Campione!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1313

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 9 – Nữ Thần trở lại. - Chương 2: Quỷ Vương và lễ hội trường.

Phần 1

Sát thần Quỷ vương.

Ngoài thân phận đó, Kusanagi Godou cũng là 1 học sinh trung học.

Vậy nên hoàn toàn bình thường khi cậu sẽ tham gia vào lễ hội trường tại Học viện Jounan, nơi cậu theo học.

Lớp của Godou đã quyết định dán các tấm poster trong phòng học với nội dung về lịch sử của khu vực Bunkyo - 1 hoạt động khá dễ dàng nhưng chẳng có gì thú vị.

Bởi vậy nên ban đầu Godou nghĩ mình sẽ khá tự do sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao của cậu tại lễ hội. Tuy nhiên, cậu không bao giờ lường trước được rằng sẽ vướng vào việc giúp đỡ bạn bè với dự án “cửa hàng” của họ.

Hôm qua, cậu đã trải qua ngày đầu của lễ hội khi giúp đỡ trong bếp và mua sắm nguyên liệu. Cậu cũng tính rằng mình sẽ làm thế tiếp trong ngày thứ hai, cũng là ngày cuối cùng.

Tuy vậy, chủ trì của dự án Nanami, Sorimachi và Takagi (cũng được biết tới là Ba tên ngốc) đột nhiên thay đổi suy nghĩ của họ về Godou, người đã giúp đỡ mặc dù không tham gia vào “cửa hàng” lúc ban đầu.

“Nghỉ 1 hôm đi… Đó là những gì họ nói với mình, nhưng thế là sao chứ?”

Vào ngày đầu tiên của lễ hội, Godou đang trên đường về nhà. Trong lúc băng qua các con phố vào ban đêm, Godou nghĩ ngợi nhiều thứ. Sẽ thật đáng tiếc nếu để phí 1 khoảng thời gian rảnh hiếm có như vậy.

“Nếu thế thì, sao cậu không dành ngày mai để tận hưởng lễ hội với mình nhỉ, Godou-san?”

Mariya Yuri đưa ra 1 lời mời khi đang đi bên trái cậu.

Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt hiền lành xinh đẹp của cô.

Bản thân cô ấy là hiện thân hoàn hảo của Yamato Nadeshiko; với mái tóc màu nâu dài bóng, vẻ đẹp nổi bật của cô tương phản mạnh mẽ với tính cách dè dặt và thận trọng của mình.

“Nhiệm vụ của mình ở câu lạc bộ trà đạo sẽ hoàn thành trong buổi sáng… Nên sẽ ổn thôi. Buổi chiều Hikari cũng sẽ đến. Sẽ tốt hơn là chỉ đi xung quanh 1 mình…”

Nàng tiểu thư hạ ánh mắt xuống 1 chút sau khi nhắc đến tên em gái mình.

“M-mình cảm thấy sẽ rất tuyệt nếu Godou-san có thể đi cùng bọn mình…”

Yuri ngượng ngùng giải thích thêm. Cử chỉ và cách nói chuyện của cô vô cùng đáng yêu.

Nàng tiểu thư đài các không chỉ có sự đoan trang, mà cũng có lúc sẽ nghiêm túc, kiên quyết và cao thượng, đôi khi còn hay tức giận nữa. Godou cũng thường xuyên thấy mặt nhút nhát vô cùng đáng yêu của cô.

“Mình hiểu rồi. Vậy thì ngày mai chúng ta hãy đi cùng nhau.”

Thế là cậu đã đớp thính và chấp nhận ngay lập tức.

Chẳng hiểu sao, Godou cảm thấy tội lỗi kiểu như “thật xấu hổ khi ở cạnh những cô gái.”

“Vậy thì, Kusanagi Godou, ngài cho phép tôi đi cùng được không?”

“Tất nhiên, đâu thể bỏ mặc Liliana 1 mình được.”

Godou cũng sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của cô gái bên phải cậu, Liliana Kranjcar. Vẻ đẹp như tiên nữ có nguồn gốc Đông Âu. Người tự gọi mình là hiệp sĩ kiêm trưởng hộ vệ.

… Hoàn toàn chẳng ngờ được cậu vừa tự đặt mình vào tình huống được gọi là “mỗi tay 1 em”, Godou tiếp tục bước đi.

Vậy là ngày thứ 2 của lễ hội trường bắt đầu.

Gặp nhau trước nhà cậu lúc 10h sáng, Godou và Liliana cùng nhau tới trường.

Gần đây, Godou cảm thấy mình thường xuyên dành thời gian với cô. Hai người họ sẽ gặp nhau trước cửa mà chẳng cần hẹn trước. Nó giống như mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên như kiểu cả hai đều chung một suy nghĩ, và sự thực cũng biến thành như thế.

Hơn nữa, 2 người họ gần đây đã đạt tới mức hiểu nhau mà không cần lời.

“Xét cho cùng, trường học của Nhật Bản cũng có những hoạt động kiểu này.”

Liliana lẩm bẩm với chính mình khi đi ngang qua cổng trường mới dựng. Nó được làm thủ công, đặc biệt tạo ra phục vụ cho lễ hội trường.

"Các trường học tại Ý sẽ tổ chức lễ kỷ niệm trong suốt Natale và Lễ Phục sinh, nhưng không bao giờ có quy mô giống như thế này. Mặc dù loại hình hoạt động quy mô lớn này phải mất rất nhiều thời gian và nỗ lực để tổ chức, chẳng qua niềm vui và sự hứng thú cũng tăng nhiều, khá tuyệt đấy chứ."

Liliana mỉm cười. Đối với 1 người luôn luôn khẳng định mình là ‘hiệp sĩ’, đây là 1 nụ cười thoải mái hiếm hoi.

“Hình như Liliana rất thích những hoạt động kiểu này?”

“Vâng. Tôi thích trang trí nhà cửa thật lộng lẫy cho các bữa tiệc gia đình và nấu thật nhiều món ăn. Lễ hội này dành cho tất cả các học sinh phải không nhỉ? Năm sau tôi cũng muốn tham gia như thế này.”

Hiệp sĩ tóc bạc nói chuyện với biểu hiện thích thú rõ ràng hiện ra trên khuôn mặt.

Nó không giống như biểu hiện hoảng hồn thỉnh thoảng cô mang khi phải đối mặt với thất bại bất ngờ, thứ tách cô ra khỏi cách cư xử trang trọng và nghiêm cẩn như mọi khi. Lúc này, biểu cảm ngây thơ của Liliana khiến cô không khác gì 1 người 16 tuổi bình thường.

“Đúng vậy. Nó sẽ rất vui, không tuyệt sao?”

Gật đầu, Godou nhớ tới hiệp sĩ còn lại.

“Lễ hội trường… 1 festa mà những sinh viên tình nguyện tổ chức cho họ, àh… Vui là chính, đó là ý nghĩa chủ yếu, phải không? Có vẻ như nó không đủ sang trọng để chào đón khách mời danh dự như Erica Blandelli.”

Đó là những gì hiệp sĩ đỏ nói cách đây vài ngày trước khi cô bay qua Ý để xử lý một số vấn đề. Mỉm cười gượng gạo, Godou đã cố gắng để giải thích.

“Tôi không thể nói tưởng tượng của cậu hoàn toàn là sai. Tuy nhiên, đó là dịp hiếm hoi với các trường học tại Nhật nên tôi nghi cậu ít nhất cũng nên xem thử. Ở lại thêm 1 chút cũng không sao mà, phải không?”

Một người thân ở Ý đang bệnh nặng… Đó là lý do cô ấy bịa ra cho lần trở về này. Liệu có phải chuyện gì nghiêm trọng hơn không? Godou không khỏi tò mò.

“Anh có lý. Ngay cả khi em phải tham gia 1 cách vô nghĩa hay không chịu được một salon nhàm chán trong nơi cư trú của những kẻ tầm thường, miễn là Godou yêu dấu của em ở đó, em nghĩ mình vẫn có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp.”

Erica mỉm cười khi cô ép ngực mình vào người cậu.

Nét quyến rũ lan tỏa ra từ những hành động vô ý kiểu này hẳn chính là giá trị thực sự của cô ấy chăng.

“Tuy vậy, em sợ rằng mình sẽ phải đi bởi vì có 1 cuộc hội đàm em muốn hoàn thành càng sớm càng tốt. Nếu bây giờ em không đến Ý, sẽ chẳng biết lần tiếp theo có thể thực hiện được là khi nào… Thế nên, Godou, hãy cố chịu đựng khoảng trống do sự vắng mặt của em mà không cô gái nào khác có thể lấp đầy nhé.”

“… Đó là những gì Erica nói.”

“Không có cách nào khác. Với Erica và tôi, đó là vấn đề sống còn.”

Godou tham gia vào lễ hội trường ồn ào, náo nhiệt cùng với Liliana khi nhớ lại cảnh chia tay với hiệp sĩ đỏ.

“Vậy Liliana có biết chút gì về lý do cô ấy trở về không?”

“Àh, thực ra thì… Erica sẽ giải thích chi tiết khi cô ta thành công trở về. Xin ngài hãy tha thứ cho tôi vì lúc này không phải lúc thích hợp để nói ra.”

Chuyện gì đó như thế sao. Godou mở to mắt ngạc nhiên.

Mặc dù Erica và Liliana là đối thủ, định mệnh của họ thường xuyên gắn liền với nhau theo nhiều cách. Godou quyết định không theo đuổi vấn đề này thêm nữa, đưa mắt nhìn về phía bên trong của trường.

Con đường từ lối vào tới giảng đường biến đổi khác thường do trong mode lễ hội. Những gian hàng xếp kín hai bên.

Quầy hàng đồ uống bán những đồ uống ướp lạnh. Các hàng ăn bán takoyaki, okonomiyaki, mực nướng, bánh crepe, mì xào, bánh Castella và các loại đồ ăn nhẹ. Ngoài ra, còn có các gian hàng bói toán, vẽ chân dung, nhiếp ảnh, karaoke, chợ trời…

Mọi người thực sự đã rất nỗ lực.

Có lẽ vì Học viện Jounan cũng bao gồm một phần trường đại học, lễ hội các trường trung học đã ảnh hưởng đến một mức độ nào đó.

Đi bộ thêm khoảng hơn 10p, len lỏi qua rừng cây, họ đã tới đích. Tòa nhà được gọi là Khu Nhật Bản.

"Lần cuối cùng chúng ta đến đây, Seishuuin Ena cũng có mặt. Không biết lần này có thế không nhỉ?"

“Chịu. Tôi đã thử gọi cho cô ấy trước lễ hội nhưng không liên lạc được. Có thể cô ấy đã dùng hết pin như thường lệ hoặc đi vào sâu trong núi nên không nghe máy được…”

Godou trả lời khi nhớ tới Hime-Miko Thần Kiếm.

Mặc dù là học sinh trung học, cô ấy cũng là 1 lãng khách bí ẩn không thể đoán trước. Cô có thể đột nhiên xuất hiện ở những vị trí bất ngờ nhưng khi cần lại chẳng thấy đâu. 2 người trò chuyện khi họ bước vào căn phòng truyền thống của Nhật có kích thước 20 tấm tatami.

Đây là địa điểm cho "tiệc trà" được tổ chức bởi câu lạc bộ trà đạo. Godou và Liliana bước vào sau khi nộp phí vào cửa.

Căn phòng được được trang bị 1 bếp đun nước và một vài chiếu trà. Các thành viên của câu lạc bộ trà đạo phục vụ khách hàng với trà và đồ ăn nhẹ.

“Chào mừng 2 người.”

Yuri đến trước mặt Godou và Liliana đã ngồi xuống chiếu.

“Mình sắp được thay ca nên chờ chút nhé.”

“Àh, tôi hiểu… Nhân tiện, Mariya Yuri, đây là trang phục của các câu lạc bộ trà đạo à?"

Hiệp sĩ tóc bạc nói với vẻ ấn tượng.

Tất cả các cô gái của câu lạc bộ trà đạo đang bận rộn khuấy và chuẩn bị bột trà. Đây là hoạt động thông thường của câu lạc bộ.

Họ mặc kimono thay vì đồng phục học sinh khi họ ngồi trên những tấm chiếu.

"Vâng, là một thành viên của câu lạc bộ trà đạo, mình chỉ có thể nói rằng trang phục giống thế này.”

Yuri hơi ngượng ngùng trả lời.

Cô mặc một bộ kimono tuyệt đẹp với màu hoa anh đào. Thẳng thắn mà nói, các thành viên khác của câu lạc bộ dường như không quen với trang phục của họ và khá khó khăn trong việc rót trà.

Mặt khác, Yuri nổi bật lên với những chuyển động tự nhiên của mình và cách cư xử tinh tế.

“Mình hiểu, ra là vậy… Mình đã luôn nghĩ lý do tại sao nó rất kỳ lạ."

Godou quan sát nơi này khi cậu hiểu ra mọi chuyện.

Chỉ cung cấp trà bột và đồ ăn nhẹ, nơi này bình thường sẽ không được thu hút với con trai.

Tuy nhiên, một phần ba số khách hàng hiện tại là nam giới trẻ tuổi. Có những sinh viên nam từ Học viện Jounan, nam sinh mặc đồng phục từ các trường khác, và số khách quen thậm chí còn nhiều hơn. Đương nhiên, mục đích của họ chỉ có thể là những cô gái mặc kimono.

Chỉ suy nghĩ thế thôi đã thấy hơi khó chịu rồi ...

Godou vô tình đi tới kết luận này khi thưởng thức hương vị của bột trà Yuri pha cho cậu. Trong câu lạc bộ trà đạo, Yuri cực kì nổi bật.

Gạt những thứ khác sang 1 bên, cô là hiện thân cho từ “Bishoujo. Có thể thấy rõ từ dáng ngồi duyên dáng của cô ở 1 đẳng cấp khác biệt với những cô gái khác.

Kusanagi Godou hiện đang được phục vụ bởi một cô gái như vậy, và thậm chí còn mang theo một cô gái da trắng tóc bạc.

Đây chắc hẳn là trạng thái ý thức tự ngã quá thừa nhỉ?

“Sao vậy Godou-san? Trà không hợp khẩu vị của cậu ư?

“Tôi thì lại thấy hương vị vô cùng tinh tế… Hay là ngài đang lo lắng thứ gì khác chăng?”

“Àh không, không có gì đâu, đừng bận tâm.”

Godou lắc đầu. Cậu buộc phải nở nụ cười trước sự tinh ý của 2 cô gái

Godou thấy tâm trí mình lang thang vào những ý nghĩ kỳ lạ như kết quả của việc đi cùng những cô gái quá hấp dẫn, lẽ ra nên phải bình tĩnh trước mọi chuyện hơn...

Tuy nhiên, suy nghĩ này đã hoàn toàn bị đảo ngược trong vòng chỉ hơn 1 giờ. 

Phần 2

"Thực sự là một quyết định sai lầm."

Godou than phiền.

“Giờ chúng ta làm gì đây? Sao mà thứ này lại thu hút rất nhiều sự chú ý như vậy chứ, mình đã hoàn toàn không nhận ra… Thật là 1 cơn ác mộng…”

Yuri, người đang mặc một bộ kimono, tỏ vẻ mâu thuẫn.

“Ba chúng ta nên tìm một nơi để tìm ra lý do tại sao những người khác lại vô cùng quan tâm đến chúng ta. Nhưng dù thế, thảo luận một cách lén lút không phải là một sự lựa chọn hay, dứt khoát và thản nhiên một chút nhé.”

Liliana nói với giọng đầy nghiêm túc và bình thản.

… Vừa nãy trước giờ nghỉ trưa, họ tới gặp Yuri đang sắp kết thúc ca của mình tại câu lạc bộ trà đạo. Cô ấy xuất hiện trước mặt Godou và Liliana với bộ kimono đã mặc tại bữa tiệc trà trước đó.

“Để quảng bá cho câu lạc bộ trà đạo… Mọi người đã cùng quyết định rằng mình nên mặc thế này ra ngoài…”

Yuri bẽn lẽn cúi đầu khi cô giải thích.

Vì là lễ hội trường vô cùng náo nhiệt nên việc mặc những trang phục khác lạ cũng không có gì bất thường. Tuy vậy, ngoại hình Yuri trong bộ kimono màu hoa anh đào lại quá nổi bật. Có thêm Liliana ở bên cạnh lại càng làm cho tình hình thêm phần ấn tượng.

Những người qua lại vô thức hoặc thậm chí công khai nhìn chằm chằm vào họ khi họ đi qua. Có lẽ nếu chỉ xét riêng mặt quảng bá, thì nói không chừng nó khá thành công.

Cả ba đã cùng nhau đi xem phim và biểu diễn ca nhạc, kịch konto, trận đấu giao hữu tổ chức tại sân thể thao của câu lạc bộ thể thao. Bên trong giảng đường cũng có những triển lãm, cửa hàng và các buổi biểu diễn khác…

Mặc dù vẫn còn một số nơi khá hấp dẫn mà họ muốn đến thăm nhưng đã đến giờ ăn trưa nên họ quyết định dừng lại để ăn trước.

Và thế là ba người đã tới gian hàng thực phẩm.

Godou: (nhận thấy ánh mắt tò mò của Yuri) “Mariya, cậu có hứng thú với okonomiyaki hả? Bất ngờ thật.”

Yuri: "À, đúng thế. Thực ra mình chưa từng ăn nó trước đây…”

Godou: "Cậu có thể tự làm ở nhà mà, đúng không? Mình nghĩ nếu là Mariya thì sẽ đơn giản thôi chứ.”

Yuri: (mỉm cười tự tin) “Trước đây mẹ của mình cũng từng làm nó ở nhà và biết rõ công thức. Còn về loại bán ở lễ hội, mình chưa từng thử qua…”

Godou: "Chưa bao giờ ư!?"

Yuri: “Ừm. Khi bọn mình còn bé, cha mẹ mình không bao giờ mua thực phẩm tại những nơi như thế này do lo ngại đến vệ sinh. Vậy nên từ đó đến nay…”

Liliana: (trông như thể cái gì cũng biết) “Đúng là không thể hy vọng nhiều về mặt vệ sinh. Nhưng mặt khác, chỉ ở những nơi thế này mới có thể cảm nhận được hương vị thơm ngon mà không thể tìm thấy ở nơi khác. Nếu cậu không thử thì sẽ bỏ lỡ mất 1 điều thú vị của cuộc sống.”

Godou: “Thật vậy. Mình thường ăn thứ này trong suốt lễ hội giống như Hội ở đền chùa.”

Liliana: “Hồi còn ở Ý tôi cũng hay tới các gian hàng sandwich và crepe. Ăn bên lề đường thỉnh thoảng cũng rất thú vị.”

Yuri: “Thật vậy sao!? (tỏ ra gấp gáp) N-Nếu vậy, bây giờ là dịp hiếm có, mình sẽ, umm —"

Godou: (nhìn chằm chằm vào tờ lịch trình lễ hội) “Ở sân trường có Sanfu-sensei tới từ Hiroshima với món Hiroshimayaki và Ganba-sensei tới từ Osaka với quầy takoyaki, muốn tới thử không?”

Yuri: “Vâng, rất tuyệt!”

Yuri: (bị dòng người qua lại trong sân trường va mạnh phải) “…kyaah!?”

Godou: (đỡ lấy Yuri trong vòng tay) “Mariya, cậu không sao chứ?”

Yuri: (mỉm cười trong vòng tay Godou) “V-Vâng, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Godou: (ngắm nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của Yuri) “May quá.”

Liliana: (bắt đầu đếm trong lúc 2 người vẫn dính lấy nhau. 10s, 20s trôi qua. Cô cố tình ho một tiếng) “… 2 người không cảm thấy mặt mình quá gần nhau sao? Kusanagi Godou, ngay cả khi tôi hiểu ngài có mối quan hệ sâu sắc với Mariya Yuri, nhưng trong tình huống như vậy ngài vốn có thể xử lý đơn giản hơn chứ…”

Godou: (vội vàng tách khỏi Yuri) “-----!”

Yuri: (hơi tiếc nuối nhìn chằm chằm Godou) “……”

Godou: “T-Thứ cậu đang nói thật vô nghĩa, tôi chỉ đỡ lấy cô ấy vì tôi tình cờ ở bên cạnh, nó không phải như vậy."

Liliana: “Vậy sao…? Tôi xin lỗi. Bất kể ý định của ngài là gì, rõ ràng bản năng tự nhiên của ngài là xóa bỏ khoảng cách giữa ngài và những người phụ nữ khác…”

Godou: “Làm như loại bản năng đó thực sự tồn tại ấy! Nếu đó mà là Liliana tôi cũng sẽ làm thế thôi.”

Liliana: “Ếh!?”

Godou: “Hiển nhiên. Nếu tôi thấy 1 người bạn gặp nguy, tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức giup đỡ.”

Liliana: (bề ngoài tỏ vẻ cứng rắn nhưng bên trong rất hạnh phúc) “……”

Godou: “Mà, thực tế thì Liliana mới là người luôn bảo vệ tôi.”

Liliana: “Đ-Đúng vậy. Trên lý thuyết, nếu xảy ra trường hợp cấp bách như vậy, tôi không ngại để ngài bảo vệ.”

Liliana: (đã mua Hiroshimayaki) “Với khẩu phần lớn thế này, 3 chúng ta hãy chia nhau. Thử này, Mariya Yuri.”

Yuri: "Cảm ơn. (nhìn vào lượng Hiroshimayaki khổng lồ) Cậu nói đúng, mình sẽ chẳng thể ăn hết 1 mình.”

Godou: "Chắc chắn là khẩu phần này phù hợp với nam giới hơn."

(Cả 3 bắt đầu dùng đũa của mình ăn những miếng Hiroshimayaki.)

Godou: (vô tình làm rơi đũa xuống đất) “Ah, chán thật. Mình sẽ cần 1 đôi mới.”

Liliana: “Không cần thiết đâu. Chỉ cần dùng chung với tôi là được mà.”

Godou: “Uhh, chắc vậy – (nhận ra đây là một nụ hôn gián tiếp) C-Chờ đã, chuyện đó không hoàn toàn phù hợp.”

Liliana: “X-Xin đừng lo. Nếu như mối quan hệ của ngài với Mariya Yuri có thể được mô tả là sâu sắc, thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng hẳn cũng là như vậy…”

Godou: "※☆♂♀!?"

Yuri: “X-Xin thứ lỗi! Nếu vậy, cậu cũng có thể dùng chung đũa với mình!”

Godou: "※☆♂♀○×口 !?"

(Tất cả xảy ra bất thình lình, cả ba đã vướng vào tranh chấp ba bên.)

Godou: "Được rồi, trong trường hợp đó, tôi sẽ dùng chúng với lòng biết ơn...” (rốt cuộc thì cậu đã sử dụng xen kẽ đũa của Liliana và Yuri để ăn Hiroshimayaki)

Liliana: “Thay đũa liên tục có hơi rắc rối. N-Nếu ngài không ngại tôi sẽ đút cho ngài (dùng đũa đưa miếng Hiroshimayaki tới miệng Godou) T-Thế này sẽ hay hơn.”

Yuri: “N-Như cậu vừa nói, đúng là thế thật… (với vẻ nhút nhát ngượng ngùng) Uh, umm, nếu Godou-san muốn, mình cũng có thể làm vậy… X-Xin, xin mời.”

Godou: “Mình không phải trẻ mẫu giáo! Mình có thể tự ăn!”

Đột nhiên, họ nhận thấy rằng một đám đông đã tụ tập xung quanh, nhìn chằm chằm vào họ.

Do là lễ hội trường nên không chỉ có học sinh trong trường mà cũng có những người đến từ các trường khác cũng như những người dân ở xung quanh - nam và nữ, già và trẻ. Chính nhóm người có thành phần như thế đang chăm chú vào cảnh tượng này. Họ theo dõi với vẻ sốc như thể muốn nói “đây thực ra là tiểu thuyết” , thì thầm với người bên cạnh và cười trộm.

“Chúng ta ầm ĩ quá chăng)…?”

“Mình không nghĩ rằng chúng ta đã gây ồn ào, phải không nhỉ…”

"Tại sao rất nhiều người tụ tập ở đây để xem vậy chứ? Chúng ta đúng ra không thể có gì đó thú vị đối với họ chứ nhỉ?"

Từ lúc nào, 1 số người xung quanh bắt đầu bám theo nhóm Godou và duy trì một khoảng cách nhất định.

Nhóm dễ thấy nhất gồm toàn nam giới và nam sinh trung học. Mang theo những cái lườm khiếm nhã không thân thiện với vẻ thiếu kiên nhẫn… Tất cả những dấu hiệu này đã biểu hiện rõ ràng cảm xúc u ám trong họ.

Godou lo lắng suy nghĩ. Sao tình trạng hỗn loạn này lại xảy ra chứ? Mình cần phải tự kiểm điểm lại mới được.

“Vì lý do nào đó chúng ta có vẻ như đang gây rắc rối cho người khác, cần phải chú ý hơn.”

“Nhưng Kusanagi Godou, mặc dù tôi tin rằng hành vi của ngài lúc nãy có chút cần sửa chữa, nhưng ngài không làm gì sai cả. Thế chúng ta nên làm gì bây giờ?”

"Liliana-san, có lẽ đó là thứ gì đó chúng ta không nhận thức được chăng? …Àh, hay là ăn như thế này trên lề đường làm cản trở giao thông và gây rắc rối cho người khác!?”

“Có nhiều người cũng ăn kiểu này. Tôi thực sự nghi ngờ khả năng đó... Dù sao, chúng ta hãy chú ý hơn, và đi đến quán cà phê —”

3 người hoàn tất việc mua thức ăn và lách qua khoảng trống nhỏ bên cạnh góc của các quầy hàng. Godou gật đầu đồng ý với đề nghị của Yuri và nhận xét của Liliana. Ngay lúc đó…

“… Này mấy cô cậu kia, từ nãy đến giờ đang thì thì thầm thảo luận cái gì thế hả?! Chắc không phải ba người đang cùng nhau diễn hài kịch chứ nhỉ!?"

Godou bị sốc khi nghe thấy giọng nói mạnh mẽ này. Cậu không bao giờ nghĩ cô ấy lại xuất hiện ở đây.

Quay lại nhìn, cậu thấy bạn thủa nhỏ của mình, Tokunaga Asuka đang đứng trước cậu với vẻ giận dữ.

Campione! Vol9 9

Tôi chỉ không để ý một chút thôi, ba người đã tán tỉnh nhau công khai giữa đường giữa chợ thế này rồi…. Nếu mà không theo dõi thì chắc sẽ càng thân mật phỏng? Mà, là một cặp đôi bình thường có lẽ còn cho qua được, nhưng, cái quái gì đây? Trái ôm phải ấp? Bắt cá hai tay? Khoe khoang kiểu quan hệ thế này giữa nơi công cộng, cậu rốt cuộc muốn làm gì hảảảả!?

Asuka tỏ ra bất bình, dồn dập đưa ra những lời buộc tội.

Cô có gương mặt đoan trang và kiểu tóc 2 bím đã để từ thủa nhỏ. Giống như gia đình Kusanagi, cô cũng cư trú tại Khu 3 của Nezu.

“Được rồi Godou, có bào chữa gì không? Nếu có thì nói ra xem nào.”

“Đúng là giữa bọn mình có một mối gắn bó vượt trên phạm trù ‘tình bạn’ thông thường. Thế nhưng, kiểu quan hệ hạ lưu như vừa nói thì chỉ do cậu hiểu lầm thôi.”

“Vâng… Xin lỗi, mình chẳng hiểu cậu đang cố nói gì cả.”

Yuri lúng túng. Liliana nói với vẻ bối rối. Godou gật đầu đồng ý hoàn toàn.

Dù sao thì asuka vẫn luôn là một người dễ tức giận vì một lý do nằm ngoài tình huống đang diễn ra.

“Thế hả! Ôm nhau nơi công cộng, KISS gián tiếp và rồi cho nhau ăn kiểu ‘ah~’ Hừm, vì đó là Godou nên cũng chẳng có gì lạ… Cho mình hỏi, mấy người này lúc bình thường như thế nào vậy?”

Asuka quay sang những người phía sau cô.

Đứng đó là bạn cùng lớp của Yuri, các cô gái Sawa-san và Miyama-san.

“Trước đây còn có chút kiềm chế, nhưng dạo này thì luôn như vậy.”

“Đúng đúng. Lúc có Erica san thì thậm chí còn tệ hơn. Thực ra, tình hình lúc này có thể gọi là khá nhẹ nhàng chăng…?”

Cặp mắt kính của Sawa-san lóe lên khi cô nói, sở hữu khuôn mặt non nớt và cơ thể chưa phát triển như một học sinh tiểu học là Miyama-san, cô trả lời bằng một câu hỏi.

Yuri gật đầu để chào các bạn cùng lớp của cô, những người bất ngờ xuất hiện.

Ngay khi Godou tự hỏi tại sao hai cô gái này lại ở cùng với Asuka…

“Sawa-san và Miyama-san cùng làm việc với mình tại 1 cửa hàng. Yeah, nhà hàng gia đình ở phía bên của trục đường chính. Cậu muốn biết chuyện đó phải không? Dù sao, họ đã mời mình đến lễ hội trường ngày hôm nay."

Vô cùng tinh ý, Asuka ngay lập tức giải thích cho Godou. Cô là một cô gái với trực giác mạnh mẽ và trí óc linh hoạt.

“Đúng rồi, Liliana-san đã được giới thiệu với mình lúc ở nhà Godou, thế còn quý cô xinh đẹp này là ai? Cô ấy trông thật duyên dáng và nữ tính.”

“Ah, nhắc mới nhớ, 2 người chưa từng gặp nhau.”

Thấy ánh mắt có chút do dự của Asuka hướng về phía Yuri, Godou trả lời.

“Mariya, người này là bạn thủa nhỏ của mình Tokunaga Asuka. Bọn mình cùng sống trên con phố thương mại. Cô ấy học ở Cao trung Thủ Đô Tokyo gần nhà. Còn đây là…”

“Tên mình là Mariya Yuri. Rất vui được làm quen với bạn thân của Godou-san.”

Yuri, người đang mặc bộ kimono bình tĩnh cúi đầu.

Mặc dù cô không nói nhiều nhưng cách chào hỏi của cô thể hiện rõ cô được dạy dỗ hoàn hảo. (ba cô – đầu tư tý đi)

“X-xin chào, rất vui được gặp cậu……… Người ngoại quốc tóc bạc, tiểu thư siêu hoàn hảo, còn cả bạn gái tóc vàng, mọi thứ đang thực sự phát triển theo hướng hoàn toàn tuyệt vọng với mình… Quả thực là một kẻ không tầm thường. Đúng như dự kiến, mình không thể rời mắt khỏi cậu ta… hừmm, mình không thể để bản thân trở thành giống 1 trong những bà vẫn hay đau buồn khổ sở vì ông Ichiro…”

Chùng xuống bất thường, lời nói mà cô lầm bầm sau “rất vui được gặp cậu” rất khó để nghe rõ.

Khả năng hùng biện trong hầu hết các tình huống là một trong những tố chất của Asuka.

“Càng ngày càng gây chú ý cho người khác rồi, cứ thế nữa bọn mình sẽ gây rắc rối cho mọi người mất, đi chỗ khác đã nhé.”

Để ý tới ánh mắt của mọi người, Godou đề nghị.

Sự can thiệp của Asuka đã thu hút thêm sự chú ý của những người xung quanh.

Yuri và Liliana ngay lập tức gật đầu đồng ý. Sawa-san và Miyama-san cũng đã có kế hoạch lên tiếng chào và đang định rời đi.

… Nhưng bỗng có người ngăn họ lại. Tất nhiên đó là Asuka.

“C-Chờ chút. Ba người định tiếp tục tán tỉnh nhau ở chỗ khác hả?

“Tán tỉnh gì chứ, mình vừa nói mà! Sao cậu luôn chọn cách gây khó dễ thế nhỉ.”

“Hoàn toàn chẳng biết gì cả… Cậu thực sự là tên đại ngốc đến mức khiến mình muốn tuyệt vọng.”

Vẫn là miệng lưỡi sắc sảo và luôn trách mắng.

Tuy vậy, trò chuyện với người bạn thủa nhỏ cho cậu cảm giác yên tâm kỳ lạ.

Godou cười gượng “Gặp cậu sau nhé.” và tiếp tục đi về phía trước.

“Không còn cách nào khác, sau khi khổ sở suy nghĩ mình đã có quyết định!”

Và thế rồi, Asuka chán nản lên tiếng.

“Xem ra mình không thể chỉ giới hạn việc giám sát trong kì lễ hội trường này được… Sawa-san, Miyama-san. Rất xin lỗi nhưng mình có chuyện phải làm. Chúng ta tách ra ở đây nhé… Mình có trách nhiệm phải quan sát tên ngốc kia!” 

Phần 3

Và thế là Tokunaga Asuka tham gia vào nhóm của Godou và họ cùng nhau bước vào khu giảng đường. Ngược lại hoàn toàn thái độ dữ dằn của Asuka dành cho Godou, Liliana và Yuri thì cư xử dịu dàng.

“Nghe này, Liliana-san và Mariya-san.”

Asuka nói chuyện rất hùng hồn khi họ bước đi.

“Ngay cả khi gã này toàn nói về ‘thường thức’, đừng để bị lừa bởi những lời dối trá ấy. Hắn ta hoàn toàn không đáng tin. Nếu các cậu bị hắn lừa dối, thì mình nhất định sẽ giúp. Hãy tìm mình bất cứ khi nào cảm thấy khó chịu nhé!”

Cùng lúc, cô vừa tỏ ra dịu dàng quan tâm tới họ và chê bai Godou.

“Thật vậy sao? Mình thì cảm thấy Godou-san là 1 người làm việc chăm chỉ và hành động hợp tình hợp lý mà.”

Yuri e dè phản đối.

“Nếu Mariya-san thực sự nghĩ thế thì tôi cũng chẳng biết nói gì nữa. Hay là cậu có thể nhớ lại tất cả những chi tiết nhỏ nhất không? Tôi chắc chắn bất kỳ ai khi thân quen với hắn ta ở mức nhất định đều thấy có gì đó không ổn.”

“…Không phải vậy đâu. Đúng không Liliana-san?”

“…Àh. Tính cách và hành động cao thượng của Kusanagi Godou là chuẩn mực cho 1 hiệp sĩ. Tôi nghĩ rằng cô đang vu khống ngài ấy theo cách sai lệch hoàn toàn, Tokunaga Asuka.”

Thay phiên trả lời câu hỏi, dường như có 1 số lý do khiến Yuri và Liliana lưỡng lự trả lời. 2 người không chỉ tránh nhìn vào mắt người hỏi là Asuka mà còn cả với Godou.

Bầu không khí đột ngột trở nên gượng gạo và khó chịu không thoải mái hợp hơn.

“A, không phải Sư thúc đây sao? Chào buổi sáng.”

1 “hầu gái” đi ngang qua chào cậu.

Thực tế, cô mặc 1 chiếc váy không có tay áo cùng tạp dề có ren, 1 bộ trang phục khác rất nhiều so với trang phục hầu gái truyền thống. Hơn nữa, cô ấy còn đeo đôi tai mèo trên đầu.

“C-Chào buổi sáng.”

Rõ ràng là đã quá trưa. Tuy vậy, có nhiều loại dịch vụ sử dụng “chào buối sáng” như 1 lời chào bất kể thời gian nào trong ngày.

Hầu gái đeo tai mèo kiểu Tàu chạy xung quanh, mang theo một đống tờ rơi mà rất có thể là đang cố gắng tuyên truyền.

“…Chờ chút, Godou, chuyện gì thế?”

Asuka ngay lập tức hỏi cậu.

“Cậu không chỉ quen một cô gái cosplay, mà còn cả ‘thúc …’ là sao!?), nhưng sao cô ta lại gọi cậu là ‘Thúc’!?”

“Hừmm. Đó là 1 câu chuyện dài. Có 1 cửa hàng trong lễ hội được 1 số người quen của mình mở. Mình đã giúp đỡ 1 chút nên họ gọi như vậy.”

“Loại cửa hàng đáng ngờ nào thế? Mình nhất định phải kiểm tra nó.”

“Ếh? Ngay bây giờ ư?”

Lời hăm dọa của Asuka dường như khiến Godou hơi ngập ngừng.

Dẫu sao thì đó cũng chẳng phải 1 cửa hàng đặc biệt kỳ lạ nên mình cũng có thể đưa cô ấy tới. Nhưng như thế tức là tất cả mọi người khác cũng đi.

“Đó là cửa hàng được mở với sự giúp đỡ của Lục Ưng Hóa đúng không? Tôi không phản đối.”

“Àh, là người đến từ Hồng Kông kia… Mình cũng cảm thấy tò mò 1 chút.”

Vì Liliana và Yuri ủng hộ đề nghị, Godou gật đầu đồng ý.

Họ tới 1 lớp học nào đó trên tầng 3 của giảng đường.

Nanami, Sorimachi và Takagi được Lục gia Hồng Kông hậu thuẫn đã mở “Quán Café và Trà Hầu Gái Tai Mèo Trung Hoa” và đang toàn lực kinh doanh.

“Công việc buôn bán hôm nay vẫn náo nhiệt như trước nhỉ?”

Sau khi chứng kiến mức độ đông khách của cửa hàng, Godou tình cờ nhận xét. Khách hàng đang xếp một hàng dài trước lối vào.

Trà cũng như điểm tâm của Tàu được cung cấp trực tiếp bởi cửa hàng chính tại Akihabara. Đội quân các bé cosplay tai mèo Trung Hoa đang phục vụ khách hàng. Trang phục sườn xám làm nổi bật những đường cong trên cơ thể của họ với những đường xẻ cao khá táo bạo và sexy. Phong cách Trung Hoa chính thống. Lý do cho hàng dài người xếp hàng rõ như ban ngày.

Đội hầu gái tai mèo Trung hoa được tuyển chọn và gửi tới trong số những nhân viên làm việc tại công viên với chủ đề hầu gái của Lục gia từ Hong Kong (họ giả làm những nữ sinh đang học tại trường trước khách hàng – khách hàng coi họ là nữ sinh chứ ko phải đóng giả).

Ý tưởng ban đầu của Ba Tên Ngốc là “Cafe Hầu Gái Tai Mèo Phong Cách Đồ Bơi Trường Học” đã bị các cô gái kịch liệt phản đối và thế là bị đổi sang phương án hiện tại.

"Mình biết mà, mặc đồ bơi khi không có hồ bơi sẽ là khá kỳ lạ..." Godou kết luận khi cậu quan sát xung quanh.

Tuy vậy, các cô gái cuối cùng cũng nhượng bộ vụ tai mèo do Ba Tên Ngốc quỳ xuống cầu xin.

“Không phải loại cửa hàng gì đáng ngờ đúng không?”

“Suýt nữa thì … Tuy nhiên, sao cậu lại là ‘Thúc’?”

Asuka lườm Godou khi họ chờ đợi trong dòng người.

Sự thực thì ông chủ của đội hầu gái - Lục Ưng Hóa mới là người gọi Godou bằng “Sư thúc”… Tuy nhiên, cứ giữ bí mật chuyện đó đi. Cố giải thích tất cả mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ xong được mất.

“Ồh ồh, ông bạn thân mến đây mà!”

Người gọi to là Nanami.

Cậu ta vừa bước ra khỏi lớp bên cạnh, nơi họ mượn để làm nhà bếp và hậu trường.

“Nhờ có ông, công việc kinh doanh của cửa hàng đã bùng nổ vào ngày thứ 2… Mặc dù không có “Hầu Gái Tai Mèo Phong Cách Đồ Bơi Trường Học” hơi đáng tiếc, nhưng bọn tôi có được những thành công vượt trội hiện nay tất cả là nhờ vào lời giới thiệu của ông – đừng khiêm tốn, Kusanagi.”

“Ừm, rất vui được giúp đỡ nhưng mà ‘bạn thân mến’ thì hơi quá.”

“Kukuku... ông đúng là người khiêm tốn nhất. Tuy vậy, nhờ đó mà tôi cũng hiểu ra vài thứ. Kusanagi, sự thỏa mãn khi làm một Riajuu của ông chỉ là vỏ bọc mà thôi – thực ra ông là một kẻ đã chán ghét những thứ bình phàm và luôn khát vọng tìm kiếm sự kích thích!”

Godou bị sốc khi nghe thấy bí mật của mình bị phơi bày.

Nanami rõ ràng không biết đến những trận chiến sinh tử của Quỷ Vương Campione.

“Tôi ấy… là 1 chiến hữu, tôi hiểu mà. Kusanagi, đôi mắt ông bùng cháy ngọn lửa bóng tối mà chỉ những người mê hầu gái mới có.”

“Àh, nó ư? Không, tôi không hứng thú với thể loại ấy, ông nhầm rồi.”

“Hohoho, chỉ là ông vẫn chưa nhận ra thôi. Tôi cảm thấy cần phải hướng ông đi theo con đường ấy với thứ đã đặc biệt chuẩn bị sẵn. Đây, mượn nó đi này!”

Nanami trở lại lớp học và lấy ra một túi giấy.

Chứa trong túi là 1 máy chơi game cầm tay và phần mềm game.

“Nhưng tôi chẳng mấy khi chơi game.”

Godou nhìn vào phần mềm game. Nó có tựa đề “English Proper Maid Story — Maid Amy”. Trên bìa là hình minh họa của 1 cô gái. Không màu sắc rực rỡ nhưng thiết kế tinh tế bằng cách nào đó vẫn mang lại cảm giác hấp dẫn.

“Chơi thử khi nào có thời gian nhé. Ông hẳn sẽ cảm nhận được sự kích thích chẳng khác gì việc nhìn thấu cuộc đời… Ôi không, tôi đang phải chạy ra ngoài mua vài thứ. Xin lỗi, tôi đi đây. Hẹn gặp lại!”

“Cậu đúng là có những người bạn kỳ quặc ở khắp nơi…”

Chứng kiến Nanami ồn ào rời đi, Asuka đang định bùng phát cơn giận của mình.

“… Àh, Hikari. Em tới trường rồi à?”

Yuri lấy điện thoại ra để trả lời.

Cô bé đã được chỉ đường tới Café Hầu Gái Tai Mèo Trung Hoa.

“Liệu Hikari có bị lạc không? Hãy để mình đi đón cô bé.”

“Mình chắc rằng con bé rất đáng tin cậy. Đừng lo, chúng ta sẽ chờ nó trong lúc xếp hàng luôn.”

Yuri đưa ra ý kiến của mình với một nụ cười nhẹ nhàng.

Đó là sự thật. Godou nhớ lại tính cách của Hikari và gật đầu đồng ý. Sau mười phút, con gái thứ hai của gia đình Mariya đã đến.

“Đã lâu không gặp, Onii-sama và cả Liliana-neesama nữa… Àh, em chưa gặp chị bao giờ. Chào chị, lần đầu gặp mặt, em là Mariya Hikari, em gái của Mariya Yuri.”

Hikari không chỉ chào hỏi những người cô bé quen mà còn lịch sự cúi đầu về phía Asuka. Việc cô bé chú ý tới từng chi tiết đã vượt xa khỏi 1 học sinh lớp 6 bình thường. Tuy nhiên, những lời tiếp theo của cô bé thì không có học sinh tiểu học thông thường nào nói.

Chứng kiến sự thân thiết Asuka với Godou, Hikari đột nhiên nhận xét.

“Em thấy chị có vẻ khá thân với Onii-sama. Thực ra, 1 khi em lớn hơn chút nữa, em cũng muốn đến bên cạnh onii-sama để nhận được tình yêu của anh ấy. Khi tới lúc đó, mong chị giúp đỡ… Àh, nhưng biết đâu lúc đó em lại là tiền bối ấy chứ!”

Cô khoe ra nụ cười ngây thơ nhưng đã có chút “nữ tính” của mình. Nghe thấy tuyên bố của Hikari, mặt Asuka bắt đầu nhăn lại.

“…T-Thật vậy sao? Để cho chắc, em gái của Mariya-san đang học lớp mấy thế?”

“Lớp 6 ạ. Năm sau em sẽ vào trung học.”

“Ồh, chị hiểu rồi… Chờ chút, Godou! Cậu định để tình trạng lộn xộn này phát triển hơn nữa sao? Cậu thực sự là kẻ có thể hoàn toàn đảo lộn mọi dự đoán của mình!”

Godou bị những tiếng càu nhàu giận giữ của Asuka chọc tức và trả lời.

“Đừng có chấp nhận những tư tưởng kỳ lạ dễ dàng như thế. Mình thực sự phải nghiêm túc với những lời của 1 học sinh tiểu học sao? Động não chút đi má. Hikari chỉ nói thế vì cô bé ngưỡng mộ mình, có vậy thôi.”

“Vâng, với em, onii-sama thậm chí còn quan trọng hơn một người anh trai thực sự."

Cười khúc khích, Hikari khéo léo trả lời.

Mặc dù có vẻ như lời nói của cô bé ẩn chứa vài hàm ý nhưng Godou không quan tâm. Cô bé mới chỉ là học sinh tiểu học. Thật vô lý nếu coi những lời của cô bé là sự thật.

Giờ cậu mới nhớ, các cô gái khác cũng ít nhiều từng tỏ ra cảnh giác với Hikari trước đây.

“Liliana cũng luôn biểu hiện rất kỳ lạ. Asuka, nếu cậu cứ khăng khăng giải thích mọi việc theo hướng đó thì sẽ khiến cho Mariya và em gái cậu ấy không thoải mái đấy.”

“Đúng vậy… Kusanagi Godou nói đúng.”

“V-Vâng. Hikari mới chỉ là một đứa trẻ, thôi mà…”

Liliana ranh mãnh nói trong khi Yuri gật đầu đồng ý với vẻ mâu thuẫn.

Là chủ đề của cuộc thảo luận, Hikari mỉm cười ngọt ngào đáp lại ý kiến của các chị lớn.

“Vâng, em vẫn còn là trẻ con, thế nên phải mất khá lâu nữa. Em rất mong được mọi người giúp đỡ trong tương lai.”

Sau đó Hikari nghiêng người dính chặt vào Godou. Đây là 1 cảnh hiếm hoi, nét cởi mở dễ thương bất đồng với đứa em gái có chút khác lạ ít thấy.

Godou xoa đầu cô bé 1 lát. Hikari mỉm cười đáp lại.

“…3 năm nữa, không, 2 năm thôi tương lai đó sẽ tới.”

“… Thực tế thì tôi cũng không ngạc nhiên nếu giai đoạn đó đến trong 2 tháng nữa.”

“… Nếu con bé đã tự mình đưa ra quyết định thì cũng chẳng còn cách nào khác…”

Asuka, Liliana và Yuri thì thầm với nhau. Ý họ là sao chứ? Godou khó hiểu. Ngoài ra, vì lý do nào đó mà cậu cảm thấy 1 liên minh đã hình thành giữa 3 cô gái.

Campione! Vol9 10

Không lâu sau, cả nhóm cuối cùng đã vào được “Quán café và trà hầu gái tai mèo Trung hoa.”

Mặc dù kinh phí hạn chế nhưng bên trong lớp học vẫn được trang trí theo phong cách Trung Hoa.

Godou và nhóm của cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, họ gọi trà Phổ Nhĩ và đồ ăn nhẹ tương ứng với số người.

“Đã rõ, Thúc, món mọi người gọi sẽ sớm được mang tới.”

Hầu gái tai mèo Trung Hoa vui vẻ nói và trở lại bếp.

Tất nhiên, cô đang chào hỏi Godou, người đã làm việc tại cửa hàng vào hôm qua.

“Càng nghĩ càng thấy cửa hàng này đáng ngờ. Các nữ nhân viên trông chẳng giống với học sinh và có vẻ đã được đào tạo bài bản. Ngoài ra, tiếng Nhật của cô hầu gái đó có hơi vụng về, cô ấy có thể là người Trung Quốc hay Hàn Quốc chăng?”

Asuka bình tĩnh chỉ ra.

Vì cô ấy đang làm việc trong một nhà hàng gia đình, nên đã quen với kĩ năng của đội ngũ hầu gái chăng.

“Godou đúng thật là quen với nhiều người kì quái nhỉ - đừng đảo lung tung sai nghĩa đấy. Vì mối quan hệ thế nào mà cậu tới giúp đỡ ở cửa hàng này thế?”

“Ờ thì, nhiều lý do. Đơn thuần là ngẫu nhiên khi mình trở thành bạn của kẻ đáng ngờ ở đây thôi.”

"Ah, Onii-sama cũng phụ giúp tại cửa hàng này sao? Em không ngờ cửa hàng này lại có liên quan đến Lục gia Hồng Kông đấy."

Hikari vô cùng ngạc nhiên, liên tục liếc nhìn cơ thể thanh lịch và ấn tượng của các hầu gái tai mèo trung hoa.

“Chẳng lẽ onii-sama có sở thích kiểu này? Cosplay hay đại loại thế chăng!?”

“Không, không hề. Anh thậm chí còn chưa bao giờ quan tâm đến nó.”

“Thật sao? Không cần phải ngại đâu, chỉ cần anh yêu cầu, em cũng có thể mặc những trang phục kiểu đó cho onii-sama xem!”

Lời nói của Hikari làm Godou suýt nữa phun trà Phổ Nhĩ của mình ra.

“A-anh thực sự cảm kích đề nghị của em, nhưng không có chuyện đó đâu.”

"Chuyện gì sẽ xảy ra? Sau tất cả thì thực sự là thế à?”

Asuka ngắt lời với thái độ hoài nghi.

Lại coi mình như như 1 gã lập dị - Godou quyết định chỉ cần phớt lờ cô ấy.

“Hừmm, Tokunaga Asuka, có thể cho tôi biết lý do cô nghĩ thế không?”

Đột nhiên, Liliana bắt đầu theo đuổi vấn đề này.

“Nó trước đây thường lóe lên trong tôi, rằng có vẻ như cô rất quen thuộc với quá khứ của Kusanagi Godou. Thế dựa vào đâu cô đoán như vậy? Ví dụ như anh ta có từng tỏ ra ám ảnh đối với bất kỳ loại trang phục nào như thế?

“Đúng thế, mình cũng nghi ngờ.”

Ngay cả Yuri cũng gật đầu đồng ý.

"Giống như Liliana-san nói, Tokunaga-san là người có thể cung cấp cái nhìn sâu sắc về tính cách của Godou-san. Nếu cậu không phiền, xin hãy làm sáng tỏ cho mình.”

Yuri và Liliana cùng nhau tham khảo í kiến của Asuka!

Tại sao? Godou đã bị sốc. Trong cuộc tụ tập ở nơi đây, tại sao mình lại cảm thấy sự đồng cảm xuất hiện trong mắt của bạn thủa nhỏ, Hime-Miko và hiệp sĩ…?

“Eh, đó cũng không phải là bằng chứng thực sự rõ ràng.”

Đột nhiên phải đối mặt với những yêu cầu này, Asuka tỏ vẻ không chắc.

“Nhưng tôi có cảm giác hắn ta thường xuyên đột nhiên thay đổi suy nghĩ với những thứ mà hắn nói không hứng thú. Bất cứ khi nào hắn nói ‘thế này chẳng phải ổn rồi sao?’, mình luôn tự hỏi hắn có nghĩ gì trước khi nói không?”

“… Không, xét cho cùng thì khả năng đưa ra những quyết định táo bạo là 1 trong những điểm mạnh của Kusanagi Godou.”

“… Tốc độ phản ứng của Godou-san trước sự biến hóa của tình thế đúng là rất nhanh.”

Những lời Asuka nói có vẻ như đã gãi đúng chỗ ngứa, Liliana và Yuri thì thầm đồng tình.

Cuộc gặp này hóa ra lại vô cùng bất lợi cho mình sao? Godou bắt đầu cảm thấy một cảm giác bất an mơ hồ. 

Phần 4

Cuối cùng thì chạng vạng cũng đã tới.

Vì hoàng hôn đã đến nên lúc này là thời điểm cho lửa trại và hội đêm. Nhiều chương trình sôi động đã được lên kế hoạch như múa dân gian và công bố người chiến thắng giải Hoa Khôi Cao Trung.

… Bên cạnh đó, người chiến thắng Hoa Khôi Cao Trung năm nay là Erica Blandelli. Sau khi nghe thấy thông báo, Godou vô cùng hoang mang.

Rõ ràng, cô ấy không có mặt ở cuộc thi, và tự loại mình ra khỏi lễ hội trường. Ngay cả khi được hỏi xem có tham gia hay không lúc trước, cô cũng nói:

“Nếu thực sự không muốn bỏ lỡ vẻ đẹp của mình thì cứ thoải mái dùng những bức ảnh hay bất cứ thứ gì… Nhưng mà mình sẽ không làm gì phiền phức đâu, mình đã từng tham gia một hoạt động kiểu này ở Ý, và chán nó lắm rồi.”

Đó là cách mà cô ấy đã từ chối.

Cùng với những thí sinh tham gia đang đứng trên sân khấu, màn hình đang chiếu một đoạn video của Erica mà rõ ràng là được quay một cách lén lút. (Cũng phải nói thêm là, Erica đã từng nhận lời đề nghị của 1 người quen mà tham gia vòng loại khu vực của cuộc thi Hoa Hậu Ý. Mặc dù cô ấy ngay lập tức đủ điều kiện, cô lại trở nên thiếu kiên nhẫn mà bỏ dở giữa chừng.)

Bất chấp tất cả, Erica vẫn giành chiến thắng vang dội.

Mặt khác, 1 phần cũng do những đối thủ của cô là Yuri và Liliana kiên quyết từ chối tham gia. Tuy vậy, cũng có thể nói rằng đó là 1 video mãn nhãn mà có thể lấn át tất cả các đối thủ cạnh tranh khác.

Godou vô cùng ngạc nhiên với ‘thành tích hoang đường, lố bịch của Erica khi cậu leo lên cầu thang, cuối cùng cậu tới cánh cửa ở trên cùng.

“Cậu ta sẽ lên đây phải không nhỉ?”

Bên kia cánh cửa là sân thượng được nhuộm trong ánh cam mặt trời lặn.

Liếc qua thì không phát hiện ai ở đó. Vẫn còn sớm trước lúc các lễ hội đêm bắt đầu. Nếu không thì, từ nơi này có thể nhìn thấy không khí náo nhiệt xung quanh ngọn lửa trại bập bùng bên dưới.

Trước đó Godou đã nhận được 1 tin nhắn nói với cậu ta đợi trên tầng thượng.

“Xin lỗi vì đã gọi Sư Thúc tới đây.”

Lời chào tới cùng cơn gió.

1 giọng nói khó tin. Nó chẳng khác gì cơn gió mùa thu đang thì thầm vào tai cậu.

Đây là 1 tuyệt chiêu của các bậc thầy khí công. Bằng cách đưa “khí” vào trong giọng nói, họ có thể trò chuyện với các môn đệ của giáo phái ở khoảng cách rất xa.

Godou đi tới trung tâm của sân thượng và nhìn quanh… cuối cùng cũng phát hiện ra cậu ta. Đứng ở 1 góc là thiếu chủ của Lục gia Hong Kong, Lục Ưng Hóa.

“Xin lỗi đã để cậu phải chờ, Ưng Hóa.”

“Không, không có gì đâu ạ. So với việc Sư thúc dành thời gian bên các Nee-san cho tôi, thế này chẳng đáng gì.”

Lục Ưng Hóa thẳng thắn mỉm cười. Mặc dù có vẻ ngoài điển trai, đó là 1 nụ cười khá sắc bén.

Đơn giản thì có thể nói đó là độc mồm độc miệng. Sự khiêu hấn vô vị. Kẻ lập dị khó ở chung. Tuy nhiên, theo quan điểm của Godou, cậu ta là “sư điệt” kiêu ngạo và đáng tin cậy.

Nó khiến Godou nhớ tới tính cách của pitcher thiên tài mà cậu đã hợp tác trong những ngày còn chơi bóng chày trước đây.

“Nhân tiện, Sư thúc, ngài có cái gì thế kia?”

“Hừmm? Àh, Nanami vừa mới cho tôi mượn lúc nãy… Mà cũng không hẳn, thực sự cậu ta chỉ vứt qua cho tôi.”

Lục Ưng Hóa đã nhận thấy túi giấy của Godou chứa trong đó game “English Proper Maid Story — Maid Amy.” Mở túi giấy ra để nhìn vào, võ sư trẻ tuổi sững sờ nhìn chằm chằm trong sự ngạc nhiên.

“… Tôi thực sự đã nghe khá nhiều tin đồn về game này.”

“Hả? Nó thực sự nổi tiếng vậy sao?”

“Đúng vậy. Kể từ khi phiên bản dành cho máy tính được bán lần đầu tiên tại 1 hội chợ doujinshi vài năm trước đây, càng ngày nó càng phát triển và trở thành 1 mặt hàng thương mại thành công được cả thế giới biết tới. Nó cũng đã trở thành consumer game. Năm ngoái thậm chí nó còn được chuyển thể thành anime với doanh số bản BD/DVD lên tới hàng chục nghìn.”

“… Có vẻ như cậu biết khá rõ về nó.”

“À thì vì nó cũng liên quan đến công việc kinh doanh của chúng tôi. Tôi mới chỉ bắt đầu nghiên cứu gần đây."

Sư phụ của cậu ta sẽ nói gì khi biết đệ tử của cô đã bắt đầu trau dồi chuyên môn trong lĩnh vực này? Godou nhớ tới nghĩa tỷ xinh đẹp của mình.

“Dù sao, tôi định kiểm tra nội dung của game để bắt kịp với sư thúc.”

“Nhưng mà thậm chí tôi còn chưa quyết định mình sẽ chơi thứ này. Cùng bắt đầu thì sao nhỉ?”

“Thật là 1 ý hay. Nếu vậy, Amakasu-san dường như là một chuyên gia trong lĩnh vực này, chúng ta cũng nên gọi anh ta chăng? Địa điểm thì cứ để tôi chuẩn bị...”

Sau cuộc thảo luận nhỏ của những người đàn ông, Lục Ưng Hóa thong thả nói về vấn đề tiếp theo.

“Thực ra mục đích chuyến đi lần này của tôi là để thông báo cho Sư thúc về Thánh Tổ.”

"... Ahah. Người tên Asherah phải không?”

Phù thủy đó là kẻ đã điều khiển tâm trí thiếu chủ của gia tộc Kuhoudzuka. Godou đã hoàn toàn quên mất cô ta.

“Hình như Liliana đã từng kể với tôi. Những phù thủy trẻ mãi không già, những người được biến đổi từ những nữ thần cổ đại và mạnh mẽ hơn nhiều so với pháp sư thông thường đúng không?”

“Đúng thế, mặc dù chúng không thể sánh được với các Campione.”

Godou cảm thấy bối rối, vì họ là những nữ thần đã đọa lạc ư? Tuy nhiên, ngay từ đầu chuyện đó xảy ra thế nào?

“Lúc trước tôi có dành 1 chút thời gian với Asherah. Tôi tình cờ nghe được tên của kẻ mà cô ta thường xuyên liên lạc. 1 thánh tổ tên là Guinevere. Cô ta là chủ mưu gây ra trận chiến giữa Sư phụ và Tề Thiên Đại Thánh.”

“Đó là những gì đã xảy ra sao!?”

“Có thể cô ta sẽ không lôi kéo Sư thúc vào kế hoạch của mình ngay lập tức, nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên báo trước với sư thúc 1 tiếng.”

“Cảm ơn. Xin lỗi nhé, chuyện gì cũng phiền đến cậu.”

“Không có gì đâu. Khi tôi bị hành hạ… không, bị mắng… Nói đúng hơn là khi sư phụ dành cho tôi bài tập đặc biệt, hy vọng sư thúc có thể giúp đỡ. Thật tốt khi có người để dựa vào lúc khẩn cấp. Dù sao thì sư thúc luôn được chào đón!”

Lục Ưng Hóa nói trong khoảnh khắc nhiệt tình hiếm hoi.

Cậu ta ngưỡng mộ và kính trọng mình vì những lý do rất thực tế. Godou hiểu rất rõ. Có một sư phụ như thế, thì điều này rất bình thường. Được thôi, mình sẽ cố gắng trở thành sư thúc tốt nhất có thể.

Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Godou, Lục Ưng Hóa đột nhiên vểnh tai lên.

"Ah, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Liliana-neesan và Yuri-neesan đến từ phía dưới. Không phải họ đang tìm sư thúc chứ?

“Quả là loại thính lực siêu phàm… mặc dù Seishuuin cũng có thể làm điều tương tự.”

“So với Nee-san ấy, đôi mắt và đôi tai của tôi cũng khá sắc bén đấy."

Nghe được tiếng bước chân qua lớp bê tông cốt thép dày, thậm chí còn xác định được chủ sở hữu của chúng qua âm thanh – Lục Ưng Hóa, người vừa biểu diễn thính lực vô lý như vậy bắt đầu cười.

“Nhân tiện, tôi mạnh hơn so với Erica-neesan trong khi cơ thể lại nhẹ hơn Liliana-neesan. Thế nhưng, tôi không thể sử dụng phép thuật, nên có vẻ bọn tôi khá ngang sức ngang tài…..nhỉ.”

Từ giọng nói của Lục Ưng Hóa, rõ ràng cậu ta không thực sự tin vào đánh giá “ngang bằng” của mình. Nhìn thấy ánh mắt khinh thường khiến Godou cảm thấy muốn phản đối. Hẳn là do cảm giác muốn bảo vệ những cô gái cạnh bên mình chăng?

“Nhưng lần trước, không phải cậu đã hòa Liliana sao?”

“Dưới những điều kiện đó, không thể nói trước giữa sư phụ và sư thúc ai sẽ giành chiến thắng. Tôi không thể phạm phải sai lầm dại dột là giết người thân thiết với Campione và hứng chịu cơn thịnh nộ của một vị vua… Ừm, tôi đã sử dụng khả năng thật sự của mình lúc đó, và cũng không lỡ tay phạm sai lầm, nhưng tôi đã tránh dùng đến bất kỳ thủ đoạn giết người nham hiểm nào.”

Lục Ưng Hóa không đạt tới mức độ kiêu ngạo thể hiện ra trong vô thức như Erica. Mặt khác, tích cách của cậu ta có chứa cả sự nhẫn nhịn và tâm kế. Godou cảm thấy cậu ta là 1 người thú vị.

“Tuy nhiên, để đối mặt với một kỹ thuật không công bằng như thần lực chiếm hữu của Ena-neesan thì cần thiết phải mạo hiểm tính mạng sử dụng tới át chủ bài. Hơn nữa, dù sao thì Erica-neesan…”

“Erica làm sao?”

“Nee-san đó thực sự là 1 phụ nữ tinh quái và 1 chiến binh. Sau tất cả, chị ấy hẳn đã khôn khéo nắm bắt được sự thật và lúc này đang luyện tập để dự phòng. Chị ấy không phải 1 con thiên nga khoe dáng trong khi vật lộn với đôi chân vịt dưới nước!”

Cuối cùng, có phải Lục Ưng Hóa là 1 thiên tài có thể phân tích đến gốc rễ sự việc? Vừa tính toán năng lực của cả địch ta, vừa tranh tài, để rồi lại dựa vào đó tiếp tục so đấu. Nhận ra xung quanh mình toàn những người tuyệt vời, Godou cảm thấy vô cùng ấn tượng. 

Phần 5

Trong lúc Godou và những người khác đang tận hưởng lễ hội trường…

Erica Blandelli đang có mặt tại thành phố cổ Siena ở Tuscany, phía bắc nước Ý.

Đó là 1 thành phố nhỏ với lịch sử lâu đời, thời kỳ đế chế La Mã trước đây nơi này vô cùng thịnh vượng. Tàn tích của những con phố thời Trung cổ và các di tích lịch sử đều là những Di sản thế giới nổi tiếng.

Piazza del Campo có lẽ là nơi nổi tiếng nhất của khu vực này.

Plaza được xây dựng trên 1 sườn dốc thoai thoải và có hình dáng khá giống 1 cái bát. Nó được bao quanh bởi các công trình như cung điện thời trung cổ, đài phun nước, và tháp chuông.

Quảng trường công cộng tươi đẹp nhất thế giới – thực vậy, đó là cách nó được gọi. Điểm đến của Erica là một nơi gần Piazza del Campo.

1 cửa hàng Sicilian gelato khá phổ biến ở khu vực này.

Tuy vậy, dù gelato có ngon như thế nào thì nó cũng chỉ là kem mà thôi. Trở về quê hương chỉ để ăn kem thì thật vô lý.

Tất nhiên, Erica muốn gặp 1 nhân vật nổi tiếng với những trò hề gây khó chịu và thường bị chỉ trích như một kẻ ngốc.

"Vanilla, dâu tây, hạt dẻ cười, hạnh nhân... Tôi đang đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn hương vị. Nếu ăn cả bốn thì chắc chắn sẽ quá nhiều."

“Ăn 3 cái vào tháng 11 cũng đã là quá nhiều rồi.”

“Tôi có thói quen tới con phố này để ăn gelato bất cứ khi nào mùa đông tới. Cũng giống như ăn đồ nóng vào mùa hè là tốt cho cơ thể, cậu nên ăn những thứ lạnh trong thời tiết lạnh để làm quen với cái lạnh. Nếu làm vậy, cậu sẽ có thể tránh bị cảm lạnh khi mùa đông tới.”

“Nói tóm lại, ngài định tiếp tục tới những chỗ khác để thưởng thức những món tráng miệng đông lạnh đúng không?”

“Yup. Hôm nay tôi sẽ tới nhiều cửa hàng nhất có thể nên đầu tiên tôi sẽ kiềm chế 1 chút.”

“… Ngài biết chứ, Salvatore Doni?"

“Biết gì cơ, Andrea-kun, ông bạn yêu quý của tôi?”

“Ở 1 số nước, người ta cho rằng những kẻ ngốc sẽ chẳng bao giờ bị cảm lạnh. Có lẽ đó là lý do vì sao ngài khỏe mạnh…! Ngài có biết chỉ vì ý định trở về nhà đột xuất ấy mà bao nhiêu lịch trình bị hủy bỏ không!?”

“Andrea, cậu luôn là một kẻ khôn ngoan cơ mà! ‘Kẻ ngốc không bị cảm lạnh’ chẳng có một tý cơ sở nào cả. Thế mà lại tin vào cách nói ấy, xem ra cậu cũng có một số chỗ kém hiểu biết nhỉ!”

“Ngài không có tư cách nói câu này, đồ đần!”

Đây là 1 cuộc trò chuyện mà sẽ khiến cho bất cứ ai nghe được đều cảm thấy đau đầu.

Thực ra, “Kiếm Vương” Salvatore Doni là 1 hiệp sĩ đến từ Siena.

Erica đã vội vã trở lại Ý sau khi nghe tin anh ta đã trở về quê hương dưới sự trong nom của quản gia Andrea Rivera.

…Một lát sau, 1 thanh niên tóc vàng bước ra khỏi của hàng, mang theo 3 phần gelato với 1 người đàn ông trẻ tuổi đeo kính theo sau.

“Eh, đã lâu không gặp, Erica Blandelli."

“Ồh, thật là quý hóa quá. Khi nào cô trở về Nhật thế?”

Cả 2 chào Erica ngay sau khi họ nhận ra cô.

Lần đầu gặp nhau, Doni đã hoàn toàn không đem tên của Erica nhớ ở trong đầu, nhưng lúc này anh ta đã có thể chào hỏi cô bình thường. Việc này không phải là do anh ta nhớ được tên của cô sau nhiều lần gặp…

Tất cả là do sự tồn tại của Kusanagi Godou cuối cùng cũng làm anh nhớ lại tên của Erica. Việc Doni không nhớ tên không phải do trí nhớ kém mà là anh ta không có hứng thú.

Bất cứ ai không phải đối thủ đều chỉ như sỏi đá ven đường. Đó chính là cách suy nghĩ của anh ta.

“Chúng ta đã không gặp nhau từ hồi ở Sardinia, ngài Salvatore. Cảm ơn đã giúp đỡ tôi lần đó, ngài Andrea.”

Vị vua trông như ngu ngốc nhưng lại sở hữu sức mạnh đáng sợ bất thường, cùng người quản gia trợ giúp anh ta.

Erica nở 1 nụ cười tuyệt mĩ.

“Nếu cô có việc gì cần thảo luận cứ tìm Andrea, không cần phải khách khí đâu? Tôi phải ăn gelato…”

“Không, lần này không phải như thế. Tôi có 1 hỉnh cầu với ngài Salvatore.”

Erica nhanh chóng nói chuyện với [Vua], người có bản năng trốn tránh trách nhiệm.

“Tôi?”

“Đúng vậy. Lần đầu tôi gặp ngài Salvatore là khi ngài đang đấu tay đôi với Thánh Raffaello đúng không?”

“Hừm, thật phiền phức. Nhưng giờ tôi đã nhớ lại, cô cũng ở đó.”

“Lúc đó, ngài Salvatore thừa hưởng ‘Vinh diệu công huân của David’ từ Saint Raffaello. Tôi muốn xin phép cho bản thân mình, cũng như Liliana đang không có mặt ở đây đọc cuốn sách đó 1 lần nữa.”

“Cuốn sách của sư phụ? Cuốn sách eh…?”

“Ngài Salvatore, tôi từng chấp nhận yêu cầu của Saint Raffaello để bảo vệ sách ma pháp của thánh Gimignano.”

Biết được những ký ức mơ hồ của chủ nhân, Andrea Rivera đứng ra trợ giúp.

Ngay cả khi nói chuyện với người bạn lâu năm của mình, anh ta là một người đàn ông chân chính luôn tách riêng công việc và những vấn đề cá nhân. Chắc chắn “cuốn sách” đang được anh ta bảo vệ.

Erica gật đầu.

Đúng như mong đợi, đó là lý do tại sao cô cố tình tiếp cận khi họ ở cạnh nhau!

“Qúy cô Erica, cuốn sách đó tuyệt đối đã được ‘giấu’ theo lệnh của Saint Rafaello. Ngay cả người bảo quản như tôi cũng không bao giờ đọc nó. Chỉ những người muốn tăng hạng thánh kị sĩ mới được cho phép. Với yêu cầu của cô, tôi rất tiếc…”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Tính cách công chính và trung thực xứng với “Quản gia của Nhà Vua”.

Erica rất ngưỡng mộ sự tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc ngay cả với chính mình của anh ta., nhưng cô vẫn tiếp tục khẩn cầu.

“Tuy nhiên, xin hãy nhớ rằng cho phép tôi sẽ có lợi cho ngài Salvatore.”

“Lợi ích của tôi? Thế là sao?”

“Đúng vậy, nếu tôi nắm vững bí kĩ ma thuật mà có chém được thiên thần sa ngã và những vị thần dị giáo sẽ góp phần nâng cao khả năng chiến đấu của Kusanagi Godou… Đúng hơn, tôi có thể trở thành 1 lá chắn giúp anh ấy phát triển.”

“…Thật sao? Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Thì ra là vậy.”

Trong khi liếm gelato của mình, biểu hiện của Doni đã thay đổi.

Trên khuôn mặt đẹp trai giống như một đứa trẻ vô tư ấy xuất hiện một chút sắc bén. Nếu ai đó ko hiểu rõ anh ta sẽ có thể để lỡ mất nó.

“Nếu là một gã nhiệt huyết hơn một chút thì chỉ cần nói vài câu như kiểu ‘Cũng đã đến lúc rồi nhỉ’ hay ‘Tốt thôi, lần nữa nào?’ là xong việc. Nhưng chỉ nói không đúng là không có tác dụng, Godou đúng là khó tiếp thật.”

Sự sắc bén ấy không phải chiến ý, cũng không là sát khí, rất khó xác định. Mà việc cùng kẻ địch mạnh mẽ được gọi là ‘bạn’ ấy sớm muộn cũng sẽ gặp lại trên chiến trường, mới là thứ có thể chắc chắn.

“Để có 1 trận đấu tay đôi quyết định với tên đó cần đến thời cơ thích hợp. Cậu ta cần có động cơ phù hợp nếu không cậu ta sẽ có gắng trốn tránh và kết thúc 1 cách vô nghĩa. Nhưng trong lúc chờ đợi, tôi không thể để Godou bị giết dễ dàng.”

Doni nhìn Erica với vẻ hết sức vui sướng như thể anh ta là thần Cupid phát hiện ra tình yêu đích thực.

“Cậu ta là kiểu người luôn lo lắng cho người khác. Mặc dù nói nói mình ghét chiến đấu nhưng cậu ta vẫn lao vào chiến trường. Đó có phải thứ mà văn hóa Nhật Bản gọi là tsundere?”

“Kiếm Vương” tán gẫu, thảo luận về đối thủ mà anh thừa nhận. Đánh giá của anh ta chính xác đến đáng ngạc nhiên. Có lẽ Salvatore Doni sở hữu một tâm hồn đồng điệu có thể hiểu rõ Kusanagi Godou.

“Rất tốt. Tôi rất hy vọng vào cậu ta. Cho tới ngày chúng tôi gặp lại nhau trên chiến trường, để cậu ta chăm chỉ làm đủ kiểu đủ loại chuyện cũng là một ý không tồi.”

Rivera cau mày phản ứng lại với tuyên bố chấp thuận. Nhưng quyết định của [Vua] không thể thay đổi. Erica cúi đầu biết ơn trước Salvatore Doni. 

Phần 6

Trên bờ biển thành phố Kisarazu thuộc tỉnh Chiba.

Gần đó là đường quốc lộ vịnh Tokyo — một tuyến đường thu phí từ tỉnh Kanagawa tới Kisarazu ngang qua vịnh Tokyo.

Cạnh bên nơi này là khu công nghiệp và khá gần với thành phố Kisarazu cũng như chính quyền quận của thành phố Chiba.

Tuy vậy, bãi biễn này lại vô cùng yên tĩnh. Nếu thời tiết ấm hơn sẽ có những người đi bơi nhưng bây giờ đang là tháng 11 khi những làn gió biển hòa với không khí lạnh. Lúc này không phải mùa cho các hoạt động ngoài trời.

“…Rảnh rỗi quá, Amakasu-san.”

“…Đúng là rảnh thiệt. Ena-san.”

Ena lẩm bẩm khi nhai mì cốc của mình trong khi Amakasu đồng tình, cắn chiếc bánh nhân đậu đỏ của mình.

Những món ăn đó được mua từ một làng chài mộc mạc bên cạnh bãi biển.

“Liệu thực sự có kẻ khả nghi nào tới không? Chúng ta đã đặt cược vào nơi này 3 ngày rồi. Thật sự là sẽ có kẻ khả nghi xuất hiện à? Chúng ta đã theo dõi ba ngày rồi, một con ma cũng chẳng thấy… Đây cũng là lần đầu tôi phát hiện ra nơi này được Ủy Ban quản lý. Nhưng chẳng phải ở đây không có gì sao?”

Ena càu nhàu khi cô nhìn xuống.

Bãi biển đối diện với rừng chắn gió. Ngay trước mặt họ là 1 cổng tori đỏ. Chẳng có gì khác ngoài cổng tori đơn độc đứng bên bờ biển hoang vắng, ngay cả 1 đền thờ hay 1 túp lều cũng không.

“Cô nói đúng. Tôi cũng bị ngạc nhiên.”

Thành viên của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử thờ ơ, giả vờ đồng ý.

Cả anh ta và sếp của anh đều trực thuộc chi nhánh của Ủy ban tại Tokyo. Tuy vậy, phạm vi thực sự của họ lớn hơn tên gọi nhiều lần. Nó trải dài từ Tokyo đến Chiba, Saitama, Kanagawa, Ibaraki, Gunma và Toshigi...

Thực tế thì sẽ hợp lý hơn nếu họ là những người trông coi khu vực Kanto.

“Nhân tiện, Ena-san, cô không tới lễ hội trường ở chỗ Kusanagi-san sao?”

“Hả? Cái gì thế?”

“Tại trường nơi cậu ta học. Tôi nhớ là lễ hội đã được lên kế hoạch bắt đầu từ hôm qua. Nhưng vì tôi phải cẩn thận để tránh đề cập đến chủ đề như ‘đi đến đó’ nên tôi đã giữ im lặng.”

“Hừm… Nói mới nhớ, đó là loại hoạt động diễn ra thời gian này trong năm.”

Đối với Ena, cô không có thói quen nghiêm túc đi học như người thường, mọi chuyện đã như thế kể từ hồi cấp 2, mà không, cấp một rồi.

Vì thành viên của gia tộc Seishuuin bị buộc phải vào sâu trong núi để nghiêm túc luyện tập trở thành Hime-miko khiến cho Ena trở nên xa lạ với những sự kiện cơ bản của đời sống học đường.

“Chết thật~ Lễ hội đó không được tổ chức thường xuyên, nếu tôi có thể có 1 cơ hội vui vẻ với Bệ Hạ… Amakasu-san, anh quá kém cỏi, sao không nói với tôi sớm hơn chứ!”

“Chờ chút, không chỉ riêng tôi, Kaoru-san cũng biết và giữ bí mật thông tin.”

Trưởng chi nhánh Tokyo của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử là Hime-miko Sayanomiya Kaoru. Không chút do dự, Amakasu tố cáo cô là đồng phạm.

“Mặt khác, mặc dù cậu ta giống như ngại liên hệ với phụ nữ, cậu ta là 1 vị vua siêng năng đến bất ngờ trong những chuyện quan trọng. Rất có thể cậu ta đã gọi để hỏi ‘nếu rảnh cô hãy tới’ dịp này. Cô có sạc điện thoại đúng cách không thế?”

“Tôi đã hoàn toàn quên mất… Hình như đã 1 tuần rồi chưa sạc..”

“Tôi rất tiếc. Được rồi, để bồi thường, chúng ta hãy giết thời gian bằng cách tán gẫu.”

Amakasu nói với Ena, vai cô ấy sụp xuống vì thất vọng.

“Ngày xưa khu vực này được gọi là tỉnh Kazusa, tỉnh Awa, hay cái gì đó tương tự. Với chúng tôi, vị trí này có chút đặc biệt.” “Thật sao? Tôi vẫn chẳng thấy gì cả.”

“Cô đang nói gì vậy? Chẳng phải đại dương này là sân khấu bi kịch nơi người anh hùng của dân tộc, Yamato Takeru, đã mất đi hoàng hậu của mình? Như là 1 vị trí chụp ảnh ngoài trời, nơi này cũng không tệ.”

Amakasu hướng ánh mắt vươn ra ngoài rừng chắn gió, hướng tới vịnh Tokyo xa tít chân trời. Cuối cùng Ena cũng nhớ lại, 1 câu truyện nổi tiếng trong thần thoại Nhật Bản.

“Chắc cô biết câu chuyện về Yamato Takeru sử dụng biển của Bousou như vũ đài của mình. Phải, nơi mà Oto Tachibana-Hime đắm mình xuống biển để làm dịu đi những cơn bão.”

“Tất nhiên. ‘Thiếp mong được thay ngài nhảy vào trong biển, chuộc lại tính mạng của Hoàng tử’… Thứ gì đó như thế.”

Ena là Hime-miko thông thạo văn học và võ thuật. Điều cô vừa trích dẫn là từ Kojiki.

Anh hùng Yamato Takeru vượt biển tại tỉnh Sagami – trong thời hiện đại sẽ là điều khiển 1 con tàu băng qua vịnh Tokyo từ thành phố Yokosuka đến quận Chiba trên bờ đối diện – để tới tỉnh Kazusa và những biến cố đã được truyền lại như 1 huyền thoại. Con tàu đã gặp phải 1 cơn bão dữ dội sau khi khởi hành và biển trở nên biến động nguy hiểm. Để đưa cơn khủng hoảng trở lại yên bình, hoàng hậu Oto Tachibana-Hime đã nhảy xuống biển để ‘chuộc lại tính mạng của hoàng tử’.

“Thỉnh thoảng – có lẽ là 1 vài lần trong thập kỷ, những hiện tượng kỳ lạ liên quan đến truyền thuyết bắt đầu xuất hiện ở đây. Kìa, hãy nhìn đây.”

“Hey… thứ này khá là thú vị.”

Amakasu lấy ra 1 cuốn sách từ túi của mình.

Nó có 1 tựa đề khá khó hiểu: “Truyền thuyết của tỉnh Kazusa, bản tổng hợp”. Bìa sách cũng vô cùng giản dị.

Ena nhanh chóng lướt qua 1 đoạn ngắn trên trang sách trước mặt.

“… ‘Hoàng hậu Oto Tachibana-Hime nhảy xuống biển trong khi ôm 1 thanh kiếm. Sóng biển mang thanh gươm tới 1 vị trí không có đất đai và từ đó 1 hòn đảo nổi theo sau xuất hiện’. Tôi chưa từng nghe tới chuyện này.”

Di sản của cô ấy, chiếc lược và quần áo của Oto Tachibana-Hime sau đó đã dạt vào 1 bãi biển… Loại câu chuyện nhỏ này bắt đầu lưu hành khi 1 hoàng hậu bắt đầu được thờ cúng và coi như 1 vị thần.

“Có nhiều hơn 1 khả năng. Cuốn sách này đã được tự xuất bản ba tháng trước bởi một nhà nghiên cứu lịch sử địa phương. Để giữ cho nội dung của đoạn văn này nằm trong bóng tối, chúng tôi đã phải làm rất nhiều thứ để thu hồi những cuốn sách và thậm chí còn phải tới thăm tác giả 1 chút.”

“Có cần tới phép thuật thao túng ký ức để xóa sạch bộ nhớ của ông ta không thế?”

“Có, để cho chắc ăn, chúng tôi đã đưa ra 1 yêu cầu với tổ chức Hime-miko.”

Thông tin chi tiết hơn nữa phải tuyệt đối bí mật. Ena đã bị sốc. Amakasu đã dựa vào 1 nhóm nhỏ Hime-miko, những người có thể sử dụng ma thuật thao túng ký ức – sức mạnh tâm linh được gọi với cái tên [Name Concealment – Che giấu, ẩn tàng danh xưng].

Họ hẳn là có những phương pháp thay đổi kí ức còn mạnh mẽ hơn nữa mới phải.

“Tổ chức là tiền thân của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đã giữ kín truyền thuyết này khỏi dòng chảy vài trăm năm trước. Loại bỏ ký ức của các nhân chứng và giả mạo ghi chép nhưng như vậy là không đủ. Cứ vài thập kỷ, tin đồn lại rộ lên bởi những người khác. Giống như là có ai đó đã giữ và kể lại truyền thuyết cho những người khác. Hoặc có lẽ, trên mảnh đất này còn ẩn chứa 1 bí mật tiết lộ sự tồn tại của nó cho người khác…”

Ena đạt câu hỏi sau khi thờ ơ cân nhắc 1 lát.

“Cách làm như thế, chắc chắn phải có lệnh của Lão Nhân và nhóm của ông ấy?"

“Đúng vậy, từ thời xa xưa – tôi tin rằng phải gần 1 ngàn năm khi gia tộc lâu đời nhất đưa ra chỉ dẫn. Liên quan đến hòn đảo nổi và lưỡi gươm thần xuất hiện tại tỉnh Kazusa, Thiên Chi Nghịch Mâu thứ mà đúng ra phải được cất giấu.”

Thiên Chi Nghịch Mâu? 1 thuật ngữ cô chưa bao giờ gặp trước đây. Ena bắt đầu nhìn chằm chằm vào torii trước mặt. Nếu như dùng nơi trống trải cô lập này làm nơi cất giấu vật phẩm, thì quả nhiên là…

“Tinh ý thật. Đúng vậy, Thiên Chi Nghịch Mâu ở bên dưới tori, bị chôn vùi dưới lòng đất với nhiều lớp kết giới phủ lên.”

Amakasu giải thích sau khi nhận thấy hướng nhìn của Ena.

“Dùng ‘cỏ’ để giám sát nơi này… Chúng tôi đã nhận được một báo cáo bí mật từ chúng rằng đã có những bất ổn không xác định gần đây… Những dấu vết cho thấy 1 pháp sư mạnh mẽ lui tới. Đó là lý do vì sao nơi này cần được bảo vệ.”

“Và Kaoru-san đã gọi Ena tới.”

“Đúng. Cô ấy đã cảm thấy điềm gở. Tốt hơn hết là nên có người mạnh nhất ở đây.”

Đó dường như là kết quả của linh thị mà Sayanomiya Kaoru cũng sử dụng khá thành thạo. Kẻ thù mà chỉ có Ena với thần lực chiếm hữu mới có thể đẩy lui…

Đúng lúc đó, Ena cảm nhận được ánh mắt của một ai đó.

“Chúng ta đang bị theo dõi, Amakasu-san? Có lẽ là gần đây nhưng không phải ở đây. Đó là 1 ma thuật thăm dò cấp cao. Chúng ta sẽ làm gì nếu thủ phạm tới?”

Cô với tay lấy chiếc túi bên cạnh.

Chứa bên trong là 1 thanh kiếm Nhật với lưỡi dài two-foot-three-inch. Đó là vũ khí cá nhân của Seishuuin Ena.

Cô bắt đầu kiểm tra xung quanh với giác quan sắc bén của mình. Bản năng của cô cũng rất mạnh mẽ khi nhận thức được việc đang bị theo dõi qua ma thuật… cô nhận thấy 1 sự thay đổi trong ánh mắt.

Ánh mắt hướng ra môi trường xung quanh của torii màu đỏ giờ tập trung 1 mình vào Ena.

Cô chỉ cảm thấy sự hiện diện của kẻ khác khoảng ít hơn 2 phút. Amakasu vẫn im lặng, chuẩn bị những biện pháp khẩn cấp để đối phó với bất kỳ nguy cơ nào. Họ nên làm gì? Thứ gì đó sắp tới?

“Có lẽ chúng phát hiện ra Ena-san là át chủ bài? Hoặc có lẽ là lý do nào khác…”

Ena thả lỏng khỏi sự căng thẳng trong khi Amakasu bối rối gãi đầu. Họ tiếp tục trao đổi.

“Tại sao không đơn giản là chuyển quyền sở hữu cho Erica-san?

“Hừm? Sao cơ?”

“Vì đối phương cũng đã biết về quả bom chôn tại nơi này, chúng ta có thể đào nó lên và đưa nó tới 1 chuyên gia thích đùa với lửa trong kho đạn dược.”

Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra. Không nhầm được, đó là để xin phép Sayanomiya Kaoru.

Nhận thấy ý định phù phiếm nhưng rất có khả năng của nhân viên đặc biệt, Ena rất vui mừng. Nếu như vậy, đó là thời điểm gặp lại Kusanagi Godou sau 1 thời gian dài!

Hai người không hề biết, kẻ vừa mới theo dõi họ là Thánh tổ Guinevere. Hơn nữa, đây chỉ là mở màn cho cuộc phiêu lưu của thần kiếm Excalibur…

Thêm 1 trận tử chiến sắp bắt đầu.

Ngày nghỉ, lễ hội ở Ý bạch tuộc viên bánh rán nhân thập cẩm 1 loại bánh xốp nổi tiềng của Nhật Hiểu đơn giản là gái xinh :v Nguyên văn, nhưng không hiểu câu này cho lắm (コ ン ト): mượn từ conte trong tiếng Pháp, 1 loại kịch truyền thống Okonomiyaki theo kiểu Hiroshima Tóc 2 bím dễ là tsun lắm :v Hầu gái Anh Quốc đích thực – Hầu gái Amy 1 loại trà được lên men của Vân Nam – Tàu Cháu theo cách gọi kiếm hiệp Gelato là 1 loại kem của Ý 1 hoàng tử huyền thoại của triều đại Yamato, cha của ông là Thiên hoàng Keiko e ngại tính khí hung dữ của ông nên đã giao cho ông nhiều nhiệm vụ với hy vọng ông tử vong. Dì của ông, 1 miko của của Amaterasu đã cho ông mượn thanh gươm Kusanagi để giúp đỡ, tuy nhiên, ông đã chết thảm sau khi phỉ báng 1 vị thần Cổ sự ký là ghi chép biên niên cổ nhất còn sót lại của Nhật Bản. “Cổ sự ký’’ được Ō no Yasumaro viết vào thế kỷ thứ 8 theo thánh chỉ của Hoàng gia. Kojiki tập hợp các thần thoại về nguồn gốc của nước Nhật và các vị thần Ám chỉ tới Amenonuhoko (天沼矛 "Ngọn giáo của trời"). Trong truyền thuyết, Amenonuhoko là ngọn giáo được dùng để hình thành nên đất đai nguyên thủy từ biển. Sau đó nó được sử dụng bởi Izanami và Izanagi để tạo ra hòn đảo đầu tiên, rồi họ cư ngụ ở đó.