Kẽo kẹt.
Tôi im lặng mở cửa và đi ra ngoài hành lang. Camera an ninh của kí túc xá chỉ để ở phía lối ra vào, và chỗ của tôi thì ở phía trong, nên nhờ hành lang uốn khúc, trên này không nổi bật lắm và tôi có thể di chuyển qua lại.
Sau khi kiểm tra xung quanh và kiên quyết đội mũ lên, tôi sử dụng Thằn Lằn Dính Tường đến mức tối đa.
Nó vốn là một kỹ năng cấp D với hiệu ứng không lớn, nhưng bây giờ thì khác rồi. Vì kỹ năng đặc biệt này che giấu sự hiện diện của bạn nay đã được tăng gấp bốn lần hiệu ứng lên. Kể cả có ai đó cấp A nhưng nếu họ không để ý đến xung quanh mình, họ sẽ không thể nào nhận ra được.
Nhưng để đề phòng thì tôi đã thử qua tối hôm qua rồi.
Tôi nín thở và đứng yên ở một góc trong hành lang trong khi sử dụng Thằn Lằn Dính Tường, nhưng không một cấp A nào đi qua đi lại mà nhận ra tôi hết.
‘Yerim đã đi đến Hiệp hội rồi nên mình chỉ cần cẩn thận với đứa em trai nhỏ đó thôi.’
Nếu tôi bị bắt thật, ok, vậy thì sao chứ. Như Sung Hyunjae đã nói ấy, sẽ ổn nếu tôi quyết đoán hơn một chút. Tôi không định làm gì xấu hết, và tên nhóc Yoohyun ấy sẽ định làm gì nếu bắt được tôi lén lút đi ra ngoài chứ? Lại cố nhốt tôi lại như lúc trước à?
Có lẽ sẽ khác nếu là trước khi vụ đàm phán về ma thú diễn ra, nhưng kể cả khi nhóc ấy là Hội Trưởng Haeyeon, nhóc ấy cũng không thể muốn làm gì thì làm với việc riêng của tôi được. Nhóc ấy có lẽ sẽ chỉ nạt chút thôi. Càu nhàu ‘anh không thể tin em à’, và rồi thất vọng, kiểu như là ‘đúng như em nghĩ, anh đang giấu giếm gì đó đúng không’......
Như tôi nghĩ, tôi nên cố gắng hết sức có thể để không bị bắt, phiền bỏ xừ đi được ấy.
Khi tôi đi đến thang máy, tôi nhìn thấy một thợ săn cấp A ở Haeyeon mang một cái ghế ra và và đang ngồi đọc sách. Tôi đứng im lặng trong một góc và quan sát cô ấy.
Cửa đến cầu thang khẩn cấp đã bị khóa lại rồi, và nếu thang máy tự động di chuyển thì cô ấy sẽ nghi ngờ mất. Nên tôi không có cách nào khác ngoài đợi người ở căng tin giao đồ ăn đến.
Tôi đi ra ngoài vào khoảng giờ ăn trưa, nên không mất nhiều thời gian để chờ được thang máy đi lên. Rồi, một nhân viên căng tin giao hộp cơm trưa cho cô Thợ săn, trong lúc đó tôi nhân cơ hội tiến vào trong thang máy.
“Cảm ơn. Ăn ngon miệng nhé.”
Người nhân viên căng tin đi lại vào thang máy lại. Có camera giám sát ở trong thang máy, nên khi người nhân viên đang che các nút bấm lại vì đang bấm vào số tầng có căng tin, tôi cũng giơ ra một cái xúc tu và lén lút bấm tầng một. May mắn là nếu nút bấm thang máy được nhấn vào tầng tương tự, vậy thì nút bên trong cũng sẽ sáng lên, nên người nhân viên có vẻ cũng không quan tâm mấy đến chuyện đó. Từ điểm nhìn của camera an ninh sẽ trông như thể người nhân viên đã vô tình ấn nhầm vậy.
Sau khi đi qua tầng có căng tin và đi xuống dưới tầng một, tôi thấy một cánh cửa kính bị đóng lại thông giữa sảnh và hành lang. Đây là vấn đề lớn nhất này.
Tôi không còn cách nào khác ngoài đợi ai đó đến và đi.
‘Mọi thứ sẽ ổn miễn là Yoohyun không đi ra ngoài.’
Đừng ra, đừng ra, làm việc của nhóc đi. Và nếu tôi chậm trễ quá lâu, Yerim cũng có thể quay trở lại nữa. Ước gì có người nào đó nhanh chóng đi ra rồi lại đi vào.
May thay, không lâu sau đó một thợ săn cấp B của Haeyeon đi đến. Ngay khi phòng anh ninh mở cửa kính, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài. Có một Thợ săn cấp A gác ở phòng anh ninh, nhưng có lẽ do quá nhiều người đi ra đi vào nên họ không để ý thấy một chút kì quái nào.
‘Nếu họ không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào, đương nhiên không những cấp A mà đến cả cấp S cũng sẽ gặp khó khăn khi bí mật đi vào đây.’
Kiểu kĩ năng đặc biệt giấu đi sự hiện diện của bạn cực kì hiếm có. Người giữ kỹ năng trốn tránh hoàn hảo được người ta biết đến chỉ có mấy tên Dokkaebi thôi. Thường thì chỉ có quái thú là có kĩ năng như vậy và Dokkaebi cũng không phải người, nên tôi nghĩ đây là do vấn đề thiên hướng thôi. Mặc dù nếu có ai đó có một cái, nếu là kha khá thôi thì cũng chẳng ai đi tiết lộ ra làm gì hết.
Tôi an toàn rời khỏi tòa nhà, và đi theo con đường đó khoảng mười phút. Rồi tôi tắt kĩ năng đi khi đi ở khoảng trống giữa các tòa nhà, mua một cặp kính râm để hoàn toàn che cái mặt lại rồi bắt taxi.
Hầm ngục cấp F mà tôi sớm đi đến là một tòa nhà nho nhỏ như thể đã bị ẩn giấu sau những tòa nhà khác vậy. Có vẻ như nó vốn là một bãi đỗ xe. Vì hầm ngục cấp F có thể gây ra những tổn thất khó mà bù đắp được, nó không nằm hẳn bên trong nhà, nên tên chủ tòa nhà này may đấy.
Tôi đi đến tòa nhà được bao quanh bởi một bức tường đặc biệt, nhập con số tôi đã có được trước đó vào bảng mật mã bên cạnh cánh cửa, và để nó scan con chip của thẻ Thợ săn của tôi. Cánh cửa được mở ra, và khi tôi băng qua hành lang ngắn, tôi nhìn thấy một cánh cổng trong một không gian không có bất kì người nào. Tôi muốn có sự cẩn mật nên họ đã bỏ trống nơi này, nhưng camera an ninh vẫn đang hoạt động. Và họ sẽ kiểm tra số người nữa.
Ghi chép về việc đi vào được lưu lại một tháng để phòng ngừa bất kì trường hợp nào. Những người khác sẽ không kiểm tra đâu.
‘Vậy, tôi có nên thử đi vào không ta?’
Nó chỉ là cấp F thôi, nhưng vì tôi đang định tiến vào một hầm ngục một mình, tôi cảm thấy lạ lẫm lắm. Tôi không chần chừ lâu, mà nhanh chóng bước vào cánh cổng màu xanh.
- Kkiik! Kkii!
Bầu không khí đột ngột thay đổi. Tôi nghe thấy tiếng động của những con quái thú không biết tên giữa những bóng râm nặng nề.
Tôi cởi mũ ra, buộc nó quanh cổ, và để qua cả lưng tôi, và tôi cũng bỏ cả kính râm ra nữa. Đối với những con quái vật ở đây, tay không cũng đủ rồi. Nhưng, tôi vẫn đang thắc mắc không biết liệu có nên lấy trang bị ra rồi đeo lên không, rồi tôi lấy chiếc vòng tay tăng chỉ số Sức mạnh theo số nguyên đeo lên. Chúng chỉ tăng lên theo số nguyên thôi nên sẽ không có tác dụng lớn lắm, và đeo chúng cũng phiền lắm.
‘Mình có nên chuẩn bị một vài trang bị tăng theo tỷ lệ nữa không?’
Vì trường hợp tương tự này cũng có thể xuất hiện. Tôi vẫn chưa có nhiều đối tượng bị từ khóa ảnh hưởng, nhưng nếu tôi kiên trì nuôi dưỡng quái vật và số lượng tăng lên, sẽ có trường hợp các tai nạn không may xảy đến. Tôi không muốn làm đâu nhưng những chuyện như vậy sẽ không thể nào không xảy ra được.
Tôi nên quyết tâm về chuyện này.
Xào xạc.
Tôi cảm nhận được chuyển động trên một cái cây quá khổ. Rồi một cái mặt đượm vẻ xanh lè chồi ra giữa những tán lá cây.
- Kkiook! Kkiook!
Là một con Khỉ Rêu. Tôi dùng Bẫy Gai về phía con quái vật đang dò xét tôi.
- Kkik!
Nó là quái vật trong hầm ngục cấp F nên đương nhiên nó còn chẳng thể kháng cự lại được và ngã nhào về phía trước, nhưng nó vẫn còn thở. Với lại nó còn túm được cành cây nữa nên nó không bị rơi xuống.
Đúng như dự đoán, Xúc Tu sẽ tốt hơn Bẫy Gai. Những cái cây mọc um tùm rậm rạp xung quanh trông cao hơn tận 10 mét, nhưng càng lên cao thì chúng càng gầy hơn, nên những con khỉ nặng và to sẽ chỉ có thể di chuyển xung quanh khoảng giữa dày và những cành thấp hơn. Vậy nên chỉ cần chiều cao là đủ.
Nếu không hiệu quả thì tôi sẽ nhặt một hòn đá lên rồi ném. Để thử nghiệm, tôi nhặt một viên đá cuội rồi tẩm ít độc lên đó và rồi ném nó đi.
Puk!
Cùng với âm thanh mờ nhạt, con khỉ dính lấy cái cành cây rơi xuống mặt đất. Hạng cao đúng là tốt thật. Với thứ hạng bình thường của tôi, làm nó rơi xuống trong một cú đánh là chuyện không thể xảy ra.
Có lẽ do hòn đá đã chẻ đầu nó ra hoặc là do độc đã ăn mòn vào trong, con Khỉ Rêu sớm đã ngừng thở.
‘Tôi có phải kiếm đá ma thuật không đây?’
Tôi không muốn kiểm tra tử thi đâu. Trước khi hồi quy mà nói như vậy là trịch thượng lắm đấy, nhưng giờ thì phiền chết đi được. Với lại quần áo tôi còn có thể bị dính bẩn nữa.
‘Không phải nên có liên lạc đến rồi à?’
Tôi mở và đóng cửa sổ trạng thái của mình ra rất nhiều lần rồi nhưng chẳng có thay đổi gì hết. Trong khoảng thời gian đó, một con Khỉ Rêu khác tiến lại gần nên tôi đã túm lấy cổ nó rồi bẻ gãy.
‘... Đừng có nói là ‘kiểm tra xong’ là thực sự xong hết luôn rồi đấy hả?’
Nếu họ không còn việc gì với tôi nữa hết, có lẽ như vậy sẽ vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu.
Ngay lúc đó. Cuối cùng một cửa sổ tin nhắn cũng hiện lên.
[ИºԵ ¥ºµЯ Ғ∆µ└Ե]
..... Không phải? Lỗi của cậu? Ý nó là tôi? Không phải lỗi của tôi ư? Tự nhiên nói nhảm gì đây.
Rồi, một cửa sổ tin nhắn mới hiện lên. Lần này là những chữ cái hoàn chỉnh.
[Đá Ước Nguyện - Cấp Thần Thoại
Ban một điều ước cho người sử dụng.]
Đây là cửa sổ giải thích cho viên đá ước nguyện đó. Sao tự nhiên nó lại xuất hiện....
Khoan. Ở đây chỉ có 2 dòng thôi. Vốn phải có ba dòng chứ.
.... Móa nó?
“Mi bảo là không thể hồi sinh người chết được cơ mà!”
Không phải như vậy à?! Có khi nào tên làm ra hệ thống đã lừa đảo không? Và bình thường thì vẫn có thể hồi sinh được? Hở?
“Chết tiệt, thảo nào, nó có thể quay ngược thời gian mà lại không thể làm chuyện đơn giản như hồi sinh người chết thực sự rất kì cục...”
Tôi đã lừa, bị lừa dối rồi.
Tôi thấy tức giận trong một khoảnh khắc, nhưng rồi tôi sớm bình tĩnh lại.
Thực ra , quay ngược thời gian thực ra tốt hơn ở rất nhiều phương diện so với chỉ cứu mình Yoohyun lúc đó thôi. Không chỉ cho tôi mà cho tất cả mọi thứ.
Chỉ với việc kết quả nghiên cứu của Suk Hayan được công bố mà không cho riêng ai hết, thế giới sẽ trở nên yên bình hơn bản gốc 5 năm sau nhiều lắm. Thêm vào đó còn có cả ma thú nữa, nên đương nhiên mọi thứ sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn so với thế giới vốn sẽ hỗn loạn sau này.
Nên, bị lừa dỗi cũng không sao, nhưng.
‘... Bảo rằng đó không phải lỗi của tôi.’
Trở về quá khứ là do kẻ làm ra hệ thống đã lừa tôi, và nó có nghĩa là đó không phải lỗi của tôi.
Vậy như thế, nên....
‘.... Vậy có nghĩa là những rắc rối có thể xảy đến vì việc hồi quy sao?’
Hẳn là họ đã cố tình nói như vậy vì sẽ có vấn đề nào đó có thể khiến tôi nghĩ rằng ‘a, đây là lỗi mình chăng?’. Họ đúng là thân thiện thật.
Vậy ra đó là vấn đề.
Tôi đợi thêm một lúc nhưng cửa sổ tin nhắn không hiện ra nữa. Hiện tại hãy lọc hết ra nào.
Tôi đã bị một tên- những đứa còn lại thì bỏ qua tên- hệ thống lừa đảo và trở về quá khứ. Tên hệ thống đó biết về mọi thứ trước hồi quy, cũng như tôi vậy. Do hồi quy, một số vấn đề sắp sửa ập đến.
Đại khái là ba thứ đó.
Và nếu bạn thêm một điều nữa vào, rõ ràng là khi tên hệ thống kia gửi cho tôi những tin nhắn không liên quan đến hệ thống, tên đó không thể sử dụng từ ngữ thông thường được. Mặc dù tôi đã để ý từ khi họ bắt đầu viết lái rồi.
Giới hạn bị ít đi khi ở trong hầm ngục, nhưng điều đó có nghĩa là họ chỉ có thể gửi một cách gián tiếp mà thôi. Nếu họ gửi tin nhắn trực tiếp, những lỗi như ban nãy sẽ xuất hiện.
Dù sao thì.
“Vậy chính xác là loại vấn đề gì chuẩn bị xuất hiện chứ? Nói rõ ra xem nào!”
Tôi khó chịu tới chết rồi đây. Ngay lúc đó một cửa sổ tin nhắn lại hiện ra lần nữa.
[☞’≠’☜ ㅠㅠㅠㅠㅠ(._. )]
Sao không vẽ hẳn cả một bức tranh ra luôn đi. Có khi nào miệng họ bị chặn lại rồi nên họ không thể nói được không?
“Kể cả nếu có vấn đề như lần trước xảy ra, lần này tôi có thể giải quyết được nên cứ nói ra đi!”
Tôi đang đứng ngay trước cổng và đã sử dụng Thằn Lằn Dính Tường sẵn rồi. Trừ khi có thứ gì đó như con Lauchtas nhảy ra, tôi có thể chạy đi mà không có mệnh hệ gì hết.
Ngay sau khi hét lên như vậy.
[Ôi không, bé yêu, đừng tức giận. Chúng tôi cũng biết là nó rất ư là khó chịu luôn. Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn thoải mái nói cho cậu, nhưng vấn đề là chúng tôi không thể làm vậy được. Để nói chuyện trực tiếp thì cần phải hy sinh cái gì đó. Và cả chuẩn bị nữa. Lần trước, phía tân binh - thời gian chỉ bị quay ngược lại ở phía cậu thôi. Các hầm ngục thì khác. Và chúng tôi đang ngăn chặn nó để làm chậm tiến trình lại. Càng can thiệp nhiều thì chúng tôi sẽ bị bắt càng nhanh hơn. Nếu những thông tin liên quan. Trở nên phổ biến. Nguy hiểm. Chuẩn bị. Kỹ Càng. Một tuần sau. Hầm ngục.]
Những tin nhắn đổ ra. Khoan, chậm lại đã. Gì cơ?
Quay ngược thời gian chỉ với chúng tôi thôi còn các hầm ngục thì khác. Nói cách khác, đáng nhẽ ra độ khó và số lượng hầm ngục phải ở mức năm năm sau, nhưng họ đang trong quá trình làm chậm tiến trình đó lại.
... Có nghĩa là độ khó của các hầm ngục sẽ tăng lên nhanh hơn cả lúc trước ư? Bị điên chắc? Và bị bắt là sao chứ? Có nghĩa là còn có thứ gì khác à?
Có vẻ như họ đang nói với tôi rằng việc chuẩn bị cần mất một tuần và quay lại một hầm ngục lần nữa, nhưng nếu là một tuần sau, vậy thời hạn của chiêu Đền Ơn Lần Cuối đã hết mất rồi. Tôi có nói với Yoohyun là tôi muốn đi vào một hầm ngục nên tôi có thể hỏi nhóc ấy.
Ngay lúc đó, cửa sổ tin nhắn nặng nề rung chuyển và bắt đầu trở nên biến dạng. Đúng như tôi nghĩ, xem ra họ đã cưỡng chế gửi tin nhắn đi.
Trên hết, ngay cả khung cảnh xung quanh dao động cũng mờ nhạt dao động như thể một cơn sương mù nhiệt mùa hè vậy.
May thay, kích hoạt cánh cổng vẫn chưa tắt, nên khi tôi đang định trực tiếp đi ra ngoài mà không cần sử dụng đến Môn Thạch thì,
Bộp
Thứ gì đó trắng và tròn rơi từ trên không trung xuống. Một thứ mũm mĩm trông như bánh gạo nếp lăn tròn trước khi nó há mỏ ra trong khi cả thân người đang bị quay ngược lại.
- Chíp!
.... Thứ gì đây, dễ thương thế.
- Chíp!
Nó lại kêu lên. Hai chân chổng ngược lên trời vung lên. Bông bông như một hạt bồ công anh, con ngươi tròn và bé xíu màu đen, chân và mỏ màu vàng nhạt.... một con chim non à? Kích cỡ cùng lắm thì bằng hai nắm tay cộng lại, và mặc kệ không biết tôi nhìn như thế nào, đây đúng là một vẻ ngoài hoàn toàn vô hại.
- Chíp chíp!
Vỗ vỗ.
Móa nó, nhìn cái cánh kìa. Chúng bé xíu. Đây là gì vậy? Nó thực sự tự nhiên xuất hiện đó à? Có vẻ không phải như vậy đâu. Không phải nó vừa rơi xuống từ trên một cái tổ trên cây sao?
Với một trái tim ngỡ ngàng, tôi sử dụng kĩ năng Mầm Non Triển Vọng.
[□□□□□ – □□□ (Vị thành niên)
Cấp hiện tại F
Chỉ số cấp có thể đạt được □
Những kỹ năng ban đầu đã được tối ưu hóa
□□□□□□ Đạt được sau khi lớn
□□□□□□ Đạt được sau khi lớn
□□□□□□ Đạt được sau khi lớn
□□□□□□ Đạt được sau khi lớn
□□□□□□ Đạt được sau khi lớn
※□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□]
... Có vẻ đây là một đứa nhóc hiện ra từ lỗi hệ thống. Ngoài việc nó đang là cấp F và là con non ra, không có thông tin nào mà tôi có thể hiểu được hết. Nhưng nhìn số kĩ năng ban đầu, nó chắc chắn không phải quái vật bình thường. Có tận 5 cái.
Ngay cả có thể Thức tỉnh từ A~S như Peace hay Yerim cũng chỉ ba hay bốn. Chỉ thấy có một hình ô vuông, có vẻ như không phải là cấp SS hay trên mức đó, vậy nó là S à? Mặc dù không có gì đảm bảo rằng số chỗ trống đấy sẽ ứng với số chữ cái hết.
‘... Tôi nên làm gì giờ?’
Cứ để yên con quái vật lỗi một mình thì có ổn không? Nhưng để giết nó, thực tình thì... tôi không muốn làm chuyện đó.
Trong lúc đó, con chim non đã thành công tự nâng mình dậy đang đi loanh quanh trong bụi cỏ. Có lẽ là do tôi đang dùng Thằn Lằn Dính Tường, có vẻ như nó vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi. Thay vào đó, nó phát hiện ra xác của con Khỉ Rêu và đi về phía đó.
- Chíp chíp chíp chíp
Kêu cái gì đó, nó đang định quấy rầy xác con khỉ bằng mỏ của mình, ôi! Nó có độc đó! Nếu cấp F mới chỉ chạm tay vào đó thôi là sẽ chết ngay tại chỗ luôn đó!
“Không!”
- Chíp
Khi tôi chạy qua và nhanh chóng chộp lấy nó, nó cứng lại một lát, có lẽ là do ngạc nhiên, rồi nó vỗ vỗ đôi cánh tí hon của mình một cách dữ dội.
- Chíp! Chíp! Chíp! Chíp!
“Không sao đâu, ta không định tổn thương nhóc.”
Tôi nhanh chóng gỡ bỏ chiêu Thằn Lằn Dính Tường và xoa dịu nó. May thay nó có vẻ như không bị dính độc. Đôi mắt đen láy nhỏ xíu chớp chớp, ngước lên nhìn tôi.
- Chíp!
“Ok, ok. Ngoan nào. Chirpie.”
Nó đúng là mềm và ấm thật. Đáng yêu ghê. Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên mang nó theo không? Nếu chỉ cỡ này, tôi có thể giấu nó trong tay mình rồi đi thôi.
Nếu tôi được hỏi về xuất thân của nó.... Tôi có thể nói là tôi nhặt nó về được không? Tôi không biết, tôi sẽ khăng khăng như vậy hay đại loại vậy.
“Có muốn ta cho con đá ma pháp không? Con muốn ăn không? Đá ma pháp cấp C có quá khổ cho một cấp F không?”
Nó có thể bị ốm đó. Nhưng tôi không có đá ma pháp cấp F. Không, không phải tôi không có. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy một con Khỉ Rêu đang hé mắt nhìn từ trong những cái cây.
Có vẻ như tôi phải bắt chúng lại mà không sử dụng độc thôi. Đợi một chút, Chirpie. Ba sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho con.