Chú chó cảnh sát Christie đang ngồi ưỡn ngực đầy oai vệ.
“Được rồi! Đi nào, Christie” - Huấn luyện viên Kobayashi vừa nói, vừa cầm dây xích. “Cứ thực hành như chúng ta đã luyện tập, và mày sẽ ổn thôi.” Đáp lại, chiếc đuôi nâu của Christie vẫy nhẹ.
Hôm ấy là ngày đầu tiên Christie hãnh diện đi làm nhiệm vụ với tư cách của một chú chó cảnh sát. Nó và huấn luyện viên của mình được điều tới bãi đỗ xe của trung tâm thương mại gần cảng. Lúc ấy đương chiều muộn, không khí xuân rất mát mẻ.
Kobayashi quay sang điều tra viên mặc thường phục đang đứng cạnh mình rồi hỏi: “Đây là chiếc xe bị tình nghi sao?”
“Đúng vậy. Chúng tôi nhận được tin báo về số hàng mất cắp đang được giao dịch ở đây, nhưng có vẻ bọn tội phạm biết mình bị theo dõi nên đã mau chóng chuồn biến đi. Chỉ còn mỗi thứ này ở ghế tài xế thôi”.
Điều tra viên đưa cho anh ấy một túi zip. Kobayashi mở túi, lấy ra một chiếc găng tay lao động bên trong rồi giơ nó ra trước mũi Christie.
Khịt khịt.
Một điều tra viên khác quan sát Christie đánh hơi chiếc găng tay mới thấy lạ rồi hỏi: “Thật hiếm khi thấy chó Shiba Inu được chọn làm chó nghiệp vụ, phải không anh?”
“Phải, chó nghiệp vụ thường phải là giống chó chăn cừu Đức. Nhưng anh bạn này rất khôn. Nó đã hoàn thành xuất sắc bài huấn luyện với số điểm gần như tuyệt đối đấy”.
Christie ngưng ngửi chiếc găng tay và ngẩng đầu nhìn Kobayashi.
“Ok, tìm thôi!”
Chú chó ngay lập tức dí sát mũi xuống đất mặt đất và đánh hơi tìm chung quanh. Kobayashi và các điều tra viên đi theo sau nó.
“Chúng tôi đã lục soát khắp nơi nhưng chẳng tìm được manh mối nào. Do nơi đây quả thực quá đông người…”
Dù đang là ngày trong tuần nhưng bãi đậu xe vẫn rất tấp nập người đến và đi.
Kobayashi gật đầu: “Với những nơi như này, chó nghiệp vụ Shiba nhỏ là sự lựa chọn tốt hơn chó săn cừu Đức. Chúng không chỉ dễ di chuyển hơn, mà còn không dọa cho nhiều người sợ”.
Điều tra viên kia gật đầu tán thành, tỏ sự ngưỡng mộ.
Kobayashi là một người đàn ông thấp bé với khuôn mặt phúc hậu đang ẩn mình trong bộ thường phục và chiếc áo khoác gió bên ngoài. Khi cải trang, anh ấy và Christie trông chẳng khác gì một chàng trai dắt chó đi dạo bình thường. Chẳng ai có thể ngờ được rằng hai người họ thực chất lại là một sĩ quan cảnh sát và một cảnh khuyển cả.
Christie lần theo mùi còn vương lại, càng đi càng thêm chắc chắn. Chú chó rời khỏi bãi đỗ xe và tiến thẳng ra đường. Trong lúc một điều tra viên đang ra hiệu cho xe cộ nhường đường cho Christie thì nó đã băng qua đường và rẽ trái dọc theo bến tàu nhìn ra biển.
Khi Christie đi đến cuối bến, nó ngừng đánh hơi và đưa mắt nhìn Kobayashi đầy ngần ngại.
“Đừng lo” - Anh ấy trấn an - “Mày tìm được mà. Tiếp tục nào.”
Christie đưa mũi lên không và đánh hơi xung quanh. Kobayashi và các điều tra viên hồi hộp quan sát nó.
Sau cùng, Christie bước lên một bụi cỏ bên phải, háo hức len lỏi qua đám cây xanh, rồi tiếp tục bước đi.
“Ừmm, nó đang đi về phía cầu tàu…” một viên điều tra nhận thấy.
Đi xuyên qua đám cỏ sẽ tới cầu nhanh hơn là đi đường chính.
Điều tra viên khác lên tiếng: “Khoan đã! Chính là nó. Nếu vụ trao đổi hàng hoá không diễn ra ở trung tâm thương mại mà bọn chúng thực hiện nó trên….một con thuyền thì sao?”
Và như để chứng minh cho lời nói trên là thật, Christie tiến thẳng xuống cầu tàu.
“Nhìn kìa!” Điều tra viên hét lên. Phía cuối cầu, một chiếc tàu tuần dương loại nhỏ vừa mới nổ máy. Trên tàu có một gã đàn ông đang vội vàng tháo dây neo.
Cả hai viên điều tra liền lấy đà chạy đuổi theo, hét lớn: “Mau đứng lại!”
Kẻ tình nghi vội nhảy ra phía sau bánh lái, đúng lúc một điều tra viên kịp chộp lấy đuôi dây thừng. Lúc này, động cơ chiếc tàu tuần dương chợt gầm lên dữ dội, kéo nhanh con tàu ra khỏi bến và lôi theo điều tra viên kia bổ nhào xuống nước. Người đồng đội nhanh chóng đưa tay cố kéo anh ấy lên, nhưng kết quả lại bị ngã xuống theo.
“Aa! Ôi không!”
Kobayashi cũng bắt đầu đuổi rượt theo. Christie kéo anh ấy chạy nhanh hơn, lao vút về phía cuối cầu.
Bất chợt, dây xích cổ bị căng ra, Christie đang chạy thì bị kéo giật ngược lại. Phía sau nó, Kobayashi đang nằm sấp trên mặt đất. Và phía sau Kobayashi, là một gã đàn ông tay đang lăm lăm chiếc ống sắt, thở hổn hển.
Ngay lập tức, Christie lao về phía Kobayashi.
“C-Christie, đây…”
Anh ấy vươn tay, cố đưa thứ gì đó cho Christie. Chú chó gặm giữ lấy nó vào miệng ngay khi Kobayashi tháo dây xích và hét lớn: “Chạy đi, Christie! Đừng quay lại! Chạy mau lên!”
Christie do dự vài giây, sau đó liền phóng xuyên qua chân tên cầm vũ khí và chạy hết tốc lực.
“N-này, đứng lại!” gã kia gào lên khi thấy Christie chạy quay lại cầu tàu và bật cao xuyên qua bãi cỏ.
Từ xa, có thể nghe thấy một tiếng động giống như tiếng nước bắn tung tóe phát ra, nhưng chú chó Shiba Inu không hề để tâm đến nó mà chỉ chăm chăm chạy, vì đó là lệnh của Kobayashi.
Sau khi lao vụt ra khỏi bãi cỏ, Christie gặp được vài sĩ quan vừa từ trung tâm thương mại đi tới.
“Christie? Gì thế này?”
Christie đứng lại, khẽ gầm gừ khi một viên cảnh sát tiến lại gần.
“Này, dây xích đã được thả ra. Có chuyện gì xảy ra với Kobayashi sao?”
Các sĩ quan đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Christie bắt đầu lùi lại.
“Có chuyện gì xảy ra ở dưới đó vậy?” Một viên cảnh sát thắc mắc, chỉ tay về phía cầu tàu. Đúng lúc đó, một con bọ bỗng bay sượt qua mõm của Christie.
Thấy ngứa ngáy, Christie đưa chân chà lên mũi - và ngay lập tức sợ hãi kêu ăng ẳng.
“Yiiiiip!”