Phần 1
Ngày hôm đó, Alexandre Gascoigne xuất hiện ở Đài Bắc.
Đài Bắc ----- Thành phố trung tâm nổi tiếng của Đài Loan.
Nơi anh ta đến là chợ đêm tại đường Trữ Hạ - nơi tràn đầy những gian hàng tạp hóa và quán ăn nhỏ. Mỗi tối, chỗ này lại tấp nập người dân địa phương và khách du lịch mua bán những món ăn vỉa hè đặc sắc.
Bạn có thể đứng và ăn chúng luôn, hoặc cũng có thể ngồi ở hàng ghế trước quán để thưởng thức.
Chẳng qua, tối hôm đó, nơi anh ta chọn là một quán cơm nhỏ trông khá lâu năm rồi.
Ngồi xuống cạnh chiếc bàn dài đặt bên ngoài tiệm, Alec gọi ngẫu nhiên vài món. Bởi vì loại chợ đêm này không bán rượu, nên anh ta đã tự mình mang theo bia lon.
Bánh hấp, bánh luộc, bánh gạo nhân thịt, xúc xích có thêm hương liệu, trứng cuộn đẹp mắt v.v.
Ngay khi các món ăn vừa gọi được dọn lên bàn, người anh ta chờ cũng tới.
“….. Lâu không gặp rồi nhỉ, Alec.”
“Haha. Chắc cũng phải một năm ấy chứ.”
Người đó dùng giọng Mân Nam để chào hỏi, thế nên Alec cũng dùng thứ ngôn ngữ đó trả lời.
Một cô gái cỡ mười bảy mười tám tuổi, đeo kính mắt.
Tên là Cecilia.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác đơn giản phủ trên áo phông trắng, cùng với cái váy giản dị. Tuy khuôn mặt trông cũng khá dễ thương, nhưng thiếu đi nét tươi sáng mĩ lệ.
Alec quen cô trong chuyến đi tới miền cực đông vài năm trước. Vì trả lại ơn tình nợ anh khi đó, cô đã trở thành một phần của [Royal Arsenal].
“Thỉnh thoảng tôi cũng có đến St. Ives mà … Không, nhắc lại thì, cô tới tổng bộ chưa? Tôi nghĩ hẳn là một lần cũng không nhỉ.”
St. Ives.
Là tổng bộ của [Royal Arsenal] mà Alec đứng đầu.
Nằm ở vùng Cornwall phía cực tây của nước Anh, nó là một thành phố nhỏ gần biển.
“Anh không nhớ lầm đâu. Tôi chưa từng gặp bất kì người đồng nghiệp nào trừ anh cả.”
Cecilia dùng giọng nói bình thản và đơn điệu để trả lời. Cô ta là thiếu nữ rất ít biểu hiện cảm xúc của mình trên khuôn mặt cùng giọng nói.
“Cứ tạm thế đi…. Tuy nói vậy, nhưng không ngờ người biếng nhác như cô mà lại dứt khoát đồng ý lời mời đấy.”
“Bởi vì muốn gặp anh.”
“Đừng có kể chuyện tiếu lâm chẳng buồn cười thế nữa đi. Bia cũng đổi vị rồi này.”
“……”
Lời nói đùa bị vặn lại ngay lập tức làm Cecilia không phát biểu được gì thêm.
Tuy trên cơ bản thì cô ta là một người ít nói và có khuôn mặt không biểu tình, nhưng giờ xem ra lại có chút tức giận thì phải.
Mà, Alec hoàn toàn không quan tâm, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn.
“Người nói muốn nhìn thấy Kim – Câu – Đảo chính là cô, và vì thế nên cô mới tới đây đúng không?”
(Cái kim câu hòn đảo lên)
Tuy Cecilia vẫn còn khá trẻ tuổi, nhưng cô ta đã là một đạo sĩ rất xuất sắc.
Đạo sĩ – cách xưng hô với nhưng người học tập chú thuật tương truyền đời đời của Trung Quốc. Đồng thời, cô ấy còn sở hữu tri thức truyền thừa sâu rộng về thần thoại phương Đông.
“Chuyện đó thì sao chẳng được.”
“Ngược lại hẳn nên nói là trừ nó ra thì đâu còn lý do nào khác mới đúng.”
Lại bị cô ấy dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào rồi. Là có lời gì muốn nói sao?
“Đó là cây kim của rắc rối.”
Alec không chần chừ mà tiến ngay vào chủ đề.
Từ trong túi áo, anh ta lấy ra một cái que nhỏ. Độ dài và độ rộng của nó không khác lắm với một cây bút bi, chất liệu có màu vàng be. Nó chính là thần vật lấy được từ Nhật Bản – Thiên chi nghịch mâu.
(mâu – như thương hay giáo)
“Nhắc lại thì, trước đây tôi đã từng nói với cô rồi. Có lẽ thần thoại của những bộ tộc biển phía Nam Trung Quốc đã truyền tới Đài Loan đầu tiên, sau đó là Đông Nam Á, và tiếp theo là Polynesia và Micronesia. Trong quá trình đó cũng đi qua cả Nhật Bản.”
“Ừm, tôi vẫn nhớ.”
“Trong thần thoại của bộ tộc biển, thế giới bắt nguồn từ hải dương. Nó bao trùm bốn phương tám hướng, không hề có bóng dáng của lục địa. Khi ấy, thần sáng tạo từ thuở nguyên sơ đã thả dây câu và kéo lục địa từ giữa biển cả lên, trở thành những hòn đảo. Đó chính là câu chuyện kể về sự sinh ra của đất đai và rồi là tạo nên đất nước.”
Alec vừa gắp đồ ăn cho vào miệng vừa uống bia và nhàn nhã kể.
“Từ 4000 năm TCN đến 3000 năm TCN, những người dân biển ngồi trên những con thuyền nhỏ thô sơ đi về phía Nam của Thái Bình Dương, di cư về mọi nơi trên thế giới. Kết quả là, thần thoại sáng tạo thế giới của hệ biển Đông Á bị phân tán, và đương nhiên, Nhật Bản cũng tương tự.”
“Izanagi và Izanami tạo quốc.”
“Đúng thế. Ngay tại vùng biển nguyên sơ trừ những mảnh nhỏ trôi nổi thì chẳng còn gì khác, Izanagi và Izanami đã đem Thiên chi nghịch mâu cắm xuống, quấy đảo. Và thế là đất đai xuất hiện, tạo nên quần đảo Nhật Bản ngày nay. Ma, dùng kim làm lưỡi câu, dùng que, gậy để quấy, mới nhìn thì cũng không tương tự lắm…..”
“Đó cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm.”
Alec khẽ gật đầu với lời đáp ngắn gọn tùy tiện của Cecilia.
Nhật Bản thời cổ đại, ‘mâu’ được ghi chép là công cụ dùng để câu cá. Bản chất của những câu chuyện đó vốn không khác gì nhau.
“Cái ‘mâu’ đó là tên chung của những thần vật tương tự, và quả nhiên nên coi là thứ đạo cụ để tạo quốc.”
“Alec muốn điều tra về đồ vật này?”
“Haha. Tôi muốn nghiên cứu triệt để xem nó có khả năng gì, và làm thế nào để sử dụng một cách linh hoạt.”
Cecilia lạnh lùng nói với Alec đang liến thoắng:
“Không được. Chúng ta – những kẻ không phải thần không thể làm được chuyện đó đâu. Từ bỏ đi!”
“Cũng không hẳn. Thực ra tôi đã nghĩ ra hai phương pháp rồi.”
“……. Thật hả?”
Cecilia xem ra khá là khâm phục. Đôi mắt đằng sau cặp kính trợn tròn.
Alec nhún nhún vai với vẻ mặt tán tụng thẳng thắn ấy.
“Cũng không phải là phương pháp gì kì diệu lắm. Xét theo thần thoại, thứ này hẳn là thần vật có liên quan với thần của đất hoặc nước. Nếu là thế, một khi phát hiện một vị thần như vậy ở đâu đó, thì có thể dùng nó rồi. Sau đó sẽ quan sát và nghiệm chứng chuyện xảy ra.”
“….. Tóm lại, không được làm ở đất nước này, quá nguy hiểm.”
Alec nở nụ cười thấu hiểu với phản ứng của cô gái.
Vốn anh ta cũng không dư thừa thời gian làm loại chuyện như thế.
“Nếu vậy, thì chỉ còn một cách cuối cùng. Tìm ra hài cốt của vị thần có liên quan đến đại địa hoặc hải dương, và để nó tiếp xúc với thứ này. Hãy giúp tôi, đầu tiên là đem những ghi chép về những vị thần đất mẹ hoặc long xà thần trong khoảng 100 năm trở lại đây điều tra rõ ràng đã.”
“…. Long cốt. Tuy đúng là vẫn còn một bộ, nhưng Alec này, muốn tìm thấy nó thậm chí còn khó hơn tìm một vị thần.”
“Chỉ là khó khăn mà không phải không thể. Cứ thử xem sao.”
Nghe ý kiến của cấp dưới, Alec vẫn chẳng để ý lắm.
Anh ta, vì tìm hiểu đủ loại bí ẩn, đã đi qua biết bao nhiêu thánh địa rồi? Loại tìm kiếm kiểu này chỉ có thể coi như làm nóng người mà thôi.
“Nếu như suy xét đến việc tìm ra nó sẽ có thể chắc chắn tránh khỏi chiến đấu vô vị với thần linh, thì việc này có hiệu suất hơn nhiều. Đừng coi nhẹ thế.”
“Tôi không coi nhẹ nó. Chỉ là ý tưởng của anh quá kì lạ thôi.”
Cecilia rất ít khi có những biểu hiện rõ ràng dễ hiểu. Cô ấy thở dài ngán ngẩm.
“Alec, anh quả là một người không tầm thường. Trong khía cạnh mang hỗn loạn đến cho thế giới, quả là không ai có thể so sánh với anh, chắc chắn phải dẫn đầu quá nhiều so với những Campione khác.”
Lời khen ngợi bình thản. Nhưng là cho thứ danh tiếng kém cỏi vô cùng.
“Tôi mới không dã man và tùy tiện như những kẻ kia. Đừng có đặt tôi chung với bọn họ.”
Alec không thể không nói với vẻ mặt khó chịu.
………………….
Sau đó vài ngày.
Alec chậm rãi đi tới Los Angeles.
Di chuyển qua Đài Loan, Philippine, thậm chí cả Trung quốc. Trong những ngày này, anh ta đã đi khắp lãnh thổ vài đất nước. và rồi, Alec chọn nơi này làm điểm dừng chân cuối cùng.
Anh ta chỉ hành động một mình. Cecilia đã nhận nhiệm vụ mới và đi làm việc khác.
Alec ngồi taxi từ sân bay tới thành phố lớn ở bờ biển phía tây nước Mĩ – Los Angeles.
Nó là lò nung của các chủng tộc, căn cứ điểm lớn của kinh tế và công nghiệp - thành phố ma quỷ giữa vòng xoáy của tội ác – đô thị có cả đọa lạc và phồn vinh đối chọi với nhau.
Tại nơi ‘hỗn loạn’ ấy, che giấu nhưng kẻ luân lí khó tha.
Đem nhân tính và lương tâm bán cho quỷ dữ, nhận lại ma lực siêu phàm, nhưng kẻ có sức mạnh đặc biệt – Tà thuật sư.
Và cả, Sát thần giả đeo mặt nạ - John Pluto Smith!
Alec không cho là lần đến Mĩ này có thể tránh tiếp xúc với người này.
Xác định lại quyết tâm, anh ta đi taxi tới đại học Samantha ở Los Feliz. Vài năm trước Alec đã đến đây một lần, cấu tạo bên trong ngôi trường vẫn không thay đổi gì.
Vì thế hành động của Alec khá thuận lợi.
Sau khi xuống xe, nhìn cũng không nhìn bản đồ trường học mà đi vào luôn – anh ta nhớ rõ tuyến đường.
Đến phòng nghiên cứu của Giáo sư Joe West tại khoa Ngôn ngữ hiện đại, Alec gõ cửa. Sau khi nghe tiếng ‘mời vào’, anh ta không do dự mở cửa. Bên trong phòng có hai người.
Một người đàn ông da đen lớn tuổi có khuôn mặt trí thức và cô gái da trắng với mái tóc đỏ như ngọn lửa.
Lẽ đương nhiên, người trước chính là giáo sư Joe West – một nhà nghiên cứu vang danh toàn thế giới trong lĩnh vực văn học giả tưởng, và cũng là thiện lương ma thuật sư. Năng lực bác sĩ tinh linh của ông ấy cho dù là ở châu Âu cũng không ai sánh được.
Và, cô gái còn lại hẳn là Annie Charlton.
Một sinh viên trong lớp của West, mỹ nhân đeo kính cùng tuổi với Alec luôn khiến người ta phải ấn tượng sâu sắc. Đây là một nhân vật tỉnh táo trầm ổn, với khả năng hành động cao siêu, cũng là cấp dưới của John Pluto Smith với vai trò điều tra trinh thám….
Ngài giáo sư giật mình, còn cô sinh viên thì tỏ ra thận trọng khi bị bất ngờ.
Họ cũng đã từng nhìn thấy vị Campione được xưng là Hắc Hoàng tử này.
“Tôi nhớ không nhầm thì khách tới hôm nay hẳn là Mr. Gascony do Pires giới thiệu mới đúng. Ý tưởng thú vị này là sao vậy?”
Giáo sư West vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Alec vừa mở lời.
“Chính thế. Tôi là Alex Gascony. Một người Pháp đến Oxford để học hỏi, sinh viên hẹn gặp ông hôm nay. Mọi chuyện được sắp đặt như thế.”
Alec quyết giả vờ đến cùng. Dù có cải trang thế nào thì khả năng bị phát hiện bởi vị bác sĩ tinh linh này cũng rất cao. Thế nên anh ta cố tình xuất hiện với gương mặt chân thật của Hắc Hoàng tử, nhưng tên họ khác để ghé thăm.
“Ồ, là thế à.”
Nếu dùng cái tên Alexandre Gascoigne để tới một địa điểm có liên quan với John Pluto Smith, thì sẽ rất dễ phát triển thành vấn đề ngoại giao giữa các Quỷ vương – một hành động khác thường.
Không muốn rút dây động rừng, thế nên dùng cách này để tiếp xúc-----
Có lẽ do hiểu được mục đích của Alec, Giáo sư nhún vai và hơi hơi thở dài.
“Tôi đoán tốt hơn là mình nên bỏ qua việc tên của nhân vật cần chú ý nào đó bị rút gọn thì tốt hơn nhỉ. Mà khoan, vẫn nên nghĩ kĩ thêm chút nữa mới phải!”
“Gì cơ, những lúc thế này thì cái quan trọng là hình thức, chứ không phải sự thực. Nên chỉ thế là đủ rồi.”
“Vậy chẳng hay Mr. Gascony tới đây có việc gì thế?”
Annie Charlton nói xen vào.
Ánh mắt cực kì sắc bén của cô ấy tập trung vào Alec, nếu Giáo sư gặp nguy hiểm thì sẽ lập tức dùng thân mình ra bảo vệ. Ai cũng có thể nhìn ra được sự kiên quyết ấy. Quả là một nữ hào kiệt đáng ngưỡng mộ.
“Tôi không định ở lại quá lâu, thế nên sẽ nói thẳng luôn. Long cốt ---- dùng cách nói của thành phố này thì chính là ‘Hài cốt của thiên sứ’, xin hãy cho tôi mượn một thời gian.”
“Cái gì?”
“Anh muốn thứ đó để làm gì?”
Alec cười một cách kiêu ngạo trước sự kinh ngạc của Annie và Giáo sư.
“Để thí nghiệm và xác minh.”
“Lại muốn gây ra náo loạn cho thế giới sao?”
“Thế, cô sẽ làm gì bây giờ? Dù sao, khi tôi có ý định làm từ thiện như kiểu xóa bỏ tai nạn khỏi thế giới này từ khi nó mới nhen nhóm, thì cũng sẽ bị lũ lắm miệng nhận định như thế thôi. Việc thiện hay việc ác trong lời nói của ta, cô --- không đánh giá được.”
Alec dường như cố ý bỏ qua câu hỏi của Annie.
“Tóm lại, vì thế nên tôi cần long cốt. Giáo sư, tôi nhận được thông tin là khoảng 10 năm trước ông đã lấy được nó tại Tứ Xuyên Tung Của. Nếu ông có thể cho mượn một cách hào phóng, thì tôi sẽ không cần làm điều thừa nữa. Xin hãy suy nghĩ kĩ một chút.”
Làm điều thừa. Cũng chính là ăn trộm.
Nếu anh ta muốn thứ gì đó, thì dù chủ sở hữu của nó có sức mạnh về tiền bạc, hay quyền năng, ma thuật, Alec cũng sẽ không do dự khi ăn cắp nó. Để tâm đến cái gì mà đạo lý, thường thức thế gian --- không phải là phong cách của anh ta.
“Đúng là cái đồ tệ hại! Dù bình thường có tỏ ra nghiêm túc cỡ nào, nhưng cứ khi làm việc là lại bộc lộ ngay bản tính gây nhiễu loạn đáng sợ cho người khác ngay!”
West lắc đầu nói trong tức giận.
“Được thôi. Như anh mong muốn. Tôi sẽ đem ‘hài cốt’ mình đang giữ ra.”
“Joe! Đừng quyết đinh vội vàng thế!”
Nghe lời cảnh báo của Annie Charlton, Joe West tỏ ra suy tính sâu xa đáp:
“Asherah đã chết, [Vua Ruồi] cũng diệt vong, Los Angeles đang tận hưởng sự yên bình vài năm rồi không có. Cũng nên ngăn không để Vua địa ngục đối đầu với Hắc Hoàng tử. Hơn nữa, Annie này, tôi không cho rằng anh ta là loại Quỷ vương có thể thừa cơ người khác không đề phòng để cướp lấy thứ mình muốn.”
Nếu hai người cùng là Quỷ vương quyết chiến với nhau, sẽ không thể phán đoán được ai là người chiến thắng. Đấy không phải là vấn đề ai mạnh hay ai yếu.
Bởi vì bất kể tình thế ra sao đều theo đuổi chiến thắng, dùng hành động trông như lớn mật mà lại ngu ngốc để tìm kiếm thành công mới chính là bản lĩnh của Quỷ Vương.
Thế nhưng, việc thắng thua thực ra không hề giới hạn trong ‘trộm cắp’.
Joe West đã làm đúng. Đó là thắng lợi cá nhân của Hắc Hoàng tử Alec.
Anh ta là Quỷ vương thần tốc và mê cung. Đã từng dùng quyền năng khả nghi của mình đánh bại vô số đối thủ. Hơn nữa còn rất giỏi ma thuật, cùng với mưu kế sách lược. Chính những khả năng đó khiến Alec trở thành đạo tặc quái dị mạnh mẽ nhất trong lịch sử.
Cuối cùng, Annie cũng phải khó khăn chấp nhận lời nói của người thầy và khẽ gật đầu.
Phần 2
Trong phòng nghiên cứu, trên bàn đặt một cái đĩa mỏng.
Hòn đá nhỏ màu trắng sữa đang nằm gọn trong đó.
“Nghe nói những [Dị thần] hiển hiện trên đời, sau khi mất đi cơ thể, trong một trường hợp hiếm có thì sẽ để lại một phần máu thịt hoặc xương – một phần của hài cốt. Các đạo sĩ của Trung Hoa gọi đó là ‘long cốt’, ma thuật sư Bắc Mĩ xưng là ‘hài cốt thiên sứ’. Có đúng vậy không?”
“Haha. Đương nhiên, nó khác hoàn toàn máu thịt xương cốt của tất cả sinh vật trên đời.”
Giáo sư West nói với Alec – người đang vừa ngắm nghía hòn đá nhỏ vừa lẩm bẩm.
“Thân thể còn lại của các thần linh sẽ biến thành cát bụi hay đá vụn tan biến đi. Sau thời khắc đó, nếu vì ngẫu nhiên mà sót lại thứ gì đó vẫn giữ được hình dạng, thì nó sẽ trở thành thánh vật và được tôn thờ, trở thành căn nguyên mang đến sức mạnh cho các ma thuật sư. Hừm, là một thứ cực kì khó thu thập được.”
Giáo sư nhìn xuống hòn đá nhỏ đặt trên cái đĩa mỏng.
“Thứ này được may mắn phát hiện tại nơi thần sáng tạo của Trung Quốc – Nữ Oa hàng lâm.”
“Nữ Oa. Cũng là một vị nữ thần đất mẹ có thần cách của ‘rắn’.”
Alec rút [Thiên chi nghịch mâu] trong túi ra, để lại gần hòn đá nhỏ màu trắng sữa.
Và thế là, [Mâu] biến dài ra. Từ xấp xỉ cây bút bi trở thành dài gần một mét. Giáo sư West và Annie bị sự thay đổi đột ngột này làm cho ngạc nhiên cứng họng.
“Quả nhiên là bị hài cốt của nữ thần đất mẹ kích thích….”
Có rất nhiều cuộc mạo phiêu lưu kéo dài suốt hơn mười năm. Alec hiểu được là nhờ vào kinh nghiệm trong suốt thời gian đó.
Di hài của thần linh sở hữu thần tính cao hơn rất nhiều so với một thánh thú, nói không chừng tiếp xúc với nó thậm chí có hiệu quả ngang với trực tiếp chạm vào một vị thần----
Alec mỉm cười vì kế hoạch đang tiến triển thuận lợi.
Giờ thì, dùng cái [Mâu] này thế nào cho tốt nhỉ. Thử dùng đầu nhọn cắm xuống mặt sàn xem nào… Đâm vào rồi. Quả thực không khác gì cắm vào bùn cả.
Mũi của Thiên chi nghịch mâu đâm xuống mặt đất lát gạch men sứ.
“Khi chưa lập quốc, lúc mà lãnh thổ chưa có hình thái xác định, vẫn trôi nổi như váng mỡ, Izanagi và Izanami đã nhận lệnh ‘chỉnh sửa và cố định đất nước này’, và được ban cho Thiên chi nghịch mâu. Hai vị thần đứng trên cây cầu nổi của trời, đem ‘mâu’ cắm xuống, và bắt đầu quấy tròn…”
Alec nhớ tới một chi tiết nhỏ trong thần thoại Nhật Bản.
Anh ta thử dùng Thiên chi nghịch mâu quấy trộn mặt đất lát gạch men. Thật kinh người. Lớp gạch men dần dần mất đi độ cứng và sự gắn kết. Chẳng khác gì nước bùn bị khuấy lên. Thế nhưng, dần dần cảm giác nặng tay cũng biến mất, cuối cùng tạo nên cảm giác như kem sau khi bị tan chảy.
“…. Tan ra rồi? Mất đi hình thái cũ à?”
“Theo phong cách của Nhật Bản, hẳn nên gọi trạng thái này là ‘điệt tử’.”
(Điệt tử là đứa con đầu tiên của Izanagi và Izanami, quái thai, có cơ thể không xương, như một đống thịt và bị thả trôi theo dòng nước, sau là một vị thần của ngư dân, người lao động, may mắn, thần bảo vệ sức khỏe cho trẻ em. Có thể ý nói trạng thái đống bầy nhầy chăng L)
Giáo sư West, và Annie người vẫn giữ im lặng đều nhìn chăm chú vào khung cảnh này.
Vài chục giây trước gạch men vẫn là một bộ phận của sàn nhà.
Nhưng giờ nó đã biến thành một chất lỏng đang lưu động, có màu khó mà diễn tả bằng lời được. Vừa nhìn thì trông như trong suốt không màu, nhưng nếu tiếp tục quan sát sẽ nhận ra đó là màu trắng, không lâu lại bắt đầu lập lòe tỏa sáng. Đủ kiểu quang huy lóe lên như kính vạn hoa, không ngừng biến đổi màu sắc.
Từ trong đó có thể tìm thấy tất cả mọi sắc thái tồn tại trên thế gian. Không màu cũng là muôn sắc.
“…Gascony. Không, Alexandre Gascoigne. ‘Điệt tử’ là cái gì?”
Annie đột nhiên đặt câu hỏi. Và giọng điệu thiếu đi loại cảm giác đến từ một sinh viên.
Chẳng bằng nói đó là phong phạm của vương giả khi hỏi một vị vua ngang hàng với mình.
“Đó là đứa con quái thai của hai vị thần sáng tạo Nhật Bản – Izanagi và Izanami. Nghe nói cơ thể không có xương cốt, hình dạng không cố định. Sau khi sinh ra không lâu đã bị ném vào trong biển và bóng tối chôn vùi rồi….”
Alec vừa giải thích vừa đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Anh ta khi nãy mới chỉ quấy theo chiều thuận kim đồng hồ, giờ lại thử dùng Thiên chi nghịch mâu quay theo đường ngược lại. Liên tục một thời gian, cảm giác nặng tay từ từ tăng lên.
Giống như đang khuấy nước, và không lâu sau là kem.
Sau đó, nó lại trở lại cảm giác như bùn rồi cuối cùng ngưng đọng hẳn.
…..Lại khôi phục về mặt đất lát gạch men. Chẳng qua, giữa viên gạch là hoa văn hình xoắn ốc, không thể nói là quay về hình dạng cũ được.
“Tại Đông Á và biển Đông Nam Á, có thần thoại về ‘Câu đảo’ và ‘Tạo quốc’. Cái ‘mâu’ này chẳng lẽ lại là thần vật tái hiện chuyện đó ư…..? Thần vật sáng thế tạo nên lục địa, thậm chí sinh ra điệt tử……”
Một số tri thức và ý tưởng quay cuồng trong đầu Alec.
[Thép] mạnh nhất. Vị vua xuất hiện cuối cùng trên thế giới này. Sự kiện phát sinh tại Nhật Bản ngày trước. Tác dụng hẳn phải có của Thiên chi nghịch mâu. Và còn, Avalon cùng Guinevere….
“Nhắc lại thì đây hẳn là cơ hội tốt để cắt đứt duyên phận với nữ nhân kia…..”
Alec dùng ma thuật [Hoàn trả] để giải trừ Thiên chi nghịch mâu.
Đến lúc cần, phép [Triệu hoán] có thể lấy nó ra lần nữa. Chúng là những ma thuật mà các kị sĩ của Châu Âu cần có để luôn mang theo kiếm hoặc trường thương bên mình.
Sau đó, anh ta quay về phía chủ của phòng nghiên cứu.
“Xin lỗi vì đã làm phiền lâu như thế. Chuyện của tôi đã xong hết rồi. Cho phép tôi chào tạm biệt nhé.”
“Đối với chúng tôi thì đó quả là lời cảm ơn tốt nhất rồi.”
Trước lời nói của Alec, Annie tỏ ra khá khó chịu khi đáp lại.
“Anh cứ thế mà rời đi trước khi mang tai nạn tới thành phố của chúng tôi đi. Alexandre Gascoigne, mong anh đừng đặt chân tới California lần thứ hai nữa!”
Sau khi rời khỏi phòng nghiên cứu, Alec hóa thành sấm sét và bay về hướng biển.
Để kiểm tra chức năng của Thiên chi nghịch mâu.
Bởi vì kết quả đạt được khá vừa lòng, nên anh ta ở lại Los Angeles thêm một đêm.
Đó là căn phòng của một khách sạn đối mặt với Thái Bình Dương, được đánh giá là khá cao cấp. Phục vụ phòng khá tốt, bữa tối cũng ăn xong, và giường đã sửa soạn từ trước rồi.
Thế nhưng, Alec lại vừa ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ vừa suy tư.
Đi thẳng từ Đông Á sang Bắc Mĩ. Có cả mệt mỏi lẫn cảm giác chênh lệch múi giờ. Tuy vậy, vẫn có đống chuyện nhiều như núi cần anh ta cân nhắc.
Alec trước đó đã bố trí một kết giới ma thuật trong căn phòng.
Đó chỉ là một ma thuật đơn giản phát ra cảnh báo khi có nguy hiểm tới gần. Nhưng, thế đã quá đủ với vị Campione thần tốc này rồi. Chạy trốn cũng tốt, chiến đấu cũng được, hay hoặc là tung hỏa mù với đối thủ, đều nằm trong sự khống chế tự do của anh ta. Vì thế, dù cho có nghe thấy tiếng ma thuật báo động, Alec cũng chỉ bình thản nói:
“Nếu muốn tới thăm giữa lúc đêm khuya, thì ít nhất cũng nên gọi điện thông báo trước chứ nhỉ.”
Bằng một bí thuật hoặc phương pháp gì đó.
Cánh cửa sổ vốn đang khóa bị mở ra, bức màn che tung bay bởi gió.
Kẻ thoải mái đi vào căn phòng từ ngoài cửa sổ là một người đeo mặt nạ kì lạ. Hơn nữa đây còn là trên tầng mười….
Tấm che mắt của mặt nạ được thiết kế khiến người ta liên tưởng tới mắt kép của côn trùng.
Bên dưới tấm áo choàng như cánh của loài chim ma quỷ, là bộ trang phục cao cấp đỏm dáng như trong ca kịch.
“Gascoigne. Hiệp ước quan hệ giữa anh và tôi là không xâm phạm lẫn nhau. Thế nhưng, chuyến đi lần này của anh chẳng phải đã vi phạm qui tắc rồi sao?”
John Pluto Smith. Quỷ vương thống trị Los Angeles đã xuất hiện.
“Tôi không hề dùng thân phận Alexandre Gascoigne để tới…..Về việc này, tôi đã trao đổi với cấp dưới của anh rồi.”
“Xét theo hành vi khó ưa của anh ở phòng nghiên cứu của bạn tôi, bỏ qua những lời vừa rồi của anh cũng không phải là không được.”
Smith nhún đôi vai được bao bọc trong chiếc áo choàng. Động tác ấy điệu bộ như thể chỉ xuất hiện trên sân khấu.
Căn phong bình thường trong khách sạn quả thực như biến thành một sàn diễn kịch.
“Trên biển Los Angeles…. Gần quần đảo Channel, đột nhiên xuất hiện một hòn đảo chưa được ghi chép trên bản đồ. Sự kiện khác thường ấy có vẻ đã xảy ra lúc15 giờ.”
“Ah.”
“Hơn nữa, khoảng 17 giờ, hòn đảo đó cũng biến mất một cách bất ngờ.”
“Có chuyện đó sao?”
“Có ma thuật sư phe thiện lương cảm nhận được lượng ma lực khổng lồ đã tới đó điều tra và báo cáo lại. Nhắc lại thì, Gascoigne, anh mang theo mình một thần vật đúng không?”
“Chỉ là tình cờ thôi, mà thế thì sao?”
Alec từ tốn lên tiếng.
“Về sự kiện đó, mặc kệ tôi cũng có điểm tốt cho anh.”
“Tuy chuyện đó đúng là rất có sức hấp dẫn….. Anh định làm gì đây, Gascoigne?”
Tấm che mắt của mặt nạ dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú của Alec.
“Tuy sức tưởng tượng và khả năng hành động xuất chúng của anh là một ưu điểm, nhưng tôi nhớ là cái điểm mạnh ấy không hề được anh phát huy tại những việc ngoài sở thích của mình. Cho dù có là tôi, thì cũng cần phải thận trọng với nó.”
“Đừng nói linh tinh. Tôi không hề độc đoán bỏ qua người khác và đầy tính phá hoại như người đời vẫn bảo.”
“Chuyện đó tôi có thể chấp nhận. Thế nhưng, so với những quan niệm đạo đức thông thường, anh càng coi trọng mỹ học của riêng mình, và, tính cách không quan tâm tới những phiền toái gây ra cho xung quanh mà vẫn đâm đầu vào thì không khác gì lời đồn cả. Thế nên bình luận của người đời cũng không thể xem nhẹ được.”
“……Hởở.”
“Vì thế, đối với tôi, tin anh vô điều kiện là một lần đánh bạc nguy hiểm.”
Alec chép miệng, không hề phản bác.
Gã cuồng cosplay thích khoe mẽ này không giống như cô nàng bạo lực Trung quốc hay tên đần độn của Ý. Đây là một nam nhân có thể lý trí suy xét khi đàm phán và thảo luận. Cần phải đẩy nhanh chủ đề mới được.
“Đây là kế hoạch để giải quyết thủ lĩnh của các Thánh tổ, xử lý phiền phức từ khi nó mới manh nha. Việc này hẳn không tính là không liên quan đến anh chứ?”
“Thánh tổ. Đã mấy tháng rồi mới nghe thấy từ này đấy.”
“Những Tà thuật sư rải rác khắp Bắc Mĩ cũng được chia làm vài hệ thống. Một trong số đó, là phe phù thủy trước đây từng thờ phụng các Thánh tổ như những nữ vương. Các cô nàng này từ Châu Âu di chuyển đến châu Mĩ trong thời kì khai thác, và đã làm nhiều việc xấu xa.”
Alec nói ra mặt tối mà chỉ có các ma thuật sư mới biết.
Đương nhiên Smith hẳn là cũng không xa lạ gì. Bởi vì trong vài năm gần đây, [Vua Ruồi] đối địch với anh ta chính là giáo phái Tà thuật sư liên quan tới hệ phù thủy.
Và rồi, vị vua đeo mặt nạ đen này nói một tiếng ‘Đúng thế’ và khẽ gật đầu.
“Chính vì những hành động cấp tiến trong bóng tối của những phù thủy này, khiến cho các tu sĩ của Tân giáo tổ chức những cuộc săn phù thủy tại Bắc Mĩ càng ngày càng nhiều và trở nên bệnh hoạn, làm rất nhiều nữ tính phải chịu đựng sự giày vò thê thảm. Một bi kịch lớn.”
“… Thế Gascoigne này.”
Quay mặt nạ nhìn chăm chú về phía Alec, Smith mở lời.
“Nghĩa là, đề nghị của anh chính là cái này? Ngay cả thời hiện đại cũng có ảnh hưởng to lớn với các Tà thuật sư – Thánh tổ ---- Vì mục đích mang tới sự hủy diệt cho bọn họ, bảo tôi mắt nhắm mắt mở với những hoạt động mờ ám của anh?”
“Haha. Anh cũng không muốn lại chiến đấu với một Asherah thứ hai đúng không?”
“Hừm.”
Smith trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi lên tiếng.
“Đúng thế, điều này có lợi cho cả hai chúng ta. Thế nhưng.”
“Sao thế? Muốn nhìn thấy chứng cứ có thể xác nhận xem lời tôi nói là thật hay giả à?”
“Yêu cầu như thế với loại người như anh thì cũng vô dụng thôi. Chẳng qua, trí lực và sức tưởng tượng của anh cũng không tệ. Nhưng, nếu lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, việc sẵn sàng từ bỏ nó cũng là sự thật mà thôi.”
“Đó không phải là từ bỏ. Chỉ là vì mục đích tùy cơ ứng biến mà thêm vào một tiết mục trợ hứng!”
Đối với câu nói có ý khác của đối phương, Alec không nhịn được phải gằn giọng.
“Đối thủ của chúng ta vẫn luôn là chư thần và đồng loại. Chính vì bọn họ là những kẻ mà thường thức và mưu kế đều không có tác dụng, nên tùy cơ ứng biến cũng là chuyện đương nhiên.”
“Maa. Nói thì nói thế…. Đối với anh thì, tùy cơ ứng biến cũng sẽ tạo nên kết quả hoàn toàn khác biệt so với kế hoạch ban đầu. Chắc là lúc Chén Thánh giả xuất hiện nhỉ, chẳng phải khi đó anh đã bỏ qua việc đàm phán với vị Công chúa kia giữa chừng và tùy ý làm bừa theo ý mình sao?”
Công chúa.
Đương nhiên chính là vị chủ tịch cũ của Hội trí giả nước Anh, tiểu thư của nhà công tước Gododdin - Alice Louise của Navarre.
Alec không thể tin được là nữ nhân kia lại có thể đem bí mật đó dễ dàng tiết lộ ra ngoài như thế…..!
Anh ta hơi tức giận trong lòng khi nghe lời trêu đùa của Smith. Thế nhưng.
“Tuy là như thế, tôi cũng biết là kế hoạch của Alexandre Gascoigne đã từng thành công nhiều lần…. Thôi được rồi, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở với sự vô lễ của anh lần này.”
“Thế hả. Xin lỗi nhé.”
Alec bình tĩnh lại sau câu nói đó của Smith. Tuy không cố ra vẻ thần bí như người hùng đeo mặt nạ, nhưng Hắc hoàng tử vẫn là một Campione rất coi trọng mặt mũi của mình.
Sau cuộc trò chuyện, John Pluto Smith lịch lãm cúi chào rồi rời đi qua cửa sổ.
Chẳng khác gì một diễn viên nổi tiếng đi xuống khỏi sân khấu sau buổi biểu diễn của mình.
Vài giây sau, Alec liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của anh hùng với chiếc áo choàng và mặt nạ đen đâu nữa. Tan biến trong vô hình như sương khói.
“Vẫn đúng là cái gã xuất quỷ nhập thần ấy nhỉ.”
Thì thầm xong, Alec lấy ra di động của mình.
Gọi cho người cấp dưới đáng tin cậy vẫn ở lại nước Anh - Iceman.
Alec thuyết minh ngắn gọn cho vị kị sĩ trong truyền thuyết kia về ‘kế hoạch’ được tổng kết sau vài giờ qua. Người đứng đầu tổ chức lại ở nước ngoài trong thời gian dài, một mình bày mưu nghĩ kế, lại tự thân hoàn thành. Đối với cái kế hoạch vớ vẩn này, Iceman không thể không than vãn.
“... Còn nữa, đối với chuyện anh làm, Campione của Nhật Bản đã chuyển lời chất vấn tới đây rồi. Nếu như chúng ta truyền tin là không biết Alexandre Gascoigne đang ở đâu, thì hẳn là sẽ tạm thời dìm được chuyện này xuống.”
“Cứ mặc kệ đã. Một thời gian ngắn sau tôi sẽ tự mình xử lý.”
Lời vừa dứt, để cho chắc, Alec lại bổ sung một câu.
“Chuyện ở tổng bộ cứ làm như bình thường là được rồi, nếu Kusanagi Godou vì tức giận mà xông vào thì cứ nhanh chóng rút lui đi. Không cần thiết phải trực tiếp đối đầu với những kẻ sánh ngang thiên tai như Campione làm gì. Chỉ cần cố gắng hết sức để hắn tiêu tốn thời gian vô ích ở những chuyện lặt vặt là được.”
“Đành phải thế thôi. Trong tình trạng không có thủ lĩnh như hiện nay, chúng tôi chỉ có thế làm đến mức ấy.”
Alec bình tĩnh đáp lại lời trào phúng của Iceman.
“Đừng có nói thế. Vì triệt để chấm dứt nghiệt duyên với Guinevere, cứ trả nợ trước cũng không tệ lắm mà? Nếu đã có cơ hội bẫy được nữ nhận kia mà bỏ qua thì chẳng phải quá ngu ngốc sao? Cứ để cho tôi làm theo ý mình một thời gian nữa đi.”
Lúc này, đã là nửa đêm ngày thứ năm ở Los Angeles.
Cùng thời gian, nhưng do chênh lệch múi giờ, Nhật Bản mới chỉ là chiều muộn. Hơn nữa, Vị Campione của phương Đông đã bắt đầu hành động rồi.
Phần 3
Một tuần đã trôi qua sau khi Athena ra đi tại Nhật Bản.
Trong khoảng thời gian này, Quỷ vương bận rộn nhất trên thế giới là Alexandre Gascoigne. Nhưng bên này, Kusanagi Godou của Nhật Bản vẫn cứ sống cuộc sống bình thường của mình.
Dù sao đi nữa, cậu vẫn chỉ là một học sinh, lúc bình thường vẫn có nghĩa vụ phải đi học.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là an phận thủ thường. Chẳng bằng nói là hoàn toàn ngược lại.
Cuối tuần tiếp theo này không chỉ có thứ 7 chủ nhật, mà thứ hai cũng là ngày nghỉ lễ, tổng cộng 3 ngày liên tục. Vào lúc đó, Godou đang tiến hành đầy đủ chuẩn bị. Và chuyện này từ đầu đến cuối sẽ được trình bày dưới đây.
Sau khi chiến đấu với Lance Lot, và mắt nhìn Athena ra đi đêm hôm ấy.
Nhìn tờ giấy được gửi tới, Godou cảm thấy giật mình.
‘Đây là thứ khiến tại hạ cảm thấy hứng thú, muốn tạm thời giúp bảo quản một thời gian, xin dùng phương pháp đơn giản này để bày tỏ, mong có thể được đến sự đồng ý, sau khi làm đầy đủ nghiên cứu với nó thì sẽ trả lại. Hơn nữa, nếu xác định nó là thứ cần chúng tôi bảo vệ, thì sẽ có khả năng phải kéo dài thời gian nghiên cứu, mong được thông cảm. -------- Alexandre Gascoigne.’
Đây là bức thư được gửi tới Ủy ban biện soạn lịch sử. Kí tên là Alexandre Gascoigne. Là Campione đã cướp đi Thiên chi Nghịch Mâu. Hình như thường được gọi là Hắc hoàng tử thì phải.
“.……. Tóm lại là ‘bởi vì có hứng thú với nó nên mượn đi, nói không chừng có thể không trả lại, xin đừng để ý’ hả. Làm cái quái gì vậy, cái gã này!”
Godou nói thêm một câu như thế.
Nghe nói tờ giấy này được ma thuật gửi tới biệt thự của Sayanomiya ở Sanbanchou khu Chiyoda.
Godou sau khi trở về từ Kisarazu cũng không về ngay nhà mà đi tới chỗ này. Mục đích là vì kiểm tra lại bức thư Alec gửi, và bàn bạc phương châm hành động sau này.
“Đây chính là bức ‘thư mượn’ nổi danh của Hắc hoàng tử sao? Lần đầu được thấy đấy.”
Người thì thào là gia chủ đời tiếp theo của nhà Sayanomiya - Sayanomiya Kaoru.
Trong phòng tiếp khách của biệt thự, có mỹ nhân mặc đồ nam này và Godou, cùng với Erica, tổng cộng 3 người.
Hội nghị khẩn cấp này chỉ có họ. Ena vì dùng Thần hàng thuật quá độ nên bị bắt phải đi điều trị. Yuri và Liliana thì đi kiểm tra xem còn có hậu quả gì còn sót lại của việc bị hóa đá không nên vẫn còn trong viện. Amakasu cũng phải xử lý mọi chuyện sau cuộc chiến.
“Gã này hình như đã làm chuyện giống thế này vài lần rồi hả?”
“Vâng, ngài ấy cũng từng trắng trợn mượn đi rất nhiều linh vật và thần khí cất giấu trong các ma thuật hiệp hội trên khắp châu Âu. Lời giải thích là ‘Có hứng thú, muốn nghiên cứu một chút’.”
Erica trả lời Godou và nhún nhún vai.
“Nếu gặp phải bảo vệ nghiêm ngặt thì đưa ra lời thách thức trước rồi dễ dàng trộm đi, còn khi chẳng có độ khó gì thì chỉ để lại giấy mượn đồ. Còn nữa, nếu phát hiện thứ cực kì quan trọng là không trả lại luôn, trưng bày và bảo tồn trong hiệp hội [Royal Arsenal] của mình.”
“Nghe là là để thể hiện cho phong cách truyền thống của Đế quốc Anh mà anh ta bắt chước.”
Viện bảo tàng Anh mà nước Anh tự hào.
Đồ trưng bày trong đó phần lớn đều là thứ bị cướp đoạt về từ khắp nơi trên thế giới, chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì…
Vị Campione này đã cố tình mô phỏng theo như thế.
Nhắc mới nhớ, Godou đã từng nghe nói về ‘gã kì cục có tính cách khó chịu’ này.
“Đã xác định là Campione của nước Anh đúng không?”
“Ừm, đồn rằng trong số bảy vị Quỷ vương, sở thích của anh ta có hơi khác với những người còn lại.”
Kaoru vừa trả lới vừa liếc nhìn Erica.
“Về việc này thì chẳng phải Erica-san đây càng hiểu rõ hơn sao?”
“Đúng thế. Ma thuật sư châu Âu bọn tôi đã phải chịu đựng đày ải suốt 12 năm kể từ ngày ngài ấy trở thành Campione rồi.”
Erica dẫn dắt chủ đề cuộc trò chuyện.
“Hầu tước Voban, Giáo chủ Luo Hao, Sir Savaltore, ngài John Pluto Smith, và Kusanagi Godou. Tất cả đều là ‘chiến binh’, họ chỉ tỏa sáng thật sự trong chiến đấu, từ đó tìm được sự thỏa mãn trong tâm linh. Hơn nữa đối thủ chỉ có thể là [Dị thần], hoặc những Campione cùng cấp.”
“…. Đừng có tự tiện nhét anh vào trong đó!!”
Tuy Godou lầu bầu về cái ví dụ không hợp lý đó, nhưng Erica vẫn tiếp tục nói.
“Hắc hoàng tử nếu cùng là một Sát thần giả, tôi cho rằng anh ta nhất định cũng là một ‘chiến binh’. Chẳng qua, đối với ngài ấy, thì còn kiêm cả ‘người thăm dò’ và ‘nhà mạo hiểm’ nữa.”
“Người thăm dò và nhà mạo hiểm…..?”
Godou trầm ngâm khi nghe thấ những từ ngoài ý muốn.
“Tóm lại thì gã đó không phải vì chiến đấu, mà coi việc khiêu chiến những bí ẩn và nguy hiểm làm ý nghĩa cuộc sống à?”
“Cách hình dung rất tuyệt vời. Chính xác như những gì anh vừa nói đó.”
“Không khác gì nhiều so với thằng đần Doni mỗi khi nói ‘nhanh ra đây solo tý cho vui nào’ nhỉ.”
Godou lầu bầu khi nhìn vào bức thư mượn đồ mà Erica chỉ.
“Thế nhưng, vì sao hắn lại muốn trộm [Thiên chi nghịch mâu] nhỉ? Chẳng lẽ là để đưa cho nhóm Guinevere à?”
“Em nghĩ khả năng đó khá nhỏ. Ngài ấy và Guinevere là kẻ thù đã nhiều năm nay.”
“Nếu vậy, vấn đề về gã Gascoigne này cứ tạm thời để đấy đã.”
Nghe được câu trả lời của Erica, Godou chần chừ nói.
“Nếu Thiên chi nghịch mâu ở trong tay gã đó, nhóm Guinevere sẽ bị hấp dẫn về nó đúng chứ? Đã vậy, trong khoảng thời gian này tôi muốn làm những việc khác.”
“Những việc khác, à?”
“Ừm, chuẩn bị cho cuộc chiến với ------- Lancelot.”
Godou khẳng định cho câu hỏi của Kaoru.
Nghe thấy cái tên của Chiến thần, mỹ nhân mặc đồ nam khẽ gật đầu cùng với Erica.
“Tuy chỉ là cảm giác vô căn cứ…. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ một lần nữa tới Nhật Bản để chiến đấu với mình. Tôi muốn chuẩn bị sẵn sàng khi thời điểm đó đến.”
Kẻ đã sát hại Athena – Lancelot du Lac.
Là chính Godou tự phát ra lời tuyên ngôn muốn tái chiến với vị thần đó. Hơn nữa, trong lòng đã xác nhận rằng ngày đó không còn xa nữa.
Có lẽ, đó là tiên tri đến từ trực giác của Campione cũng nói không chừng.
Nếu là như thế, mài sắc [Kiếm] cho cuộc tái chiến với Lancelot là nhiệm vụ quan trọng nhất.
......
Ngày tiếp theo, thứ hai.
Thời gian kiểm tra ở bệnh viện của Yuri và Liliana bị kéo dài thêm, họ vắng mặt ở trường.
Sau đó, đến thứ ba, khi được bảo đảm là không có di chứng gì, hai người quay lại học viện.
Hôm đó, nhóm Godou tập trung trong sân trường để ăn trưa.
Tuy từ trước đến nay vẫn luôn ăn ở sân thượng, nhưng giờ đã là giữa tháng 11 rồi, gió trên đó khá lạnh, nên địa điểm được đổi thành sân trường.
Dù bị vây quanh trong bốn bức tường, nhưng chỉ cần có ánh mặt trời chiếu rọi đem đến sự ấm áp là quá đủ rồi.
Và rồi, trong khi ăn, Godou nhận được thông tin là ‘Hắc hoàng tử Alex đã mất tích’.
“Godou đã nhờ em bày tỏ sự không hài lòng trước sự kiện vừa qua với bọn họ đúng chứ?”
“Ừm.”
“Vì thế, em đã liên lạc với [Royal Arsenal]. Ngài Iceman – phó chỉ huy của bên đó đã thừa nhận là 2 ngày trước Hoàng tử đã tới Nhật Bản.”
Erica tỏ ra khá thản nhiên khi nói như thế.
“Hơn nữa họ còn tỏ vẻ không thể xác định Hoàng tử hiện đang ở đâu.”
“Bình thường thì, người đứng đầu một tổ chức dù không ở thì cũng phải biết rõ là đang ở đâu mới đúng chứ?”
Godou hơi giật mình nói.
Sau khi cướp đi [Thiên chi nghịch mâu] từ Amakasu, thì Hắc hoàng tử rốt cuộc đã đi đâu? Ủy ban biên soạn lịch sử dường như cũng không thể điều tra ra được, đây quả thực là một điều bí ẩn.
“Thực ra Ngài Iceman và chú của em đã quen nhau từ nhỏ rồi. Ông ấy đã nói như thế này.”
Vị kị sĩ trong truyền thuyết, ngang hàng với chú của Erica – Paolo Blandelli.
“Tôi vô cùng xin lỗi, Alexandre Gascoigne hoàn toàn không đáp lại sự liên lạc của chúng tôi trong vài ngày nay, không thể xác minh tin tức được. Tuy rất tiếc, nhưng đó cũng là chuyện thường hay xảy ra.”
“Vì thế nên cuối cùng chỉ còn cách đợi ngài ấy liên lạc lại thôi. Thủ lĩnh của chúng tôi đang làm gì, đối mặt với nguy hiểm như thế nào…. Có lẽ chỉ chờ đến lúc mọi việc kết thúc mới biết rõ được. Hơn nữa lần này ngay cả ngài Campione của Nhật Bản cũng tỏ ra khó chịu… Trời, dạ dày tôi đau không chịu nổi rồi….”
Những lời trên đều đến từ người đàn ông được gọi là Ngài Iceman.
Từ giọng nói qua điện thoại không thể cảm nhận được ý đồ che giấu gì. Chẳng bằng nói là, có thể thấy rõ sự buồn phiền lo lắng của người thuộc hạ có cấp trên làm bừa quá mức.
“Tôi cũng đã nhiều lần nghe nói về chuyện Hoàng tử Alec vì thích hành động một mình mà bỏ rơi cấp dưới. Nếu thế thì có khi cũng không phải nói dối đâu.”
Liliana vừa mở giỏ thức ăn vừa nói.
“Đương nhiên, cũng có thể là biết rõ nhưng cố tình giấu diếm. Nhưng dù sao cách nói của bên đó càng có khả năng hơn.”
Liliana vừa đưa hamburger qua vừa liếc nhìn Godou một cái.
Chiếc bánh mì trong tay cô có kẹp thịt bò xay, cà chua, rau xà lách, thịt hun khói, lê và pho mát, chúng được xuyên chặt với nhau để tránh rơi vãi.
Ngoài món này ra, cô còn chuẩn bị cả dưa chua và vòng hành tây các thứ nữa.
Tuy các món ăn vẫn chu đáo như thế, nhưng Godou càng quan tâm tới vẻ mặt của kị sĩ.
“Gì chứ, cái ánh mắt là lạ đó?”
“A, không có gì. Chỉ là các Campione có vẻ như luôn là người lúc bất tri bất giác lại mang tới phiền phức cho người xung quanh.”
“Đúng là thế nhỉ. Đều có một mặt là thường thức không có tác dụng cho lắm.”
Vì cái gì ngay cả Yuri đều là nhìn về phía mình khi nói câu đó chứ.
Gần đây, dường như những cô gái bên cạnh mình càng ngày càng biết cách mỉa mai trêu chọc rồi thì phải… Godou cứ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Tóm lại, không thể xác định được Hắc hoàng tử đang ở góc nào trên thế giới. Vị này là người có thể bay tới bay lui như tia chớp. Cho dù ngài ấy có di chuyển từ Bắc cực tới Nam cực trong vài ngày thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc cả.”
Rất hiếm thấy, Erica tuyên bố đầu hàng, nhận ly trà từ tay Yuri và duyên dáng nhấp một ngụm.
“Đây là một thiên tài có thể lập tức hành động không chút ngập ngừng ngay thời điểm đưa ra quyết định. Những người xung quanh dường như chỉ cần chờ nhận ra rồi đi theo là được. Nếu như ngài ấy có thể trở thành sếp của Amadeus Mozart thì có lẽ đã là một tấm gương tốt rồi.”
“Chuyện với gã này cứ tạm gác đó đi. Dù sao thì, hiện tại vấn đề với Lancelot mới là thứ cần quan tâm nhất.”
“[Dị thần] Lancelot, có thần cách vô cùng khó phân tích.”
Liliana nói với Godou đang trầm ngâm.
“Ông ta là thần bảo vệ của những phù thủy cấp cao cực kì hiếm thấy. Nguyên hình của vị thần này thì cả tôi và Erica đều không hiểu rõ.”
“Về việc này, có người muốn em chuyển lời cho Godou.”
Erica nói xen vào.
“Bí mật của phù thủy thì hỏi phù thủy là tốt nhất. Bởi vì đó là điều mà ngay cả Lily cũng không biết, nên đối tượng để hỏi cũng có hạn thôi đúng không? Em đã nhận được câu trả lời là ‘nếu là thế thì có thể giúp đỡ với tư cách cá nhân’.”
“Là cô ấy hả?”
“Ừm. Là người có dòng dõi cao quý ở London đó.”
Godou khẽ gật đầu. Sau trận chiến với Tề Thiên Đại Thánh, anh đã nghe về gia đình của cô ấy. Nếu nhắc tới một phù thủy vượt qua Liliana, thì trong những người anh quen ngoài cô và Lucretia Zola ra cũng chẳng còn ai khác cả.
“Cô ấy đã nhắn thế này ‘nếu muốn tìn hiểu về bí mật của Lancelot, thì hãy mang miko đến đây’.”
Nhận được lời nhắn, Godou nhìn sang nàng Yamato Nadeshiko ngồi bên trái mình.
Miko. Đương nhiên là chỉ Mariya Yuri.
Godou ngay lập tức nói.
“Mình có thể trông cậy vào cậu chứ, Mariya?”
“Đương, đương nhiên là được!”
Yuri chẳng biết vì sao đỏ mặt lên rồi gật đầu.
“Chỉ cần là điều mà Godou-san hi vọng…. Bất kể đi tới nơi đâu mình cũng sẽ theo cùng…..”
“May quá, cảm ơn cậu nhiều nhé.”
“Tuy cũng không cần nói, nhưng mà em sẽ đi cùng đấy. Nếu cần ai đó làm người liên lạc với vị kia, thì sự lựa chọn hàng đầu đương nhiên phải là kị sĩ của anh – Erica Blandelli rồi.”
“Tất nhiên, không có em thì sẽ khá là phiền phức đấy.”
Godou ngay lập tức đưa ra câu trả lời cho Erica. Vốn thì chuyện thiếu nữ tóc vàng không cùng đi chưa từng xuất hiện trong đầu cậu.
“Liliana, chuyện chuẩn bị chuyến đi thì nhờ cậu nhé?”
“Ngài, Erica và cả Mariya Yuri tổng cộng ba người đúng không?..... Ừm, xin hỏi ngài có thể mang thêm một người nữa có được không….?”
Người tự xưng là thị vệ trưởng – Liliana có hơi ngập ngừng khi nói chuyện.
“Hỏi chuyện như thế mới kì quái đúng không?”
“Vâng, đúng thế thật. Vậy, cứ quyết định như thế đi.”
Sau câu trả lời mập mờ cố ý của Godou, Liliana đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
Vậy là chuyến đi cho bốn người đã sắp xếp xong, tiếp theo chỉ cần chờ ngày khởi hành là được. ------- Ngay lúc Godou đang gật đầu tự nhủ.
“Nhưng Godou-san này, cần chờ đến cuối tuần mới sang bên đó đúng không?”
“Ừm, đúng là mình dự định như thế.”
“Tuần trước cậu đã qua đêm ở ngoài rồi, lần này mọi người nhà Kusanagi sẽ đồng ý chứ?”
Nghe câu hỏi khá lo lắng của Yuri, Godou mới để ý tới chuyện này.
Thứ 6, thứ 7 tuần trước, bởi vì chiến đấu với Athena và Lancelot mà anh đã liên tục ngủ ở ngoài rồi. Nếu cuối tuần này lại ra nước ngoài, thì sẽ tiếp tục là một lần du hành nhỏ nữa.
Nếu là một gia đình học sinh cấp 3 thông thường, thì chuyện này tuyệt đối không bao giờ được chấp nhận.
Về mặt này, so với gia đình Hime-miko Mariya, hay nhà Blandelli và Kranjcar hoàn toàn không có người giám hộ, thì khá là khác biệt. Thế nhưng.
“Không biết nên nói là may mắn hay gì, người lớn của nhà mình cũng không như mọi người bình thường. Hẳn là không có chuyện gì đâu.”
Thử tưởng tượng phản ứng của người nhà Kusanagi, Godou khá thoải mái.
Nếu xin phép với mẹ cậu - Kusanagi Mayo.
“À. Không cần mang đặc sản gì về đâu. Ta không muốn phải ăn thứ mình không thích. Còn nếu nhất quyết muốn mua quà, thì chỉ lấy rượu thôi đấy.”
Sẽ là như thế, câu trả lời mà ngay cả nơi muốn đến cũng không hỏi.
Là ông nội Kusanagi Ichirou, thì chắc là ông sẽ đột nhiên mỉm cười, dùng ánh mắt nhìn đồng phạm để xem Godou.
Người lớn nhà mình quả là không tầm thường. Godou giật mình trước tưởng tượng của chính cậu.
“Nhưng mà, Shizuka-chan có thể sẽ có ý kiến đấy. Thực ra vào ngày hôm qua, khi ở câu lạc bộ trà đạo, cô bé tỏ ra rất tức giận về việc Godou-san cứ qua đêm ở ngoài mà thậm chí không nói với em gái mình câu nào.”
“….. A? Con bé? Có việc ấy à?”
Imouto-chan Kusanagi Shizuka. Nghe thấy cái tên đó, Godou hơi bất ngờ.
Nhắc mới nhớ, sau khi trở về từ Kisarazu thì đã bị cằn nhằn rồi.
‘‘Đúng nhỉ, con bé thuộc nhóm người bình thường mà.’’
Godou ôm hai tay thì thầm.
Ma, đó là cô em gái có thể thản nhiên mở một chai whisky trong bữa tiệc mừng năm mới của nhà Kusanagi – tại một mặt không ngờ lại có tiềm năng đáng kinh ngạc.
“Không tìm một cái cớ hẳn hoi thì đúng là không thể nhỉ…..”
Sao để người nhà lo lắng cho được. Godou vừa nghĩ như vậy vừa lẩm bẩm.
“Hay là, để mình sang nói chuyện với Shizuka-chan xem sao?”
“Mariya á?”
“Ừm, cứ nói là có chuyện nhất định phải nhờ Godou-san giúp, và cần tới 1 nơi khá là xa có được không?”
Yuri vừa nhẹ nhàng mỉm cười vừa đề nghị.
Đúng rồi, nếu lấy lý do là đi giúp bạn bè thì có lẽ Shizuka có thể thông cảm. Bởi vì cô em gái này rất hiếu thắng và thích lo chuyện bao đồng.
“Cách này có khi tốt đấy, nhờ cậu nhé, Mari------”
“Em không muốn dội gáo nước lạnh đâu, nhưng tốt nhất là đừng có làm vậy. Bởi vì sẽ chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu cả.”
“Đúng như Erica nói đấy, ngừng việc khiêu khích một con dã thú đang bị thương đi.”
Đối với đề nghị của Yuri, cả Erica và Liliana đồng thời ngăn cản.
“Anh nghĩ là nếu lấy lý do đó thì hẳn con bé sẽ không nói gì nữa mới phải chứ.”
“Ừ, Shizuka là người rất tốt bụng…”
Godou và Yuri đều cảm thấy khó hiểu.
“Có tốt bụng hay không thì tại thời điểm như thế đều không quan trọng nữa.”
“Dùng Yuri để che giấu mới là vấn đề. Đương nhiên, cả em và Lily cũng đều không được nốt. Không tìm được một cái cớ càng tốt hơn nữa thì không được đâu Godou…. Ma, trong trường hợp khẩn cấp thì có thể im lặng rời đi, cũng không có rắc rối gì lớn lắm đâu mà.”
[Xích quỷ] – vị thiên tài trong giao thiệp khẽ nhún vai và nói như thế.
Dù thế nào đi nữa, quá không quan tâm đến em gái cũng là không tốt. Nên làm sao giờ nhỉ?
Việc vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích với Shizuka bị kéo dài cho tới ngày hôm sau – thứ 4.
Godou đi thăm Seishuuin Ena.
Vì đã phải chiến đấu đơn độc vài ngày trước, Ena cần được nghỉ ngơi chăm sóc tại gia tộc ở Chichibu. Nghe nói cô ấy sử dụng thần lực quá sức nên đã tích tụ mệt mỏi và tổn thương không thể coi thường được.
“Vâng, tuy cơ thể có chút nặng nề, nhưng cũng tính là đỡ hơn nhiều rồi. Em nghĩ đi cùng Bệ Hạ sang bên đó cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Thế mà mọi người cứ nói sẽ nhốt Ena ở nhà luôn.”
Nàng Miko thần kiếm đang kể khổ với Godou – người vừa đến thăm cô.
Chẳng qua, vị trí là trên giường bệnh của bệnh viện.
“Seishuuin đã rất cố gắng rồi mà. Bây giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt cái đã. Erica đã trở về, không cần phải lo lắng cho tôi nữa đâu.”
“Tuy là như thế, nhưng Ena vẫn muốn luôn ở bên Bệ Hạ.”
Hiếm thấy là, Ena nói chuyện với Godou – người đang khuyên mình bằng giọng làm nũng như một đứa trẻ.
Có lẽ vì thân thể trở nên yếu đuối nên cô ấy cảm thấy cô độc và bất an chăng. Godou đặt tay lên vai Ena, nhẹ nhàng khuyên cô gái.
“Nếu cô cứ gắng gượng như thế để rồi làm tổn thương cơ thể mình, thì tôi sẽ áy náy lắm. Tôi muốn ở bên cạnh mình phải là một Ena khỏe mạnh cơ. Trong khoảng thời gian này cứ ngoan ngoãn ở lại đi. Xin nhờ đấy.”
“Ư, đúng là….. Lại nói như thế, Bệ Hạ ăn gian quá.”
Đối mặt với lời thỉnh cầu chân thành của Godou, Ena vừa phình má vừa đành phải gật đầu.
“Tuy không muốn, nhưng đây lại là mong muốn của phu quân mình. Ena chỉ có thể nghỉ ngơi cho tốt thôi.”
“Thế, thế hả. Xin lỗi nhé.”
Tuy Godou cực kì bối rối khi bị gọi là phu quân, nhưng vẫn thở phào cười lên.
“Nhưng mà, nếu mà lần sau lại thế nữa thì…. Phải hôn Ena đấy nhé? Nếu không thì sẽ không nghe lời của Bệ Hạ nữa đâu.”
Ena vừa xấu hổ vừa dỗi đáng yêu khủng khiếp. Nhưng mà, đó là yêu cầu kiểu gì vậy chứ!
Tim đập loạn nhịp, vừa định nói gì đó để che lấp, Godou lại bị Ena áp chế ngay lập tức.
“Bởi đã cùng nhau hứa hẹn trước rồi mà. Nhất định phải làm theo chứ!”
Tuy phát triển hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng mục đích khiến Ena tiếp tục tĩnh dưỡng đã hoàn thành.
Việc duy nhất còn lại chỉ là bên Shizuka nữa thôi. Khá là phiền phức, chẳng lẽ lại phải lén lút rời đi nữa à? Godou lặng lẽ suy nghĩ về nó.
Phần 4
Thời gian cuối cùng cũng đi tới cuối giờ học ngày thứ 5, ngày mai là lên đường rồi.
Trên đường về nhà, Godou hầu như đã định đi mà không nói trước rồi. Thế nhưng, tình hình đã thay đổi khi gặp người bạn từ thời thơ ấu.
“Ha, Godou, đến đúng lúc lắm.”
Đang đi trên con phố thương mại của Nezu Sanchoume, Godou bị Tokunaga Asuka – người bạn thủa nhỏ có hai bím tóc đuôi ngựa gọi lại.
Chắc cô ấy cũng vừa từ trường về nhà, trên người vẫn mặc đồng phục của cấp 3 thủ đô Tokyo.
“Đầu tháng sau là sinh nhật của Shizuka-chan đúng không? Cậu chuẩn bị quà chưa?”
“… Nhắc mới nhớ, đúng là thế nhỉ.”
Asuka nhíu mày khi nghe thấy câu trả lời đó.
“Trông có vẻ là hoàn toàn không nhớ rồi. Thật không thể tin được! Thế, đương nhiên là chưa có quà sinh nhật chứ hả?”
“Haha, không có.”
“Ôi trời! Cứ đối xử với con gái lạnh nhạt như thế, cho dù là Shizuka-chan thì cũng sẽ tức giận đấy. Cậu đúng là một tên anh trai vô dụng mà!”
Asuka vẫn cứ mắng người khác không nể tình như cũ nhỉ.
“Đối xử gì chứ…. Đó là người nhà, là em gái mà? Không cần phải quan tâm quá mức như thế chứ?”
“Phải làm được thế thì mới là đàn ông.”
Thật hả? Godou ‘Hmm’ một tiếng và lặng lẽ suy ngẫm.
“Ma, thôi cũng được. Thế thì vào cuối tuần này cùng mình đi mua quà vậy. Thứ 7 hay chủ nhật tiện hơn nhỉ? Mà thứ 7 mình phải đi làm, chỉ rảnh buổi sáng thôi.”
Rất giỏi nhanh chóng tự mình quyết định, Asuka tuyên bố.
“Xin lỗi. Tuần này mình có việc rồi, cả thứ 7 và chủ nhật đều không được.”
Godou từ chối.
Bởi vì sẽ là một chuyến đi khá dài, nên sẽ không có tời gian rảnh cùng Asuka nữa.
“Mua quà gì đấy cũng chỉ mất có một hai tiếng thôi mà? Ngay cá ngần ấy thời gian cũng không có?”
“Đi một nơi hơi xa mà…. Sau đó còn đủ thứ việc rắc rối nữa. Bởi vì cảm giác là không cẩn thận với tên kia thì sẽ không hay lắm, nên mình bắt buộc phải đi.”
Không thể nói rõ ràng, nên lời giải thích khá mập mờ.
Cô ấy sẽ chấp nhận câu trả lời này chứ? Ngay khi Godou đang đau đầu muốn nói thêm gì đó, Asuka thở dài.
“Haizzz, hiểu rồi. Nếu thế thì tuần sau đi. Không có vấn đề gì chứ?”
“Haha, lúc đó thì mình không bận gì. Chẳng qua có lẽ sẽ có việc đột xuất, chưa thể nói trước được.”
“Lúc đó thì cứ để đến rồi giải quyết. Chỉ cần tùy cơ ứng biến là tốt rồi. Vậy cụ thể để tuần sau nói tiếp nhé?”
Godou giật mình trước phản ứng của bạn thủa nhỏ. Cô ấy thậm chí không nói gì với câu giải thích mập mờ kia.
Rõ ràng bình thường thì mắng người ta chẳng khác gì thay cho chào hỏi cơ mà. Và rồi Asuka nói trong khi tỏ ra ‘mình hiểu mình hiểu’.
“Nếu cậu đã phải nói như thế, thì chắc hẳn là chuyến đi xa vì bạn bè đúng không? Dù sao đi nữa, cậu cũng là người ngay năm 6 tiểu học đã chạy tới tận Kanazawa để giúp đỡ người bạn gặp khó khăn mà.”
“Haha. Nhớ lại thì đúng là có chuyện đó nhỉ.”
Đó là một đoạn ký ức hầu như đã quên mất rồi.
Khi đó bạn của Godou và Asuka chuyển trường tới Kanazawa (đương nhiên là ở huyện Ishikawa) và gặp rắc rối…. Sau đó Godou chỉ để lại một câu là ‘tới đó xem sao’ rồi chạy đi luôn.
Vốn cậu chỉ định đi một mình, nhưng Asuka đã lo lắng và đi theo.
Nhà Tokunaga cho rằng ‘cùng trai bỏ nhà đi!?’ và gây ra khá nhiều rối loạn. Nhân tiện thì, nhà Kusanagi lại là ‘chẳng có gì to tát cả ’ – một bầu không khí vô cùng bình tĩnh.
“Bước chân nhanh chóng của cậu thực sự đã dọa mình, và thậm chí cả lượng để dành đáng ngưỡng mộ không tương xứng với học sinh tiểu học kia nữa. Mà, chuyện thắng lớn trong trận đấu kì lạ của nhà Kusanagi lúc năm mới mình cũng biết rồi, không ngờ là lại cược tiền đấy….”
“……….”
Đúng là như thế. Tiền chi cho chuyến đi của 2 học sinh tiểu học tất cả đều do Godou trả.
Asuka đem không đủ, nhưng ví của Godou khá dày.
Cuộc họp mặt hàng năm của nhà Kusanagi sau tiệc tối có Hanafuda (bài Nhật), xúc xắc, cờ backgammon, poker, mạt chược – Nhật trung tây đủ cả. Vốn thì có quy định cấm trẻ con tham gia, chẳng biết vì sao Godou mới 6 tuổi đã trà trộn vào được.
Bắt đầu thì chỉ có hơn nửa là vì hiếu kì mới tham gia.
Thế nhưng, chỉ thử thôi đã thắng lớn rồi, và nhóm người lớn vì phục thù đã ‘Hôm nay nhất định sẽ đánh bại thằng nhóc này’ – bắt buộc cậu tham gia từng năm một. Có khi đó là nhờ người ông họ xa từng là tay bài bạc mạnh nhất Kantou đã dạy cậu rất nhiều thứ từ nhỏ cũng nói không chừng.
Một phần trong số tiền thắng được đã được đặc cách coi là tiền mừng tuổi và giữ lại, việc này đã trở thành thông lệ.
Lần tất niên này, hẳn là đến lúc họ tha cho mình rồi đấy nhỉ - Godou cầu mong như thế.
“Nói chung là, tuần sau cố gắng rút ít thời gian đi. Sinh nhật sắp tới đến nơi rồi, thỉnh thoảng cũng nên quan tâm hơn tới Shizuka-chan đi chứ?”
Sau khi đề nghị như thế, Asuka đi về hướng nhà mình.
Quả nhiên là cô ấy không tệ chút nào, Godou lần nữa khẳng định điểm tốt của người bạn thủa nhỏ.
Cũng về đến nhà, đến phòng khách, Godou thấy Shizuka đang ngồi ở đó uống trà.
“A, Onii-chan. Chào mừng về nhà, hôm nay về sớm thế?”
Nhìn cô em, Godou đột nhiên nghĩ, thỉnh thoảng cứ làm theo lời Asuka nói xem sao.
“Shizuka nè, lần nghỉ này anh muốn đi đến nhà bạn ở vài hôm, chắc từ thứ 7 đến chủ nhật sẽ không về đâu.”
“Eh!? Onii-chan lại muốn không ở nhà mấy ngày à!?”
Quả nhiên, tâm tình của Shizuka ngay lập tức chuyển biến xấu.
“Xin lỗi nhé, từ tuần trước đã xác định và dù sao cũng không thể thay đổi được. Mùng 3 tháng sau anh có rảnh, mình đi đâu chơi được không? Hẹn cả Asuka lâu lắm không gặp nữa nhé.”
Mùng 3 tháng 12 là sinh nhật của Kusanagi Shizuka.
Đối với đề nghị đột nhiên của Godou, Shizuka nghiêng mặt lườm cậu một cái.
“Cái, cái gì chứ, thế tính là sao? Chẳng lẽ là định thông qua việc này để che giấu cái gì à?”
“Không gì cả, chỉ vì gần đây cứ luôn không ở nhà, thời gian ở cùng nhau cũng ít đi. Thỉnh thoảng làm thế cũng không tệ mà đúng không?”
Godou nhớ lại hồi nhỏ, khi mà hai anh em vẫn luôn chơi cùng nhau.
Cha mẹ họ đều rất bận, lúc ly hôn thì người mẹ về nhà ngoại, ông nội đã thành người giám hộ, thời gian chỉ có hai anh em cũng trở nên ngắn lại.
Đó chính là lý do khiến Shizuka cực kì để ý đến chuyện của anh trai mình.
Nếu có thể, chỉ mong Onii-chan sẽ không rời đi bên cạnh mình. Thế nhưng, thật vậy thì quá như trò đùa rồi. Nên, cố hết sức quan tâm thêm một chút là tốt rồi.
Đối mặt với Godou – người đã hơi hơi hối cải, Shizuka tức giận ngoảnh mặt đi.
“Onii-chan cũng thật là, cái kiểu hoàn toàn không để người nhà trong mắt, nói như đúng rồi ấy. Em cũng có dự định của mình chứ, thế nên đừng có đột nhiên quyết định kiểu vậy đi.”
“Đột nhiên? Khá sớm mà?”
“Trông thế này thôi chứ em bận lắm đấy. Nhưng thôi, nếu ông anh tệ hại đã hối hận và thay đổi, muốn đi chơi vui vẻ cùng em gái, thì thời gian biểu của em cũng có thể cố chia ra chút thời gian vậy.”
Rắc rối quá đi, mà, cách nói chuyện như thế này ngược lại khá giống Shizuka. Cảm thấy kiểu cách vừa lúc tương phản với cái gọi là thẳng thắn của cô bé đáng yêu kì cục, Godou đáp lại.
“Haha, hối hận và thay đổi rồi, thế nên có lúc tưởng giống như trước đây, được không?”
“Hừ, tự nhiên nói chuyện dễ nghe thế, kì lạ quá đi. Nhưng mà mặc kệ thì cũng hơi đáng tiếc, sinh nhật năm nay cứ cùng nhau vậy. Đừng có quên đấy! Nếu anh mà có hành động gì kì quái, thì năm sau em sẽ bỏ mặc anh không ngần ngại đâu!”
Sau khi vì tức giận mà quay lưng lại, cô em gái tuyên bố như thế.
Godou ‘Sẽ không quên đâu’ đáp lại, nở nụ cười dù đã phải suy nghĩ đắn đo quá nhiều cho chuyện này.
Và thế là Godou cuối cùng cũng giải quyết xong những việc quanh mình, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.
Cuối tuần đã đến ----- sau khi tan học ngày thứ 6.
Godou mang theo hành lý đi về phía sân bay Haneda.
Những người đồng hành gồm Erica Blandelli, Mariya Yuri, Liliana Kranjcar.
Mục tiêu là sân bay quốc tế Heathrow của Anh. Vé máy bay thì đã được Ủy ban biên soạn lịch sử nhiệt tình chuẩn bị sẵn.
Hướng tới London, lên đường để lần nữa gặp mặt phù thủy tối cao - Công chúa Alice.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage