Trans: Miu
Beta: Fujoshi
—-------------------------------
Sau khi trở về từ trường học, tôi nhanh chóng dọn dẹp căn phòng và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Thực đơn tối nay sẽ có món cơm cà ri kèm với salad và súp.
Khi vừa nấu xong, hệ thống liên lạc của căn hộ đổ chuông. Thế là tôi đi về hướng cánh cửa, hít một hơi thật sâu và từ từ mở khóa cửa.
“Chào buổi tối, Nishiki-kun”, Tenjou sensei chào tôi với một khuôn mặt trông có vẻ cứng nhắc.
“Buổi tối vui vẻ, thưa Sensei”, tôi cũng cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
“Xin lỗi em vì cô tới trễ nha.”
“Không sạo ạ, Sensei đừng lo lắng về điều đó… cô đang lo lắng hả?”
Phong thái tràn đầy tự tin của cô khi ở trường đâu rồi, giờ cô ấy cứ trông lúng túng sao ấy.
“À?! Đ-đâu có đâu, cô bình thường mà!” , cô ấy liên tục xua tay phủ nhận.
“Cô lo lắng vì cô… đến nhà em vào buổi đêm sao?”
“Đừng có nói theo kiểu dễ hiểu nhầm vậy”, Sensei bĩu môi.
“Trước tiên, để cô xác định lại một chút! Đây không phải là trò đùa hay là một chương trình với camera ẩn, đúng không?”
Bỏ qua lời nói của tôi, cô ấy hỏi lại với vẻ mặt thận trọng, mặc dù vậy có hơi thái quá.
“Em đảm bảo với cô, đây thực sự là phòng của em, số 102.”
“Và cô ở phòng 103. Vậy thì, điều này có nghĩa là….”
“Chúng ta thực sự là Hàng Xóm nha.”
Nghe tôi kết luận lại, Tenjou-sensei ôm đầu cổ.
“Thật quá vô lý mà, tại sao lại có một học sinh sống cạnh nhà mình chứ!!!”, cô Tenjou kêu lên với giọng nghẹn ngào và gần như rơi nước mặt.
“Vâng, nhưng chuyện này đôi khi vẫn xảy ra mà.”
Tôi không khỏi bật cười trước sự trùng hợp kỳ diệu này.
“Chuyện này chẳng hài hước gì cả! Chúng ta nên làm gì đây?!”
“Thế nên em gọi cô tới đây để nói chuyện đó.”
“Nishiki kun, sao em vẫn cứ hành động… điềm tĩnh như vậy hả?”
Sensei có vẻ không hài lòng với phản ứng khác biệt của tôi đối với cổ.
Ngay cả khi giận dỗi, khuôn mặt cô ấy trông vẫn quyến rũ thật mà. Tuy cô ấy lớn tuổi hơn tôi nhưng Sensei đáng yêu ghê.
“Vâng, em rất ngạc nhiên khi giáo viên chủ nhiệm lại là hàng xóm của mình đó. Nhưng đối với một thằng đực rựa, em thấy rằng mình thật may mắn khi có một người phụ nữ xinh đẹp như cô sống bên cạnh.” Tôi thành thật đáp lời.
“Em vô tư thật đấy.”
“Đâu có đâu, em phải dành cả ngày để quan sát cô rồi mới dám hỏi thẳng cô mà.”
“Vậy thì em nhìn cô hơi nhiều đấy! Sáng nay, cô xém điên lên rồi đó.”
Tuy miệng nói vậy nhưng nhìn cô ấy đâu có căng thẳng khi ở trên lớp đâu.
“Chà, em ngưỡng mộ cô lắm đó. Em thấy cô thật tuyệt khi Sensei vẫn có thể duy trì chế độ làm việc đấy.”
“Nishiki-kun, em có tài hùng biện à?"
“Đó là do mẹ em đã dạy rằng phải luôn bày tỏ suy nghĩ tốt đẹp trực tiếp với người khác.”
“Đúng thật. Cô đồng ý với cách suy nghĩ ấy.”
Ve mặt của Tenjou-sensei thả lỏng hơn sau khi cô ấy thấy được điểm chung với tôi.
“...Trông có vẻ cô thoải mái hơn rồi đó.”
“Bộ em đang cố trêu cô à?”
“Đâu có, em cũng thấy căng thẳng khi phải nói chuyện thân mật với người lớn tuổi hơn mình mà.” Tôi nhún nhẹ vai mình.
“Thật thảm hại mà. Sao cô lại để một đứa trẻ lo lắng cho mình chứ… cô thật ngốc mà”, Sensei thở dài, vẻ mặt bực tức của cổ cũng trông thật hấp dẫn.
“Vậy, em sống ở đây bao lâu rồi?” Cô ấy chuyển chủ đề, cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Kể từ khi em bắt đầu học trung học. Em sống ở đây được hơn một năm rồi á.”
“Cô thì mới chuyển đến đây khi lên làm giáo viên.”
“Hợp lí nha, tại nơi này khá tiện để đi đến trường mà.”
“Nhưng dù là ga tàu gần nhất hay khu chung cư, cũng thật kỳ lạ khi chúng ta chưa bao giờ gặp mặt trước đây.”
“Vâng, em cũng nghĩ thế.” Tôi hoàn toàn đồng ý.
“Sẽ tốt hơn nếu như em thôi chú ý tới cô cho tới khi tốt nghiệp đi.”
“Nhưng giờ em đã biết nên cô không thể bỏ qua được. Thế nên cô mới tới đây, đúng chứ?”
“Em nói đúng.”Tenjou-sensei cam chịu đáp lại.
Bỗng tiếng ọc ọc ọc một tiếng kêu làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng tiếng ồn đó không phải của tôi.
Giật mình, Tenjou sensei ôm bụng với vẻ mặt xấu hổ.
“Sao chúng ta không dừng câu chuyện ở đây và qua phòng em ăn chút gì đó đi?”
Dù đang là mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh. Tôi sẽ thấy tội lỗi lắm nếu Sensei bị cảm.
“Ể, nhưng..”
Hiển nhiên là Tenjou-sensei sẽ do dự rồi. Ngay cả tôi cũng do dự khi có ai đó tự nhiên mời mình vào nhà. Nhưng vậy sẽ đỡ hơn việc để một nam sinh như tôi vào nhà giáo viên.
“Bữa tối của em là cơm cà ri. Cô có ghét món này không?”
“Cô thích cà ri, nhưng…”
“Em đã làm rất nhiều nên cứ tự nhiên đi. Có thực mới vực được đạo mà.”
“Nhưng chuyện này không ổn…
“Coi như đó là quà đáp nghĩa cho những trái dâu mà cô tặng em đi.”
“Cô đã nói rồi, em không cần lo đâu.” Sensei không từ chối hẳn vì cô ấy hiểu sự cần thiết của cuộc trò chuyện này. Bên cạnh đó thì cô ấy sẽ có rào cản tâm lí rồi.
“Sensei à, mong muốn của em là tiếp tục cuộc sống bình thường như trước. Em không có ý định đen tối như đe dọa cô hay gì đó tương tự đâu, vậy nên sensei hãy an tâm đi.”
Tôi cố gắng xoa dịu sự miễn cưỡng của cô ấy bằng cách cho cô ấy thấy mình vô hại đến nhường nào.
“Thật ư ~~?” Cô ấy hoài nghi nhìn về tôi.
“Em sẽ không động vào sợi tóc nào của cô đâu.” Tôi đáp lời ngay lập tức.
Thân là một người đàn ông chân chính, sẽ là nói dối nếu bảo tôi không có ảo tưởng ngọt ngào khi biết sensei sẽ vào phòng mình. Cơ mà tôi cũng không có sự táo bạo và cung không đủ tự tin để xử lý tình huống nếu nó có phát sinh.
Tuy nhiên, đâu ai đánh thuế ước mơ đâu?
“Được rồi, cô sẽ tin em vậy.” Reiyu Tenjou cuối cùng cũng bớt cảnh giác và nở nụ cười chân thành với tôi
“........”
Một nụ cười rạng rỡ từ khoảng cách gần như này có sát thương quá mạnh. Tim tôi đang đánh trống từng hồi đây.
Tôi quay sang một bên do bị chói lóa bởi ánh hào quang mà cổ tỏa ra, và lấy tay che miệng để giấu đi nụ cười sắp sửa xuất hiện của mình.
“Mời cô vào nhà ạ.”
“Thứ lỗi vì đã làm phiền nha.” Sensei ngập ngừng bước vào lối đi và lúng túng cởi giày ra.
~ ~ ~ bà con ới, Reiyu Tenjou đã vào phòng tôi rồiiiii.
(Miu: Kẻ khóc người cười thì sao mà không dỗi được)