Tuy nhiên, ta nghĩ rằng chẳng ích gì khi nói về lịch sử quân sự của mình ở một nơi như thế này.
Cô ấy không nên sợ hãi quá. Vì thế ta đã nhẹ nhàng nói về bản thân mình. Ta đến từ một hội gần đó.
Và nghĩ rằng có khá nhiều thú nhân. Ta là một trong số đó.
Khi nói xong, cuối cùng cô ấy cũng nở một nụ cười với ta. Ta đoán có thể gọi đó là một nụ cười nhẹ nhàng. Thành thật mà nói, khuôn mặt cô ta cứng đờ khi ta mới bước vào cửa hàng.
"Chồng tôi và tôi, sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng tên là Kestera, cách đây khoảng ba ngày đi xe ngựa về phía Tây. Tôi làm thợ may ở đó. Một ngày nọ, ông Wagner, một người bạn của bố mẹ chồng tôi, đến gặp tôi và hỏi tôi có muốn mở doanh nghiệp ở đây không. Đó là lý do tại sao chúng tôi quyết định đi đến đây cùng nhau”.
"Ta hiểu rồi, vậy là cô muốn mở một cửa hàng và kiểm tra kỹ năng của mình."
Và người đó là chồng của cô ấy... vậy có nghĩa hai người này là cha và mẹ.
"Tôi và chồng đang nghĩ đến việc mở cửa hàng này. Chúng tôi nên may loại quần áo nào? Anh thấy đấy, cuộc chiến lâu dài sắp kết thúc nên chúng tôi quyết định tự do sử dụng màu sắc."
Ta hiểu rồi, vậy ra đó là lý do tại sao tất cả quần áo trong cửa hàng này đều có màu sáng.
“Có thể vẫn còn một chặng đường dài, nhưng tôi nghĩ rằng nếu mọi người trong thị trấn này được giải phóng khỏi các điều tằn tiện của chiến tranh, họ sẽ không mặc quần áo tối màu như bây giờ. Anh không nghĩ vậy sao? Tự do trong tâm hồn”
Cô ấy có hơi kì lạ không ? Nói rồi, cô ấy nhìn vào mặt ta với ánh mắt mong chờ. Tuy nhiên, ta thực sự không biết phải trả lời thế nào. Dù có gọi là tự do thì đó cũng là điều xa vời nhất đối với ta lúc này. Vì vậy, tạm thời ta trả lời theo cách có thể làm hài lòng cô ấy.
"Đó là một ý tưởng" Đó là một lời vô hại.
"Cảm ơn anh! Tôi chắc chắn con trai anh sẽ thích quần áo chúng tôi may!"
Không, nó không phải con ta. Ta cố chọt vào đầu cô ấy, ta lại nghe thấy tiếng Chibi từ phía sau cửa hàng.
“Oto Utaan!” Nói rồi cố bước về phía ta.
"Ngài cảm thấy thế nào, đồ đứa bé phù hợp chứ ?" Người đàn ông đi theo sau
……Có thể đây là một sự so sánh kỳ lạ, nhưng vào thời điểm đó, ta cảm thấy một người có thể trở thành một người khác chỉ bằng cách thay đổi quần áo.
Áo màu xanh lá cây tươi sáng, áo khoác, quần ngắn màu nâu nhạt và đôi giày da nhỏ. Đúng là những gì ta mặc cho đến giờ chỉ là đồ tồi tàn mà thôi.
Nhưng mà, nếu phải miêu tả Chibi hiện tại bằng một từ thì...
"Wow, trở nên dễ thương rồi đấy." Đột nhiên, những lời đó vô thức thoát ra khỏi miệng ta.
Nhảy, Chibi nhảy vào tay ta.
“Otou-tan!” Nhưng dù có thay quần áo thì Chibi vẫn là Chibi. Đó là lý do tại sao ta ôm thật chặt và vuốt tóc nó.
"A, nếu bố trẻ không phiền, chúng tôi cũng muốn may quần áo cho anh."
Khi ta đang định hỏi giá thì người đàn ông đó đột nhiên nói như vậy.
"Đồ đôi thì thế nào?" Khiến ta không thể không nhìn kỹ vào chiếc áo bẩn ta đang mặc.
……Chà, ta đã mặc chiếc áo này nhiều năm rồi. Ta không ngại nóng hay lạnh chút nào và ta luôn mặc nó, dù đi làm hay đi ngủ. ta có nên thay đổi nó ? Trong khi đang bối rối, ta đã bị lời nói của hai người này dụ dỗ và cuối cùng nói "Vậy thì làm ơn." Có lẽ ta không giỏi mua sắm?
Tiếp theo, ta được hỏi phải chọn màu sắc. Khi nói điều đó. Ta không nhịn được mà chọn màu xanh lam, gần với màu xanh nước biển. Cô ấy nói rằng nó giống như bầu trời xanh và nó rất đẹp. Ta không chắc chắn, nhưng có phải vậy không ? Thế có tốt không.
Cuối cùng, khi tôi rời khỏi cửa hàng, ta đã đưa cho họ một đồng vàng để thanh toán. Ta không nghĩ điều này đúng. Tuy nhiên, giống như ông già ở cửa hàng vũ khí trước đây, họ hỏi, "Tôi lấy nhiều thế này có được không?!"
Ừm, ta vẫn không hiểu giá trị của tiền và đồ vật. Ta chưa từng học chúng.
Chà, ta đã đi một con đường vòng kỳ lạ, nhưng bây giờ cơ thể ta cuối cùng cũng nhẹ đi...