơn chiều rộng bàn chân của mình, Tamp vẫn luôn nói: "Không sao đâu, Rush-san. Đừng nhìn xuống, hãy cứ nhìn vào lưng tôi nhé". kiểu vậy.

Liệu ta có thể quay trở lại con đường nguy hiểm như vậy với cô ấy trên lưng không ?

Sự lo lắng đột nhiên chạy khắp cơ thể ta. Cơn gió thổi từ phía trước trở nên mạnh đến mức ta có cảm giác như mình sẽ bị thổi bay nếu không bám chặt.

Ngoài ra, sương mù ngày càng dày đặc. Tậm chí không thể biết được chân mình đang ở đâu trừ khi nhìn kỹ.

Nhưng mạng sống của cô ấy đang bị đe dọa. Sợ độ cao là gì? Hãy cô lên nhé ta !

"Không sao đâu...Rush-san, để tôi lại và đi trước."

Có lẽ cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn ta, vì Tamp nói với giọng lớn đến mức tưởng chừng như nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

"Đừng ngu ngốc, Tamp. Nếu ta bỏ cô ở đây..."

"Không sao đâu, cuối cùng chúng ta cũng tìm được quan hệ tốt, tôi không thể bỏ rơi cô!"

“Không sao đâu… tôi đã có thể giải quyết mọi chuyện với Rush-san nên tôi không hề hối hận.”

Đồ ngốc, đồ ngốc! Ta vội vã vác cơ thể to lớn lên vai. Tuy nhiên, cơ thể cô ấy nặng hơn ta tưởng, và tôi có cảm giác như cơ thể mình sắp hét lên. Nhưng ta không thể nói lâu như thế được.

Ta định nói với Zeal rằng ta sẽ nhờ cô ấy lo phần còn lại.

“Tại sao lại có một đứa trẻ nhỏ ở đây…hả?”

"Hả? Cô đang bị ảo giác à?"

Lúc đầu ta chỉ nghĩ ý thức của Tump đang nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ.

“Rush, em cảm thấy như có ai đó ở đó.” Không, đó cũng là Zeal. À, ta đang mang một con người lớn trên lưng nên ta không biết rõ lắm.

“…Các người đến đây để làm gì?”

Ta chuẩn bị tinh thần theo phản xạ.

Cạnh ta ? Phía sau ? Không, có một cảm giác tương tự ở phía trước.

Hơn nữa, đó là giọng nói của một đứa trẻ thậm chí còn chưa đủ tuổi. Ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong sương mù, nhưng ta đoán nó có kích thước tương đương với Finn.

"Trả lời tôi, tùy theo câu trả lời của các người tôi sẽ đuổi các người ra khỏi đây."

Tại sao lại có trẻ em ở một nơi như thế này, chúng là kẻ cướp à? Nếu như vậy thì quá kém hiệu quả.

Ta có thể làm gì đó nếu ta ở một mình, nhưng trong tình trạng này...

“Các người có biết về Weig không?”

“Ể…?” Lời nói của Zeal khiến tôi cảm thấy hơi bối rối trước giọng nói trong sương mù.

“Làm sao cậu biết Weig?”