“Vậy, Marquis Lurhtella là ..….”
“Không đời nào! Gia đình Lurhtella ……. ”
Tôi rời mắt khỏi chiếc nhẫn trong khi những tiếng xì xào truyền đến tai tôi.
“Hãy nghĩ kĩ đi, một người đàn ông nói rằng anh ta nghe thấy một đứa trẻ khóc khi mà anh ấy ghé vào dinh thự của Hầu tước Lurhtella đấy.”
“Đang khóc sao? Tôi thì nghe thấy đó là một tiếng hét. Anh ấy có thể nghe thấy một tiếng hét liên tục chỉ từ bên ngoài lâu đài đó.”
Những cô hầu gái thì thầm với nhau trong khi cẩn thận thay những bông hoa héo. Họ gần nói rất nhỏ, nhưng tôi lại có thể nghe rõ lời họ nói.
Khi tôi lườm họ, bầu không khí bao trùm bởi sự im lặng và sợ hãi
Tôi bước vào phòng làm việc bên cạnh như thể không có gì sai trái và để cửa hé mở. Đúng như dự đoán, họ đang chờ tôi tan tầm.
“Thế cô Lurhtella đã dàn dựng suốt thời gian qua.”
“Thành thật mà nói, đó là một gia đình gần như tan rã …….”
“Nhưng tại sao cô Lurhtella lại bắt cóc trẻ em từ những gia đình nghèo vậy?”
“Ngôi nhà của Lurhtella trước đây đã được biết đến vì điều đó. Tắm máu của những đứa trẻ để giữ cho cơ thể trẻ trung lâu dài,,,! ”
“…… Vậy loại người đó có phải là Thái tử phi thực sự không vậy?”
Tôi đóng cánh cửa ngay và luôn khi nghe tin bắt cóc trẻ em từ các khu ổ chuột. Chỉ mới được vài ngày kể từ khi tôi ra lệnh cho Ash tung tin đồn, nhưng có vẻ như anh ấy đã thành công.
Tôi không ngờ tin đồn lại lan nhanh đến Pháo đài Hoàng gia sau khi được dân chúng truyền tai nhau như vậy.
Vì biết cuộc sống thật uổng phí nên tôi đã không thèm nói chuyện với hoàng gia. Tuy nhiên thì nghe những câu chuyện phiếm như vậy khá thú vị.
Lúc đầu có vẻ như chỉ có đôi lời qua lại giữa hai người hầu, nhưng sau đó tin tức về gia đình Lurhtella đã lan truyền đến một nhóm lớn hơn.
Có lẽ, những lời này sẽ lan ra nhanh như gió thổi.
Một hoặc hai ngày nữa là đủ để đến tai hầu hết tất cả mọi người.
Rõ ràng là mọi người sẽ nhạy cảm với một tin đồn như vậy, bởi vì cô Lurhtella không chỉ là một cô gái quý tộc. Cô còn là thái tử phi mới được chọn bởi lời tiên tri.
Tôi có thể đi bộ ra khỏi Thành phố Hoàng gia mà không bị gây rối trong thời gian này.
“Liệu mình có nên cưỡi ngựa thay vì tản bộ hay không nhỉ.”
Tôi phải xuất hiện một cách hoàn toàn trái ngược với cô Lurhtella, trong khi cô ấy đang bị cuốn đi bởi những tin đồn thất thiệt.
Do dự một chút, tôi ngồi vào bàn và lấy một cây bút ra.
Không giống như cái căn phòng ồn ào ở bên ngoài, phòng làm việc khá là yên tĩnh. Chỉ có tiếng tích tắc từ đồng hồ tràn ngập căn phòng.
***
Tôi nghĩ rằng mình đã ngủ gật ngay trên bàn vì cơn mất ngủ tối hôm qua.
Khi ngồi dậy khỏi cái ghế mà tôi đã ngủ gật, cái lưng của tôi đau thôi rồi. Đây đúng là cái giá của việc ngủ gật mà chẳng hay biết mà.
Tôi liếc sang phía đồng hồ xem giờ.
Đã đến giờ ăn tối rồi. Cảm thấy mình đã ngủ quá lâu, tôi đứng dậy và đi ra ngoài để tìm một chỗ sạch sẽ trong căn phòng.
Thật kỳ lạ khi thấy không gian hoàn hảo của mình trở nên trống trải.
“Hẳn là mình có một căn phòng riêng tại Duchy.”
Một phần trong tôi tự hỏi liệu có thể sử dụng căn phòng tại Công quốc, ngay cả khi tôi đã được chọn sống trong Pháo đài Hoàng gia kể từ lúc còn nhỏ xíu hay không.
Mặc dù tôi đã ở lại Công quốc một hoặc hai lần một năm, nhưng tôi đã không thể đến thăm nơi này trong những năm gần đây vì Hoàng đế không cho phép.
À việc bây giờ là chiếc nhẫn nằm trên bàn trang điểm phải được trả lại cho Thái tử.
Mặc dù đã sắp xếp gần hết mọi thứ, tôi vẫn để ý thấy một chiếc bình nhỏ nằm trên bàn trang điểm.
Đã đến giờ ăn tối, nhưng tôi không quan tâm và đi đến thăm Thái tử.
Dù sao cũng hiếm khi anh ấy ăn đúng giờ.
Tôi sửa lại mái tóc bù xù và thay giày. Đêm đến thật lạnh. Tôi trùm một chiếc khăn choàng dày qua vai và nhìn mình trong gương.
Sau khi soi gương và sửa sang được đôi chút, tôi thấy anh ta đang làm việc trong văn phòng của mình.
Phòng làm việc của Thái tử cách gần phòng của anh ấy. Tôi mở nắp chiếc hộp đang cầm trên tay để nhìn thoáng qua chiếc nhẫn tuyệt đẹp.
Sau khi trả lại thứ này, tôi sẽ không còn được gặp điện hạ nữa.
Dừng lại trước văn phòng, tôi gật đầu với các hiệp sĩ, những người này đã khéo léo thông báo cho Thái tử về sự xuất hiện của tôi. Ngay sau đó, cánh cửa được ví như pháo đài bất khả xâm phạm được mở ra.
Văn phòng tràn ngập một mùi quen thuộc.
Đó là mùi hương mà tôi luôn ngửi thấy khi ở gần Hoàng tủ. Tôi nhìn lên và thấy anh ấy. Nhưng anh ấy không hướng về phía tôi.
Mắt tôi hướng về phía tập tài liệu trên bàn của anh.
Anh ấy vẫn nhìn xuống đống giấy tờ mặc dù anh ấy nhận thức được sự hiện diện của tôi. Có lẽ anh ấy muốn đối xử với tôi như thế này. Tôi định nhanh chóng đưa cho anh ấy chiếc nhẫn, nhưng kế hoạch dường như đã thất bại.
Tôi quyết định im lặng chờ đợi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước chiếc bàn ở giữa văn phòng. Những bông hoa đẹp đẽ trên bàn không hề xa lạ với tôi. Tôi tự hỏi mình đã nhìn thấy những bông hoa màu trắng và vàng ở đâu, và nó dường như là thứ mà tôi đã tự tay trang trí vào trước đó.
Những bông hoa đó chắc hẳn đã khô héo, trong khi những bông hoa này chỉ có hình dáng giống với những bông hoa lúc đó.
Ngón tay tôi lần mò trên những cánh hoa.
“Ngươi đến đây để trả lại chiếc nhẫn phải không?”
Một hình bóng xuất hiện trên đầu tôi và một giọng nói trầm thấp vang lên. Anh ấy đang nhìn xuống khi tôi quay người lại.
Tôi đợi anh ấy nói thêm điều gì đó, nhưng có vẻ anh ấy không nói nữa.
Hình bóng của anh ấy bao phủ toàn bộ cơ thể tôi, nó khiến tôi như bị mắc kẹt trong thế giới của anh ấy. Biểu cảm của anh rất khó đoán vì khuôn mặt của anh ngược ánh sáng.
“Vâng, thưa điện hạ. Em đến đây để giao cái này cho anh. ”
“……”
Tôi lặng lẽ đưa cho anh chiếc hộp.
Khi tôi chìa ra một hộp trang sức hình vuông trước mặt Thái tử, cuối cùng anh ta cũng lùi lại một bước.
“Em được biết rằng anh đã yêu cầu chính em tự mình đem cái này đến. Có đúng không ạ?”
Thái tử gật đầu thừa nhận. Tôi quay sang chỗ khác với cái cảm giác chiếc hộp trong tay anh ấy trông nhỏ hơn nhiều so với khi nó ở trong tay tôi. Tôi nghĩ rằng nó đã không phải của tôi rồi.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì em rất vui vì đã giao nó một cách an toàn. Nếu Điện hạ không còn điều gì để nói, em xin được phép được lui vậy. “
Đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy trong Pháo đài, vì vậy tôi không muốn giữ thể diện cho anh ấy hoặc trò chuyện lâu hơn với anh ấy.
Tôi chỉ muốn quay lại nơi của mình và nghỉ ngơi.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Tuy nhiên, vì anh ấy đứng cạnh tôi nên tôi đã va vào bàn khi đứng dậy.
Mặt bàn rung lắc làm bình hoa mất tâm và đổ nghiêng.
Chiếc bình mỏng manh vỡ ra thành từng mảnh kèm theo tiếng kêu vang ngay khi nó rơi xuống sàn.
Khoảng thời gian ngắn ngủi đó giống như một sự vĩnh hằng.
Những mảnh kính vỡ rơi trên chân của tôi. Các mảnh vỡ dường như cắt trúng da thịt.
Tôi cảm thấy đau nhói ở phần chân.
“Sia.”
Thái tử chạy tới, nắm lấy cánh tay của tôi.
“Đừng di chuyển.”
Tôi mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, vì vậy tôi có thể nhìn thấy máu nhuộm trên chiếc váy của mình.
Thái tử bảo đừng nhúc nhích và vẫn nắm lấy cổ tay của tôi.
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã đẩy anh ra.
“Em sẽ tự lo liệu điều này ạ.”
“Ở yên đó.”
Anh ấy khó chịu cau mày rồi gầm gừ. Máu đang rỉ ra nhưng nó không phải là một vấn đề gì lớn lao.
Nó không làm tổn thương nhiều như vậy.
Anh thậm chí còn cố gắng tự mình kiểm tra vết thương dù có thể chỉ cần gọi người giúp việc hoặc bảo tôi tự đi chữa trị.
“Thưa điện hạ.”
Đó là một phản ứng thái quá đối với một cô gái quý tộc tầm thường.
Anh ta vẫn coi tôi là vợ sắp cưới của anh ta sao? Chà, vì chúng tôi đã ở bên nhau gần như suốt cuộc đời nên điều đó là dễ hiểu.
Nếu đúng như vậy, tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Tôi đã gặp may mắn cuối cùng của mình.
“Thưa điện hạ, ngài không cần phải lo lắng về em nhiều như vậy đâu.”
Tôi kéo lại cái chân đang chảy máu của mình.
“Đã quá gần rồi đấy, thưa điện hạ.”
Khi tôi đứng dậy, tôi nghe thấy tiếng thủy tinh bị giẫm lên. Nó không đau vì vết thương chỉ là sượt qua.
“Một người con trai và một người con gái chưa đính hôn là không thích hợp cho điều này đâu ạ.”
Sự thay đổi trong lời tiên tri đã tạo ra một khoảng cách khá xa giữa chúng tôi. Như để chứng tỏ mối quan hệ giữa hai chúng tôi vốn dĩ là như vậy.
“Nếu không còn gì để nói, em sẽ xin nghỉ phép.”
“Ngươi có vẻ như một người bận rộn.”
Giọng điệu của anh ta đầy sự mỉa mai, nhưng tôi trả lời một cách bình tĩnh mà không để tâm đến điều đó.
“Đúng. Em sợ rằng mình sắp hết thời gian để sắp xếp hành lý mất.”
Anh im lặng quay đi. Tôi đang cố gắng quay về phòng thì giọng nói của Thái tử lại vang lên.
“Ý của ngươi là mình đang thu dọn hành lý?”
“Em đang đóng gói hành lý của mình vì dự định sẽ trở lại nơi ở của Công tước sau hai hoặc ba ngày nữa.”
Sau đó anh ấy mới nhớ tại sao tôi lại hỏi anh ấy về sự ra đi của mình. Tôi để ý thấy đống tài liệu chất đống trên bàn của anh ấy. Anh ấy dường như đã giữ chặt những điều đó cả ngày. Và khuôn mặt anh ta trông có vẻ mệt mỏi.
Có lẽ cuối cùng anh ấy cũng xử lý được những gì tôi đang đối phó.
“Vậy thì em, xin nghỉ phép.”
“Ersia.”
“Vâng, thưa ngài?”
Tôi đã định rời đi nhưng chắc chắn cảm thấy không ổn.
Thái tử dường như còn rất nhiều việc phải hoàn thành, anh nhìn tôi không rời mắt. Anh ấy cúi đầu xuống như muốn nhìn vào mắt tôi.
Tôi định hỏi anh lần nữa, nhưng anh ta đã cắt lời tôi.
“Tôi muốn xin em một ân huệ.”
“Điều gì vậy thưa điện hạ?”
Tay anh ấy thả lỏng khi nhận ra tôi đang lắng nghe.
Vậy là, lý do anh ấy yêu cầu tôi đến gặp nhau trực tiếp là vì anh ấy có điều gì đó muốn nói với tôi. Nếu không thì anh ấy không cần phải tìm tôi trong tình huống này.
Tuy nhiên, việc anh ta nhờ vả có một chút bất ngờ.