Tại thành phố mới
Không biết rằng cả vương quốc đang ráo riết tìm kiếm một pháp sư, Amelia đã đặt chân đến thủ đô Crawford.
“Nơi đây thật hỗn loạn.”
Ở đây tuy hỗn loạn nhưng cũng tràn đầy sức sống. Từ đông sang tây, người người đang đầu tắt mặt tối làm việc, mồ hôi nhễ nhại. Nhìn thấy họ, Amelia lấy được sự can đảm. Cô chắc rằng mình sẽ sống thật tốt ở một thành phố mới, nơi mà mọi thứ đang được xây dựng.
“Tìm một chỗ ở trước đã!”
Vì cơ sở vật chất thiếu thốn nên nơi đây có rất nhiều nhà trọ được xây dựng để ưu tiên cho người dân lao động. Đứng trước nhiều dãy nhà, Amelia không biết nên chọn nơi nào. Bỗng nhiên cô bước tới trước một căn nhà và dừng lại. Có hương thơm tỏa ra từ nơi này.
“Mình ở đây nhỉ?”
〈Quán trọ Mái Xanh〉. Đây là một nhà nghỉ với 3 tầng cùng mái nhà màu xanh giống như tên gọi của nó.
“Xin chào quý khách!”
Cô gái với gương mặt rạng rỡ lên tiếng chào Amelia. Ngay khi nhìn thấy đống hành lý của Amelia, cô đã biết Amelia là người từ nơi khác đến.
“Tiểu thư định ở lại trong bao lâu?”
“Tôi nghĩ rằng mình sẽ ở lại đến khi nào tôi có một căn nhà.”
Cô không biết khi nào bản thân mới có thể tìm được căn nhà như ý muốn, nên cô không thể nói chắc chắn. Nhưng khi cô gái kia nghe được lời của Amelia, cô mỉm cười và kết luận.
“Hẳn là cô sẽ ở đây rất lâu.”
Amelia khi nhìn thấy phản ứng của nhân viên, cô không thể kiềm chế được mà lo lắng hỏi lại.
“Ôi, ở đây khó tìm được nhà lắm sao?”
“Tôi đoán là vậy.”
Cô nhân viên kể ngắn gọn cho cô về tình hình của thành phố.
“Chắc thứ cô nhìn thấy nhiều nhất trên đường đến đây là những công trình xây dựng. Ở đây chúng tôi đang xây dựng nhiều cung điện và tường thành mới, nhưng chúng tôi cũng xây dựng các khu dân cư mới.”
“Thật sao?”
“Vâng. Tất cả đang được dỡ bỏ và xây lại. Một căn nhà không thể hoàn thành trong một sớm một chiều đâu!”
“À…”
Có nhiều căn nhà đã được tháo dỡ, có vài căn đã được hoàn thiện, cho nên mỗi căn nhà đều rất quý giá.
“Những ngày này, kể cả người dân địa phương cũng phải ở trong nhà trọ. Nếu bây giờ cô muốn mua nhà, cô chỉ có thể mua một căn nhà cũ với mức giá cao đấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Amelia không thể giấu được nỗi thất vọng mình, khi có người nói rằng cô không thể tìm mua nhà ngay lúc này. Hơn nữa là một pháp sư rất cần một nhà xưởng. Và Amelia lại đang muốn giấu danh tính của bản thân nên cô mong muốn một cái xưởng riêng hơn bất kì ai khác.
‘Bây giờ thì mình sẽ tạo ra những cuộn giấy phép đơn giản thôi.’
Đó là điều hiển nhiên vì hiện tại cô không có xưởng. Việc sản xuất cuộn giấy phép mang lại cho cô thu nhập nhưng như vậy là chưa đủ. Trong nhiều tháng liền, Amelia tập trung hoàn toàn vào những công cụ ma thuật mà chỉ mình cô làm ra được.
‘Mình phải thật tiết kiệm cho đến khi tìm được xưởng.’
Nhân viên đã đem đến một tia hy vọng cho người bị chìm vào bóng tối như Amelia
“Nếu cô có tiền thì có một cách để tìm được nhà đấy.”
“Cách gì vậy?”
Amelia cẩn thận nghe kĩ từ chữ mà người phục vụ nói.
“Cô tự mua một mảnh đất rồi tự xây nhà. Đất ở đây rẻ lắm.”
“Tự xây nhà sao?
“Đúng rồi, những người có đủ tiền sẽ chọn cách này. Cô có thể chọn và mua mảnh đất mình thích trong khu dân cư. Như vậy cô có thể có được một căn nhà không những rẻ mà còn không cần phải chờ đợi để mua căn nhà xây từ chính phủ.”
“À!”
Tự xây nhà là một điều tuyệt vời cho Amelia. Cô rất hài lòng với ý tưởng này.
‘Nếu tự xây nhà, mình muốn làm cái xưởng rộng bao nhiêu cũng được.’
Người phục vụ mỉm cười khi thấy gương mặt Amelia bắt đầu tươi tỉnh trở lại.
“Thông tin của tôi giúp ích cho cô chứ?”
“Vâng, cảm ơn cô rất nhiều.”
Chỉ vài giờ sau khi đến nơi này, cô đã có được nhiều thông tin hữu ích. Có lẽ Amelia đã phải rầu rĩ mấy ngày trời và cạn cả túi nếu không có được những thông tin từ người phục vụ.
“Tôi tên Amelia.”
“Tôi là Lili. Là con gái của chủ nhân ở đây.”
Lili đưa Amelia đến quầy, đôi mắt của cô lấp lánh hơn hẳn.
“Lối này.”
Cô lấy thẻ phòng và kiểm tra căn phòng trống.
“Có một căn phòng đơn đầy nắng trên tầng hai vẫn còn trống, cô có muốn ở phòng đó không? Hay cô muốn dùng phòng chung?”
“Tôi sẽ lấy phòng đơn.”
Amelia đang có rất nhiều điều cần giấu diếm, nên cô ngay lập tức chọn phòng đơn.
“Vừa hay chỉ còn một phòng trống duy nhất. Nếu cô trả trước mười ngày, chúng tôi sẽ giảm cho cô 10%. Cô thấy thế nào?”
“Thế thì tôi sẽ trả trước mười ngày.”
"Cảm ơn, tiểu thư. Nếu cô muốn thuê tiếp, hãy báo với tôi trước một ngày hết hạn thuê phòng nhé"
Lili cúi đầu nhận tiền. Và cô dẫn Amelia đến phòng, phụ cô đem hành lý lên lầu.
“Cái giỏ này không nặng như tôi tưởng nhỉ?”
Nó không nặng vì cô đã ếm ma thuật vào rồi. Lili không thể nào hình dung nổi cái giỏ mình đang cầm chứa đồ dùng của cả một căn nhà đâu.
“Haha, tôi đã cố sắp xếp thật gọn trước khi đến đây đấy.”
“Chà, nếu đồ đạc mà nặng thì phiền lắm. Nếu cô cần mua sắm gì, cứ thoải mái nói với tôi.”
Phòng của Amelia không quá to cũng không quá nhỏ; Nó vừa đủ với cô. Có một cái giường, một cái bàn và một cái ghế cùng với một giá treo, một ngăn kéo đựng quần áo. Đúng như lời của Lili, căn phòng này tràn ngập ánh nắng được chiếu rọi qua khung cửa sổ lớn.
“Căn phòng này tuyệt quá.”
Nó cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Hơn hẳn những khu trọ ngột ngạt và tồi tàn mà cô ở ngày xưa.
“Bữa sáng chỉ được phục vụ từ tám giờ đến mười giờ, nên cô nhớ đừng dậy quá trễ nhé. Bây giờ cô có muốn dùng gì đó không?”
“Có chứ.”
“Được rồi. Vậy hãy sắp xếp đồ đạc và xuống dưới lầu nhé.”
Sau khi hướng dẫn cho Amelia, Lili rời khỏi phòng. Amelia đặt giỏ cạnh giường, ngồi lên nó và nhìn ra ngoài cửa sổ. Các tòa nhà bị tháo dỡ, đâu đâu cũng là đất trống. Cô có thể nhìn thấy các tòa nhà dưới kia, nhưng phần lớn chỉ toàn là bụi.
“Mình sẽ phải chọn một mảnh đất trong số chúng sao?”
Đôi mắt sáng lấp lánh của Amelia lướt qua các khoảng đất trống.
“Nhưng mình nên mua mảnh đất nào đây?”
Cô cần một căn nhà để sống lâu dài, nhưng cô lại không biết nên xây ở đâu. Cô suy nghĩ thật kỹ thế nhưng chẳng nghĩ ra được giải pháp nào phù hợp.
Ùng ục.
Khi Amelia mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ, bụng cô gào thét vì cơn đói.
“Thôi ăn trước đã. Mình sẽ hỏi Lili trong lúc ăn.”
Amelia tự cho rằng lời nói lúc nãy của Lili là cô ấy sẽ mua sắm đồ giúp cô. Rồi cô cảm thấy thật thoải mái vì mọi vấn đề đều được giải quyết.
Khi cô đóng cửa cẩn thận và đi xuống lầu một, bây giờ vẫn đang là giữa giờ ăn sáng. Một số người đang gọi món và một số người thì đang ngồi ăn. Amelia ngồi vào một bàn trống và gọi Lili.
“Cô muốn gọi món gì?”
“Món gì nổi tiếng nhất ở đây vậy? Cô có thể giới thiệu cho tôi một vài món được không?”
Mùi thơm nức mũi khắp tầng một khiến cho sự kỳ vọng của Amelia dâng trào. Lili gợi ý một suất ăn trưa đặc biệt dành cho vị khách Amelia với đôi mắt lấp lánh và gương mặt lộ rõ vẻ đói bụng đây.
“Đây sẽ là thực đơn tuyệt vời nhất dành cho cô khi đói. Nó chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng đâu.”
“Vậy lấy cho tôi suất ăn đó nhé.”
Khi Amelia quyết định xong, các món ăn được dọn lên từng món một. Ngoài ra, còn có bánh mì vỏ mềm, súp nóng ăn kèm rong biển khô, thịt heo cuộn nướng, mì gà cay.
“Những món này được phục vụ miễn phí vì cô thuê phòng dài hạn. Tôi mong rằng chúng ta có thể làm ăn lâu dài đấy.”
“Hãy chăm sóc cho tôi. Cảm ơn cô vì đồ uống nữa.”
“Nếu cô cần thêm, cứ gọi tôi.”
Thêm phần nước trái cây Lili vừa đưa, trước mặt cô là một bàn tràn ngập thức ăn, một mình cô không thể dùng hết nổi. Cô nếm một thìa súp để xoa dịu cái bụng đang sôi sục vì bàn thức ăn trước mặt.
“Úi, ngon quá!”
Nó trông như một bát súp bình thường có thể ăn ở bất kì nơi đâu, nhưng không, hương vị của nó rất tuyệt, khiến cô chỉ muốn ăn thêm, thêm nữa.
Bánh mì cũng rất ngon. Mỗi lần nhai, cô cảm nhận được vị mằn mặn. Cả thịt heo nướng và mì đều ngon hơn cô tưởng. Tay cô di chuyển không ngừng, miệng thì luôn cố để khép lại.
“Không ngờ khứu giác của mình lại chính xác như vậy.”
Càng tuyệt vời hơn bởi vì đây là nhà trọ mà cô chọn chỉ vì mùi thức ăn. Amelia nuốt nốt phần thịt cuối cùng và vuốt vuốt cái bụng đầy ắp của mình. Cái bàn đầy ắp đồ ăn đến mức tưởng là không thể ăn hết, bây giờ đã hoàn toàn sạch sẽ.
“Thức ăn thế nào thế?”
Lili đến để dọn dẹp bàn, vừa cười vừa hỏi. Chắc hẳn cô đã biết câu trả lời rồi. Amelia khen ngợi các món ăn nhiều hơn sự mong đợi của cô.
“Ngon lắm. Tôi chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon đến như vậy.”
“Hohohoho.”
Lời khen này nghe có vẻ xấu hổ, nhưng đây là sự thật. Một kẻ nô lệ như cô làm gì có cơ hội được ăn uống đàng hoàng.
“Đây là hương vị tôi muốn ăn mỗi ngày!”
“Giờ cô ở đây, mỗi ngày cô đều sẽ được thưởng thức chúng.”
“Đúng vậy.”
Đôi má của Amelia ửng hồng vì hạnh phúc khi cô đã được ăn no. Lili cảm thấy Amelia rất dễ thương.
“Giờ cô sẽ đi tìm nhà luôn à?”
Lili ngồi xuống để nói chuyện với vị khách đáng yêu. Tuy cô làm việc ở đây nhưng cô là con gái của ông bà chủ nên dù cô có nghỉ ngơi một tí cũng chẳng sao.
Khi Lili nhắc đến chuyện mua nhà, Amelia quyết định nhờ cô giúp đỡ. Cô đứng thẳng, gương mặt nghiêm túc.
“Ôi, tôi nghĩ tôi sẽ mua một mảnh đất thay vì mua nhà.”
“Ồ, thật sao?”
Lili mở to mắt. Nhìn Amelia không có vẻ gì là đủ giàu để mua đất và xây nhà. Lý do duy nhất mà cô ấy kể cho Amelia nghe chuyện đó là vì cô muốn những vị khách mới của cô biết về tình hình của thành phố.
‘Tôi chỉ nói với cô như vậy để tránh cô không bị lừa thôi.’