“Ừm…đó là người đã dính lấy tâm trí em từ thuở đó đến giờ. Anh có nhớ cậu ta không, Minato? Cậu trai đó đã cứu rỗi em hồi mẫu giáo, lúc đó em mới chỉ là một cô bé không có bạn, cô đơn một mình.”
Tôi lặng lẽ gật đầu. Làm sao tôi lại quên câu chuyện mà Riko đã kể cho tôi cơ chứ. Cậu trai đó là người hùng của cô ấy, người đã xuất hiện trong những câu chuyện của Riko từ thuở nào.
“Em không thật sự yêu cậu ta mà nhỉ, lại còn là hồi mẫu giáo nữa. Hay ý là em thích cậu ấy như một người bạn thuở nhỏ?”
Tôi hỏi, không tin được một mối quan hệ như thế có thể tồn tại ngoài đời. Riko mỉm cười, chối bỏ nó.
“Ngay khi em học xong mẫu giáo, bố em đã đi công tác ở nước ngoài. Nên là từ đó, em chưa từng gặp lại cậu ấy. Cho đến khi em trở lại Nhật Bản, lúc còn là một học sinh sơ trung. Khi gặp lại, cậu ấy vẫn tốt bụng như ngày nào. Nhìn thấy cậu ấy cười với vẻ ngại ngùng, tim em đã được lấp đầy bởi sự hạnh phúc. …Em đã nghĩ, ‘Oh, có lẽ mình đã yêu chàng trai này từ hồi 5 tuổi cơ’. Từ đó, em đã hiểu được cảm xúc của chính mình.”
“…À, ừ, anh hiểu rồi.”
Tôi cố gắng, kìm nén cái sốc của mình, cố để giữ một nụ cười gượng gạo trên mặt. Tôi đã quá nông cạn khi nghĩ rằng tôi có lẽ là người mà Riko thích. Nhưng cái hy vọng đó đã bị dập tắt ngay lập tức với những lời nói của cô.
Ngay khi tôi nhận ra điều này, tôi lại bị tấn công bởi những cơn đau nhói.
Đây là gì…?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi đã trải nghiệm một cơn đau như thế này trong lồng ngực.
Máu rút cạn khỏi cơ thể tôi, và tôi mất hết cảm giác ở mặt đất.
Tôi không thể tin rằng việc biết người con gái đứng trước mặt mình đã có người cô thích lại có thể khiến tôi thấy giằng xé như vậy…
Ngay cả tôi cũng có thể thấy điều đó.
Tôi đã nghĩ về việc này từ rất lâu, và đây chắc chắn là tình yêu tôi dành cho cô ấy.
Sự thật rằng nỗi đau thất tình sẽ khiến bạn nhận thức rõ hơn về cảm xúc của mình là một điều rất bình thường của một người mới bắt đầu yêu.
Tôi vừa đủ để có thể nhớ những điều sau đó. Khi tôi nhớ lại, tôi đã nói ra vài từ mà tôi còn không hiểu và chạy vào phòng, để lại một Riko đang hơi bối rối ở đằng sau…
Tôi đã sốc đến nối tâm trí tôi bị mờ đi.
<><><>
Kể từ hôm đó, tôi đã không thể nhìn thẳng vào mặt Riko nữa. Nếu cô nàng nói chuyện với tôi, tôi sẽ trò chuyện một cách bình thường với cô ấy, nhưng tôi không thể nhìn cô như lúc trước nữa, cũng vì thế, tôi thường chạy vọt vào phòng ngay sau bữa ăn tối.
Và tối nay, tôi cũng đang giết thời gian trong phòng mình.
“…Chán muốn chết.”
Trước đó, cuộc sống một mình của tôi vẫn bình thường. Bây giờ, tôi đã học cách dành thời gian với Riko, và tôi không thể ngăn việc cảm thấy có quá nhiều thời gian.
“Huh…, đến cửa hàng tiện lợi nào.”
Tôi lẩm bẩm một mình và đứng dậy. Khoảnh khắc tôi ra hành lanng, cánh cửa của căn phòng đối diện tôi mở ra như thể tôi đã canh đúng giờ.
“Minato-kun?”
Tôi không thể không giật mình.
Khuôn mặt của Riko nhìn trộn thông qua khoảng trống trên khe cửa, và sau một khắc do dự im lặng, cô nói với giọng run run.
“Anh đang tránh né em…, phải không…?”
“À, không! Không, không, không, không phải vậy đâu…!”
“…Nói dối.”
Với đôi mắt mở to, Riko liếc nhìn tôi với ánh măt buộc tội. Thật không công bằng khi em lại dễ thương thế. Và thật xấu hổ khi em đã thích người khác nhưng lại quyến rủ tôi nhiều thế này.
Ugh.
Xin lỗi, tim đau quá…
Tôi sẽ rơm rớm nước mắt mất.
“…Minato-kun, em-“
“Anh xin lỗi! Anh định ra cửa hàng tiện lợi…!”
“Ồ…”
Anh xin lỗi, RIko.
…Anh vẫn chưa thể nói thẳng với em được.
Biết rõ rằng bản thân thật thảm hại, tôi lướt qua cô và chạy đi.
<><><>
-Rồi một giờ sau, tại cửa hàng tiện lợi.
Tôi không thể về nhà, vì thế tôi cứ giết thời gian bằng cách đi loanh quanh khắp nơi.
… Nhưng tôi không thể cứ thế này cho đến sáng, liệu tôi có nên…?
Thở dài lần thứ mười một và đặt cuốn tạp chí xuống. Rồi tôi lê bước về nhà, tốn nhiều thời gian hơn bình thường.
Trong thang máy, lại là một tiếng thở dài nặng nề khác.
… Kế hoạch của tôi là mở cửa trước một cách yên lặng và lén lút bước vào phòng để Riko không biết.
Nhưng rồi…
“Riko…!”
Ở lối vào, tôi thấy Riko đang ngồi ôm đầu gối.
“Em đang đơi anh về…”
“Không đời nào, từ nãy giờ ư…!?”
Riko gật đầu. Như thể cô là một chú chó trung thành đợi hàng giờ chờ chủ của cô về nhà, và nó khiến tôi thật sự thấy bất an.
Ý em là em thật sự muốn nói chuyện với tôi đến mức đó sao…?
…Em đang rất phiền lòng vì tôi đang tránh né Riko…?
…Không, nhưng em nói đúng.
Chúng tôi đang cùng sống dưới một mái nhà.
Nếu người đó tránh mặt tôi mà không rõ lý do, tôi chắc chắn sẽ bận tâm.
Tôi thậm chí không nhận ra rằng tôi đang hành động một cách ích kỉ chỉ vì tôi không muốn bị tổn thương…
Tôi thật tệ.
Vấn đề không phải là Riko đã có người cô thích hay chưa.
Không đời nào tôi có thể khiến cô ấy thích mình nếu tôi cứ vô tâm như thế.
“Anh xin lỗi…”
Tôi xin lỗi Riko vì mọi thứ, và cô chậm rãi đứng dậy. Cô đi lại chỗ tôi. Tôi vô thức nuốt nước bọt. Riko nhìn có vẻ hơi buồn.
“Minato-kun, anh sẽ nghe em nói chứ…?”
“Uh-huh.”
Tôi nắm chặt bàn tay khi tôi đợi Riko nói.
Tôi không biết cô ấy định nói gì…
Thành thật mà nói, tôi đang khá sợ v** l**.
Có lẽ cô sẽ nổi giận vì cái thái độ *** của tôi.
“Cậu vẫn không thoải mái với con gái hả…, Minato-kun?”
“Ừ.”
…Làm thế đ** nào Riko lại biết điều đó?
…Tôi đoán ai cũng có thể biết được qua thái độ của tôi.
Sau cùng thì tôi không thể nói chuyện với mấy đứa con gái trong lớp, và tôi là người trông khá đáng nghi chỉ qua việc đi nhặt tờ rơi. Chỉ gần đây tôi mới có thể có một cuộc trò chuyện thật sự với Riko. Nếu tôi bối rối một chút, tôi sẽ bắt đầu nói lắp bắp.
Tôi gật đầu lại với Riko, thấy hơi xấu hổ về sự yếu đuối của bản thân.
“…Anh cũng không tốt với em ư?”
Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn lúc trước và mở rộng mắt.
Tôi không tốt với Riko…?
…Ban đầu, tôi không tốt thật.
Thành thật mà nói, chỉ việc đối diện với một cô gái đẹp như này đã khiến tôi bị áp lực và khiến tôi lo lắng hơn cả với mấy cô gái khác.
Nhưng giờ…
Tôi đã cảm động trước lòng tốt của Riko, biết được cô dễ thương thế nào, ngưỡng mộ cô, và trước khi tôi biết điều đó, tôi đã phải lòng cô ấy…
Bây giờ, cô đã trở thành người có thể phá vỡ trái tim tôi mà không ai khác có thể làm được.
“…Không...”
Tôi thích cô ấy, và đó là lý do tại sao tôi sợ cô, và cũng vì cô đặc biệt hơn bất kì ai khác, bao gồm cả những cảm xúc mâu thuẫn đó. Tôi không đặt cô ấy vào cùng loại với mấy người con gái còn lại.
“Riko khác với những người con gái khác…!”
Một giọng nói thật mạnh mẽ thậm chí còn khiến tôi ngạc nhiên, phát ra từ tôi.
Riko, người cho đến vừa rồi còn trông hơi buồn, đưa mu bàn tay lên miệng và chỉnh lại biểu cảm, đưa ra một cái nhìn quyết tâm.
“…Thế em… sẽ không kìm nén cảm xúc thêm nữa…”
“Ý em là gì khi kìm nén cảm xúc…?”
Riko lắc đầu, và chầm chậm đưa tay ra. Tay của Riko ôm chặt lấy cái mép áo tôi khi tôi đứng đố trong bối rối.
“Nếu anh không thích những gì em làm, Minato-kun, cứ nói với em. Và em sẽ không làm lại nó nữa…Em nhận ra rằng thậm chí khi em không làm gì…Em đôi lúc thấy bản thân phải rời đi, như lần này. …Thậm chí nếu em không được phép thổ lộ cảm xúc của mình, em sẽ kìm lại…”
“Đợi đã Riko. Anh không biết em đang nói về điều gì…”
Riko đang nói cái *** gì vậy?
Lần này, tôi đã tránh mặt Riko và khiến cô thấy khó xử, đúng không?
Tôi hiểu phần đó.
Nhưng phần còn lại của câu chuyện thật bí ẩn đến nỗi tôi thấy như thể đang nghe một mật mã phức tạp.
Riko cười khúc khích khi cô thấy tôi đang bối rối.
“Đó thật sự đúng là Minato-kun rồi… Đó là những gì em… thích.”
“Ể…, ể…?”
“Những gì em muốn anh hiểu, Minato-kun, rằng nếu có gì em làm mà khiên anh không thích, cứ nói em biết. Phần đó không ổn à…?”
Tôi không nghĩ có thứ gì Riko làm mà khiến tôi không thích cả…
Cô đang đợi câu trả lời của tôi với một khuôn mặt nghiêm túc, và tôi nói, “Okay”, và Riko hỏi lại, “Chắc chắn chứ…?” và cô cuối cùng cũng đã nở nụ cười thường lệ của mình.
…Nụ cười này đã biến mất chỉ vì tôi tránh né Riko…
Khi tôi nghĩ về nó, tôi một lần nữa nhận ra sự ngu ngốc của mình, và muốn biến mất đi cho rồi.
Tôi sẽ không bao giờ làm lại những điều như thế.
Dù cho tình yêu đơn phương của tôi dành cho Riko sẽ khiến tôi đau như thế nào trong tương lai.
Tôi sẽ không định để Riko phải chịu đựng.
Tôi đã quyết tâm như thế.
Ơm, mọi người khỏi phải hoang mang làm gì vì lão tác giả chưa từng đem việc này vào mấy chap trước đâu